Vệ Lạc nhìn chữ "Mãn" lớn trên cổng thành thật lâu không nhúc nhích. Nếu thành này đổi thành Vệ thành, thân là lĩnh chủ, nàng mang họ Vệ, người đời sẽ gọi nàng là Cơ Vệ thị. Chắc hẳn Kính Lăng đổi tên thành cũng vì nghĩ đến điều này.
Nghĩ đến Kính Lăng, nỗi buồn lại trào dâng trong lồ ng ngực. Nàng cắn chặt răng xoay người đi về hướng ngược lại, nhanh chóng biến mất giữa núi rừng.
Vừa lướt vào rừng, Vệ Lạc cảm nhận được một bóng người cấp tốc đuổi theo. Nhất định là người của Kính Lăng! Vệ Lạc cười chua xót, vận công lực lướt đi như bay.
Thời đại này luyện công chú trọng lực hơn kỹ, nhưng Vệ Lạc lại luôn theo con đường kỹ xảo. So với các tông sư trọng sức mạnh, nàng chiếm ưu thế rõ rệt về tốc độ. Cấp tốc như điện, mượn cây cối nhảy lên mỗi lần vài trượng, nàng đã bỏ xa người phía sau.
Khi bóng người khuất hẳn, Vệ Lạc đứng trên ngọn cây quay đầu nhìn về hướng Tân Điền, thở dài một tiếng rồi quay đi, không ngoảnh lại.
******
Trong phủ công tử, Hàn Uyển.
Kính Lăng ngồi bất động trên sập, Ổn Công cung kính ngồi bên cạnh. Một trung niên kiếm khách đứng trước Kính Lăng bẩm báo:
"Phu nhân thật thần thông vượt xa người thường. Đám đạo phỉ kia hoành hành nhiều năm, mấy lần xuất quân đều không bắt được. Trong số 110 tên, có ba Đại Kiếm Sư, còn lại đều là kiếm sư. Vậy mà phu nhân mộc kiếm chỉ tới, binh khí chưa chạm nhau đã rơi hết xuống đất. Bọn chúng kêu la thảm thiết, hiển nhiên đau đớn vô cùng."
Trong điện mọi người đều trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Kính Lăng chuyển hướng Ổn Công, thấp giọng hỏi: "Theo công thấy, tiểu nhi có phải tông sư không?"
Ổn Công trầm ngâm: "110 người, không một ai địch nổi. Lấy khả năng của lão phu, không thể sánh bằng!"
Mọi người trong điện đều trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn về phía Ổn Công.
Ông ta dám nói mình kém phu nhân. Chẳng lẽ phu nhân còn hơn cả tông sư?
Kính Lăng rũ mắt nhìn rượu trong chung lay động, trầm giọng hỏi: "Tiểu Nhi, đã đến Mãn thành chưa?"
"Độ Công chưa có tin tức truyền đến."
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, thanh âm một kiếm khách từ ngoài điện truyền đến: "Bẩm quân Hầu, người mang tin tức các nơi đã tới!"
Một thực khách ngẩng đầu hỏi: "Độ Công có tin gì không?"
Kiếm khách khựng lại một chút, một lát sau cao giọng trả lời: "Độ Công báo phu nhân vừa tới Mãn thành đã quay đầu bỏ đi, không đuổi kịp, đã mất tung tích!"
"Cái gì?"Ổn Công kinh hãi, quát hỏi một tiếng rồi vội quay đầu, lo lắng nhìn về phía Kính Lăng.
Sắc mặt Kính Lăng trắng bệch, tay phải khẽ vẫy, ra hiệu cho chúng hiền sĩ kiếm khách lui xuống.
Trong chốc lát, đại điện rộng lớn chỉ còn lại Ổn Công và kiếm khách vừa bẩm báo tin tức.
Sau một hồi th ở dốc, Kính Lăng trầm giọng ra lệnh: "Truyền lệnh Độ Công, bằng mọi giá phải tìm được phu nhân!"
"Vâng!"
"Lệnh Khí Công đến gặp!"
"Tuân lệnh!"
Kiếm khách lĩnh mệnh rời đi, Kính Lăng ngẩng đầu nhìn Ổn Công.
Môi hắn mím chặt, chần chừ một hồi, cất tiếng hỏi: "Chỉ một phong thư có thể đổi lấy cơ nghiệp muôn đời, vinh hoa phú quý muôn đời! Tiểu Nhi sẽ bỏ qua chăng?"
Ổn Công lắc đầu thở dài: "Lão phu thật không rõ phu nhân nghĩ gì."
Kính Lăng khẽ nâng mí mắt, lặng nhìn ra khung cửa sổ về phía mảnh vườn xanh um tươi tốt bên ngoài.
Môi hắn mím càng chặt hơn, cứ mím chặt mãi, đến cuối cùng chỉ còn là một đường thẳng.
Đột nhiên, cơn phẫn nộ bùng lên trong lòng hắn.
Hắn vung tay túm lấy một chung rượu trên bàn, đập mạnh xuống đất!
"Choang" một tiếng vang lớn lan ra!
Tất cả mọi người đều giật mình hoảng sợ, kể cả Ổn Công. Chúng kiếm khách đang canh giữ ngoài sân đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt kinh ngạc: Quân hầu trước nay trầm ổn không dễ để lộ cảm xúc, nay lại mất khống chế đập đồ trút giận, chẳng hay có chuyện gì lớn xảy ra?
Ổn Công trợn tròn đôi mắt đục ngầu nhìn Kính Lăng đang chống tay lên bàn th ở dốc.
Lúc này, gân xanh trên trán Kính Lăng nổi lên cuồn cuộn. Cơ mặt hắn co giật liên hồi.
Hắn thở hổn hển, nghiến răng nặng nề mở miệng: "Mãn thành đồng ruộng phì nhiêu, kiếm khách hiền sĩ, tất cả đều trung thành! Có phong ấp này, Tiểu Nhi không cần lao tâm khổ tứ mà vẫn hưởng hết vinh hoa phú quý. Trăm ngàn năm sau, những gì bậc trượng phu trên thế gian mong cầu cũng chỉ là vinh hoa như thế!"
Hắn nghiến răng nói đến đây, thanh âm đột nhiên im bặt.
Ổn Công cảm thấy bất an trước sự trầm mặc khác thường này. Ông ta cau mày nói: "Quân Hầu lo lắng quá rồi. Phu nhân có tâm sự, có lẽ chỉ muốn đi du ngoạn đôi chút. Chẳng mấy chốc nàng sẽ trở về đất phong thôi."
Kính Lăng lắc đầu. Giọng hắn khàn đặc: "Tiểu Nhi, nàng, nàng... Ổn Công, lòng ta đã loạn...."
Ổn Công ngẩn ngơ nhìn sắc mặt Kính Lăng lúc xanh lúc trắng, bất giác cảm thấy bất lực. Chỉ nghe tin phu nhân không rõ tung tích mà quân Hầu đã đau khổ đến vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, quân Hầu biết làm sao đây?
*****
Hai mươi ngày sau khi rời Tân Điền, Vệ Lạc vô thức đi về hướng Ngô - Việt.
Thật ra nàng không muốn vậy, nhiều lần định đổi phương hướng nhưng rồi lại không thể khống chế cứ đi về phía Nam. Có lẽ vì kiếp trước nàng cũng là người phương Nam.
Quê quán nàng ở Tứ Xuyên, nhưng Tứ Xuyên thời này đâu sánh được với vùng Chiết Giang phồn hoa. Đã quen với khí hậu và địa hình của phương Nam, Vệ Lạc băn khoăn, có nên dừng chân ở vùng Ngô - Việt hay không?
Đương nhiên, nàng suy nghĩ như vậy cũng bởi vì Ân Duẫn và Kiếm Cữu.
Đối với nàng, bản thân mình là nguồn cơn phiền phức, dù trong lòng rất muốn gặp lại họ, nàng vẫn cố gắng kìm nén để không làm phiền đến họ. Nhưng nếu có thể sống gần họ một chút, hẳn là sẽ rất tốt phải không?
Trên đường đi, Vệ Lạc cố ý tránh mặt người Sở.
Sau năm sáu ngày, Vệ Lạc đã đến biên giới Sở - Việt.
Nàng tính toán, kỳ kinh nguyệt của mình sẽ đến vào mấy ngày tới. Nếu kinh nguyệt không đến, có khả năng nàng đã mang thai.
Mang theo niềm mong đợi thầm kín, Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển "Tưởng", vội dừng bước chân.
Tưởng thành thuộc về nước Sở, qua Tưởng thành là vào đất Sở.
Mùa hè oi ả, mặt trời càng lúc càng gay gắt, Tưởng thành lại là nơi núi rừng rậm rạp, thời tiết càng thêm oi bức.
Vệ Lạc vừa bước vào Tưởng thành đã thấy rất nhiều quý nữ nước Sở, thân trên chỉ mặc một lớp sa mỏng trong suốt, vai khoác áo ngắn tay khéo léo che đi hai bầu ng ực, để lộ vòng eo thon thả và chiếc bụng phẳng lì trước mắt mọi người.
Thiếu nữ nước Sở vốn đã mảnh mai hơn so với các nước khác, vòng eo nhỏ nhắn trong bộ trang phục như ẩn như hiện này càng thêm quyến rũ.
Dọc đường đi, nam nhân liên tục ngoái đầu ngắm nhìn chúng thiếu nữ, thậm chí còn leo lên cây huýt sáo, la hét ầm ĩ, không thể che giấu không khí xuân sắc tràn ngập cả thành.
Vệ Lạc đưa tay áo lau mồ hôi trên trán. Phía trước nàng có một con sông chảy qua thành. Nước sông rất trong, cá bơi lội tung tăng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người nàng lúc này đầy mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, Vệ Lạc muốn xuống sông tắm rửa một chút.
Nàng vừa ngồi xổm trên một tảng đá bên bờ sông, bỗng nghe thấy trên cầu đá gần đó truyền đến giọng nói nũng nịu của một thiếu nữ: "A Lang, nếu chàng thật lòng yêu thiếp, thì nhảy xuống sông đi!"
Vệ Lạc ngẩn người, lau vội nước trên mặt rồi quay đầu nhìn về phía cây cầu.
Trên cầu, một đôi nam nữ mười bảy, mười tám tuổi đang đứng. Thiếu nữ bên hông đầy ngọc bội, bộ sa mỏng màu lục nhạt càng tôn lên vòng eo thon gọn và làn da trắng nõn. Gương mặt thanh lệ, đôi lông mày thanh tú, đuôi mắt xếch lên kiêu kỳ, nàng toát ra vẻ đẹp kiêu sa mỹ lệ.
Bên cạnh nàng là một thiếu niên tuấn tú với gương mặt hiền hậu.
Thiếu nữ bĩu môi, giọng nói nũng nịu pha chút giận dỗi: "A Lang không dám sao?"
Thiếu niên ấp úng: "Nhưng, cầu cao nước sâu..."
Thiếu nữ quay mặt đi, giận dỗi nói: "Nếu chàng thật lòng yêu ta, thì không có gì phải sợ!"
Thiếu niên nghiến răng, nhìn thiếu nữ với ánh mắt yêu thương, rồi dang rộng hai tay nhảy xuống nước.
"Bùm!" Nước bắn tung tóe. Vừa rơi xuống nước, thiếu niên đã vùng vẫy. Vệ Lạc nhìn thấy cảnh này, cảm khái: Thiếu niên của ta ơi, ngươi cũng quá khinh cuồng quá hồ đồ quá nghe lời rồi. Rồi nàng lắc lắc đầu: lại là một người không biết bơi.
Trên cầu, thiếu nữ vui mừng nhảy cẫng lên. Nàng ta vừa kêu vừa chạy đến bên Vệ Lạc, đẩy nàng ra rồi nhảy xuống sông, bơi về phía thiếu niên đang vùng vẫy trong nước.
Chỉ chốc lát, thiếu nữ đã bơi đến bên thiếu niên, dìu hắn ta vào chỗ nước cạn. Thiếu niên loạng choạng đứng vững, nàng ta liền dang rộng vòng tay ôm chầm lấy hắn ta.
Y phục thiếu nữ vốn đã mỏng manh, nay lại ướt sũng dính sát vào da thịt, để lộ cả hai điểm hồng hồng trên ngực, phô bày cảnh xuân vô cùng quyến rũ.
Họ cứ ôm nhau như vậy, cùng nhau bước lên bờ. Thiếu nữ cười khanh khách không ngừng trêu chọc.
Thiếu niên thì không ngừng ho sặc sụa, vừa cười ngây ngô vừa vội vã lấy tay che đi cảnh xuân phơi bày của thiếu nữ đang cười đến rung rinh cành hoa.
Vệ Lạc ngây người nhìn cảnh tượng ấy. Nhìn mãi, nàng bỗng thấy lòng tràn ngập đố kỵ.
Vệ Lạc quay mặt đi, nhìn về phía mây trời xa xăm, thầm nghĩ: Có lẽ hạnh phúc viên mãn của nhân gian, chỉ có thể tìm thấy trong những gia đình bình thường mà thôi.