Sáng sớm hôm sau, khi Thư Viễn vừa mở cửa đã thấy hầu hết người làm trong nhà đều đứng canh ở cửa, nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
- Tiểu Viễn đi ăn sáng đi con!
Phụ hoạ cùng quản gia Uân là Kia nhanh nhẹn kéo Thư Viễn tới nhà ăn và ấn cô ngồi xuống ghế.
- Ăn đi rồi chị sẽ làm tóc cho em nè, chị sẽ biến em thành một cô gái xinh đẹp nhất thế giới luôn.
Han trên tay đã cầm sẵn hộp trang sức cùng dụng cụ làm đẹp.
- Còn hôm nay chị sẽ đưa em tới công ty nha!
Nhìn ai nấy đều quan tâm đến mình, Thư Viễn tiêu tan ngay cơn buồn ngủ, vui vẻ nghe theo trình tự sắp xếp của mọi người.
Cô đang thực sự được trở thành bà chủ một cách đúng nghĩa.
Có người đưa đón, chuẩn bị đồ ăn sáng, chỉn chu phần ngoại hình, đây không phải giữa mối quan hệ chủ tớ mà là gia đình.
- Cô ta đâu rồi?
Tâm Khắc sau khi chuẩn bị xong xuôi mới thong thả bước xuống tầng, trông cô ta đầy dò xét, nhìn ngó xung quanh như để soi ra lỗi sai của Thư Viễn.
- Thưa tiểu thư, thiếu phu nhân đã đi làm rồi ạ!
Quản gia Uân vẫn kiên nhẫn đáp lại câu hỏi không mấy lịch sự ấy.
Ngó lên thấy Từ Dịch Phong chưa xuống, Tâm Khắc trừng mắt nhìn ông chăm chăm:
- Đừng có mở miệng mà thốt ra cái từ "thiếu phu nhân" đấy trước mặt tôi! Rồi các người cứ chờ mà xem, cô ta sẽ sớm bị đuổi khỏi đây thôi.
Hahaha!
Tất cả cứ để im cho cô ta cười như một kẻ tự kỉ, gương mặt không giấu nổi sự ghét bỏ, nếu không phải vì đãi ngộ tốt, lương cao và có một người đáng mến như Thư Viễn thì họ đã sớm rời bỏ cái nhà này rồi.
- Cũng sạch đấy, chắc có kinh nghiệm về những chuyện này nhiều rồi!"
Nói xong Tâm Khắc liền cười khẩy, đây có thể nói là quãng thời gian cô ta có nhiều cảm xúc nhất, cuộc sống giàu sang bình bình muốn gì có đó đã dần nhàm chán, từ khi có sự xuất hiện của Thư Viễn, cô ta hết vui lại buồn, hết thoả mãn lại bực bội nhưng Tâm Khắc luôn nghĩ rằng Thư Viễn là một cô gái vô cùng nhạt nhoà, ngoài cái nhan sắc ưa nhìn, nó mang lại cho cô ta cảm giác muốn được chiến thắng, muốn chinh phục được Từ Dịch Phong một lần nữa.
Địa điểm nơi Thư Viễn được hẹn là toà nhà cao tầng ở giữa trung tâm thành phố, cô là người đến sớm nhất trong ba nhân viên.
- Hôm nay trông có vẻ thần sắc của cô không tốt cho lắm nhỉ?
Cảnh Nghi đã đến trước đó đặt tay lên cằm nhìn Thư Viễn.
- Tôi đã đi thang bộ thưa ngài, nên nó có hơi mất sức một chút.
Cảnh Nghi đơ người mà đứng đực ra đấy.
"Gì? Thang bộ? Tầng á?"
- Thôi nghỉ đi, ra đây ngồi này!
Anh vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh mình.
- Cảm ơn ngài!
Cô chỉ đi tới gần anh cũng không ngồi xuống, mặt còn đang lã chã mồ hôi.
- Thôi, cho cô mượn này, đây là tôi có lòng tốt đấy!
Cảnh Nghi rút từ túi trong vest ra một cái khăn tay màu ghi rồi nhét vào tay cô.
- A, cảm ơn ngài ạ!
Thư Viễn cầm chiếc khăn lau đi những vết bẩn trên mặt của mình, trong lòng cô cũng biết rằng nếu gặp khách hàng với một gương mặt đầy mồ hôi thì thật bất lịch sự.
- Trả tôi đi.
Đợi cô dùng xong, anh chìa bàn tay ra muốn Thư Viễn trả lại mình chiếc khăn tay.
Hành động này của Cảnh Nghi thật sự phải nói là làm ai cũng đứng hình.
- Thưa ngài, thứ lỗi cho tôi hỏi rằng ngài đã có người yêu hay bạn đời chưa ạ?
Anh dương dương tự đắc, hất cằm với Thư Viễn:
- Tôi chưa có, nhưng cô cũng đừng có yêu tôi đấy nhé!
- Không ạ, tôi đã có sự khẳng định của mình rồi ạ!
Thư Viễn nhét chiếc khăn tay vào túi, vốn định giặt xong sẽ trả lại cho anh.
- Cô có khẳng định gì?
Vị thư kí của giám đốc của một tập đoàn có tiếng giờ đây lại ngây ngốc nhìn nhân viên của mình, mong chờ một câu trả lời.
- Dạ, đó là ngài chưa tìm được nửa kia nhờ thực lực ạ.
- Gì?
Cảnh Nghi nhìn Thư Viễn mà nở một nụ cười đe doạ, cô là người đầu tiên dám chê bai anh như vậy.
Vừa tròn bảy giờ, thang máy riêng của giám đốc cũng kêu "tinh", từ trong bước ra là một người phụ nữ trung niên, tuy đã có tuổi nhưng lại đặc biệt trông quý phái, nhã nhặn, đằng sau đó là Tiểu Mẫu và Giản Như trông vô cùng tự tin bước theo sau.
"Sao Tiểu Mẫu và Giản Như lại đi cùng bà ấy?"
"Hay hai người này là gián điệp?"
"Mà sao trông đáng nghi thế????"
.....!
Một vạn câu hỏi vì sao đang xuất hiện trong đầu Cảnh Nghi, bản thân anh cũng là phải được cấp phép mới có thể đi thang máy riêng, nhìn thấy hai nhân viên như khách hàng VIP làm anh bỗng cảm thấy cuộc sống thật đáng ngờ.
Trước khi ra chào hỏi bà chủ kia, anh đã cố nói với Thư Viễn:
- Tôi không biết năng lực của cô thế nào nhưng cứ biểu hiện như kiệt tác đầu tay là được!.