Trải qua một đêm, vết thương trên bả vai Sở Tử Ngôn đã khá hơn nhiều không còn đau nhức như ban đầu, nàng thong thả dạo bước trong viện cũng không có ý định ra ngoài lại xui xẻo rước thêm phiền phức cho mình. Chỉ là một lúc sau Lục Nhiễm cùng nha hoàn theo sau tự mình đến cửa, Sở Tử Ngôn đương nhiên là tươi cười tiếp đón, nhận ân tình của người nàng cũng không có quên.
-“Vết thương như thế nào”. Lục Nhiễm chân thành thăm hỏi.
-“Rất tốt”. Nhìn ra sự lo lắng thật tâm trong đôi mắt của Lục Nhiễm, Sở Tử Ngôn tự nhiên cũng không có trả lời qua loa cho qua chuyện, nàng hiếm khi vui vẻ, tinh thần phấn chấn vừa nói vừa cười cùng Lục Nhiễm khiến bầu không khí đôi bên trở nên hòa hợp tự nhiên.
-“Ngươi nên cẩn thận Phượng Bắc Nhã, à... còn có Lục Nhan”. Nói chuyện phiếm được một hồi, Lục Nhiễm mới thận trọng nhắc nhở Sở Tử Ngôn.
-“Ta biết”. Sở Tử Ngôn gật gật đầu. –“Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ngươi là ngươi, nàng là nàng vốn không liên quan”. Sở Tử Ngôn nàng là ngươi ân oán phân minh, dù bọn họ là tỷ muội nàng cũng không thể chụp mũ Lục Nhiễm cũng muốn hãm hại nàng, chỉ là nàng thật không biết nếu Lục Nhan ra tay tàn độc nàng có thật sự vì Lục Nhiễm mà bỏ qua cho nàng ta hay không? Nàng vốn không phải ngươi thiện tâm lại càng không đứng nhìn người khác ép mình vào đường cùng mà không làm gì, chỉ mong Lục Nhiễm không cô phụ lòng tin của nàng, ít nhất nàng ta nên đứng ngoài cuộc như vậy sẽ không khó xử. Đúng lúc này, thị vệ đi bên cạnh Lục Nhiễm đi tới, lần này không ai khác chính là người kia, người từng bảo vệ Lục Nhiễm trong trận giao chiến cùng đám người xà tộc ngày ấy.
-“A Tinh, có chuyện gì sao?”. Lục Nhiễm lạnh nhạt hỏi khiến ánh mắt của A Tinh lóe lên tin khổ sở. Sở Tử Ngôn trầm mặc chứng kiến, môi mỏng khẽ nhếch thú vị nhìn một màn tình ý trước mắt, chắc chắn mối quan hệ của hai người không đơn giản chỉ là quan hệ chủ tử và thuộc hạ.
-“Nhị công chúa, Đại vương tử đã đến”. A Tinh nhanh chóng giấu đi khổ sở trong lòng, bình tĩnh đáp trả. Sở Tử Ngôn nghi hoặc, vốn chỉ đến là để giải hòa hai tộc như thế nào những nhân vật trọng yếu của Hồ tộc đều đến đây.
-“Ta biết”. Lục Nhiễm nhíu mày sau đó hướng Sở Tử Ngôn thăm dò.
-“Ngươi có muốn đi cùng?”. Sở Tử Ngôn phát giác ý đồ của Lục Nhiễm trong lòng lập tức muộn phiền, mơ hồ đoán được nàng ta một mực muốn mang nàng theo là vì điều gì. Mặc dù mới chỉ qua tuổi nhưng từ nhỏ linh hồn phiêu bạt thiên hạ có cái gì chưa từng thử qua, thậm chí đã không ít lần đau lòng thay cho những đoạn tình yêu mệnh khổ, yêu thích đối với nàng không phải không rõ chỉ là chưa từng trực tiếp nếm trải. Ý định bà mối rõ ràng như vậy, Sở Tử Ngôn không muốn biết cũng khó, đang muốn từ chối Lục Nhiễm đã kéo tay nàng bước đi, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo, cũng không có việc gì, nhìn một chút Đại vương tử dưới một người trên vạn người ở Hồ tộc là cái dạng gì. Được Lục Nhiễm giao cho một con hắc mã, Sở Tử Ngôn chậm chạp bước lên, kỳ thật nàng không quá am hiểu kỹ thuật cưỡi ngựa chỉ có thể kiềm chế lo lắng điều khiển dây cương từng chút một, cũng may không có đi xa, phía trước Sở Tử Ngôn đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất đỗi bình thường, xung quanh xe ngựa có thị vệ cưỡi hắc mã, một nam nhân tử y bước ra từ cửa xe cười nhẹ cùng Lục Nhiễm.
-“Đại ca”. Lục Nhiễm không kiềm chế được hưng phấn chưa đến gần đã kêu to. Nam nhân kia khiến cho Sở Tử Ngôn có chút thất vọng, dung mạo của Lục Nhan cùng Lục Nhiễm chính là cực phẩm nhưng đại ca của các nàng lại chỉ sở hữu dung mạo bình thường có thể gọi là anh tuấn một chút, nhưng điều đặc biệt nhất của hắn chính là đôi mắt thể hiện sự cơ trí cùng thâm sâu khó lường. Ánh mắt Lục Phong Thương lướt qua Sở Tử Ngôn sau đó cũng không hề có thêm biểu hiện gì.
-“Đại ca sao ngươi lại đến đây, Xà tộc bên ngoài chính là liên minh nhưng thật sự lại âm hiểm xảo trá, ngươi đến như vậy sẽ gặp nguy hiểm”. Lục Nhiễm nhảy xuống ngựa liền nhanh chân hướng đến vị trí của Lục Phong Thương lo lắng nói. Sở Tử Ngôn đồng thời không nhanh không chậm bước đến phía sau Lục Nhiễm, nếu đã mang nàng theo cùng cũng không thể bảo nàng tìm ngóc ngách khỉ gió gì đó chui vào cho bọn họ hàn huyên tâm sự a.
-“A, Đại ca đây là Sở Tử Ngôn bằng hữu của ta, Tử Ngôn đây là đại ca của ta Lục Phong Thương”. Dường như nhận thấy sự bất cẩn của mình, Lục Nhiễm a một tiếng liền giới thiệu hai người. Lục Phong Thương cùng Sở Tử Ngôn thoáng nhìn nhau sau đó đồng thời gật đầu xem như chào hỏi.
-“Tiểu Nhiễm, không nên trì hoãn ở đây vả lại hôn sự của A Tinh đã định rồi”. Vốn dĩ lo lắng an nguy muội muội sau khi trở về sẽ bị Xà tộc gây nguy hiểm. Ngay tại địa phương dùng sức mạnh để sinh tồn, bọn họ chính là tinh anh trong tinh anh đáng để toàn tộc bồi dưỡng, sự giao đấu ngầm của các tộc tuy không lộ liễu nhưng vô hình chung đã xuất hiện những tinh anh của các tộc chết không minh bạch, vì vậy không thể loại trừ việc Lục Nhiễm sau khi rời khỏi địa phần Xà tộc, Xà vương có ý định giết hại hay không cho nên hắn tự mình đích thân đến âm thầm hộ tống nàng trở về. Về phần Lục Nhiễm cùng A Tinh, sau khi nghe xong câu nói của Lục Phong Thương liền kinh ngạc không thôi, Sở Tử Ngôn rõ ràng nhìn thấy sự giằng co trong ánh mắt của Lục Nhiễm.
-“A Tinh, chúc mừng ngươi”. Sau khi hít sâu một hơi, Lục Nhiễm quay lưng nói với A Tinh sau đó liền kéo Sở Tử Ngôn lên ngựa trở về.
-“Ngươi đi theo nàng, khi nào trở về bảo thuộc hạ thông báo với ta, ta hộ tống bọn ngươi”. Lục Phong Thương hướng A Tinh giao phó nhưng ánh mắt hắn lại dõi theo bóng lưng cô độc của Lục Nhiễm nặng nề thở dài, Tiểu Nhiễm muội cần gì khổ sở chính mình như vậy.
-“Vâng”. A Tinh sa sút tinh thần leo lên ngựa đuổi theo. Tâm tư của Lục Phong Thương lúc này trở về trên người Sở Tử Ngôn, Lục Nhiễm trước giờ tính tình lạnh nhạt lại quy tắc, nàng sẽ không tùy tiện nhận bằng hữu, vị Sở cô nương này là người như thế nào.
Cảm thấy đi được một khoảng khá xa, cơ hồ không còn nhìn thấy đoàn người phía sau, lúc này Lục Nhiễm mới thả chậm cước bộ cưỡi ngựa đi song song Sở Tử Ngôn.
-“Ngươi để ý?”. Sở Tử Ngôn bình thản hỏi một câu lại khiến tim Lục Nhiễm đập nhanh kịch liệt.
-“Ta...ta không có”. Lục Nhiễm lúng túng trả lời khiến tất cả tâm tư đều bị Sở Tử Ngôn nắm bắt triệt để.
-“Lục Nhiễm, sẽ có những quyết định khiến chính mình hối tiếc cả đời, cho nên ngươi nên thận trọng suy nghĩ”. Sở Tử Ngôn nghiêm túc khuyên nhủ, trong lòng nàng luôn xem Lục Nhiễm là bằng hữu, nàng thật sự không muốn nhìn nàng ta khổ sở nhưng quyết định vẫn phải do nàng ta tự định đoạt.
-“Ta...ta nhất định sẽ không hối hận”. Lục Nhiễm không thành thật trả lời làm sao có thể qua được mắt Sở Tử Ngôn, nàng cũng chỉ cười không đáp, mỗi con người đều có nỗi khổ riêng của chính mình chỉ là chính lúc ấy bản thân quyết định thuận theo trái tim hay vì cái gọi là đạo nghĩa mà phá hủy hết thảy.
-“Biểu hiện của ngươi quá rõ ràng”. Sở Tử Ngôn vân đạm phong khinh nhìn mây trắng lượn lờ trên bầu trời hoàn toàn xem nhẹ khuôn mặt ửng đỏ của Lục Nhiễm, còn đâu một vị công chúa lạnh lùng cao ngạo của Hồ tộc.
-“Tử Ngôn, ngươi chỉ mới tuổi hiểu cái gì chứ”. Lục Nhiễm giận dỗi thúc chân vào bụng ngựa phi nhanh về phía trước hoàn toàn bỏ mặt Sở Tử Ngôn. Sở Tử Ngôn sờ sờ mũi có chút chột dạ cảm thấy bản thân mình có lẽ chính là già trước tuổi, nhưng trách làm sao được suốt nhiều năm qua lưu lạc tứ phương nhìn thấu thế thái nhân tình có lẽ bản thân nàng vô hình chung đã học cách thấu hiểu cảm xúc của người khác, biết họ muốn gì cần gì đau khổ vì gì. Sở Tử Ngôn thở dài cũng ra sức thúc ngựa về phía trước. Sau khi đuổi kịp Lục Nhiễm, nàng ta cũng không có ý định bỏ chạy nữa mà cùng Sở Tử Ngôn thong thả trở về, lúc này A Tinh phi ngựa cấp tốc đuổi kịp hai người, nàng bắt gặp sóng lưng Lục Nhiễm đột nhiên căng thẳng liền muốn chọc ghẹo một phen nhưng cuối cùng ngại tiểu cô nương nhà người ta da mặt mỏng không chịu được đành nhịn xuống.
-“Nhị công chúa”. A Tinh thở hồng hộc lên tiếng.
-“Chuyện gì?”. Lục Nhiễm vẫn dùng thái độ cao lãnh như thường đáp lời.
-“Ta...ta sẽ không thành hôn”. A Tinh dường như lấy hết khí lực mới có thể nói hết được câu này, Sở Tử Ngôn sớm đã không nhịn được nhoẻn miệng cười liền nhanh chóng phi ngựa hướng Xà cung mà chạy để lại không gian hai người.
Trở về với Lục Phong Thương, sau khi đoàn người Sở Tử Ngôn rời đi hắn cũng không trì hoãn mà đi về một phương hướng nào đó, một đầu đen buông xõa trên y phục màu tím, ánh mắt sâu xa như suy nghĩ điều gì đó sau đó đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười thích thú pha lẫn sự tàn nhẫn khiến trái tim người khác lạnh lẽo.
-“Lam, ta muốn thông tin về nàng”. Lục Phong Thương đưa tay nhẹ vuốt lọn tóc đen trước ngực, phong thái ung dung nhưng lại khiến người khác cảm giác nguy hiểm chớ gần.
-“Vâng, chủ tử”. Lam nghe mệnh lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Lục Phong Thương tựa người vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm mưu tính lần này đến Xà tộc, hắn cũng nên tặng Xà vương một phần đại lễ. Sau khi lần đó tuy thành công đột phá nhưng sự quấy nhiễu của Xà tộc, Lục Phong Thương hắn cũng không quên món nợ này, những gì bọn họ nợ hắn cũng nên trả rồi. Sau đó Lục Phong Thương lại nhớ đến muội muội nhà mình nhịn không được đau lòng, Lục Nhiễm chính trực như vậy nên như thế nào cho phải, về phần Lục Nhan hắn không lo lắng bởi vì nàng ta giống như hắn đều là những người tàn độc.
Đi phía trước, Sở Tử Ngôn không ngừng suy nghĩ về sự xuất hiện của Lục Phong Thương, bề ngoài ung dung cơ trí nhưng nàng mơ hồ cảm nhận sự nguy hiểm xung quanh người nam nhân này, không phòng không được là ý thức đầu tiên khi nàng nghĩ về hắn. Lục Phong Thương đến chắc chắn không phải chỉ chú trọng an nguy của Lục Nhiễm, nàng cảm giác được sát ý mãnh liệt của hắn khi nhắc đến Xà tộc. Trong lúc suy nghĩ, Sở Tử Ngôn không biết phía trước mình đã có người chờ sẵn, nàng nhíu mày nhìn đám người trước mặt, hóa ra là Lục Nhan cùng Phượng Bắc Nhã, bọn họ xem nàng là quả hồng mềm dễ trêu chọc sao, thật là chọc hết nhẫn nại của nàng rồi. Hôm nay cô nãi nãi ta sẽ cho các ngươi biết cái gì là không nên trêu chọc, đánh không lại thì dụng độc, độc không dùng được thì dùng ám khí, dẫu sao nàng nhiều nhất chính là những thứ bát quái này, tóm lại hôm nay bọn họ định sẵn sẽ không được trở về nguyên vẹn.