Anh Xuân nói với tôi, uống rượu là thành người lớn rồi, chỉ có trẻ con mới cho là thế, thì ra anh cũng đang khao khát trưởng thành.
— Nhật kí An Viên
Ban đầu Thẩm Thụy còn chơi ngoan ngoãn tử tế, chẳng mấy chốc đã bắt đầu nhảy nhót trên giường.
Thẩm Hành Xuân thấy nó chuẩn bị nhảy tới thành giường, dưới thành giường là lò sưởi, cậu nói với Thẩm Thụy:
“Tiểu Thụy đừng nhảy nữa, cẩn thận ngã đó.”
“Em không ngã được đâu.” Thẩm Thụy đang chơi vui, không chịu dừng, lại nhảy thêm mấy cái, quả nhiên không vững một cái, chân phải gác vào thành giường, nháy mắt đã sắp rơi xuống.
Thẩm Hành Xuân đứng lên giơ tay chuẩn bị đỡ Thẩm Thụy đang rớt, kết quả mũi chân chúi đến cạnh lò, nhào ra đất trước, An Viên muốn kéo cậu đã không kịp rồi.
Khi Thẩm Hành Xuân ngã ra đất liền giơ chân, tránh khỏi chỗ An Viên, đá lò sưởi sang một góc tường.
Thẩm Thụy ngã thẳng vào người Thẩm Hành Xuân, tuy chưa va đụng, nhưng bị một phen giật mình, khóc váng lên.
Thẩm Kiến Quân và Triệu Lệ Hồng vừa đi về nghe con trai khóc, một trước một sau đưa chân đẩy cửa vào nhà kề, thấy con trai ngã trên đất khóc oa oa, Triệu Lệ Hồng đẩy An Viên đang định đỡ Thẩm Thụy và Thẩm Hành Xuân ra.
Thẩm Kiến Quân bế con trai lên vỗ lưng nó dỗ, Triệu Lệ Hồng nhìn Thẩm Hành Xuân đang ngồi trên đất, không thèm hỏi một câu, giơ tay lên đánh về phía Thẩm Hành Xuân.
“Lớn từng này rồi, đến một đứa bé năm, sáu tuổi cũng không trông được tử tế sao hả?”
An Viên đứng một bên nhìn, em không ngờ Triệu Lệ Hồng sẽ xuống tay đánh người, không kịp nghĩ gì hết, chắn trước mặt Thẩm Hành Xuân, đẩy Triệu Lệ Hồng ra.
Cái tát đó của Triệu Lệ Hồng chưa chỉnh lực, in trọn lên mặt An Viên.
Sau một tiếng “bốp”, đầu An Viên lệch sang hẳn một bên, mặt nóng rát, tai ong ong như thể có ngàn vạn con ve sầu đang xâu xé trong đó, bao lâu sau vẫn không nghe thấy gì.
Thẩm Hành Xuân bò dậy, kéo An Viên vào lòng mình, nâng mặt em lên xem.
Mặt An Viên đã sưng húp, da em vốn đã trắng, dấu tay sưng đỏ hằn trên mặt em, chói mắt vô cùng.
Thẩm Hành Xuân động đậy ngón tay cứng nhắc, kéo An Viên đi khỏi nhà kề, tìm khăn bọc một viên băng dưới hiên nhà chườm mặt cho em.
An Viên cảm thấy cơn đau nóng rát ấy qua đi thì đỡ hơn một chút, lại được chườm lạnh, càng không thấy đau nữa, em nhìn đầu mày nhíu chặt của Thẩm Hành Xuân, đưa tay ấn vào giữa hai lông mày của cậu, nói:
“Em không sao đâu, không đau mà.”
“Sưng cả rồi, còn nói không đau?”
“Không đau mà.”
Bà nội Thẩm nghe tiếng, khi đi ra nhìn mặt An Viên liền xuýt xoa nửa ngày, tìm thêm cho em một số cao thuốc tiêu sưng.
Thẩm Thụy vẫn đang khóc, Triệu Lệ Hồng bế con đi trong vườn kêu ầm ĩ, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm lại vội vàng đến xem Thẩm Thụy.
Ông nội Thẩm kiểm tra một lượt cho Thẩm Thụy trước, không bị thương, xương cũng vẫn lành lặn, nhưng Triệu Lệ Hồng vẫn khăng khăng đưa con tới bệnh viện.
Tuy kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy tất cả đều bình thường, nhưng ầm ĩ một phen như thế, nói sao Triệu Lệ Hồng cũng không muốn đón Tết ở quê nữa, cùng Thẩm Kiến Quân đưa con trai về nhà.
Bà nội Thẩm thấy bọn họ đi, còn đứng ở cửa nói lẫy:
“Không ăn Tết ở nhà thì thôi, về ăn cái Tết thôi mà làm tanh bành nhà cửa, đi cho tôi rảnh nợ.”
Thẩm Hành Xuân biết bà nội Thẩm chỉ nói lẫy, biết bà vẫn không nỡ, người già nào chẳng muốn cả nhà sum họp đón Tết cùng nhau?
Sáng hôm sau, khi An Viên thức dậy, mặt đã hết sưng, bà nội Thẩm lại thoa thuốc cho em thêm một lần.
Nhưng từ lúc em mở mắt đã không thấy Thẩm Hành Xuân, em hỏi bà nội Thẩm, bà nội Thẩm nói cậu đi trượt tuyết ở ngọn núi sau nhà với Lâm Hạo rồi.
“Sớm thế này đã đi trượt tuyết ấy ạ?” An Viên lẩm bẩm một câu.
Bà nội Thẩm đáp:
“Hôm nay cũng không biết sao dậy sớm thế, lúc bà dậy Đại Xuân đã nhóm lửa đun nước xong rồi.”
An Viên uống sữa ăn sáng xong vẫn chưa thấy Thẩm Hành Xuân về, em giúp bà ít việc, sau đó phơi nắng một lúc với Đại Hoàng và Tiểu Hoa trong vườn, cuối cùng vẫn ra sau núi.
Sau nhà bà nội Thẩm là một khoảng đất rất rộng, bên đó là một ngọn núi không to lớn lắm, em chưa đi bao giờ.
Sau khi ra núi sau, An Viên vừa đi vừa gọi Thẩm Hành Xuân, núi sau không rộng, đi một vòng chẳng qua chỉ mất mười mấy phút, An Viên đã dạo sắp hết một vòng mới thấy Thẩm Hành Xuân đang ngồi trên nền tuyết, chỉ có mình cậu.
Thẩm Hành Xuân đội độc cái mũ trên đầu, chóp mũi và đuôi mắt bị gió thổi phiếm hồng, đáy mắt còn vương chút màu gió lạnh, cậu ngồi khoanh chân, hai tay gác trên đầu gối, tay trái đang cầm một chiếc vò sắt nhỏ hình lập phương.
An Viên từng thấy trên TV, người trên TV dùng loại vò sắt nhỏ này đựng rượu, để trong túi, mang theo bên người, lúc nào muốn uống lúc nấy lấy ra.
An Viên bước tới giằng lấy vò sắt trong tay Thẩm Hành Xuân, nghiêm giọng hỏi:
“Thẩm Hành Xuân, sao anh có thể uống rượu hả?”
Thẩm Hành Xuân ngước lên nhìn em, nhướng mày nói:
“Nhóc con ghê đấy, bây giờ dám gọi thẳng tên anh rồi hả? Gọi anh.”
An Viên không gọi, hỏi tiếp:
“Sao anh lại ở đây uống rượu một mình, bữa sáng còn chưa ăn, anh mới tí tuổi đầu đã ở đây uống rượu rồi.”
“Người lớn đều có thể uống rượu.” Thẩm Hành Xuân ngẩng đầu, khép hờ mắt. “Uống rượu không tốt, nhưng nếu uống được rượu tức là đã trưởng thành rồi.”
Giọng Thẩm Hành Xuân mang theo tiếng thở than kìm nén, An Viên mơ hồ cảm thấy, Thẩm Hành Xuân hôm nay hơi khác, anh nói mình đã trưởng thành, nhưng bây giờ còn giống trẻ con hơn bất kì ai.
Thẩm Hành Xuân vừa nãy có nghe An Viên gọi mình, nhưng cậu không muốn đáp lắm, cậu muốn ở một mình một lát.
Cậu vẫy tay với An Viên đang đứng bên cạnh.
“Tiểu Viên nhi qua đây, anh Xuân xem thử mặt em nào.”
An Viên tiến lên một bước nhỏ, ngồi xổm xuống trước cậu, Thẩm Hành Xuân nâng mặt em lên xem xét kĩ càng mấy lần, tuy đã hết sưng nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết ngón tay hồng nhạt mờ mờ.
Đây là lần đầu tiên có người chịu đánh thay cậu, Thẩm Hành Xuân không biết nên phản ứng ra sao.
Năm ba tuổi cậu được Thẩm Kiến Quân và Triệu Lệ Hồng nhận nuôi, chuyện xảy ra trước năm ba tuổi cậu đã không nhớ nổi bao nhiêu, trước khi có Thẩm Thụy, Thẩm Kiến Quân và Triệu Lệ Hồng mặc dù không mấy tử tế với cậu nhưng cũng cho cậu sự ấm áp và quan tâm cơ bản, sau khi có Thẩm Thụy, ông bà đối tốt với cậu, là tốt từ tận đáy lòng.
Bây giờ là An Viên, em chắn trước mặt cậu không chút ngần ngại, thay cậu nhận cái tát ấy, bây giờ cậu còn không dám nhìn An Viên.
“Vì sao thay anh nhận cái tát ấy?”
Thẩm Hành Xuân quấn khăn quàng trên cổ An Viên chặt hơn, đưa tay vòng qua áo khoác An Viên, ôm cả người em vào trước mình chắn gió.
An Viên đáp:
“Em đã nói em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để ai bắt nạt anh nữa mà, ai cũng không được.”
Thẩm Hành Xuân nhìn mặt An Viên lần nào là xót xa lần ấy, cậu mở khóa áo khoác của mình, bọc An Viên trong lòng mình, rồi lấy áo khoác che trước người em, nói:
“Lần sau không cần nữa đâu.”
An Viên cố chấp nói:
“Cần chứ, nếu còn có lần sau, em vẫn sẽ chắn cho anh.”
Thẩm Hành Xuân cũng không cãi với em, cầm lấy vò sắt nhỏ trong tay An Viên, mở nắp vò, giơ về phía miệng An Viên:
“Nhóc con uống một ngụm đi.”
An Viên lắc đầu.
“Em không uống rượu đâu, anh ơi anh cũng đừng uống nữa.”
Thẩm Hành Xuân cầm miệng vò dán thẳng lên môi An Viên, nói:
“Thử đi, ngon lắm, uống rượu xong là thành người lớn rồi.”
An Viên vốn dĩ vẫn đang mím môi, em không muốn uống rượu, em không cần sự “trưởng thành” như vậy.
Em đặt tay lên cổ tay Thẩm Hành Xuân, đang định đẩy ra, bỗng ngửi thấy hương sữa ngào ngạt quanh mũi, em thè lưỡi ra nếm miệng vò rồi rụt về rất nhanh, ít hương sữa dính trên đầu lưỡi cực nồng cực ngọt, mau chóng lan tỏa khắp khoang miệng.
Hóa ra bên trong không phải rượu, là trà sữa.