Sau tám ngày điên đảo trên lưng ngựa, Vệ Lạc cuối cùng cũng được chuyển sang xe ngựa. Hai mươi ngày sau, đoàn người tiến vào quan đạo.
Vệ Lạc như bừng tỉnh sau giấc mộng dài khi nghe tiếng vó ngựa, tiếng người huyên náo của đoàn thương nhân qua lại trên con đường quen thuộc. Nàng lặng lẽ nghe, nhìn ra ngoài qua khe hở tấm rèm xe, bỗng nhiên, nàng cảm giác phổi không ổn, vội vàng nín thở tĩnh khí, nhắm mắt lại.
Ngay lúc đó, tấm rèm xe bị vén lên, tên béo lùn nhìn chằm chằm vào Vệ Lạc đang nhắm nghiền mắt một lúc rồi buông rèm xuống, quát lớn: "Nhanh lên! Đuổi theo!"
"Vâng!"
Sau hai canh giờ, Vệ Lạc nhận thấy rõ ràng bên ngoài xe ngựa ngày càng đông đúc.
"Ha ha, Tranh, đây là mỹ nhân mà ngươi tìm được năm nay sao? Ôi chao, nhìn xem làn da còn chưa trắng bằng ta này, cái miệng thật to. Tranh à Tranh, ngươi chọn địa phương phồn hoa nhất phương Bắc, mà chỉ tìm được mỹ nhân thế này thôi sao?"
Tiếng cười đắc ý vang lên từ miệng tên béo lùn.
Vệ Lạc vừa nghe đã biết đây là đội quân của Trung Sơn đang tìm kiếm mỹ nhân. Thực ra, họ không thể không tập hợp lại, bởi vì sắp đến Tết Trung Thu của Trung Sơn. Những kẻ xuất thân nô lệ được đề bạt lên làm quan nhờ nịnh hót, đều nóng lòng dâng mỹ nhân cho Trung Sơn quân trong ngày hội trăng rằm vui vẻ hàng năm.
Tiếng cười kiêu ngạo của tên béo lùn khiến các đội khác nhìn nhau. Họ liếc nhìn đám kiếm khách phía sau tên béo lùn, thấy họ cũng vênh váo tự đắc như chuẩn bị nhận thưởng, cằm hếch lên tận trời.
Nhìn lại, đội của họ chỉ có vài chiếc xe bò chở đầy đồ cướp được, không có xe lừa nào, chỉ có một chiếc xe ngựa duy nhất.
Ồ, họ chỉ tìm được một mỹ nhân thôi sao? Chẳng lẽ mỹ nhân đó có nhan sắc tuyệt trần, nếu không sao họ lại đắc ý như vậy?
Trong những lời xì xào bàn tán, một giọng nói thô kệch vang lên: "Mãng, ta chọn mỹ nhân chật cả xe lừa, ngươi dùng ngón tay đếm ba lần cũng không hết. Hừ! Ngươi có gì mà đắc ý?"
Người này, có vẻ là Tranh.
Nghe thấy Tranh nghi ngờ, tên béo lùn Mãng cười phá lên.
Vệ Lạc nhắm mắt lại, không để ý đến sự hỗn loạn bên ngoài. Một tháng trời ngồi trên lưng ngựa và xe ngựa đã ảnh hưởng rất xấu đến vết thương của nàng. Phần lớn thời gian nàng phải đóng cửa lục thức, tiến vào trạng thái nội hô hấp để giảm đau đớn ở ngực.
Sau khi tiếng ồn ào qua đi, bên cạnh xe ngựa của Vệ Lạc vang lên tiếng nói nhỏ tò mò của một thiếu nữ: "Tử Khúc, tỷ nói xem mỹ nhân trên xe ngựa này có thật sự đẹp như lời họ nói không, muội rất muốn được nhìn thấy."
Tử Khúc hừ nhẹ một tiếng, cười khẩy: "Bỉ phụ sơn thôn (1), làm gì có nhan sắc?"
(1): đàn bà nhà quêThiếu nữ kia không khỏi hâm mộ nói: "Đúng vậy, bỉ phụ sơn thôn làm sao sánh được với tiểu thư con nhà Công Tôn như tỷ tỷ? Nếu tổ tiên tỷ tỷ còn tại vị, tỷ tỷ đã là nữ công tử cao quý rồi."
(Nữ công tử: cách gọi khác của công chúa)
Tử Khúc đắc ý nói: "Tuy không phải là nữ công tử, nhưng ta da trắng như muối, răng trắng như ngọc, nhất định sẽ trở thành phu nhân của Trung Sơn quân."
"Đúng vậy, đúng vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ trở thành phu nhân."
Hai chiếc xe ngựa của họ đi sát xe ngựa của Vệ Lạc, những lời thì thầm và tiếng cười của họ liên tục lọt vào tai Vệ Lạc.
Vệ Lạc mở mắt ra.
Với thính lực của mình, nàng có thể nghe rõ tiếng người qua lại như mắc cửi, xe ngựa nối đuôi nhau trên đường. Trong tiếng ồn ào còn có cả những âm thanh lạ lẫm của tiếng nước ngoài. Xem ra, sắp đến kinh đô Trung Sơn rồi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời lưỡng lự không biết có nên lộ mặt ra không. Nơi này gần nước Sở, nếu nàng bị người Sở nhận ra, hiện tại nàng không thể chống lại một đòn của bất kỳ kiếm khách nào!
Thôi, cứ đến cung thành Trung Sơn rồi tính. Nhưng khi đối mặt với các quý tộc Trung Sơn, nàng nên giới thiệu mình như thế nào đây? Là công chúa nước Việt? Hay phu nhân của Tấn Hầu?
Nghĩ đến đây, lòng Vệ Lạc dâng lên một cảm xúc hỗn loạn, nàng vội vàng kìm nén lại. Chỉ một chút kích động, nàng đã cảm thấy ngực đau nhói như không thở được.
Trong lúc Vệ Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, đoàn xe từ từ tiến vào thành Trung Sơn.
Vừa vào thành, Vệ Lạc nghe thấy người đánh xe hối hả đánh xe sang một bên nhường đường.
Cùng nhường đường với nàng còn có những mỹ nhân khác.
Mọi người vừa tránh sang một bên thì bỗng nhiên một tràng tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy. Tiếng hoan hô này đều là của nữ tử. Giọng nữ vốn đã bén nhọn, mấy trăm nữ nhân cùng hô lên thật là chói tai.
Vệ Lạc giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh này, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua khe hở của rèm xe.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng ngẩn người.
Một đoàn xe dài khoảng trăm chiếc, mỗi chiếc chở hai thiếu niên nam tử!
Những thiếu niên nam tử này, ai nấy đều có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao lớn hoặc thon thả. Toàn là mỹ nam!
Vệ Lạc không thể tin được, vươn tay hé một góc rèm nhìn kỹ hơn.
Một chiếc rồi lại một chiếc xe ngựa lăn bánh, trên xe, từng thiếu niên tuấn tú, mỹ nam lần lượt hiện ra trước mắt Vệ Lạc. Trong đám mỹ nam đó, có người Sở vận áo bào thêu mây trắng, có người Tấn nghiêm nghị đầu đội ngọc quan, có người Ngô với nước da trắng nõn, dung mạo thanh tú. Chư hầu các nước tụ hội, mĩ nam nhiều không đếm xuể.
Tiếng thét của đám nữ tử vang lên không ngớt, kéo dài không dứt.
Đang lúc Vệ Lạc tròn mắt kinh ngạc, nàng nghe thấy giọng nói đầy hâm mộ của tên béo lùn bên cạnh: "Ôi, các bậc quyền quý đều thích mỹ nhân, mỹ nhân ngày càng khó kiếm, chúng ta lục tung cả núi sâu mới tìm được vài người. Không như đám đồng nam này, nơi nơi đều có, nước nào cũng dư thừa, thứ dân còn nhiều hơn cả nhà giàu, đếm không xuể. Tranh, ngươi xem kìa, hắn ta mới đi có nửa năm mà đã tìm được 200 đồng nam. Haiz, không thể so sánh được."
Nghe nghe, Vệ Lạc thế mới biết, Trung Sơn quốc từ trên xuống dưới, cả trai lẫn gái đều hoang dâm háo sắc. Họ dành nhiều thời gian để hưởng lạc trong sắc dục, từ đó hình thành nên một ngành công nghiệp đặc biệt: xâm nhập vào các vùng núi sâu của các quốc gia khác để sưu tầm những thượng đẳng xử nữ đồng nam. Những người được sưu tầm này, một phần sẽ được phân phát cho gia đình quyền quý trong nước hưởng dụng, phần lớn còn lại sẽ được thương nhân tiêu thụ và bán cho quyền quý các nước khác.
Nói chung, dù là quốc gia nào, lĩnh chủ nào, tinh lực họ cũng có hạn, chỉ cai quản những bách tính đã quen thuộc trên lãnh thổ. Còn những kẻ man rợ sống tận sâu trong núi rừng, họ chẳng buồn để ý tới.
Tuy nhiên, khi người Trung Sơn vào lãnh địa các nước để tìm kiếm mỹ nhân, họ vẫn phải đến chào hỏi, và nếu tìm được xử nữ hay đồng nam, phải chia hai phần cho lĩnh chủ theo lệ thường.
Sau khi đám đồng nam được đưa đi, mới đến lượt Vệ Lạc và những người khác.
Đêm hôm đó, Vệ Lạc được đưa đến hầu hạ ở cung điện của Trung Sơn.
Mãng rất tin tưởng vào sắc đẹp của Vệ Lạc.
Suốt dọc đường đi, hắn ta không ngớt khoe khoang về việc có được một tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại không cho bất kỳ ai được nhìn thấy Vệ Lạc.
Đến Hầu cung, hắn ta lại không ngừng thổi phồng với Vệ Lạc, nói rằng nhờ có hắn ta mà nàng mới được ở riêng một phòng, lại còn có cung tỳ hầu hạ.
Thực ra, chuyện này chẳng có gì lạ, bao năm qua phàm là những mỹ nhân tuyệt sắc ngàn dặm mới tìm được một, đều được đối đãi như vậy.
******
Võ hưng phấn trở về chỗ ở của mình.
Nơi này là chốn y thích dừng chân nhất, từ ngày cứu được Tấn phu nhân, tâm hồn y trở nên vô cùng cuồng nhiệt và phấn khích. Bất chợt, y muốn đưa nàng đến một nơi yên tĩnh chỉ có y biết, để nàng nghỉ ngơi.
Tấn phu nhân đẹp đến nhường nào, nàng tựa như tiên nữ trên mây, như ma nữ trong truyền thuyết, vẻ đẹp của nàng đã vượt ra khỏi trần tục.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, y đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Y thích ngắm nhìn dung nhan nàng khi ngủ, thích nhìn nghiêng mặt nàng, thích ngắm hàng mi dài rung động khi nàng trầm mặc. Thực ra, bất cứ thứ gì thuộc về nàng, y đều thích ngắm nhìn.
Hạnh phúc lớn nhất của y là được chăm sóc nàng, tỉ mỉ lựa chọn từng món yếm đào, quần lụa. Nàng đâu hay biết, mỗi lần y rời núi đều là vì tìm kiếm những bộ y phục lót tinh xảo nhất từ khắp chư quốc.
Mỗi khi thấy nàng nâng niu từng món đồ, y lại không khỏi run lên vì sung sướng. Và khi nàng mặc chúng lên người, y lại trằn trọc thâu đêm, lòng ngập tràn phấn khích.
Chỉ cần như vậy, y đã thấy mãn nguyện. Trước mặt nàng, y cảm thấy mình thật nhỏ bé, kính ngưỡng nàng như nữ thần. Y tìm một phụ nhân quen biết - vốn là vợ của một phạm nhân, để chăm sóc nàng. Dù sống trong căn nhà tranh đơn sơ, y vẫn thấy vô cùng hạnh phúc.
Võ thật sự tin rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng rồi, niềm hạnh phúc ấy vụt tắt khi y bước vào nhà tranh. Nàng, nữ thần của y, đã biến mất!
Nàng bị một tên lính Trung Sơn man rợ bắt đi.
Cơn thịnh nộ bùng lên trong lòng Võ.
Y rút ra thanh lương câu giấu kín, lao đi như bay.
Chính là, giữa núi rừng sâu thẳm, đường đi quanh co khúc khuỷu, lại thêm những lối rẽ nhỏ lớn đan xen, y một đường đuổi theo, nhưng luôn đi nhầm đường. Khi y trở lại quan đạo tiến vào thành Trung Sơn, trước mắt hiện ra là đội ngũ đông đảo của đám đồng nam.
Lúc này y mới biết, thần nữ của y đã bị đưa vào cung điện thành Trung Sơn. Chỉ e sớm nhất là ngày mai, hoặc tối nay, Trung Sơn quân sẽ nhìn thấy nàng.
Tên Trung Sơn quân hoang dâm háo sắc vô sỉ kia, với bản tính của hắn ta, biết nàng là phu nhân nước Tấn, e rằng cũng sẽ ngủ trước rồi tính sau? Đối với Trung Sơn quân mà nói, trên đời chẳng có nữ nhân nào là không thể ngủ cùng.
Đương nhiên, sự thật cũng là như vậy. Cho dù là phu nhân của nước lớn nhất thì đã sao? Phụ nhân, chẳng phải đều để cho nam nhân ngủ thôi sao? Ngủ xong, vẫn có thể trả lại cho phu quân nàng, vẫn có thể để nàng tiếp tục làm phu nhân.
Võ biết rõ điều này, nhưng y không muốn nghĩ tới. Y chỉ cần nghĩ đến thần nữ của mình, người mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến y thấy vui sướng vô cùng, bị một nam nhân khác đè lên người, y liền tức giận, liền muốn giết người!
Nhưng Võ không phải kẻ hành động bốc đồng. Y quyết định bình tĩnh lại, còn vài canh giờ nữa, y nhất định phải nghĩ ra cách, nhất định phải cứu thần nữ của y.