Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

chương 17: đồ vô sỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sắc mặt mọi người đều hơi đổi.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhiều nhất bất quá là vụ án liên quan trọng thần triều đình. Văn Cảnh Đế sao bỏ qua Thái tử trực tiếp để Hoàng trưởng tôn xử lý. Không thể nghi ngờ là hướng mọi người truyền một tín hiệu.

Lưu Diễm quỳ rạp trên mặt đất thần sắc buông lỏng, trên mặt ẩn hiện vẻ hưng phấn.

Dung Tầm nhẹ nhàng nheo mắt, vẻ mặt rạng rỡ, khóe môi lộ ra nụ cười.

Tất cả quan viên có mặt tại đây quay sang nhìn nhau.

Viên Thái phó vẫn luôn trầm mặc không nói, sống lưng hơi hơi cứng đờ, tựa như cũng bị kinh ngạc.

Viên Tri Mạch nhíu nhíu mày suy nghĩ.

Cây cao đón gió, xà nhà cao hơn đầu người là điều đương nhiên. Dung Tuyển chỉ là Hoàng trưởng tôn, sớm như vậy đã có phe phái trong triều đình. Thái Tử điện hạ yếu đuối vô năng mọi người đều biết, nhưng là phụ thân của Dung Tuyển. Thái Tử điện hạ dù sao cũng là người được lựa chọn đầu tiên cho vị trí kế thừa ngai vàng, vì vậy khó tránh không làm cho người ta nghĩ nhiều. Huống hồ, Lưu Diễm là người của Trưởng Công chúa, cũng xem như nhân lực của Dung Tuyển. Văn Cảnh Đế làm như vậy mục đích là gì?

Mãi suy nghĩ, Viên Tri Mạch cũng chưa biết Văn Cảnh Đế đã rời khỏi. Còn chưa có tìm ra trong đó có ý gì, bên hông chợt bị xiết chặt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Viên Tri Mạch sắc mặt biến đổi. Người này lại muốn làm cái gì?

“Chúng ta đi trước, các người chậm rãi quỳ.”

Giọng Dung Tầm vừa buồn bực vừa lười nhác, liền ôm người đi ra ngoài.

Mọi người giương mắt cứng lưỡi nhìn hai người thái độ không e dè. Họ vốn có thần sắc cổ quái lại càng thêm cổ quái, tuy rằng Đại Ung dân phong cởi mở, nhưng như vậy cũng không tránh khỏi quá mức……

Viên Thái phó sắc mặt cũng thay đổi, bất chấp những người khác, chạy đuổi theo.

“Hiểu Đường!”

Viên Tri Mạch cứng đờ, thân không thể cử động, miệng không thể nói, dù biết phụ thân đã nổi điên cũng không có biện pháp giải thích. Tong phút chốc đáy lòng Viên Tri Mạch đủ các loại cảm xúc: có vớ vẩn, có phẫn nộ, có xấu hổ và có giận dữ, đến cuối cùng chỉ có thể thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Dung Tầm có tính tình cổ quái, hoàn toàn không thể nói lý, nếu đối kháng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Thôi, chờ huyệt đạo được giải lại nghĩ cách đi giải thích.

Quả nhiên, Dung Tầm ôm người cười hì hì quay đầu lại vẻ mặt mặt dày vô sỉ.

“Viên Thái phó, ngài cũng muốn giống mấy ác nhân kia, đi chia rẽ uyên ương sao?”

Viên Thái phó sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run.

“Ta, ta……”

Dung Tầm lộ vẻ mặt đứng đắn.

“Ngài nếu thật sự muốn cho hắn thành thân, ta ở rể cũng được. Con ngài cưới ta tốt hơn cưới cái bài vị kia nhiều. Yên tâm, ta sẽ đối đãi với hắn thật tốt.”

Viên Thái phó thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết. Muốn đệ nhất phiên vương Đại Ung ở rể, ông tự nhận còn không có gan lớn như vậy. Nói xong câu đó, thấy mắt hoa lên, người vốn đứng ở cửa đã không còn bóng dáng.

Lưu Diễm cắn răng từ trên mặt đất bò dậy.

“Viên Thanh, ngươi thật độc!”

Viên Thái phó sửng sốt, vội nói.

“Hữu Thừa tướng, chuyện này ta thật sự……”

“Hừ! Lão phu tin ngươi là quân tử thành tâm thành ý, hiện giờ xem ra, cũng chỉ là tiểu nhân nịnh nọt!”

Viên Thái phó nghẹn họng trân trối nhìn Lưu Diễm phất tay áo bỏ đi, gân xanh trên trán nổi lên. Mọi chuyện vốn dĩ đã êm đẹp sao náo loạn thành cái dạng này. Nhìn mọi người thần sắc cổ quái, Viên Thái phó có khổ nói không nên lời, chuyện này thật sự ông hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hiện giờ chỉ sợ muốn giải thích cũng không giải thích được.

Ông nhịn không được cười khổ lắc đầu, tạm biệt vài vị đồng liêu, một mình đi theo hướng khác.

Đường này cực ít người đi qua, tuyết đọng cũng chưa hoàn toàn được dọn sạch, khung cảnh có vẻ hiu quạnh cô lãnh. Viên Thái phó ở ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống mái hiên đỏ sậm cũ kĩ cách đó không xa. So sánh với những tòa lầu các huy hoàng trong hoàng cung chỗ này lộ ra sự cũ nát mốc meo, giống như người ở bên trong, rõ ràng kim tôn ngọc quý lại cố tình bị chậm rãi lãng quên.

Quên đi sao, thật bi thảm.

Ánh mắt Viên Thái phó càng thêm phức tạp, thở dài, chậm rãi đi vào. Ông cũng không phát hiện có một đôi mắt gắt nhìn mình, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, giống một con sói hoang đang định kiếm ăn, nháy mắt có thể kéo người vào địa ngục.

Ngoài đường phố.

“Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ xấu hổ.”

Khóe miệng Viên Tri Mạch giật giật.

“Ta nhìn không thấy.”

“Nhưng mà đôi mắt kia nhìn chằm chằm ta, ta sẽ xấu hổ.”

Dung Tầm làm bộ dáng thẹn thùng, đưa tay vào ống tay áo móc ra nửa quả quýt ăn còn dư.

“Ăn quả quýt không? Tướng công?”

“Dung Tầm, ngươi rốt cuộc…… ôi....”

Trong miệng đã bị một múi quýt nhét vào, vị ngọt thanh tràn ra ở trong miệng. Còn chưa kịp nuốt vào, miệng đã bị người ta phong bế. Người nọ mỉm cười lẩm bẩm.

“Ta thay ngươi phá vỡ cục diện, sao ngươi còn chưa thưởng cho ta?”

Viên Tri Mạch sửng sốt, còn chưa có phản ứng, đầu lưỡi Dung Tầm đã nửa cưỡng bách nửa dụ dỗ thâm nhập. Viên Tri Mạch tức giận muốn mắng lại bị cường thế ép nuốt lời vào cổ họng, đầu lưỡi run rẩy mặc hắn dây dưa.

Dung Tầm mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng chỉ có lúc này hắn mới có thể cảm thấy mình được Tiểu Mạch Nhi tiếp nhận.

Nhớ tới viên thuốc kia, thật ra hắn đã giấu ở dưới lưỡi căn bản không nuốt vào, cho nên viên thuốc không phát huy công hiệu. Lại nhớ đến người này quyết định cưới cái bài vị, Dung Tầm nghiến răng, đột nhiên cảm thấy người này thật sự phải được dạy dỗ.

Nghe bên ngoài đường phố ầm ĩ, ánh mắt Dung Tầm hơi lóe lên, đột nhiên quỳ xuống, cách quần áo há mồm cắn một cái!

Viên Tri Mạch bị kinh hách, bỗng nhiên mở to mắt, hít một hơi.

“Dung Tầm!”

Cho dù mùa đông quần áo mặc rất dày, cũng không cảm giác đau đớn gì, nhưng bọn họ đang ở trong kiệu, bên ngoài là phố xá ầm ĩ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kiệu phu nói cười hi hi ha ha. Loại tội ác này làm người phát điên, dù cách lớp quần áo dày Viên Tri Mạch vẫn có thể cảm giác được nhiệt khí cuồn cuộn trong miệng Dung Tầm không ngừng truyền tới bộ vị!

Đúng là quá mức!

Vô sỉ!

Dung Tầm thong thả ung dung ngẩng đầu nhìn người mặt đỏ bừng lên, nhẹ nhàng liếm liếm miệng mình, mắt phượng hẹp dài rực rỡ lấp lánh, giọng lười biếng tà mị.

“Ngươi dù sao cũng muốn cưới bài vị, cái này có là cái gì đâu?”

Viên Tri Mạch muốn tránh, nhưng căn bản không động đậy được. Dung Tầm ngồi xổm, tuy rằng động tác không có quá khích, nhưng Viên Tri Mạch lại có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của người nọ, nước bọt cũng thấm ướt vải lụa, dán ở trên người thật khó chịu. Ngoài kiệu ồn ào, bên trong kiệu im ắng, thậm chí có chút khuất nhục mà ngồi tại chỗ này. Trong lòng Viên Tri Mạch đột nhiên trào ra một trận nghẹn khuất phẫn nộ thậm chí cảm thấy bi ai.

Con mẹ nó lăn lộn lâu như vậy là vì cái gì? Người này chỉ cắn cho hả giận thôi sao? Sao hắn muốn biến mình thành cái dạng này?

Viên Tri Mạch của hiện tại làm cái gì đều lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, tự mình cũng chán ghét mình!

Hắn cho rằng mình muốn như vậy!

Mình chỉ không muốn dẫm vào vết xe đổ như đời trước, không muốn thấy hắn lại chết ở trên tay mình một lần nữa!

Các loại cảm xúc phẫn nộ nghẹn khuất như con ngựa hoang thoát cương tung hoành ngang dọc.

“Ta……”

Khoảnh khắc lời chửi thốt ra, cỗ kiệu đột nhiên run lên, Viên Tri Mạch giật mình một cái, tinh thần cũng tỉnh táo. Nhìn trước mắt tối đen như mực, cảm xúc nháy mắt lại bị đè ép xuống, Viên Tri Mạch nhắm mắt lại, cắn răng thấp nói.

“Chuyện của ta, không cần ngươi nhọc lòng quản.”

“Đáng chết!”

Dung Tầm thấp giọng chửi một tiếng.

Viên Tri Mạch sửng sốt, còn chưa có phản ứng, thân thể cứng đờ không thể động đậy đã được thả lỏng. Ngay sau đó liền bị Dung Tầm nhét vào trong lòng ngực, giọng trầm thấp mà lạnh lẽo.

“Ôm chặt ta.”

Viên Tri Mạch căng thẳng, theo bản năng ôm Dung Tầm. Dung Tầm cúi đầu nhìn thiếu niên thành thật nghe lời trong lòng ngực, đáy mắt xẹt qua một ý cười, nhưng ngay sau đó đã bị lạnh lẽo thay thế.

Hắn một tay ôm Viên Tri Mạch, một tay mở cửa kiệu, gọn gàng nhảy ra ngoài, quét mắt nhìn đường phố hỗn loạn. Nhóm kiệu phu cùng với những sát thủ đánh nhau. Hắn cũng không quay đầu lại trực tiếp chạy về phía đông bắc!

Một hắc y nhân lập tức hung mãnh truy đuổi, tay Dung Tầm khẽ vung lên, trong khoảnh khắc máu văng tung tóe. Một tiếng thét thảm thiết, hắc y nhân đã ngã xuống đất không dậy nổi. Một kiệu phu lập tức nhảy tới bảo vệ phía sau lưng Dung Tầm.

“Quận vương, ôi...!”

Kiệu phu kêu rên, không màng trường kiếm đâm vào bụng mình, trở tay chém hai hắc y nhân truy kích lại đây.

“Đi!”

“Được, các ngươi cố chống đỡ!”

Dung Tầm không chút do dự, giơ tay lên bắn ra một tín hiệu cầu cứu, pháo sáng nháy mắt nổ tung ở trên bầu trời. Trong vòng một nén nhang đội cứu viện lập tức tới, hắn ôm Viên Tri Mạch nhanh chóng chạy vào một hẻm nhỏ. Những hắc y nhân này muốn mạng của hắn, chỉ có hắn rời khỏi thì mọi người mới an toàn.

Kinh đô đường chi chít, ngã rẽ cũng nhiều vậy mà hắn lại như rất quen thuộc, động tác dưới chân không ngừng. Sau giây lát đã đi xa chiến trường chém giết, có thể nghe thấy tiếng đao kiếm đan xen tiếng gào thét ở rất xa.

“Dung Tầm! Dừng, dừng lại!”

“Đừng lo, chúng ta có thể đến chỗ an toàn.”

Trước khi vào kinh, hắn đã sớm chuẩn bị, đừng nói là ám sát nho nhỏ này, dù Trưởng Công chúa huy động lực lượng ra cũng phải nhìn xem có xứng không!

Viên Tri Mạch liều mạng túm chặt áo Dung Tầm, cắn răng gầm nhẹ.

“Không thể đi! Bên cạnh người có phản đồ! Nơi đó khẳng định đã sớm có người mai phục!”

Vẻ mặt Dung Tầm kích động.

“Ngươi nói bậy gì đó?”

Viên Tri Mạch gầm nhẹ.

“Tin ta đi! Trong các ngươi có gian tế, ngươi hiện tại đi chỉ có nhận lấy cái chết!”

Dung Tầm hơi thở bỗng chốc lạnh, bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt thở phì phò. Trong ngõ nhỏ tối tăm, ánh mắt Viên Tri Mạch trấn tĩnh biểu tình rất bình thản, hoàn toàn không giống như là đang giả bộ.

Nhưng người đều từ Định Hi mang đến đây, là thân tín hắn một tay huấn luyện, cùng ăn cùng ở cùng tiến cùng lui, sao có thể có gian tế.

Mắt phượng cuồn cuộn phập phồng gió lốc, giọng lạnh lùng nói.

“Là ai?”

“Ta cũng không biết là ai, ta chỉ biết là có người như vậy.”

Tin tức này là ở đời trước sau khi Dung Tầm chết Viên Tri Mạch mới biết. Điều này cũng giải thích được vì sao nhất cử nhất động Định Hi Hầu phủ đều bị Dung Tuyển nhìn thấu hết. Nhưng bởi vì Dung Tầm chết trận, cận vệ bên người cũng chết toàn bộ nên căn bản không biết người kia rốt cuộc là ai!

Dung Tầm nhíu nhíu mày.

“Là ai?”

“Ta không biết.”

“Ngươi không biết. Ngươi bảo ta cùng ngươi ở chỗ này chết, mà không phải mau chóng đến nơi an toàn sao?”

“Dung Tầm, hãy tin ta!”

Hắn không thể mạo hiểm, vừa rồi chuyện ám sát tới quá đột nhiên, quá trùng hợp, làm hắn không tự chủ được muốn đến nơi có thể tin tưởng.

Dung Tầm bình tĩnh nhìn thiếu niên bướng bỉnh cố chấp trước mặt. Sau một lúc lâu, trên mặt lướt qua vẻ bất đắc dĩ.

“Ta tưởng tin ngươi, nhưng chúng ta ở chỗ này càng nguy hiểm. Huống hồ, ta không thể không đi, ta đã hẹn bọn họ ở nơi đó, nếu thật sự có mai phục, chết không phải một mình ta, là mọi người Định Hi!”

Cho dù thật sự là có bẫy rập, cho dù âm mưu đã biến thành dự mưu, có một số việc cũng không thể không làm, ít nhất hắn không có biện pháp trơ mắt nhìn các huynh đệ chịu chết!

Viên Tri Mạch sao đã quên người này nhìn như phong lưu thực tế trọng tình nghĩa. Nếu không có bẫy rập hắn còn không đi, hiện giờ nghe nói có bẫy rập, người này sợ không thể không đi!

“Ngươi chẳng lẽ không có biện pháp thông báo cho họ?”

Dung Tầm rất bất đắc dĩ buông tay.

“Ta hôm nay vào cung gấp, chỉ mang theo một pháo lệnh, vừa rồi đã dùng.”

“Ngươi……”

Viên Tri Mạch giật mình, mới định nói cái gì đó, đột nhiên nhạy bén nhận thấy được luồng khí. Tâm niệm vừa động, đột nhiên quơ tay qua, vừa lúc bắt lấy một góc áo, không đợi người nào đó xé góc áo, tay chân gọn gàng ôm lấy eo Dung Tầm, bình tĩnh ngưỡng mặt.

“Muốn đi thì cùng đi.”

Dung Tầm định chuồn êm, cứng lưỡi nhìn con bạch tuộc trong lòng ngực.

“Tiểu Mạch Nhi, có phải thấy được hay không?”

Tuy rằng tình huống có chút không đúng, Viên Tri Mạch vẫn không khỏi muốn cười.

“Ngươi nếu mà dám đánh ta ngất xỉu, mặc kệ ngươi có việc gì hay không, ta tỉnh lại chuyện thứ nhất làm đó là tự sát. Dung Tầm, ngươi biết tính tình ta, ta nói được thì làm được.”

Dung Tầm vốn đã giơ tay lên phải hạ xuống, nhịn không được vỗ trán.

“Ngươi vai không thể mang tay không thể xách, lại không thể nhìn, ngươi ở lại chỗ này, nếu thật sự có chuyện gì, ngươi còn có thể giúp ta tìm cứu binh. Ngươi nên nghĩ cho đại cục.”

“Viên Tri Mạch bất quá là phế vật, chờ ta tìm được cứu binh, chỉ sợ ngươi đã chết liền tra cũng không được.”

“Vậy ngươi cùng ta đi có ích lợi gì? Không có gì dùng được.”

Viên Tri Mạch cười cười ngẩng đầu lên, khóe môi nhẹ nhàng khẽ nhếch lên.

“Ít nhất, lúc cần thiết có thể cùng ngươi chết.”

Đôi mắt thiếu niên trong suốt, vẻ mặt dứt khoát kiên quyết còn có bình tĩnh, khóe môi tươi cười. Ở nơi tối tăm lại phảng phất có một đóa hoa phát sáng, nháy mắt bốn phía đều sáng lên! Thanh đạm, mà tươi sáng, làm người ta không tự chủ được nhớ tới ngày tháng yên bình.

Dung Tầm ngơ ngẩn nhìn, bỗng nhiên cảm thấy, cuộc đời này sợ là hắn chưa gặp qua cảnh đẹp như thế này.

“Tiểu Mạch Nhi, kỳ thật ngươi thích ta?”

Truyện Chữ Hay