Việt Cổ Di Tình

chương 1: bạch cốt chi vũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG - BẠCH CỐT CHI VŨ

Một năm trước, nàng phải mất bước mới đi hết một bức tường đá, bước mới đi hết từ góc này đến góc đối diện của căn phòng.

Năm năm trước, khi mới đặt chân đến đây, nàng đã mất nhiều bước hơn nữa mới đo được hết căn mật thất này.

Lúc tuổi, khi mới bị nhốt trong căn mật thất này, nàng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ biết loạng choạng bám theo mép tường mà dò dẫm từng bước một, thường xuyên bị vấp ngã bởi những vật cản dưới chân. Nàng đã dùng bước chân để đo nơi ở mới của mình - dù là đi từ bên nào chăng nữa, cả thảy đều là bước.

Đi hết một bức vách, trước mặt nàng là một bức tường đá lạnh lẽo chắn ngang, trên tường le lói một chút ánh sáng mơ hồ.

Nàng cứ thế mò mẫm trong bóng tối, các bức tường đều giống nhau: ẩm thấp và lạnh buốt, trên tường có chạm khắc những hoa văn, và lốm đốm những giọt nước toát ra rồi ngưng tụ. Còn cái chỗ mà có chút ánh sáng le lói kia, sờ vào trơn nhẵn, có lẽ cũng cùng chất liệu với mái trần, là một loại ngọc lưu ly hay thủy tinh gì đó, phát ra ánh sáng màu xanh u ám.

Nàng đứng thần người hồi lâu, rồi khe khẽ gõ lên bức tường, chờ đợi một cánh cửa nào đó mở ra, những mong có thể dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác.

Thế nhưng, bức tường vẫn không hề động đậy.

Nàng nghiêng đầu, áp má vào tấm kính trên tường, chợt nghe thấy tiếng nước vỗ về dâu đây, dường như có hàng trằm ngàn con cá lớn đang bơi lội ngoài kia, làm dậy lên từng cơn sóng... Để có thể nghe kỹ hơn, vô tình nàng đã đặt tay lên bức tường đá, và khi từ từ áp vào, bỗng nhiên, có cái gì đó bỏng rẫy khiến nàng giật nảy người rồi ngã lăn ra đất.

Có kết giới! Bốn mặt của căn mật thất này vốn đã có những kết giới bất khả xâm phạm!

Những hồn ma bên ngoài biển nước rộng lớn kia còn chẳng thể vào đây, đương nhiên nàng làm sao mà thoát ra ngoài được!

Ở bên trên, thứ ánh sáng xanh u ám và sâu thẳm, phát ra những tia sáng yếu ớt, le lói, chỉ đủ để cho nàng biết lúc này mình đang đứng ở đâu. Rất lâu sau, cô bé tám tuổi là nàng ngồi xuống, gục đầu lên đầu gối, đôi vai gầy so lại, và khóc, khóc không thành tiếng.

Là Hồng Liên U Ngọc! Đây đúng là Hồng Liên U Ngục ở sâu thẳm dưới đáy Thánh hồ!

Nàng... nàng thực sự đã bị nhốt vào căn ngục tối này rồi!

Tế Tư đại nhân đã không còn cần nàng nữa, các trưởng lão cũng không thương tình mà cầu xin giúp nàng lấy nửa câu. Còn cha nàng ư? Từ khi mới lên ba, nàng đã bị cha bỏ lại ở nghĩa địa nơi loài sen nhỏ mài đỏ Mạn Châu Sa nở rộ, rồi sau đó nàng đã từng được mang tước hiệu thật hiển hách: "Giáo Chủ Bái Nguyệt!"

Tế Tư đại nhân nuôi nàng năm năm, nhưng từ khi đại nhân bắt một con bé cũng bằng tuổi nàng từ Thí Kiếm sơn trang về nuôi, ngài đã chỉ còn quan tâm đến con bé tính tình quái gở đó. Ngài còn gọi con bé đó là "Tiểu Diệp Tử", hết lòng yêu chiều và sẵn sàng cho nó mọi thứ, kể cả là vị trí Giáo Chủ Bái Nguyệt của nàng.

Thế nhưng, một đứa trẻ như nàng lúc đó làm sao ngờ được vận hạn lại đến với mình quá nhanh như thế!

Sau khi bị phế danh vị Giáo Chủ, thậm chí đến cung Chu Tước nàng cũng không còn được ở nữa, mà bị nhốt vào trong căn mật thất ngầm dưới lòng hồ này - nơi chuyên lưu đày những Giáo chủ đã bị phế truất.

Hồi đó nàng còn nhỏ, cứ tưởng rằng đó chỉ là một sự trừng phạt trong chốc lát do nàng vô tình làm Tế Tư đại nhân phật ý mà thôi. Nàng không hề hay biết rằng, từ bao đời này, nơi tăm tối này chỉ có đường vào mà vĩnh viễn không có đường ra.

Cho đến khi đã quen dần với bóng tối, nhờ vào thứ ánh sáng le lói từ trên cao, nàng đã có thể nhìn thấy hàng đống hai cốt trắng dã xung quanh mình, đó là hài cốt của hàng bao

cô gái trẻ không biết đã qua đời tự bao giờ. Trên tấm thân của mỗi chiếc đầu lâu ấy, vẫn còn đó những bộ váy Khổng tước đẹp đẽ đã cũ nát cùng những đồ trang sức quý báu đã xỉn màu. Rõ ràng họ đều là những Giáo chủ bị giam cầm sau khi bị phế truất.

Và nàng đã hiểu ra, mình cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nơi này.

Những ngày tháng sau đó ra sao, nàng không còn nhớ rõ nữa.

Nàng chỉ còn nhớ rằng ngày thứ bảy kể từ khi bị nhốt vào đây, nàng chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, cơn đói hành hạ, giày xéo khiến nàng như muốn phát cuồng. Thế nhưng khát vọng sống mạnh mẽ đã giúp nàng bình tĩnh lại, rồi nàng hét lên trong hư không, cầu mong Nguyệt thần đến bảo hộ.

Quả thật, thần linh đã đáp lại lời khấn cầu của nàng, mang Anh nhi đến bên nàng. Anh nhi bước ra từ một bức tường, đưa cho nàng một cành Linh chi.

Và nàng đã không chết. Cũng không phát điên. Nàng âm thầm lớn lên trong lòng nước, tựa như một đóa sen lặng lẽ nở hoa giữa hồ nước u tịch. Hằng ngày, nàng thẫn thờ ngước mắt lên nhìn về phía ánh sáng xanh u ám từ trên caom thấy nó yếu ớt, rồi sáng rõ dần lên, rồi lại yếu dần đi, và nàng biết, một ngày nữa lại vừa tàn.

Một ngày, rồi lại một ngày; một năm, rồi lại một năm. Cứ thế, đã năm năm trôi qua...

Trong căn mật thất dưới nước này, thời gian như ngừng lại, chỉ có thân thể nàng là vẫn không ngừng lớn dần, lớn dần lên.

Trong bóng tối, nàng cười lên và lắc lắc cái đầu, trên mặt thoáng nét hân hoan: "Anh nhi, nhìn xem, ta lại cao lên nữa này! Chỉ có ăn nấm thôi mà ta có thể cao như thế này! Ta nghĩ, Phiêu Bích ở bên ngoài chưa chắc đã cao bằng ta đâu!"

Người bạn nhỏ trong bộ y phục trắng muốt vẫn ngồi nguyên trong góc phòng, mái tóc dài rủ xuống che gần nửa mặt, lặng lẽ mỉm cười.

"Anh nhi, hôm nay chúng ta chơi nhảy lò cò nhé!"

Ánh sáng xanh u ám từ trên cao lờ mờ chiếu xuống căn phòng. Bên dưới những ô nhảy được xếp bằng những tấm xương trắng dã.

Không chút sợ hãi, nàng nhấc những tấm xương trên hài cốt của các Giáo chủ Bái Nguyệt trước kia để xếp thành từng ô từng ô một, rồi vui vẻ chơi đùa. Nàng co một chân lên, nhanh nhẹn, khéo léo nhảy qua từng tấm xương trắng dã đó - đây là một trong số rất ít các trò chơi mà nàng học được kể từ khi bị nhốt vào nơi này, và cũng là thú vui duy nhất trong cảnh sống thiếu thốn, buồn bã của đời nàng.

Nàng càng nhảy càng nhanh, và cười thật vui. Dưới ánh sáng xanh lờ mờ u ám, chỉ thấy những tấm xương trắng dã dựng đứng lên, nhảy nhót theo bước chân của cô gái mười ba tuổi.

"Anh nhi, sao không nhảy cùng ta?"

Nàng đã thấm mệt, quay đầu lại hỏi và đưa tay lên lau những giọt mồ hôi lăn trên trán. Mắt nhìn người bạn nhỏ ngồi trong góc căn mật thất, nàng nói: "Tiếp đến như thế nào, ta không biết, Anh nhi dạy ta được không?"

Khi nàng dừng bước, hàng loạt tấm xương trắng theo sau nàng cũng đột ngột dừng lại, đồng loạt rơi đồm độp xuống đất.

Anh nhi vẫn ngồi yên lặng, không nói một câu, chỉ khẽ mỉm cười.

Nàng không nhảy nữa mà đi về phía Anh nhi, chìa tay ra: "Anh nhi, ta muốn ăn nấm!"

Người bạn nhỏ cười tươi, giơ tay đưa nàng một vật gì đó sáng óng ánh.

Thực ra, đó không phải là nấm, mà là một cành cỏ Linh chi có bảy lá, tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh diệu kỳ giữa căn phòng u tối.

Và trong suốt những năm qua, cứ hai ngày một lần, mỗi khi nàng cảm thấy đói, Anh nhi lại hóa phép ra thứ mà nàng tưởng là nấm để cho nàng ăn. Nhờ có Anh nhi, nàng đã không chết đói trong năm năm bị giam giữ.

Anh nhi mỉm cười với nàng, từ con mắt duy nhất tỏa ra cái nhìn thần bí, rồi chợt đứng dậy, nhảy một bước về phía nàng. Anh nhi cũng chỉ có một chân!

Bộ y phục màu trắng rộng lùng thùng, chùng xuống trên tấm thân gầy gò của Anh nhi. Anh nhi nhảy bằng cái chân duy nhất của mình, quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu rủ nàng cùng chơi. Nàng vui vẻ nhảy theo.

Sau khi ăn nắm, nàng thấy cơ thể mình nhẹ nhõm làm sao, những bước nhảy thật linh hoạt, uyển chuyển. Cứ thế, nàng không ngừng theo bước Anh nhi, và dần dần nắm được cách nhảy.

"Mười bảy!" Nàng dừng lại và vui mừng reo lên: "Ta học được rồi!"

Cùng với tiếng hoan hô của nàng, những tấm xương trắng vỡ vụn và rơi xuống.

Anh nhi nhìn nàng mỉm cười, nhảy về phía góc tường rồi lại ngồi xuống.

"Anh nhi, sao cứ ngồi mãi ở đó?" Nàng không khỏi tò mò, lại gần và đặt tay lên bức tường đá cạnh đó: "Ở bên kia là gì vậy? Anh nhi từ đâu tới?"

Trên mỗi bức tường đều đó một tấm kính, nàng ghé đầu lại nhìn, cố gắng tìm câu trả lời. Thế nhưng ngoài kia chỉ là một mảnh màu xanh mơ hồ, chỉ lờ mờ trông thấy những hòn đá to màu trắng nằm rải rác dưới đáy hồ. Đúng lúc đó, căn mật thất rung chuyển mãnh liệt.

Nàng ngẩng đầu lên, một tia sáng chói lòa khiến mắt nàng đau nhức, trong thoáng chốc dường như không còn nhìn thấy gì nữa.

Căn mật thất hé mở! Căn mật thất bỗng nhiên hé mở!

Nàng vui mừng khôn xiết, giơ tay mình về phía tia sáng ở trên cao. Thế nhưng, không có ai kéo nàng lên cả. Tia sáng ấy chỉ hiện lên trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng vụt tắt.

Có một vật gì vừa được ném xuống, phát ra tiếng cọ xát chói tai của kim loại. Tiếng ầm ầm nhỏ dần, cánh cửa mật thất đóng sầm lại trên đầu nàng, cách biệt với tất cả.

Mắt nàng vẫn mờ đi từ khi nhìn thấy tia sáng ấy, cánh tay vẫn giơ lên trong vô thức, chỉ có nét mặt vui mừng hân hoan ban nãy thì dần dần lắng xuống đượm buồn.

Lẽ nào... giam giữ suốt năm năm còn chưa đủa hay sao? Còn muốn nhốt nàng đến bao giờ?

Nàng chực khóc, nhưng nước mắt còn chưa kịp chảy ra, nàng bỗng thấy có cái gì đó rơi lên mặt mình, từng giọt, từng giọt ấm nóng, tanh nồng. Không phải nước mắt... là máu! Ai, là máu của ai đang lăn trên gương mặt của nàng?

Nàng ngước đầu lên nhìn.

Giữa luồng sáng xanh u ám, một sợi dây kim loại khổng lồ thõng xuống. Sợi dây đó xuyên qua một cơ thể người.

Không, đúng hơn là sợi dây kim loại xuyên qua một hài cốt!

Có lẽ người đó mới bị vứt xuống đáy hồ này, và hẳn là trước lúc xuống đây đã chết tự bao giờ. Và dường như khi rơi xuống nước đã bị những hồn mà ngoài kia gặm nhấm, cắn xé đến nỗi khấp người nham nhở, lộ ra những đầu xương trắng dã. Sợi dây kim loại thít chặt lấy hài cốt và thả xuống tận cùng đáy hồ - chốn Hồng Liên U Ngục này.

Thật đáng thương... Nàng khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn hài cốt treo trên dây kim loại, định gỡ xuống.

Thế nhưng khi nàng vừa chạm nhẹ vào sợi dây kim loại, một chùm lửa màu xanh chợt lóe lên.

"Á..." Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy nàng bật trở lại sát tường, khiến nàng gần như nghẹt thở. Là Anh nhi trong giờ khắc hiểm nghèo đó đã đẩy mạnh nàng ra, rồi nhìn chằm chằm vào hài cốt trên sợi dây kim loại. Trong ánh mắt Anh nhi lộ rõ vẻ kinh hoàng, ra hiệu cho nàng đừng bước tới.

"Ác... ác quỷ!" Lần đầu tiên nàng nghe thấy Anh nhi nói, tiếng nói khe khẽ, mơ hồ và nhuốm đầy sợ hãi.

Thế là thế nào? Nàng định hỏi, nhưng trong chốc lát, Anh nhi đã biến mất vào trong góc tường.

Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào sợi dây kim loại đó là điềm báo? Nàng sợ hãi nhìn hài cốt đó từ trên xuống dưới, rồi không kìm được, nàng lại giơ tay định chạm thử vào xem sao.

"Đừng... đừng động vào!" Một giọng nói mơ hồ cất lên, "Có... huyết... huyết chú!"

Giọng nói khe khẽ sát bên tai nàng, cùng với những giọt máu đang lạnh dần đi trên mặt, khiến nàng thoáng chốc rùng mình. Nàng nhảy lùi lại một bước, tất cả những tấm xương trắng trên sàn cũng đồng loạt nhảy theo. Nhìn hài cốt đang treo lơ lửng trên sợi dây kim loại, nàng khiếp sợ đến nỗi không thể thốt nên lời.

Hài cốt thôi không nói nữa, dường như là để dành sức lực. Những giọt máu dần thôi không chảy. Dưới ánh sáng màu xanh u ám, nàng bỗng thấy hài cốt đang biến đổi một cách kinh ngạc.

Trên những tấm xương, cơ thị dần dần được tái tạo, rồi từng mảng da mọc lên, ngực bụng bắt đầu được phục hồi, rồi đến tay, chân... Chỉ trong chốc lát, bộ xương kia đã trở lại thành người!

Nàng chỉ biết sững sờ nhìn cái cảnh chết đi sống lại kinh ngạc ấy diễn ra trước mắt.

"Ơ!" Khi hài cốt hoàn toàn hồi phục, nàng lặng người trong chốc lát. Nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên trán người đó, nàng không khỏi kêu lên thất thanh khiến cho đám xương cũng run rẩy theo - "Vân Tức đại nhân! Sao lại là ngài?"

Truyện Chữ Hay