Mọi chuyện diễn ra đúng như Vệ Lạc dự liệu.
Quân Sở kinh ngạc cùng nghi hoặc khi phát hiện công tử Kính Lăng đột ngột rút quân.
Khi bọn họ biết công tử Kính Lăng bị quân Tấn truy đuổi, thề không bao giờ đặt chân về Tân Điền nữa, bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
Thời khắc này, bọn họ cảm thấy mọi u ám từ sau khi tiên vương tự vẫn đã tan biến.
Trước tiên, quân Sở nhất trí đồng ý thừa cơ tấn công Tấn.
Quân Sở, cả về vũ lực lẫn tố chất quân sĩ đều mạnh hơn quân Tấn.
Phải biết rằng, những năm gần đây người Tấn đã quá ỷ lại vào công tử Kính Lăng, mọi việc đều có hắn đứng ra lo liệu, họ đã sớm quên mất việc rèn luyện quân đội của mình.
Quân Sở đột nhiên tấn công, lại có quân uy không thể cản, thế như chẻ tre, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Sở đã hạ được hai thành của Tấn. Mà lúc này, Tần ở phía Tây cũng đang rục rịch.
Không chỉ Tần, mà Bắc Địch nằm giữa Tần và Tấn cũng chuẩn bị nhân cơ hội này để kiếm lợi.
Tình thế hiện tại trong mắt các nước, Tấn đã trở thành một miếng mồi lớn, hơn nữa là loại mồi mà ai cũng có thể gặm một miếng!
Nếu không ngại đạo nghĩa, có lẽ Tề cũng muốn nhúng tay vào.
Tất cả những điều này đều không liên quan đến Vệ Lạc.
******
Sau khi rút khỏi Sở, công tử Kính Lăng giao mọi việc cho chúng hiền sĩ xử lý. Hắn không về đất phong mà ngồi trên xe ngựa, cùng Ổn Công và Vệ Lạc thong thả lên đường du ngoạn.
Vệ Lạc biết biến cố trong nước lần này đã giáng cho hắn một đòn nặng nề. Dù bề ngoài mạnh mẽ trước mặt mọi người, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn có tình cảm sâu nặng với phụ thân và đất nước của mình.
Nếu không vì tình cảm này, hắn đã không để mặc người cha ngu ngốc kia tiếp tục làm quốc quân.
Sự phản bội trắng trợn lần này khiến hắn có chút nản lòng.Trong xe ngựa, công tử Kính Lăng lười biếng tựa vào giường sập, mắt nhắm hờ, môi mím chặt.
Vệ Lạc tựa vào chân hắn, nghiêng người đọc một cuốn thẻ tre.
Tay phải công tử Kính Lăng nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc Vệ Lạc, gió xuân lùa qua cửa sổ, thổi lên mặt lên người cả hai thật ấm áp.
Ngoài xe ngựa là Ổn Công đang đánh xe.
Cả đoàn chỉ có ba người, dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, đều có vẻ rất thư thái.
Một lát sau, công tử Kính Lăng đặt thẻ tre nặng trĩu lên bàn, tay day nhẹ mi tâm. Vệ Lạc ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong như ngọc, ánh nhìn dịu dàng như nước.
Bắt gặp ánh nhìn ấy, lòng Kính Lăng chợt ấm áp. Hắn khẽ đưa tay, những ngón tay thô ráp mà mạnh mẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt nàng, khẽ gọi: "Tiểu Nhi?"
"Ừ?"
Kính Lăng không nói gì thêm, chỉ vòng tay ôm lấy eo Vệ Lạc, kéo nàng vào lòng. Đôi tay gắt gao siết chặt vòng eo, vùi mặt vào cần cổ nàng, thấp giọng kêu: "Tiểu Nhi."
"Ừ?"
"Nếu ta từ bỏ tất cả, nàng có theo ta không?"
Vệ Lạc ngẩn ra. Nàng vội ngẩng đầu lên, nhưng Kính Lăng đang vùi mặt vào cổ nàng, làm sao thấy được biểu cảm của hắn?
Vệ Lạc lùi lại nhìn vào mắt hắn, chợt cười khổ. Hắn mệt mỏi quá tất nhiên sẽ có ý nghĩ rời đi. Với tính cách của hắn, sự yếu mềm này chỉ là thoáng qua.
Thấy nàng không trả lời, công tử Kính Lăng có chút thất vọng: "Tiểu Nhi không muốn sao?"
Vệ Lạc chớp mắt rũ mi, thấp giọng đáp: "Sao ta lại không muốn?" Thanh âm nàng thật nhẹ, thật mềm như gió xuân phiêu đãng, khiến người tan chảy trong nháy mắt, "Nếu chỉ có chàng, chỉ có ta... Sao ta lại không muốn..."
Dứt lời, nàng cúi xuống, khẽ đặt lên trán hắn một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động.
Lần đầu tiên ôn nhu chủ động, không chút phòng bị hay miễn cưỡng.
Công tử Kính Lăng lập tức cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp Vệ Lạc vội quay mặt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng e thẹn khôn nguôi.
Hắn chăm chú nhìn Vệ Lạc, trầm thấp nở nụ cười.
Hắn ngồi ngay ngắn lại, đem thân mình Vệ Lạc xoay lại, để nàng đối mặt với mình, trán chạm trán, khẽ hỏi: "Tiểu Nhi, "phú quý không bỏ nhau, nghèo hèn không rời đi"?"
Vệ Lạc nghe vậy khẽ cười, áp mặt vào cổ hắn, hơi thở mềm mại toả hương thơm ngát phả vào mặt Kính Lăng: "Khi vinh hoa phú quý, bên cạnh quân quá nhiều người bầu bạn."
Câu chuyện lại trở về nút thắt khó gỡ. Kính Lăng không nói gì, chỉ ôm nàng, để thân hình mềm mại của nàng áp sát vào mình, để hơi thở của họ cùng giao hoà.
Hắn ôm nàng, môi dần dần hạ xuống, khẽ li3m vành tai nàng.
Vệ Lạc bỗng cứng đờ! Cảm nhận được Vệ Lạc cứng đờ, hắn khẽ cười, tay phải lướt nhẹ thử chạm vào vạt áo nàng.
Đúng lúc đó, giọng Ổn Công vang lên từ bên ngoài: "Đã tới Trung Sơn quốc."
Trung Sơn quốc?
Vệ Lạc rùng mình, hai tay vội vàng chặn lấy bàn tay "hổ lang" của Kính Lăng, đẩy ra xa.
Kính Lăng chỉ có thể đành buông tay. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng tuyệt mỹ của Vệ Lạc, mím môi oán trách: "Tiểu Nhi, hơn nửa năm nàng không cho ta gần, ta lại không thể gần phụ nhân khác, ta khát đến đau."
Lời oán trách vừa dứt, mặt Vệ Lạc bỗng chốc đỏ bừng đến tận mang tai. Nàng quay mặt đi, đôi mắt mặc ngọc chớp chớp, cố gắng lờ đi vui sướng trong lòng.
Hắn nói, hắn "không thể" gần phụ nhân khác.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Hắn, cuối cùng cũng biết nhẫn nhịn. Phải rồi, từ sau lần gặp gỡ ở Dĩnh thành, hắn vẫn luôn học cách kiềm chế. Một nam nhân cứng rắn như thép, lại vì nàng mà học cách nhẫn nhịn...
Nghĩ đến đây, mặt Vệ Lạc càng thêm đỏ bừng, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ửng hồng, rũ mắt né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, đem mặt chôn trong lòng hắn. Đôi môi anh đào mềm mại khẽ hé mở, xuyên qua vạt áo chạm vào lồ ng ngực rắn chắc của hắn.
Nàng thật sự đang thân cận với hắn.
Trong thời khắc này, một loại vui sướng vô cùng tràn ngập trong lòng công tử Kính Lăng.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nàng chủ động thân cận, chủ động dựa vào mình, tốt đẹp biết bao nhiêu.
Hắn mừng rỡ vươn đôi tay, ôm nàng thật chặt. Chỉ đơn giản là ôm, vùi mặt vào mái tóc nàng, cảm nhận sự thân mật khắng khít giữa hai người.
Giây phút này, mọi mệt mỏi của hắn đều tan biến.
Cả hai quấn quýt bên nhau, cổ kề cổ, hơi thở hòa quyện.
Vệ Lạc lặng lẽ vươn tay, một lúc sau, nàng duỗi hai cánh tay vòng qua eo hắn. Nàng ôm thật nhẹ, thực sự rất nhẹ, ngăn cách bởi một tầng lớp áo mỏng, cánh tay không dám dùng sức, không dám cùng hắn tiếp xúc da thịt.
Nàng khẽ động đậy, hành động hết sức lén lút và nhẹ nhàng. Ngay lúc Vệ Lạc ngỡ hắn không hề hay biết, thanh âm của hắn truyền đến bên tai nàng, "Tiểu Nhi, không hận ta sao?"
Vệ Lạc sững sờ.
Một lúc lâu sau, thanh âm thều thào của nàng vang lên, "Hận khắc cốt, chưa từng quên. Nhưng vừa gặp lại quân, lòng không nhịn được...."
Giọng nàng nhỏ dần, nhỏ dần.
Trong giọng nói ấy chất chứa muôn vàn tự trách, muôn vàn thở than.
"Lòng không nhịn được...?" Công tử Kính Lăng lặp lại, khóe môi dần nhếch lên, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.