Việt Cơ

chương 373: kết cục (hôn lễ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoài dự đoán của mọi người, đoàn rước dâu của Vệ Lạc hoành tráng chưa từng có.

Hầu như tất cả những người đến chúc mừng đều dâng tặng nô lệ, chiến xa và các loại quà cưới khác cho nàng, trong đó, quà của công tử Trật và Tố là quý giá nhất.

Mỗi người họ dâng tặng hai mươi chiếc chiến xa, hai trăm thị tỳ, một trăm kiếm khách, ngọc khí, bảo kiếm và nhiều thứ khác, nối đuôi nhau thành hàng dài.

Từ đó, của hồi môn mà Kính Lăng chuẩn bị cho Vệ Lạc không cần phải dùng đến. Bởi vì chỉ riêng số quà cưới mà chúng quý tộc chư quốc tặng đã kéo dài đến mười lăm dặm.

Trong không khí tưng bừng náo nhiệt, cả Vệ thành vui vẻ tiễn đưa.

Xe ngựa của Vệ Lạc vừa ra khỏi cổng thành, nàng liếc mắt nhìn thấy vị tông sư hôm qua tuyên bố nàng là Củ Tử xuất hiện bên đường.

Vệ Lạc vung tay phải lên. Tất cả xe ngựa lập tức dừng lại.

Vệ Lạc vén rèm xe bước xuống, đi đến trước mặt vị tông sư, khẽ cúi người hành lễ. Người này có uy vọng rất cao trong Mặc gia, bản thân cũng là một trưởng bối đáng kính trọng. Vì vậy, thái độ của Vệ Lạc rất khiêm tốn.

Vị tông sư đáp lễ, ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc chậm rãi nói: "Nghe tin Củ Tử xuất giá, xin được tiễn đưa."

Vệ Lạc cung kính nói: "Đa tạ."

Vị tông sư dường như không nghe thấy lời cảm tạ của nàng, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Vệ Lạc một lượt rồi chậm rãi nói tiếp: "Từ thời Huỳnh Đế đến nay, võ giả thiên hạ đều lấy dũng mãnh làm trọng."

Vệ Lạc ngẩn ra: Sao ông ta lại đột nhiên nói đến chuyện này?

Thanh âm trầm ấm của vị tông sư vang lên: "Người trong thiên hạ đều cho rằng, người tập kiếm phải là bậc trượng phu khỏe mạnh. Nhưng trong những năm qua, trong lòng chúng ta đã có những nghi hoặc."

Nói đến đây, đôi mắt đục ngầu của ông ta bỗng sáng lên nhìn chằm chằm Vệ Lạc, từng chữ từng chữ nói ra: "Nghi ngờ của chúng ta được giải đáp nhờ Vệ Lạc ngươi. Thì ra, phụ nhân và hài nhi yếu đuối đều có thể tập kiếm! Thì ra, người tiến thoái mơ hồ lại có thể đối kháng với người mạnh mẽ. Thì ra, kiếm đạo không chỉ ở sức mạnh mà còn ở kỹ xảo."

Nói đến đây, vị tông sư cúi người thật sâu, lại một lần nữa hành lễ với Vệ Lạc.

Vệ Lạc vẫn ngẩn người.

Nàng nghe thấy vị tông sư nói tiếp: "Vệ Lạc ngươi tuy là phụ nhân, nhưng về võ dũng đã làm hổ thẹn nam nhi thiên hạ. Ngàn năm qua, ngươi là người duy nhất. Ngươi làm Củ Tử, không ai dám có dị nghị. Mặc gia chúng ta tồn tại nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên có một phụ nhân làm Củ Tử, xin hãy nhận chức."

Vị tông sư nói xong, chắp tay trong tay áo, chậm rãi lùi lại.

Mãi đến khi ông ta lui ra, mãi đến khi lên xe ngựa, đoàn xe đi xa, Vệ Lạc vẫn còn thắc mắc, không phải ông ta nói muốn chúc mừng ta sao, sao không thấy quà đâu?

Đang lúc nàng còn nghi hoặc, liền nghe thấy Ổn Công bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: "Kỳ lạ, kỳ lạ!"

Vệ Lạc vội vàng nhìn theo ánh mắt của Ổn Công.

Vừa nhìn, nàng bỗng phát hiện, cách nàng năm trăm bước về phía trước, ở một khúc quanh, có cả ngàn du hiệp Mặc gia mặc áo tang, chân trần đang đứng chỉnh tề.

Hàng ngàn du hiệp Mặc gia đứng yên ở đó, đồng loạt nhìn về phía Vệ Lạc.

Xe ngựa của Vệ Lạc dần dần đến gần, Ổn Công bên cạnh thấp giọng nói: "Hay cho một Mặc gia!"

Vệ Lạc nhìn kỹ cũng ngẩn người.

Trong số hàng ngàn du hiệp Mặc gia, hai người đứng đầu là cao thủ cấp tông sư.Phía sau hai vị tông sư, còn có mấy trăm Đại Kiếm Sư.

Ổn Công vừa nhìn, vừa nói: "Trăm năm có một, trăm năm có một......"

Ngay khi xe ngựa của Vệ Lạc đến gần, những du hiệp Mặc gia này đồng loạt chắp tay trước ngực!

Đây là lễ của Mặc gia.

Vệ Lạc vội vàng bước xuống xe ngựa, cũng chắp tay trước ngực đáp lễ.

Khi xe ngựa của Vệ Lạc khởi hành lần nữa, một ngàn du hiệp Mặc gia tự động xếp hàng phía sau xe ngựa, tiễn nàng xuất giá.

Ổn Công vừa giục ngựa vừa kích động đến nỗi râu cũng run lên. Ông ta quay sang Vệ Lạc, vui mừng đến không nói nên lời: "Phu nhân, phu nhân, thật sự là trăm năm có một......."

Vệ Lạc hiểu tại sao Ổn Công lại kích động như vậy.

Mặc gia chính trực là độc nhất vô nhị trên đời. Ngay cả khi Chu Vương gả công chúa, ngài ấy cũng không thể tập hợp được 50 du hiệp Mặc gia đến tiễn đưa. Vậy mà phía sau Vệ Lạc có đến một ngàn người. Trong một ngàn người này, còn có cao thủ cấp tông sư!

Đây là gì? Đây là sự tán thành và tôn sùng lớn nhất của Mặc gia đối với Vệ Lạc.

Đương nhiên, những du hiệp này không phải là của hồi môn của nàng. Với thân phận là con cháu của Mặc gia chính tông, họ cũng khinh thường làm của hồi môn cho bất kỳ ai. Những người này chỉ là tiễn Vệ Lạc một đoạn đường mà thôi.

Mênh mông cuồn cuộn ngàn người Mặc hiệp, quả thực kinh động mọi người. Trong thời gian ngắn, con đường lớn mà xe cưới của Vệ Lạc đi qua đều chật kín người xem náo nhiệt. Những người mặc áo tang, chân trần, giản dị theo sau xe cưới của Vệ Lạc, tức thì trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Người của Mặc gia, sau khi tiễn Vệ Lạc đến ngoài thành Tân Điền, lại một lần nữa chắp tay hành lễ với nàng, rồi chậm rãi lui ra.

Khi bóng dáng của họ biến mất, đoàn nghênh đón dâu của Kính Lăng xuất hiện trong tầm mắt.

Ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn nam nhân càng lúc càng gần, lúc này, tất cả mọi thứ đã đi xa, trong mắt Vệ Lạc chỉ có nam nhân của nàng. Bên cạnh hắn, một kiếm khách đang bế đại nhi tử.

Xe ngựa Kính Lăng đến bên cạnh Vệ Lạc, cả hai đều si ngốc nhìn nhau, mỉm cười.

Thời gian trôi nhanh như chớp, màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp đất trời.

Trong cung Tấn Hầu, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng, giữa tiếng nhạc rộn ràng, Vệ Lạc ôm chặt nhi tử, trầm mặt quát khẽ: "Nàng ta, nàng ta, tội đáng chết vạn lần!"

Giọng nàng run rẩy, còn có sự phẫn nộ khó tả.

Kính Lăng nói: "Đã tự vẫn rồi."

Thấy Vệ Lạc vẫn còn run rẩy vì phẫn nộ và sợ hãi, hắn đưa tay ra ôm nàng và đại nhi tử vào lòng. Hắn cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc nàng, cảm nhận được Vệ Lạc trong lòng dần dần bình tĩnh lại, Kính Lăng khẽ nói: "Vốn muốn giam nàng ta lại, định chờ nàng về rồi xử trí, không ngờ nàng ta lại tự vẫn."

Vệ Lạc mím chặt môi anh đào.

Một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng hỏi: "Nàng ta, tại sao làm vậy?"

Thanh âm ấm áp của Kính Lăng truyền đến từ sau gáy nàng: "Phụ nhân này là Việt Đích công chúa nhưng lại xem trộm Thần Nông độc kinh. Khi gả đến Tấn, nàng ta tỏ ra hiền lành, sau đó hầu hạ quân phụ nhiều năm, trong lòng có bất mãn. Lần này nàng ta định hạ độc đại nhi tử, nhân cơ hội cứu chữa để lấy lòng ta, hứa hẹn phú quý cho nàng ta."

Thanh âm Kính Lăng lạnh nhạt.

Vệ Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra, Việt Đích công chúa là đích công chúa, có thể xem trộm Thần Nông độc kinh - bí mật gia truyền của đại gia tộc họ Như. Lần này nàng ta hạ độc đại nhi tử chỉ là muốn khiến đại nhi tử hấp hối, sau đó nàng ta sẽ ra tay cứu chữa để có thể nhận được sự cảm kích và coi trọng của Kính Lăng, thậm chí có thể nhận được sự giúp đỡ nào đó từ Kính Lăng, thậm chí, nàng ta còn mơ tưởng sau khi lão Tấn Hầu qua đời, có thể tái giá với Kính Lăng.

Đáng tiếc, Kính Lăng quá coi trọng đại nhi tử, khi nàng ta hạ độc, lại bị người của Kính Lăng phát hiện, vì vậy sự việc bại lộ, nàng ta tự vẫn.

Vệ Lạc ôm chặt nhi tử trong lòng, vừa hận đến nghiến răng, vừa vô cùng may mắn. Nàng cúi đầu nhìn nhi tử, không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, lẩm bẩm: "Con ta, con ta, may mắn quá, con ta may mắn quá." Một đứa bé nhỏ như vậy, dù có được cứu chữa sau khi trúng độc, e rằng cũng sẽ để lại di chứng.

Đúng lúc này, trên người nàng bỗng nhẹ bẫng.

Kính Lăng bế cả nàng và nhi tử lên, bước nhanh về phía giường.

Đã một tuổi, tiểu gia hỏa được phụ thân ôm cùng với mẫu thân, tưởng là cảm thấy rất thú vị liền mở miệng cười khanh khách. Vừa cười đùa, cậu bé vừa duỗi tay nhỏ vỗ lên khuôn mặt của Vệ Lạc.

Vệ Lạc vốn dĩ tâm tình buồn bực, nhưng khi thấy nụ cười của nhi tử, liền nhoẻn miệng cười theo.

Kính Lăng đặt hai người lên giường, kéo nhi tử đang cười khanh khách và quơ chân múa tay sang một bên góc giường.

Hắn áp thân mình lên người Vệ Lạc, cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Vệ Lạc đón nhận ánh mắt của hắn, mỉm cười xinh đẹp hỏi: "Sao vậy?"

Kính Lăng thở dài, trong giọng nói chứa đựng sự cảm thán: "Với hàng chục vạn quân Sở xung quanh mà vẫn giết được mười hai tướng Sở. Có sáu tông sư bảo hộ mà vẫn không thể bảo đảm an toàn cho Sở công tử Bất Ly. Hơn nữa hôm nay, lại có hàng ngàn Mặc giả đưa tiễn. Tiểu Nhi, nàng thật oai phong."

Vệ Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn si ngốc nhìn hắn, cười nói: "Oai phong gì chứ, chẳng qua chỉ là hư danh phù phiếm. Phu chủ, trên thế gian này, Tiểu Nhi chỉ nguyện có chàng."

Kính Lăng nghe vậy, khẽ mím môi. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Nhưng khi nụ hôn của hắn dần dần di chuyển xuống, Vệ Lạc đột nhiên hỏi: "Phu chủ, nếu ta sinh nhiều con cái, chàng có hứa hẹn cả đời này chỉ có mình ta là vợ không?"

Câu hỏi này, nàng đã từng hỏi, và cũng đã nhận được câu trả lời. Nhưng, nàng vẫn muốn hỏi lại một lần nữa.

Bởi vì Vệ Lạc biết, từ sau khi Kính Lăng bị ho ra máu, quần thần của Tấn đã không còn can thiệp vào chuyện cưới vợ nạp thiếp của quân Hầu. Hiện tại, điều nàng quan tâm chính là thái độ của Kính Lăng. Tất nhiên, nếu con nối dõi của Vệ Lạc chết yểu, không thể thuận lợi trưởng thành kế thừa quân vị, chắc chắn sẽ có người lên tiếng phản đối.

Kính Lăng không để tâm, môi mỏng của hắn lướt xuống xương quai xanh của nàng.

Khi môi hắn chạm đến đỉnh ngực nàng, Kính Lăng nghe thấy Vệ Lạc nghẹn ngào khóc: "Chàng rõ ràng yêu ta, yêu đến không màng tính mạng. Vậy tại sao không chịu hứa hẹn với ta?"

Kính Lăng khựng lại.

Sau một lúc lâu, hắn nhàn nhạt nói: "Nếu ta gần gũi người khác, nàng sẽ rời bỏ ta sao?"

"Đương nhiên!" Khi trả lời hai chữ này, giọng Vệ Lạc đầy kiên quyết không còn chút nghẹn ngào nào.

Kính Lăng cong môi cười, nhắm hai mắt lại, từ tốn nói: "Nếu vậy, ta nào dám gần gũi người khác?"

Vệ Lạc nghe vậy, tròng mắt xoay chuyển vài vòng.

Nàng đột nhiên nhổm dậy, vòng tay ôm chặt cổ hắn, cắn nhẹ lên môi hắn, nũng nịu nói: "Phu chủ, chàng thích ta chăng? Yêu ta chăng? Không thể thiếu ta chăng?"

Khi nàng hỏi ba câu này, thanh âm vừa mềm mại vừa dịu dàng.

Kính Lăng duỗi tay xoa xoa cái trán, sau đó, hai tay dùng lực mạnh mẽ đẩy Vệ Lạc nằm xuống giường. Khi hắn đem môi mỏng áp xuống, chuẩn bị lấp kín cái miệng nhỏ đang lảm nhảm của nàng, đột nhiên, Vệ Lạc kêu lên: "Cẩn thận."

Kính Lăng ngẩn người.

Trong chớp nhoáng, một dòng nước xiết phun lên cao, nóng hổi và dữ dội rót thẳng vào mặt Kính Lăng.

Vệ Lạc trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kính Lăng ngày càng xanh mét, bị nhi tử phun nước tiểu lên đầy mặt. Lại nghe bên cạnh, nhi tử vỗ tay, reo hò bằng giọng non nớt: "Nước tiểu, nước tiểu..."

Nàng biết, vì đêm nay, Kính Lăng đã chờ đợi một tháng, còn rất nghiêm túc mà tắm gội đàng hoàng....

Kết thúc:

Năm sau, Kính Lăng ước minh chư hầu, trong số 91 quốc gia thiên hạ, có 73 nước chư hầu đến tham dự. Đương nhiên, nước Sở là một trong những quốc gia không tham dự.

Từ đây, nước Tấn chính thức trở thành bá chủ. Khi Tấn dựng lên bá chủ địa vị đã đưa ra khẩu hiệu "Tôn hoàng nhương di". Tôn vương là Chu Vương thất, mà nhương di là nước Sở.

Truyền thống cũ kỹ của người Tấn, dưới sự dẫn dắt của Kính Lăng từng bước trở thành một quốc gia hùng mạnh.

Lịch sử chuyển sang một trang mới.

HOÀN CHÍNH VĂN

Ngày 12 tháng 7 năm 2024

- -------------------o------------------

Lời editor:

Ban đầu định edit nốt 18 ngoại truyện nhưng bây giờ lại không có thời gian làm rồi, mình còn kẹt 2 bộ hiện đại nên tạm thời không edit ngoại truyện Việt Cơ. Sẽ quay lại sau khi xong 2 bộ kia. Sorry các bạn!

Ngoại truyện gồm 18 chương. Nam nữ chính sinh được 3 trai 1 gái.

Trong đó:

1 chương nói sơ về kiếp trước của Vệ Lạc cùng suy nghĩ của Kính Lăng về thân phận bí ẩn của VL.

2 chương về Ân Duẫn.

1 chương về Kiếm Cữu.

3 chương về Tố.

1 chương về công tử Trật.

3 chương về suy nghĩ và cảm giác của Kính Lăng khi đổi Vệ Lạc lấy 2 thành và khi gặp lại VL trên chiến trường.

Các chương còn lại nói về gia đình 6 người của Vệ Lạc.

Truyện Chữ Hay