" Lần này tôi muốn tuyên bố hôn sự của con trai tôi Mộ Dung Quân và tiểu thư Lãnh Băng Như. " Mộ Dung phu nhân cười rạng rỡ nói
Mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía Băng Như và Mộ Dung Quân. Ghen tị có, hâm mộ có, tức giận cũng có,... nói chung là rất nhiều ánh mắt khác nhau.
Huyền đứng bên cạnh Iris đôi mắt lập tức âm trầm xuống, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo hơn, bàn tay thô ráp nắm chắc lại với nhau.
Ánh mắt Mộ Dùng Quân từ lúc bắt đầu đã nhìn Iris chằm chằm, anh cũng để ý đến cái tên đi sau lưng Iris. Nhìn hắn ta với Iris rất thân với nhau, thậm chí Fay cũng thích hắn ta nữa. Thật sự là lúc này anh rất muốn đến bên cạnh Iris ôm cô và Fay vào lòng chứng tỏ chủ quyền của mình, tránh để mấy tên đàn ông khác bám theo cô. Nhưng ngay lập tức anh bị lời nói của mẹ mình cắt đứt dòng suy nghĩ. Thật không ngờ mẹ anh lại ra tay nhanh như vậy nhưng anh đã thề đời này anh chỉ yêu một mình Viên Viên không một ai có thể thay thế cô được.
" Mẹ con phản đối. " Mộ Dung Quân từ từ bước đến gần Mộ Dung phu nhân lên tiếng.
" Băng Như cô nên biết từ bỏ đi anh tôi sẽ không bao giờ yêu cô đâu. " Thanh Thanh xoa xoa bụng mình nhìn Băng Như ở bên cạnh, giọng nói có chút tức giận.
" Quân nhi, hôn ước của các con đã được cha con định từ nhỏ, đây cũng chính là di nguyện cuối cùng của cha con chả lẽ con định làm trái sao. " Mộ Dung phu nhân ngước mắt nhìn Mộ Dung Quân bà biết con trai mình rất ngưỡng mộ cha nó vì thế bà mới lôi chồng ra để Mộ Dung Quân bằng lòng mà lấy Băng Như.
" Mộ Dung phu nhân, con nghĩ hôn sự này nên bỏ đi. " Băng Như cuối gầm mặt nói nhỏ nhưng vẫn đủ âm lượng để mọi người nghe thấy.
Lời nói này của Băng Như nói ra làm mọi người ai nấy đều chấn động ( Ahem...trừ mẹ con Iris tỷ tỷ ra nhak. ) Ai mà chẳng biết Lãnh tiểu thư Băng Như yêu Mộ Dung Quân đến sống chết không buông sao.
" Băng Như...cháu...cháu...nói gì thế? " Mộ Dung phu nhân mở to mắt nhìn Băng Như. Không phải cô rất mong hôn sự này được hoàn thành sao. Tại sao giờ lại nói như thế? " Băng Như, có phải ai uy hiếp cháu nói thế không? Đừng sợ có bác ở đây bác sẽ làm chủ cho cháu. "
" Mộ Dung phu nhân cháu thực xin lỗi. Đây là ý định của cháu không ai ép buộc cả. " Băng Như nhìn Mộ Dung phu nhân đôi mắt ngấn lệ. Cô biết mấy năm qua Mộ Dung phu nhân luôn coi cô là con gái trong nhà, lúc nào cũng yêu thương che chở cô, mong cô trở thành con dâu bà.
" Đúng vậy đó Mộ Dung phu nhân. Tôi nghĩ bà nên tôn trọng quyết định của Lãnh tiểu thư đây. " Iris nãy giờ vẫn im lặng liền đứng ra nói giúp Băng Như đều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
" Iris tiểu thư xin cô đừng chen vào chuyện của nhà chúng tôi. " Mộ Dung phu nhân âm trầm nhìn Iris khóe mắt nổi lên hận ý.
" Thực xin lỗi nhưng tính cách tôi là vậy đó. Hơn nữa tôi cũng chỉ là muốn giúp Huyền ca có con bồng thôi. Không kẻo anh ấy ngày nào cũng đến dành bảo bối với tôi. " Iris cười nhạt nhìn Huyền trêu chọc một tiếng. Khiến khuôn mặt lạnh lùng của Huyền liền đỏ dần đi.
" Iris tiểu thư mong người hiểu cho đây là hôn sự của hai nhà Lãnh-Mộ không liên quan đến cô. Hơn nữa cô cũng không có quyền can thiệp vào" Lãnh tổng một bên thấy tình thế không ổn liền lên tiếng. Ông không hiểu sao đứa con gái lúc trước sống chết muốn lấy Mộ Dung Quân bây giờ lại đổi ý. Nhưng ông sẽ không cho bất kì ai phá hủy hôn ước này
" Ai nói cô ấy không có quyền can thiệp vào. " Mộ Dung Quân dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua Lãnh tổng. Sau đó đến bên Iris ôm cô vào lòng.
Iris mở to mắt khó hiểu nhìn Mộ Dung Quân. Bỗng nhiên cô lại nhớ đến lời nói của Băng Như lúc sáng, không lẽ cô trước đây tên là Trần Lệ Quyên và Fay cũng là con trai của anh ta. Nhìn Fay giống anh ta hết phần làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ.
Huyền đứng một bên cũng bị hành động bất ngờ này của Mộ Dung Quân làm cho chấn động. Trong lòng không khỏi nhớ đến câu chuyện mà Băng Như đã từng kể với anh mà cô gái mà Mộ Dung Quân đã từng yêu. Không lẽ...
" Mộ Dung tổng người nói vậy là sao? " Lãnh tổng nhìn thấy tình hình bất lợi này liền bực tức lên tiếng.
" Cô ấy chính là người phụ nữ của Mộ Dung Quân tôi và cũng chính là nữ chủ nhân của Mộ Dung gia. " Mộ Dung Quân nói lớn, giọng nói mang theo khí thế mạnh mẽ lấn áp mọi thứ.
" Mộ Dung tổng anh nói gì thế? " Iris tiếp tục mở to mắt nhìn Mộ Dung Quân nhỏ giọng nói.
" Anh nghĩ em nên im lặng chút đi đợi anh giải quyết xong mọi chuyện liền giải thích với em, Viên Viên bảo bối. " Mộ Dung Quân cười ôn nhu nói nhỏ với cô sau đó còn lấy tay điểm nhẹ lên mũi cô.
" Viên Viên... " Đầu óc Iris có chút quay cuồng. Cô nhớ trong trí nhớ đã từng có một người đàn ông ôn nhu gọi cô như thế...
" Quân nhi, con không được nói bậy. " Mộ Dung phu nhân tức giận nói to. Không ... không ... bà hoàn toàn không muốn việc này xảy ra.
" Mẹ đừng tưởng hơn năm trước con không biết chuyện gì xảy ra. " Mộ Dung Quân lạnh lùng nhíu mày nhìn mẹ mình, anh không ngờ được người mẹ mà anh kính trọng lại làm ra chuyện này...
" Con... " Mộ Dung phu nhân tức giận chỉ tay về phía Mộ Dung Quân, bà không ngờ được nó lại điều tra ra...
" Mộ Dung phu nhân...con nghĩ mọi chuyện nên chấm dứt thôi. " Băng Như ngẩng đầu lên nói, cô muốn chấm dứt hết mọi chuyện này, có như thế mọi chuyện mới có kết thúc hạnh phúc.
" Băng Như...con biết gì mà nói. " Mẹ của Băng Như Tam phu nhân hét lên nhìn Băng Như. Bà không muốn mọi chuyện cứ như thế chấm dứt, nếu như thế bà sẽ mại bị cái con tiện nhân kia xem thường bà mãi mãi. Bà không muốn...mãi mãi không muốn.
" Mẹ...mẹ thôi đi. Biết bao nhiêu năm nay mẹ ép buộc con nhồi nhét vào đầu con cái tư tưởng làm vợ của Anh Quân. Mẹ có biết mẹ làm như vậy con sẽ không bao giờ có thể có được hạnh phúc không. " Băng Như quay sang nhìn mẹ cô. Cô biết bà muốn cô hạnh phúc không phải như bà những sự lựa chọn của bà là sai lầm rồi. "Còn các người nữa các người sử dụng tôi giống như một món hàng để lợi dụng, ép buộc tôi. Tôi nói cho các người biết tôi yêu Huyền, tôi sẽ không bao giờ nghe lời các người nữa. " Băng Như tức giận nhìn cha của cô cùng những người trong Lãnh gia hét lên, nỗi đau biết bao nhiêu năm nay của cô cuối cùng cũng đã được giải tỏ hết tất cả. Sau đó cô chạy tới bên cạnh Huyền ôm chặc anh.
Huyền ôm từ từ ôm lấy Băng Như. Đây là cô gái mà anh yêu anh sẽ bảo vệ cô suốt đời này....