Ứng Thiên đã hoàn thành việc đưa ông Thư trở lại bệnh viện, trên xe giờ chỉ còn hai người, anh thấy Thư Viễn về người không thì liền quay xe lại vào trung tâm thành phố, tới một cửa hàng trang sức và dừng xe lại.
Anh vừa tắt xe vừa nói với Thư Viễn:
- Cô bé à, có điều này hình như chưa ai nói với em, hôm nay là sinh nhật Tâm Khắc.
Cô như không tin vào tai mình mà quay sang nhìn anh.
- Anh không nói đùa em đâu, bây giờ em ngồi ở trong xe, anh vào chút sẽ ra ngay.
Ứng Thiên thật sự mau chóng quay lại và dúi vào tay Thư Viễn một hộp màu đỏ.
- Lát mang cái này về tặng cho cô ta nhé!
Thư Viễn ngắm nghía chữ được khắc ngoài hộp một lúc, dựa vào kinh nghiệm bao năm của mình, cô trầm ngâm một lúc:
- Cảm ơn anh Ứng Thiên!
- Không có gì, chỉ là một hộp trang sức thôi.
Bản thân là một thiếu gia nên anh cũng chẳng quan tâm tới số tiền bỏ ra cho lắm.
Hai người về đến Hồng Thao thì trời đã xẩm tối.
Bên trong biệt thự đang có tiếng nhạc rất linh đình.
Bước vào đến nơi liền khiến Thư Viễn cảm thấy choáng ngợp, không khí nhộn nhịp và có đến gần cả trăm khách mời đang ở đây.
Biệt thự được trang trí xa hoa, lộng lẫy chỉ trong gần một ngày, nơi đây đúng là thiên đường cho những con người thích giải trí.
- Tiểu Viễn!
Quản gia Uân và Han đang đứng phía bên trong sảnh của toà nhà, tay vẫy liên tục gọi cô.
- Em phải đi rồi.
Ứng Thiên cũng gật đầu một cái rồi hoà nhập vào đám đông của người giàu có cách đó không xa.
- Ta quên không nói với con là hôm nay sinh nhật Tâm Khắc, năm nay ngày này hôm nào cũng bận tối mặt mũi.
Nhìn đống mồ hôi cùng gương mặt kiệt sức của mọi người, Thư Viễn cũng hiểu phần nào.
Bữa tiệc sang trọng đã bắt đầu sau khi dàn cộng hưởng đàn nhạc cụ.
Tâm Khắc mặc một bộ váy đuôi cá bó sát bước từ cầu thang xuống, bên dưới là những tiếng khen ngợi không ngớt cùng đầy những con mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Trong đám người này không ai không biết Từ Dịch Phong đã lấy vợ nhưng cô vợ xấu số ấy lại không chiếm được chút cảm tình nào từ chồng của mình.
Trong mắt người ngoài mà nói, Thư Viễn chẳng khác nào người dư thừa chen chân vào sự hạnh phúc của người khác.
- Về phòng đi Tiểu Viễn!
Kia hớt hải kéo Thư Viễn vào trong phòng, cô đương nhiên biết nếu Tâm Khắc nhìn thấy cô thì ngày hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất của con dâu Từ gia.
Thư Viễn nhìn lên sân khấu được dựng lên, thấy Từ Dịch Phong ôm eo nữ chính hôm nay và nhìn Tâm Khắc với ánh mắt trìu mến, yêu thương hiếm thấy, trong lòng Thư Viễn nổi gợn sóng, một cảm giác mất mát bủa vây lấy lòng cô, cuối cùng thì cô cũng quay người đi vào phòng, thời gian dường như chậm lại, chiếu lên rõ nét các nhân vật trong một bộ phim, ai dành được tình cảm, ai không thì người xem ai cũng rõ, chỉ là diễn biến mỗi cuộc tình một khác, mỗi chi tiết đều khiến người xem hứng thú.
Tới giờ nhận quà, Ứng Thiên bước lên bục cùng với hai hộp quà trong tay.
- Ôi trời, tận hai hộp, cảm ơn anh Thiên nhiều lắm!
Tâm Khắc đưa hai tay lên che miệng trông rất ngạc nhiên nhưng không qua mặt được anh.
Ứng Thiên nhoẻn miệng cười:
- Không, của tôi một hộp thôi, hộp còn lại là của thiếu phu nhân Từ đấy.
Bên dưới ồn ào không ai để ý, bên trên Từ Dịch Phong cau mày, Tâm Khắc cũng đứng hình mất một lúc rồi nhìn Ứng Thiên chẳng còn vui vẻ:
- Dù sao cũng cảm ơn anh Thiên!
- Không có gì, sinh nhật vui vẻ.
- Có sao đâu Phong, đây cũng là lòng tốt của Tiểu Viễn với em mà.
Âm thanh nũng nịu của cô ta truyền đến tai anh khiến Ứng Thiên có biểu hiện chán ghét, diễn xuất của cô thì làm sao qua mặt được anh- ảnh đế của một đất nước..