Bỉ đến trước mặt tên quý nhân béo lùn.
Thấy hắn ta tiến đến, tên quý nhân cảnh giác trừng mắt, vèo một cái rút kiếm ra.
Bỉ luống cuống, vội vàng kêu lên: "Ta có mỹ nhân, ta có mỹ nhân."
Tên quý nhân béo lùn từ từ thu kiếm lại, nhìn chằm chằm Bỉ nhếch mép hỏi: "Ngươi có mỹ nhân?"
Bỉ gật đầu lia lịa, nhìn thanh kiếm bên hông quý nhân, nuốt nước miếng lấy hết can đảm hỏi: "Ta biết chỗ có mỹ nhân. Nàng, nàng không phải nữ nhi của ta, nếu ta dẫn các người tìm thấy nàng, quốc quân có thưởng cho ta không?"
Tên quý nhân béo lùn thờ ơ nói: "Có chứ!"
Bỉ mừng rỡ. Hắn ta vội vàng nói: "Trong làng ta có một mỹ nhân, nàng, nàng đẹp như thần tiên. Ta có thể dẫn các người đi tìm nàng."
Tên quý nhân béo lùn nhìn chằm chằm Bỉ một lúc, rồi nhíu mày nói: "Thật sự là mỹ nhân?"
"Phải, phải, nàng là thần tiên. Khi nàng xuất hiện ánh trăng cũng lu mờ, hoa dại cũng héo rũ. Hán tử trong thôn ta ai cũng nhìn ngây ngốc, còn có một hán tử đang nhìn nàng thì vấp phải cục đá, ngã gãy chân đến giờ vẫn còn nằm đấy."
Với những người như Bỉ, họ không có nhiều sức tưởng tượng. Nghe hắn ta nói vậy, tên quý nhân béo lùn hoàn toàn tin tưởng, vung tay lên, quát: "Nhanh đi!"
Bỉ thấy quý nhân tin lời mình, vô cùng mừng rỡ. Hắn ta đảo mắt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với tên quý nhân béo lùn: "Bên cạnh mỹ nhân đó còn có một hán tử giỏi kiếm thuật. Ta biết khi nào y sẽ rời khỏi làng, nhưng phải đợi y đi rồi mới đến được, y đi một lần là mất mấy ngày."
Tên quý nhân béo lùn nghe xong, thờ ơ ra lệnh cho nam nhân cao gầy phía sau: "Đi, gọi người ở mấy làng khác đến đây. Nếu thật sự có mỹ nhân như vậy, một người cũng đủ làm quân thượng vui lòng."
"Tuân lệnh."
*****
Ân Duẫn đến Tân Điền.
Lúc này, Khánh Quân đã biết Ân Duẫn là con cháu dòng chính của nhà Ân. Thân phận như vậy có thể nói là rất cao quý. Tuy rằng không có quyền lực, không cần phải đối đãi với người như vậy bằng nghi lễ nghênh đón long trọng. Nhưng thân phận của Ân Duẫn rốt cuộc không tầm thường, nếu truyền ra ngoài, cũng không đến mức có người chê cười quân thượng hồ đồ không biết lễ tiết.
Nghĩ đến đây, Khánh Quân vui vẻ nghênh đón Ân Duẫn.
Sự nhiệt tình của người Tấn khiến Ân Duẫn và mọi người giật mình. Khi biết người Tấn dùng nghi lễ đón tiếp sứ thần để nghênh đón mình, Kiếm Cữu la oai oái. Y nói với Ân Duẫn: "Sư huynh, Tấn Hầu thật kỳ quặc."
Nói rồi, y đảo mắt cười hắc hắc: "Tấn Hầu khi còn là công tử đã muốn bắt ta rồi. Sư huynh, cho ta đi trước đi."
Ân Duẫn nhìn Kiếm Cữu đang cười vô tư lự, thở dài nói: "Đi đi."
"A, vậy ta đi đây. Sư huynh, Kính Lăng nhiệt tình như vậy, chắc chắn có âm mưu!"
Kiếm Cữu nói những lời này trước mặt Tấn sứ. Sứ giả âm thầm trợn mắt, quyết định quay mặt đi nhìn Ân Duẫn.
Nhưng khi Ân Duẫn vào thành, nhìn thấy người dân Tấn đứng xem đông nghịt hai bên đường, nhìn thấy đoàn sứ giả long trọng xuất hiện cứ cách vài trăm bước, Kiếm Cữu lại có chút hối hận. Y quay ngựa lại, vuốt cằm lẩm bẩm một mình: "Được một nước lớn như vậy dùng nghi lễ đón tiếp sứ thần, việc này thật oai phong biết bao? Sao ta lại sợ chứ? Aiz, aiz! Aiz!"*****
Ân Duẫn gặp Kính Lăng trong thư phòng của hắn.
Mấy ngày nay, Kính Lăng mới lần đầu tiên bước vào thư phòng.
Ân Duẫn vừa bước vào đã nhìn thấy Kính Lăng mặc một bộ y phục đen, lặng im ngồi bất động trên sập.
Vừa nhìn thấy Kính Lăng, Ân Duẫn đã sững sờ.
Hắn không ngờ Kính Lăng lại trở nên như vậy. Gương mặt gầy gò hốc hác, y phục đen trên người hắn toát lên vẻ trống rỗng và thê lương. Điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, là tóc mai của Kính Lăng đã điểm bạc!
Nam nhân này mới hai mươi mấy tuổi, sao lại tiều tụy đến vậy?
Ân Duẫn nhìn hắn, sững sờ, một lúc sau mới bước tới.
Kính Lăng vẫn ngồi quỳ trên sập, không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Ân Duẫn, giọng khàn khàn nói: "Thân thể mệt mỏi, không thể ra nghênh đón khách quý."
Ân Duẫn cười nói: "Trước mặt Tấn Hầu, Duẫn chỉ là một con buôn, sao dám nhận là quý nhân?"
Hắn bước nhanh đến ngồi xuống chiếc sập đối diện Kính Lăng.
Cung tỳ hai bên tiến lên, rót rượu cho hai người. Ân Duẫn nhấp một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn Kính Lăng không khỏi thở dài: "Quân thượng tình sâu như vậy! Duẫn bái phục."
Kính Lăng nghe vậy, khẽ nhếch môi cười, thấp giọng nói: "Nếu không thì thế nào."
Nếu không thì thế nào? Biết rõ không nên tương tư mà vẫn tương tư, biết rõ không nên sa vào mà đã sa vào quá sâu sao? Ân Duẫn nhìn hắn, chợt hiểu ra giữa nàng và nam nhân này vĩnh viễn không thể có người thứ ba chen vào. Vĩnh viễn không thể nào.
Thanh âm trầm thấp của Kính Lăng vang lên: "Quân, quân cũng biết chuyện của phụ nhân ta rồi sao?"
Giọng Kính Lăng hơi run rẩy, nói xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ân Duẫn đầy hy vọng.
Ánh mắt hắn gần như là khao khát.
Ân Duẫn cụp mắt xuống, một lúc lâu không nói gì. Kính Lăng cười khổ, thở dài: "Là ta ngốc nghếch."
Ân Duẫn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Theo ta suy đoán, Vệ Lạc chắc chắn không sao."
"Sao lại nói vậy?"
Kính Lăng đột nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, hắn chống hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng dậy.
Chính hắn cũng đã từng nói những lời như vậy. Nhưng dù là bản thân hắn, hay các đại thần bên cạnh đều cảm thấy những lời đó chỉ là tự lừa dối mình.
Hiện tại khi Ân Duẫn nói vậy, Kính Lăng cảm thấy cả thế giới như bừng sáng trở lại. Tim hắn đập thình thịch, cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Ân Duẫn không nhìn Kính Lăng, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, chậm rãi nói: "Ta chắc chắn như vậy vì hôm đó, mọi chuyện xảy ra chưa đầy bốn canh giờ."
Ngừng một chút, hắn nói thêm: "Lúc đó ta đã huy động hơn năm trăm người, một đêm lục soát cả trăm dặm sông. Với cường độ tìm kiếm như vậy, không thấy xác nàng trôi sông, cũng không thấy thi thể mới bị vướng vào rong rêu."
Nghe đến đó, Kính Lăng th ở dốc. Hắn cúi người về phía trước, nhìn chằm chằm Ân Duẫn không chớp mắt.
Chúng kiếm khách trong điện có thể cảm nhận rõ ràng rằng quốc quân của họ đã sống lại.
Ánh mắt hắn trở nên sáng ngời, khuôn mặt gầy gò hốc hác cũng hồng hào một chút, cả người tràn đầy sức sống.
Ân Duẫn tiếp tục nói: "Ở phía dưới năm dặm nơi Vệ Lạc rơi xuống nước, có một dấu chân. Theo những người giỏi theo dấu vết, dấu chân này rất sâu, có lẽ là do một cao thủ cõng một người nhảy lên tạo thành."
Kính Lăng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhắm mắt lại, ngả người ra sau.
Ngay khi hắn ngã xuống sập, Ân Duẫn lo lắng liếc nhìn hắn, thầm nghĩ: Nhưng mà, nhát kiếm đâm vào ngực Vệ Lạc thật sự chí mạng! Dù có được cứu sống, lúc này chỉ sợ cũng đã...
Nghĩ đến đây, Ân Duẫn định nói ra nhưng rồi lại thôi. Chuyện này, cứ để người của Tấn quân tự điều tra, rồi báo lại cho Kính Lăng biết.
Trong điện, không khí trở nên yên tĩnh.
Kính Lăng thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn dựa vào sập không nhúc nhích. Hắn nhắm chặt mắt, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
Còn Ân Duẫn, lúc này cũng cúi đầu, hắn không nhận ra Kính Lăng vừa mới thất thố ngay trước mặt mình.
Hắn chỉ cúi đầu, không tự chủ được nhớ lại giọng nói và dáng vẻ của Vệ Lạc, nhớ lại nụ cười của nàng. Dù đã chứng kiến nhiều sinh ly tử biệt trong những năm qua, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của bản thân bất cứ lúc nào, nhưng khi nghe tin Vệ Lạc chết ở nước Việt, hắn luôn trằn trọc mỗi đêm, thở dài sầu muộn mỗi ngày.
Có lúc hắn tự hỏi, tại sao người chết lại là nàng? Nếu người chết là mình, có lẽ còn tốt hơn.
Trong thư phòng, cả hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Không biết bao lâu sau, Kính Lăng mới lên tiếng: "Quân có biết, Tiểu Nhi, Vệ Lạc nàng đã có thai?"
Ân Duẫn sững sờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Kính Lăng, một lúc sau, gật đầu nói: "Hình như có linh cảm."
Kính Lăng nghe vậy, dùng tay áo che mặt.
Ân Duẫn nhìn ống tay áo đang run rẩy che trên mặt hắn, một lúc lâu không nói nên lời.
Trong không khí nặng nề, thanh âm trầm thấp cố nén vang lên: "Thất lễ."
Ân Duẫn đứng dậy, cúi chào thật sâu: "Xin phép cáo lui."
"Được."
Ân Duẫn lui ra.
Khi hắn lui đến cửa, Kính Lăng khẽ nói: "Nếu lần này có thể đón Tiểu Nhi về, ta sẽ đối xử tốt với nàng, tuyệt đối không để nàng rời xa ta nữa. Nếu quân còn dây dưa với nàng, đừng trách ta nảy sinh sát tâm!"
Ân Duẫn ngây người.
Hắn ngẩng đầu nhìn Kính Lăng, sau một hồi lâu, lại cúi chào Kính Lăng, thản nhiên nói: "Vốn là vợ của quân thượng, Ân Duẫn không dám cướp đoạt!" Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy giọng mình có chút khó khăn.
Chợt, hắn cảm thấy chua xót đến muốn cười: Người đã chết rồi, hà tất không buông tha? Hà tất cứ phải dây dưa chuyện này?
Chần chừ một chút, hắn thở dài: "Quân thượng đường đường là Tấn Hầu, đối với Vệ Lạc lại tình sâu nghĩa nặng. Duẫn không bằng được."
Dứt lời, hắn phất tay áo xoay người nhanh chóng rời đi.
Kính Lăng nhìn bóng dáng Ân Duẫn khuất xa, chậm rãi chống tay đứng dậy.
Hắn thở ra một hơi trọc khí, thấp giọng quát: "Người đâu!"
"Có."
"Cô muốn dùng bữa."
"Vâng!"
"Mời đại phu đến xem mạch cho cô!"
"Vâng!"
Trong tiếng đáp liên hồi là những khuôn mặt mừng rỡ như điên của nhóm kiếm khách và cung tỳ.
Quân Hầu cuối cùng đã tỉnh lại!
Đại phu nói, chỉ cần ngài ấy tự nguyện tỉnh lại, quân hầu mới có thể hồi phục. Hiện giờ ngài ấy đã muốn tỉnh lại!
Tin tức tốt lành này nhanh chóng được truyền đến tai các trọng thần. Trong chốc lát, phủ công tử và vương cung tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Ân Duẫn được tiếp đãi nồng hậu hơn, đến mức người Tấn gần như coi hắn như thần tượng mà tôn thờ.
Việt Hầu vốn đang lo lắng sợ hãi trốn trong dịch quán mấy ngày nay, cũng nhạy cảm nhận thấy không khí ở Tân Điền đã thay đổi, ánh mắt người Tấn nhìn ông ta cũng trở nên ôn hòa hơn.
Ngày thứ ba, Việt Hầu vốn đang bị quản thúc một cách trá hình, được phép tự do ra vào.
Việt Hầu không dám ở lại nữa, vội vàng thu dọn hành lý, cùng các đại thần nước Việt hốt hoảng rời khỏi thành Tân Điền.