Vệ Lạc tỉnh giấc khi Kính Lăng vẫn còn say ngủ.
Lúc này, hắn đã xoay người nàng lại đặt lên trên, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của nàng, tứ chi hai người không còn quấn quýt. Vệ Lạc không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp, trầm ổn của hắn phả trên tóc mình. Nàng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.
Đêm qua h0an ái, trừ những phút đầu ôn nhu, hắn hoàn toàn đánh mất sự kìm chế, chỉ còn lại những cơn cuồng phong bạo vũ chiếm hữu nàng. Dường như hắn muốn trút hết khát khao suốt ba năm qua chỉ trong một đêm. Bản thân nàng cũng bị cơn lốc cuồng nhiệt ấy cuốn đi, chỉ còn biết đón nhận và cảm thụ.
Nghĩ đến tối hôm qua, Vệ Lạc ngượng ngùng không thôi. Nàng đưa tay nhỏ, chậm rãi vuốt v e lồ ng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn. Đầu ngón tay nàng tinh tế cảm nhận từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, từng đường nét rắn rỏi trên làn da ấm nóng.
Đây là nam nhân của nàng. Đây là nam nhân nàng!
Khóe miệng Vệ Lạc nở một nụ cười, nàng mê luyến cọ mặt trên ngực hắn, khe khẽ thở dài.
Nàng cũng không biết vì sao, tối qua sau khi nói ra những lời như vậy, trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi bồi hồi, một nỗi sợ hãi mơ hồ. Giờ đây, lồ ng ngực nàng như nghẹn lại không thể giải tỏa.
Chính vì vậy, khi cơn bão tố ập đến đêm qua, nàng vui vẻ chịu đựng.
Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam nhân của nàng ngủ rất say sưa, hàng lông mày thường nhíu chặt giờ đã giãn ra hoàn toàn. Khóe môi hắn khẽ cong lên, như đang chìm đắm trong giấc mơ đẹp.
Nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, lòng Vệ Lạc cũng tràn ngập niềm vui. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên đôi môi mỏng của hắn.
Những ngón tay trắng nõn, mềm mại vuốt v e phác hoạ theo từng đường nét môi hắn.
Đột nhiên, Kính Lăng hé miệng khẽ ngậm lấy ngón tay nàng. Hắn đã tỉnh.
Vệ Lạc đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Kính Lăng nhắm mắt đáp, đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, k1ch thích nàng một trận nổi da gà, hắn cũng không mở mắt, khàn giọng gọi: "Tiểu Nhi."
"Hửm?"
"Nàng còn mệt không?"
Mặt Vệ Lạc đỏ bừng, cáu giận nói: "Tất nhiên là mệt rồi."
Khóe miệng Kính Lăng giương lên, ngón tay hắn lướt trên tấm lưng trần của nàng, khẽ cười nói: "Nhưng mà, vi phu cũng mệt lắm."
Hắn xoay người nằm nghiêng, mở mắt nhìn Vệ Lạc.
Ánh mắt hắn, từ bộ ng ực sữa tr@n trụi của nàng, lướt xuống về phía hạ th@n của nàng.
Cảm nhận ánh mắt sáng rực của hắn, Vệ Lạc bỗng giật mình nhận ra cả hai đều không đắp chăn. Bây giờ vẫn là cuối xuân, đêm về còn se lạnh, vậy mà nàng quên mất không đắp chăn cho hắn, chẳng phải sẽ bị nhiễm phong hàn sao?
Nghĩ vậy, Vệ Lạc theo bản năng đưa tay lên trán hắn. Ừm, nhiệt độ có vẻ bình thường.
Vệ Lạc chạm phải ánh mắt sáng rực có thần của hắn, chợt nhận ra hành động của mình thật thừa thãi. Mà lúc này, trên ngực nàng, một bàn tay đang vỗ về chơi đùa.
Mặt Vệ Lạc đỏ bừng, mãi đến lúc đó nàng mới nhớ ra mình vẫn còn trần như nhộng. Nàng vội vã cúi người, nhanh chóng kéo tấm chăn gấm lên cuộn mình thành một khối.
Sau đó, nàng vỗ vào bàn tay không an phận vẫn còn đang luồn vào trong chăn, nghiêm giọng: "Đã không còn sớm nữa, rời giường thôi."Kính Lăng duỗi người uể oải, ngáp một cái lẩm bẩm: "Thật sự không muốn."
Vệ Lạc trừng mắt nhìn hắn, Kính Lăng thấy vậy, lập tức nghiêm túc nói: "Đến canh giờ thái giám sẽ gọi."
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng thái giám sắc nhọn: "Quân thượng, rời giường."
Kính Lăng thở dài, cúi xuống hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng, cuối cùng duỗi lưỡi ra li3m hai cái, phàn nàn nói: "Ta còn mệt hơn nàng đây."
Dứt lời, hắn xoay người đứng lên, tr@n truồng cầm lấy áo bào mặc vào. Vệ Lạc đang trốn dưới chăn, nước mắt lưng tròng mở to hai mắt nhìn thân hình tr@n trụi của hắn. Cơ thể Kính Lăng vô cùng hoàn mỹ đến mức khiến người ta mê mẩn quên cả bản thân. Vệ Lạc ngây người nhìn thêm vài lần, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt Kính Lăng đang nhìn mình như cười như không. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Hành động của nàng khiến Kính Lăng bật cười.
Cánh cửa mở ra, chúng cung nữ lần lượt bước vào mang theo khăn mặt, muối tinh và những vật dụng khác, bắt đầu giúp hắn rửa mặt.
Trong chốc lát, một Tấn Hầu uy nghiêm, trầm mặc như núi trong bộ áo bào đen đã xuất hiện trước mắt Vệ Lạc. Khi mặc Hầu phục, cả người hắn toát lên vẻ cao cao tại thượng.
Vệ Lạc nhìn hắn, có chút hoảng hốt.
Kính Lăng vươn hai tay ra, để cung nữ giúp hắn chỉnh đai ngọc, tóc cùng áo bào, rồi bước hai bước về phía giường. Đứng trước mặt Vệ Lạc, hắn cúi đầu xuống mổ nhẹ lên cái miệng nhỏ của nàng, ghé sát tai nàng trầm thấp nói: "Tiểu Nhi, tối qua ta lỗ m ãng rồi."
Thanh âm hắn mang theo một chút ngại ngùng. Trên làn da trắng như tuyết của Vệ Lạc vẫn còn in hằn những dấu vết của hắn.
Nghe hắn nói vậy, Vệ Lạc cười như không cười liếc nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: "Phu chủ tối qua rất ôn nhu." Tuy là nói vậy, nhưng kết hợp với vẻ mặt của nàng như thế, rõ ràng là đang nói mát.
Kính Lăng khẽ hừ một tiếng, trên miệng nhỏ của nàng hút mạnh một hơi, nàng kêu đau, giọng hắn khàn khàn trầm thấp nói: "Tiểu Nhi, ngủ ngon nhé, đợi ta trở về."
"Vâng."
Hai người nhìn nhau cười, nhu tình vô hạn.
Kính Lăng không rời đi lâu. Chỉ một canh giờ sau, khi Vệ Lạc vừa rửa mặt xong, hắn đã quay lại.
Hắn đứng tựa vào cửa, khóe miệng nở nụ cười lẳng lặng nhìn Vệ Lạc đang trang điểm trước gương.
Áo bào đỏ rực như lửa, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt long lanh.
Kính Lăng than nhẹ một tiếng.
Tiếng than nhẹ của hắn khiến Vệ Lạc giật mình. Nàng vội quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, nở nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở.
Kính Lăng thực sự si.
Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, phẩy tay ra hiệu, chúng cung nữ vội vàng cúi đầu lui ra.
Hắn bước đến sau lưng Vệ Lạc.
Đặt tay lên vai nàng, nhìn qua dung nhan như ngọc trong gương đồng, cúi đầu xuống nhẹ hôn lên trán nàng.
Sau đó, hắn cầm lấy chiếc lược, nhẹ nhàng chải mái tóc dài của Vệ Lạc.
Trong gương đồng, Vệ Lạc trợn tròn mắt ngọc, không thể tin được.
Kính Lăng, vậy mà cũng biết chải tóc?
Kính Lăng không ngẩng đầu lên. Mười ngón tay hắn khéo léo như thoi đưa, tỉ mỉ chải bới tóc cho nàng. Động tác của hắn lúc nhẹ lúc nặng, khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nhưng không làm nàng đau.
Hắn đang cố gắng kiểm soát lực tay, nghiêm túc mà cẩn thận.
Tóc Vệ Lạc rất dài, buông thẳng xuống eo. Hắn chải đi chải lại, tỉ mỉ chải mượt mái tóc dài của nàng. Quay sang một bên, hắn đưa tay tháo hầu quan của mình xuống, để mái tóc dài xõa xuống.
Hắn cúi đầu, dưới ánh mắt mở to của Vệ Lạc, lấy một lọn tóc của nàng và một lọn tóc của mình, sau đó đặt chiếc lược xuống, tỉ mỉ buộc chúng lại với nhau.
Hắn đang kết tóc cho hai người.
Mắt Vệ Lạc cay cay. Nàng rũ mắt xuống.
Thanh âm trầm thấp của Kính Lăng vang lên bên tai nàng, "Khi đó, Tiểu Nhi ngày ngày kết tóc cho hai ta, là nguyện vĩnh viễn không chia lìa sao?"
Mắt Vệ Lạc cay xè, khóe mắt ươn ướt, nàng cúi đầu mím chặt môi không nói gì.
Kính Lăng nhẹ nhàng quấn hai lọn tóc vào nhau, thì thào: "Lúc đó ta không biết, đến khi biết thì Tiểu Nhi đã là phụ nhân của người khác. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, tâm ta đau nhức không chịu nổi."
Thanh âm hắn rất nhẹ, rất nặng. Phảng phất như một tiếng thở dài.
Vệ Lạc cúi đầu không nói, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nước mắt vừa chảy xuống, một bàn tay to đã đặt lên má trái nàng nhẹ nhàng lau đi, bàn tay ấy lại đưa đến cằm phải của nàng, lau sạch nước mắt. Hắn cúi đầu xuống, nàng nhắm mắt lại đặt môi lên đ ỉnh đầu hắn, không nhúc nhích.
Vệ Lạc mở mắt ra, một dòng nước mắt khác lại rơi xuống.
Dần dần, những tiếng nấc nghẹn ngào không kìm được trào ra từ cổ họng.
Kính Lăng nghe thấy, hắn gọi: "Tiểu Nhi, đừng đau lòng nữa."
Vệ Lạc không trả lời, nàng quay mặt đi. Vì quay quá nhanh, hai lọn tóc được buộc chặt kéo căng da đầu cả hai người gây đau đớn. Vệ Lạc xoay người lại, đưa tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, tiếng nấc của nàng mới dần dừng lại. Lại một lúc nữa, thanh âm có chút bất an của Vệ Lạc truyền đến từ lồ ng ngực hắn, "Chỉ là xúc động mà thôi."
Nàng đang giải thích. Vệ Lạc biết tính cách của hắn, hắn không thích nhắc lại quá nhiều chuyện cũ.
Kính Lăng ôm nàng chặt hơn. Thanh âm khàn khàn của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng, "Tiểu Nhi."
"Hử?"
"Trời đẹp thế này, sao không ra phố dạo chơi một vòng?"
Hắn đang rủ nàng ra ngoài.
Vệ Lạc vui mừng, vội vàng đáp lời: "Được, được."
Lúc này, trong giọng nói của nàng làm gì còn chút nghẹn ngào nào?
Kính Lăng đặt nàng xuống giường, đưa tay gỡ lọn tóc đã buộc chặt của hai người.
Nhưng lúc nãy khi buộc, hắn sợ không đủ chặt nên đã quấn đi quấn lại nhiều lần, giờ muốn gỡ ra lại càng khó khăn hơn.
Kính Lăng nhướng mày, quát: "Người đâu!"
Bốn cung nữ bước tới, cúi đầu đồng thanh đáp: "Có."
"Gỡ nó ra!"
"Vâng."
Vệ Lạc cúi đầu, có chút buồn cười nhìn về phía Kính Lăng.
Một cung nữ bước lên, định gỡ tóc kết cho hai người.
Nàng ta vừa định bắt đầu, Vệ Lạc đã kêu lên: "Không cần."
Sau khi đuổi cung nữ đi, nàng cầm lấy chiếc kéo cắt đứt hai lọn tóc, sau đó cẩn thận xếp lại, gói vào khăn tay.
Kính Lăng nghiêng đầu, hứng thú nhìn hành động của nàng.
Chỉ trong chốc lát, Vệ Lạc đã gói gọn tóc lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Kính Lăng, mắt ngọc chớp chớp, cười híp mắt nhét chiếc khăn tay vào túi áo trong của hắn.
Sau khi cất xong, nàng vỗ nhẹ vào lồ ng ngực hắn, nói: "Đừng để mất."
Kính Lăng lắc đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhanh chóng bước ra ngoài.
Vừa bước đi, Vệ Lạc khẽ kêu lên một tiếng. Kính Lăng quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Vệ Lạc nở nụ cười tươi tắn, trở tay nắm chặt tay hắn bước ra ngoài. Tối qua nàng bị chơi đùa quá mức hung ác nên đi lại có chút đau đớn, chẳng qua nàng là người luyện võ nên chút đau đớn ấy không tính là gì.
Kính Lăng nhìn chằm chằm nàng, khi cả hai đi đến cửa, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Ngay lập tức, hắn đưa hai tay ra bế ngang Vệ Lạc lên. Trong tiếng kêu khe khẽ của nàng, hắn cười lớn: "Người đâu, mang thuốc trị thương đến đây."
"Vâng."
Kính Lăng ôm Vệ Lạc quay trở lại phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi phủ người lên trên, ánh mắt trìu mến khóa chặt gương mặt nàng. Ngay lúc nàng trừng mắt, hắn cất giọng trêu đùa: "Tiểu Nhi, tối qua vi phu có giỏi hay không?"
Vệ Lạc bỗng chốc buồn bực.
Chưa kịp để nàng mở lời, Kính Lăng đã nhếch môi cười, hàm răng trắng như tuyết ẩn hiện: "Hử? Tiểu Nhi vẫn bình an vô sự còn có thể du ngoạn, vậy ta còn mặt mũi nào mà sống?" Nói xong, hắn phớt lờ những cái đánh yêu của Vệ Lạc, sai cung nữ đặt thuốc trị thương xuống rồi lui ra. Sau đó, hắn mạnh mẽ c ởi thắt lưng Vệ Lạc, muốn giúp nàng bôi thuốc.
Vệ Lạc tất nhiên vùng vẫy kịch liệt.
Kính Lăng một tay giữ chặt hai tay nhỏ bé của nàng, khẽ cười nói: "Đừng buồn bực, cũng đừng thẹn! Ta đã mệt rồi, cần phải đợi đến tối mới lại đôn luân được."
Ý hắn là, lúc này hắn chỉ đơn thuần đang giúp nàng bôi thuốc mà thôi.