Bạch Thất Mộng không phát hiện điều gì khác lạ, chỉ nắm lấy tay Lưu Quang kéo đi, vừa ra khỏi cửa vừa giao nhiệm vụ lần này.
Vốn là có một con nhện tinh có đạo hạnh ngàn năm, vì động chân tình với người phàm, không tiếc trái luật trời, không ngừng hấp thụ tinh huyết con người luyện chế đan dược, để làm cho con người kia trường sinh bất lão.
Nghe thì buồn cười, chẳng qua cũng một mối tình si.
Lưu Quang nhiều lần theo Bạch Thất Mộng ra ngoài làm việc, loại việc nhỏ này dễ như trở bàn tay, chỉ cần bắt nhện tinh lại rồi đưa người kia bụi trần trả bụi trần, đất lại về với đất là xong.
Nhưng cậu vì tránh nhị điện hạ, cố tình ở nhân gian hai ba ngày, mới tìm đến chỗ nhện tinh.
Đó là một tiểu viện nhà nông rất bình thường, sân vườn được quét tước sạch sẽ, trước cửa có một giàn nho, một người phụ nữ mặc trang phục đơn giản thôn quê ngồi dưới đất giặt quần áo, thỉnh thoảng còn đưa tay gạt mồ hôi trên trán.
Tuy rằng ăn mặc giản dị, nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp.
Lưu Quang chỉ liếc mắt là nhận ra, đây chính là yêu quái cần bắt về.
Đối phương khi thấy cậu, ánh mắt cũng lóe lên, khuôn mặt xinh đẹp chợt dại đi, vai run lên. Hồi lâu mới bình tĩnh lại, đứng dậy gỡ tay áo xoắn mấy vòng kia xuống, cứng rắn cười nói: “Các hạ đến vì ta sao? Dù thế nào, nghìn vạn lần xin đừng làm khó phu quân ta.”
Lưu Quang lạnh nhạt gật đầu, nói: “Ta chỉ đến đưa ngươi đi, con người kia không phải quỷ không phải yêu, tự có quỷ vô thường từ địa ngục đến bắt hồn phách hắn.”
Nghe vậy, nhện tinh sắc mặt thay đổi, hiển nhiên là vô cùng đau khổ, khàn giọng hỏi: “Ta và phu quân là thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ thiên giới không thể cho chúng ta một con đường sống?”
“Lưỡng tình tương duyệt vốn không sai, nhưng ngươi hại tính mệnh người khác, là sai mười phần.”
Nhện tinh mắt đỏ rực lên, nhất thời không đáp lại, chỉ giơ tay lên, phóng ra mấy sợi tơ mảnh nhắm vào cổ Lưu Quang.
Lưu Quang lập tức rút kiếm ứng chiến, trong lòng thầm thở dài.
Quả nhiên, mỗi lần bắt yêu đều phải đánh đánh giết giết một phen, không thì không thể thuận lợi kết thúc.
Yêu quái hạ giới chấp niệm quá sâu, vì thế vẫn làm ra những chuyện tàn nhẫn thương thiên hại lý. Cậu nếu không gặp Bạch Thất Mộng, ở trần gian tu luyện thành hình, liệu có giống như thế không?
Lưu Quang thầm cảm thán, nhưng tay cũng không thương xót, chiêu thức gọn gàng linh hoạt, nhanh lại chuẩn, không quá bao lâu đã chặt đứt tơ trong tay nhện inh, một kiếm đâm thẳng vào bả vai nàng.
“A!”
Nàng kêu thất thanh, nặng nề ngã xuống đất, “ộc” một tiếng phun máu ra.
Có lẽ vì tiếng động quá lớn, trong phòng lập tức cũng có động tĩnh, một người nam tử trẻ tuổi trang phục thư sinh vội vã mở cửa, kêu lên: “Nương tử!”
Lưu Quang liếc mắt nhìn lại, biết người này tuy bề ngoài chỉ chừng hai mươi, nhưng tuổi tác tuyệt khác xa. Không khỏi thầm than yêu tinh si tình, vì con người trước mắt tốn bao tâm huyết, để cho hắn hai ba trăm năm đạo hạnh.
Đáng tiếc nghịch thiên mà đi, khó tránh kiếp nạn.
Nhện tinh bị thương nặng, miệng không ngừng trào máu, nhưng thấy nam tử trẻ tuổi đó, gương mặt tái nhợt lộ ra nét vười, nhẹ nhàng hô: “Phu quân.”
Dù vận đổi sao dời, vẫn là nhất mạch chung tình.
Nam tử lập tức ôm chặt nàng, đưa tay lau đi vệt máu bên môi.
Lưu Quang thấy vậy, nhất thời không đành lòng, chỉ nói: “Ngươi hiện đã biết sai?”
Nhện tinh nhắm mắt, chầm chậm nắm lấy tay nam tử, mong manh đáp: “Người yêu khác biệt, điều này ta sớm biết. Nhưng ta làm thế, chỉ vì muốn cùng người mình yêu được bên nhau một đời.”
“Vậy sao? Cách để trọn đời bên nhau có nhiều, hà tất phải tổn thương sinh linh vô tội?” Con ngươi Lưu Quang trong trẻo lạnh lùng, nói mà mặt không biểu cảm, “Nếu kẻ yêu thương con người là ta, ta cam tâm bỏ đi tuổi thọ ngàn năm, cùng hắn đến bạc đầu, thế không tốt sao?”
Nhện tinh nghe những lời này, không khỏi kinh ngạc mở to mắt, biểu cảm rất quái dị.
Lưu Quang chỉ là gặp cảnh sinh tình mới thốt lên lời này, tiếp theo hẳn nhiên không cần nhiều lời nữa, đưa tay rút ra pháp khí, định trực tiếp bắt yêu.
Nhưng chú ngữ vừa niệm được nửa câu, nam tử trẻ tuổi kia như phát điên xông lên, bất chấp tất cả cố cướp lấy pháp khí trong tay cậu.
Lưu Quang bản tĩnh cao cường nhưng sao có thể ra tay với một phàm nhân? Chốc lát khó tránh khỏi vướng víu, đành dùng sức đá người kia ra. Chợt cảm thấy phía sau mát lạnh, một cái bóng lớn bao trùm đỉnh đầu.
Thì ra nhện tinh nhân lúc cậu không chú ý, biến ra nguyên hình. Lúc này một đôi chân dài từ sau cuốn tới, hung ác đánh vào ngực cậu.
Lưu Quang chân điểm nhẹ, phi thân lên, vung kiếm chém.
Kiếm quang lóa lên, chặt đứt một đôi chân.
Nhưng vừa nãy cậu cũng tránh không kịp, cánh tay bị thương, đáp xuống mặt đất thì đầu váng mắt hoa.
Có độc!
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu rồi qua, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng tím thẫm, một đôi tay trắng như ngọc nhẹ ôm lấy thắt lưng cậu, tay kia tiện tay hất lên, không thấy động tác thế nào, đã đem nhện tinh to lớn kia tu vào tay áo.
Nàng thậm chí cả kêu cũng không kịp.
“Nương tử!”
Nam nhân trẻ tuổi kia hô to, người chợt khụy xuống, dung nhan thoáng chốc già nua, chỉ qua một loáng đã biết thành lão già, cuối cùng chỉ còn lại một nắm xương khô.
Mấy ai biết được chữ ngờ?
Đó là kết cục của mịt mối tình si cuồng dại.
Lưu Quang cảm thán, rồi kinh ngạc quay đầu.
Tay Đàm U vẫn quấn lấy thắt lưng cậu, dáng dấp vẫn bình thản như cũ, dịu dàng nói: “Em cũng thật bất cẩn, sao lại để mình bị thương như vậy?”
Lưu Quang giờ mới tỉnh ra, vội vã giãy khỏi vòng tay hắn, lạnh nhạt mà lễ độ lui một bước, cúi đầu nói: “Đa tạ điện hạ ra tay giúp đỡ.”
“Ta đi theo em hai ba ngày nay, chỉ một câu đa tạ đã đủ rồi? Lưu Quang, em thiếu thành ý.” Vừa nói chuyện, Đàm U vừa vương tay, lần thứ hai kéo Lưu Quang vào lòng, đưa môi hôn môi cậu.
Gắn bó quấn quýt, dịu dàng triền miên.
Lưu Quang kinh ngạc.
Liền lập tức cảm thấy Đàm U đem một viên dược lạnh lẽo đẩy vào miệng mình, nuốt xuống rồi, cảm giác khó chịu trong ngực giảm bớt đáng kể, không còn cảm giác hoa mày chóng mặt nữa.
Thì ra là để cho mình giải độc.
Lưu Quang thở dốc, không biết có nên cảm tạ hành động cợt nhả của người đó không.
Đàm U hiển nhiên cũng không cần được cảm ơn, hôn đến thỏa chí, cuối cùng, làn môi ấm áp trượt qua gò má Lưu Quang rồi đi tới bên tai, tiếng cười dán vào lỗ tai cậu: “Lần sau không được tùy tiện để bị thương. Đừng quên, em là của ta.”