Việt Cơ

chương 311: vi hành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người đi mãi, nhìn thấy từ xa một đám thiếu nữ vây quanh một căn nhà. Họ chen chúc nhau xì xào bàn tán.

Vệ Lạc tò mò, nắm tay Kính Lăng tiến lại gần.

Một giọng phụ nhân từ bên trong vọng ra: "Các ngươi xếp hàng, từng người một vào."

"Vâng."

"Được."

Giữa những tiếng gọi hỗn loạn, Vệ Lạc cuối cùng cũng nhìn rõ. Thì ra người phụ nhân kia đang đứng trước một bệ đá, dùng lông gà chấm chu sa từ trong cái chung, vẽ lên trán mỗi thiếu nữ một hình vẽ.

Hình vẽ đó, mô phỏng hình dáng núi sông, là một lời cầu phúc.

Vệ Lạc nhìn những thiếu nữ mặc áo tang giản dị, gương mặt sạch sẽ, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

Kính Lăng không trả lời câu hỏi của nàng.

Lúc này, người phụ nhân vừa dùng lông gà chấm chu sa đỏ, vừa vẽ lên trán một thiếu nữ xinh đẹp nhất, vừa cười nói: "Vẽ hoa lên mặt, mong được quân hầu để mắt tới."

Lời vừa dứt, thiếu nữ kia đã vui mừng khôn xiết.

Vệ Lạc quay đầu kinh ngạc nhìn Kính Lăng, ngập ngừng thấp giọng hỏi: "Chàng, muốn tuyển thêm cung nữ sao?"

Kính Lăng lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Quân hầu mới lên ngôi, tuyển thêm cung nữ là lệ thường."

Ý hắn là, những người này biết hắn vừa mới kế vị, đang mong chờ hắn tuyển thêm cung nữ. Vì mong chờ, nên họ mới cầu phúc.

Mà họ cầu phúc vì không chắc chắn. Họ không chắc chắn rằng tân Tấn Hầu - người nổi tiếng sủng ái phu nhân, có tuyển thêm cung nữ hay không, mà nếu có, liệu họ có được chọn hay không.

Những thiếu nữ vây quanh người phụ nhân kia đều xuất thân bình thường, có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời họ có được vinh hoa phú quý. Cho nên, các nàng muốn cầu nguyện.

Vệ Lạc mím chặt môi, cúi đầu, im lặng hồi lâu.

Kính Lăng cũng không nói gì.

Hắn nắm tay Vệ Lạc, không chút do dự xoay người rời đi, bỏ lại sau lưng những thiếu nữ đầy mong chờ và bất an.

Một lúc lâu sau, Vệ Lạc thấp giọng thở dài một tiếng, nàng lẩm bẩm: "Ta cũng chỉ muốn có chàng. Lúc tỉnh dậy có chàng bên cạnh, lúc uống rượu có chàng cùng nâng chén, lúc say có chàng ôm ấp. Chỉ vậy thôi, chỉ vậy thôi. Kính Lăng, tại sao mọi thứ trên đời này lại khó khăn đến vậy?"

Thanh âm nàng rất nhỏ rất nhỏ, yếu ớt như tan biến vào không trung.

Kính Lăng không quay đầu lại, chỉ nắm tay nàng bước tiếp.

Khi Vệ Lạc nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta đã hạ lệnh, cung nữ trong cung đã đủ, không cần tuyển thêm."

Hắn đây là đang giải thích. Vệ Lạc vội ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn hắn một cái, quay mặt đi, khóe miệng nở một nụ cười tươi.

Năm ngón tay nàng nhẹ nhàng siết chặt bàn tay hắn.

Cảm nhận được động tác nhỏ của nàng, Kính Lăng nắm chặt tay nàng hơn.

Cứ thế, hai người đi mãi, đã đến khu vực thứ hai của ngoại thành. Dân cư ở đây là một số quý tộc sa sút, hoặc thường dân và nô lệ được giải phóng, cùng với một số thường dân có điều kiện khá hơn.Ở trung tâm khu vực này, tại ngã tư của ba con đường đất, có một tấm bia đá lớn, trên đó khắc hàng trăm chữ. Đó là pháp điển. Tấn Hầu trước đây đã cho khắc pháp điển lên đó để mọi người dân đều có thể đọc được.

Trên đường phố đầy bùn đất, thường xuyên có thấy trẻ con chơi đùa. Khi xe ngựa chạy ngang qua, chúng vội vàng kêu nhau tránh đường.

Nhà cửa ở đây đều là những ngôi nhà đá bình thường, phía sau còn có không ít nhà tranh. Từ những ngôi nhà thấp bé, thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng cười đùa cùng với làn khói bếp.

Kính Lăng dừng lại, lắng nghe tiếng cười nói: "Dân chúng an vui."

Vệ Lạc gật đầu.

Lúc này, phía sau họ vang lên tiếng gọi của một phụ nhân ôn hòa: "Bỏ, ăn cơm thôi."

Lời vừa dứt, một cậu bé khoảng mười tuổi chạy vụt qua, vui mừng hét lớn: "Ăn cơm rồi! Ăn cơm rồi!"

Cậu bé chạy nhanh đến trước mặt phụ nhân, nắm lấy váy nàng ấy, nhảy chân sáo về phía một dãy nhà tranh.

Kính Lăng nhìn thấy cảnh này, bỗng hỏi: "Nàng có khát không?"

Không đợi Vệ Lạc trả lời, hắn nắm tay nàng đi theo sau người phụ nhân và đứa trẻ vào căn nhà tranh của họ.

Căn nhà tranh này chỉ cao khoảng 2 mét, ước chừng bốn gian, giống như căn nhà nông thôn Vệ Lạc từng thấy khi mới xuyên đến đây. Cứ cách 2 mét lại có một cột nhà, những cọc gỗ được đóng sâu xuống đất. Giữa những cọc gỗ, người ta dựng thêm vài cây tre, rồi nhét chặt cỏ tranh vào giữa, bên ngoài còn trát thêm bùn.

Khi Kính Lăng và Vệ Lạc đến gần, người phụ nhân có vẻ lo lắng. Nàng ấy quay lại nhìn hai người bọn họ, lúc này, từ trong nhà tranh bước ra một hán tử gầy gò, mặt đen nhẻm khoảng 30 tuổi. Hán tử này đội mũ quan, rõ ràng là một kẻ sĩ.

Kính Lăng nhìn thấy, ngẩn ra.

Hắn chắp tay hướng kẻ sĩ kia, lễ phép nói: "Xin thứ lỗi đã đường đột. Thấy nhà quân khói bếp nghi ngút, tiếng cười nói rộn ràng, không kìm được mà đến gần."

Hắn nói, ta thấy nhà các ngươi khói bếp bốc lên, tiếng cười nói vui vẻ, nên vô tình lại gần.

Người kẻ sĩ nghe vậy cười lớn.

Với khí chất của Kính Lăng và Vệ Lạc, ai cũng có thể nhận ra họ không phải người thường. Vì vậy, thái độ của kẻ sĩ rất thận trọng. Hắn ta chắp tay trước ngực chào Kính Lăng, nói: "Đường đồng ruộng thông, ai cũng có thể đến. Quân khách khí quá. Sao không vào nhà nói chuyện?"

"Đường đồng ruộng thông, ai cũng có thể đến" có nghĩa là đường đồng ruộng, đường cái lớn nhỏ đều thông nhau, phàm là nơi đường thông, người với người có thể kết giao, có thể thân thiết.

Kính Lăng được mời, không khỏi mỉm cười chắp tay đáp: "Vậy thì may mắn quá."

Hắn nắm tay Vệ Lạc, theo sau người kẻ sĩ vào nhà tranh.

Trong nhà có ba cái bàn, mỗi bàn có một bát đậu nành đã nấu chín, đó là cơm, trước bát cơm có một đ ĩa rau dại. Rau dại rất ít, trên mặt không có chút dầu mỡ nào.

Có vẻ như gia cảnh người này không được khá giả.

Lúc này, đứa trẻ và phụ nhân kia đang ngồi quỳ sau một cái bàn. Thấy Kính Lăng và Vệ Lạc bước vào, cả hai đồng loạt đứng dậy, chắp tay nghiêm trang, cúi đầu chào không nói.

Đây là phép lịch sự, khi có khách quý đến, bỏ bữa ăn, đứng nghiêm trang không nói để tỏ lòng tôn kính.

Kính Lăng phẩy tay, nói: "Cứ ăn đi."

"Vâng."

Mẫu tử hai người đồng thời ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Từ đầu đến cuối, kể cả kẻ sĩ kia, không ai nhận ra khi Kính Lăng ra lệnh cho họ ăn cơm, giọng điệu rất tự nhiên, và họ đáp lại cũng rất tự nhiên.

Quả nhiên kiến thức còn hạn hẹp. Vệ Lạc thầm nghĩ: Nếu người có kiến thức nhìn thấy, chỉ một câu "cứ ăn đi" của Kính Lăng cũng đủ khiến họ nghi ngờ.

Người kẻ sĩ dẫn Vệ Lạc và Kính Lăng đến một gian nhà tranh khác, trong đó có vài cái bệ đá, trên đó có một số thẻ tre dày.

Việc trong phòng có thẻ tre cho thấy chủ nhân căn phòng biết chữ. Biết chữ là một kỹ năng hiếm có. Cũng chính vì biết chữ nên hắn ta mới có thể trở thành kẻ sĩ.

Trong phòng có vài chiếc ghế, người kẻ sĩ vội vàng kéo những chiếc ghế cũ kỹ, vá víu, mép ghế đã mòn dẹt ra. Hắn ta lại chắp tay với Kính Lăng: "Xin mời ngồi."

"Ừ."

Kính Lăng không khách khí dứt khoác ngồi xuống sập chủ tọa ở chính giữa. Vệ Lạc kéo một chiếc sập ngồi xuống phía sau hắn.

Người kẻ sĩ ngồi xuống, chắp tay nói với Kính Lăng: "Nhà tranh không có rượu thịt, quân đừng chê cười."

"Quân đa lễ rồi."

Kính Lăng mỉm cười nói: "Nghe giọng nói của quân có âm hưởng của Tề Khương, có phải quân là người Tề?"

"Đúng vậy."

"Nhà tranh của quân còn mới, có lẽ quân vừa mới đến Tân Điền?"

"Đúng vậy."

Người kẻ sĩ chắp tay với Kính Lăng, thở dài: "Quân là ai vậy? Chỉ cần nhìn và nghe đã biết lai lịch của ta. Quân quả không tầm thường."

Đó là lời khen ngợi.

Nhưng khả năng quan sát như vậy, đối với Kính Lăng hay bất kỳ người có địa vị nào, đều là điều nên có. Thế nên, Kính Lăng chỉ cười nhạt khi nghe lời khen của kẻ sĩ.

Hắn hơi nhíu mày, dừng một chút mới từ tốn nói: "Thê tử của quân chỉ ăn đậu nành rau dại, có lẽ quân đến Tân Điền chưa xin vào dưới trướng một vị quyền quý nào?"

Kẻ sĩ nghe vậy, nặng nề thở dài một tiếng.

Hắn ta cười chua chát: "Ta tuy là dòng dõi Công Tôn, nhưng nghèo khó đã lâu. Lần này nghe tin tân Tấn Hầu trọng dụng hiền tài bất kể xuất thân, không phân biệt quốc gia, nên đã bán hết ruộng vườn, đưa cả nhà đến đây. Haiz..."

Cuối cùng là một tiếng thở dài não nề.

Kính Lăng hỏi: "Quân vì sao lại thở dài?"

Người kẻ sĩ lắc đầu liên tục, cười khổ không thôi.

Hắn ta lấy tay áo vỗ trán, lại thở dài: "Mới đến Tân Điền hơn một tháng, đã nghe nói vị tân Tấn Hầu này tuy dũng mãnh nhưng lại sợ vợ. Thật không thể chấp nhận được, thật không thể chấp nhận được."

Lời vừa dứt, sắc mặt của Vệ Lạc và Kính Lăng đồng thời thay đổi.

Người kẻ sĩ mãi vỗ trán, không để ý đến biểu cảm của hai người, cứ tiếp tục nói: "Dùng hai thành để đổi lấy phụ nhân! Đơn thân xông vào nước Sở, đứng dưới chân tường nguy hiểm chỉ để cứu nàng! Gần đây còn nghe nói, đường đường là một quân hầu, vậy mà để mặc cho phụ nhân kia đuổi hết chư cơ trong hậu viện! Hừ! Ta không biết, thân là quân hầu lại háo sắc đến mức này, trước sau cũng sẽ là bại quốc! Tấn nguy rồi, Tấn mất rồi!"

Lần này, sắc mặt Kính Lăng đã biến xanh, còn Vệ Lạc thì tái nhợt, nàng cắn chặt môi. Nếu không biết rõ con người Kính Lăng, biết hắn kiêu ngạo không thích dùng thủ đoạn quanh co, nàng thật sự nghi ngờ người này có phải do Kính Lăng sắp đặt hay không.

Người kẻ sĩ tiếp tục thở dài, thanh âm tiếp tục vang lên: "Ta muốn trở về quê hương, nhưng tiếc là không còn nhiều tiền."

Câu này là để trả lời câu hỏi của Kính Lăng, tại sao hắn ta không trở thành thực khách của một vị quyền quý nào. Vì muốn về quê, nên hắn ta không thể nương nhờ bất kỳ ai trở thành thực khách của họ. Vì một khi trở thành thực khách, ít nhất cũng phải phục vụ chủ nhân vài năm. Người này không còn tin tưởng vào nước Tấn, tự nhiên không muốn bị liên lụy.

Không khí trầm mặc hẳn.

Người kẻ sĩ liên tục thở dài, vẻ mặt buồn bã.

Vệ Lạc mặt mày tái mét, nàng rũ mắt xuống, tâm trí rối bời. Thẳng đến một lúc sau, mới nghe được Kính Lăng trầm giọng nói: "Đi thôi."

Vệ Lạc đứng lên, cúi đầu cắn môi đi ra ngoài.

Kính Lăng cùng kẻ sĩ kia hàn huyên thêm vài câu rồi bước về phía Vệ Lạc. Hai người vẫn nắm tay nhau đi vào trong thành. Chỉ là lúc này, dù tay vẫn nắm chặt nhưng lòng bàn tay họ lại lạnh ngắt.

Vừa trở lại khu vực thứ nhất của thành, một tràng tranh luận đã vang lên từ bên đường: "Quân vương háo sắc và quân vương có đức, thật là hai chuyện khác nhau!"

"Sai! Nữ sắc là tai họa lớn nhất, từ xưa đến nay phàm là kẻ háo sắc đều là hôn quân mất nước!"

"Từng nghe Tấn phu nhân rất thông minh, lần này đẩy lui quân Tần - Sở lập công lớn. Một phụ nhân tốt như vậy, quân hầu sao có thể không yêu? Ngươi nói quá rồi."

Những tiếng tranh luận hỗn loạn không ngừng vang lên bên tai.

Vệ Lạc nghe thấy, thở dài một tiếng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kính Lăng.

Nhìn hắn, Vệ Lạc mở miệng định nói, nhưng rồi ngậm lại.

Kính Lăng tập trung nhìn về phía trước, dường như không nhận ra nàng muốn nói rồi lại thôi.

Hắn nắm tay nàng, không quay về vương cung mà rẽ sang một khu vực khác của thành.

Vệ Lạc chợt nhận ra, nếu có kẻ sĩ nào lên tiếng, có tiếng cãi vã nào vang lên, nội dung nhất định liên quan đến nàng.

Bất tri bất giác, cả Tân Điền, vì hành động của nàng mà tràn ngập một làn sương mù bất an.

Nghe những cuộc tranh luận không ngớt bên tai, nhìn sắc mặt xanh xao của Kính Lăng, Vệ Lạc đột nhiên dừng bước.

Nàng quay đầu nhìn hắn.

Kính Lăng ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Lạc bất ngờ nở một nụ cười xinh đẹp.

Nụ cười ấy, thật đẹp.

Kính Lăng không ngờ nàng lại có thể cười vào lúc này. Hắn nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng.

Vệ Lạc nhìn sâu vào mắt hắn, vươn tay ra chậm rãi xoa dịu vết nhăn giữa hai mày hắn.

Động tác của nàng ôn nhu, bình tĩnh và mạnh mẽ.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Kính Lăng, đôi môi anh đào của Vệ Lạc khẽ mở, từ tốn nói: "Kính Lăng, chàng có biết không? Mọi thứ trên đời này không bao giờ hoàn hảo."

Nàng chớp chớp mắt với hắn, đôi mắt mặc ngọc sáng đẹp vô cùng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm: "Cảnh đẹp nhất trên đời là hoa chưa nở hết, trăng chưa tròn. Hoa nở rồi sẽ tàn, trăng tròn rồi sẽ khuyết. Kính Lăng, chàng có biết không, mọi thứ trên đời không thể vẹn toàn."

Lời của Vệ Lạc mang một triết lý sâu sắc, như thể chỉ có bậc thánh nhân mới có thể nói ra.

Kính Lăng nhíu mày suy nghĩ.

Vệ Lạc cười khẽ, thanh âm êm dịu mềm mại nhưng lại có một sự lạnh lùng trầm ngưng cùng cô đơn: "Kính Lăng, chàng muốn làm bá chủ, muốn có được lòng tất cả hiền sĩ trên đời, muốn được lưu danh sử sách, muốn được muôn người kính ngưỡng, cũng muốn có ta làm vợ. Nhưng, ta sẽ không trở thành một trong những thê thiếp trong hậu cung của chàng! Cho dù là người chàng yêu nhất, coi trọng nhất! Kính Lăng, ta yêu chàng, nhưng chính vì yêu chàng, ta không thể chịu đựng việc cùng chia sẻ chàng với nữ nhân khác! Kính Lăng, nếu chàng chỉ muốn trở thành một vị quân chủ được mọi người ca ngợi không bao giờ bị chỉ trích, chàng có thể bỏ ta! Nếu chàng muốn giữ ta lại, xin hãy chịu đựng những lời chỉ trích đó."

Nàng nói tới đây, sâu kín thở dài, quay mặt đi chỗ khác.

Truyện Chữ Hay