Từ phiến và Mĩ Na lệnh cho lái xe đưa đến bệnh viện trung ương nơi ba Thư Viễn đang chữa trị.
Khi nhìn thấy con gái ông Thư rất vui và bất ngờ.
- Sao hôm nay con lại đến đây? Không phải công việc rất bận sao?
- Nay cha mẹ chồng đưa con tới thăm cha và gặp mặt do hôm trước chưa thể gặp cha, cha ạ.
Ông Thư rất bất ngờ nhưng cũng vui vẻ nói với con gái:
- Vậy con hãy mời họ vào đây đi.
- Dạ.
Thư Viễn bước ra ngoài cửa phòng và mời vị Từ gia vào phòng.
Nhưng khi nhìn thấy Từ phiến và Mỹ Na ông Thư bỗng sầm mặt, ông nói với con gái của mình:
- Thư Viễn, con hãy ra ngoài mua giúp cha cháo Minh Đông nhé, hôm nay cha bỗng muốn ăn.
- Dạ, con đi liền.
Cửa hàng cháo Minh Đông rất xa khiến cô phải nhờ đến tài xế lái xe đưa mình đi, quãng đường từ bệnh viện tới đó cũng phải mất ít nhất nửa giờ đồng hồ.
- Tại sao lại là các người?
Trên mặt ông Thư bỗng lăn dài hai hàng nước mắt đầm đìa, vẻ mặt đầy hận thù chất vấn người nhà Từ gia.
Thì ra năm trước, cha mẹ của Thư Viễn làm công nhân cho công ty của nhà họ Từ nhưng bị bóc lột sức lao động nặng nề do quản lý bấy giờ khiến sức khỏe của bà nhanh chóng giảm sút, ông Thư cùng rất nhiều công nhân khác tìm mọi cách đả đảo nhưng đều bị bác bỏ do tên tên quản lý trực tiếp nhúng tay vào.
Lúc đó Từ gia bận công tác bên nước ngoài nên không thể quản lý.
Mẹ Thư Viễn cuối cùng vì lao lực mà mất.
Từ Phiến sau khi từ nước ngoài về vì chuyện này mà phải thanh lọc lại bộ máy công ty đồng thời đền bù thiệt hại cho ông Thư, nhưng sự ra đi của vợ không thể làm ông nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng.
Ông một mình gà trống nuôi con, kiếm đủ mọi việc làm để Thư Viễn có cuộc sống đầy đủ nhất.
Đã đổ bệnh, giờ ông lại thấy con gái yêu dấu của mình dính dáng đến người họ Từ, ông lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Bây giờ ông không thể làm gì được nữa rồi, cuộc sống của con ông sau này tốt đẹp hay bi thảm đều phụ thuộc vào hai con người trước mặt.
- Tôi....tôi xin các người...làm ơn tránh xa con gái tôi ra, cho nó cuộc sống yên bình như bao người khác, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần con bé hạnh phúc....!
Ông Thư giờ đây bắt đầu nói không rõ chữ, cả đời ông lo cho gia đình, chỉ vì không có tiền mà Thư Viễn phải lớn trước tuổi để chăm lo cho gia đình.
- Làm ơn buông tha cho con tôi....!
Nhìn thấy sự đau khổ của ông, Mỹ Na cũng đã bật khóc.
Sự cố xảy ra năm trước cũng không phải do ông bà muốn như vậy, sau cái chết của mẹ Thư Viễn, hai người cũng vô cùng áy náy và dằn vặt nên cũng muốn ngỏ lời nói chuyện với ông mong được yêu thương con gái ông- chấp niệm mà cả đời ông Thư giấu trong lòng.
Từ Phiến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kiên định nói với người cha:
- Ông Thư, xin ông hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội chuộc lại lỗi lầm, chúng tôi sẽ chăm sóc Tiểu Viễn thật tốt, sẽ cho con bé một cuộc sống sung sướng
Lúc này đây Thư Viễn đã đi về, khi vào phòng, cô thấy không khí rất kì lạ còn cha cô đang đổ nước mắt.
- Cha...cha ơi?
Thư Viễn vội vàng chạy lại và đặt bát cháo lên bàn, lo lắng nhìn ông.
Ông Thư gượng cười nói với con gái:
- Vì cha thấy cảm động khi nói chuyện với họ mà...mà hôm nay cha hơi mệt, con về trước đi nhé!
Thư Viễn khó hiểu nhưng thấy cha nói vậy thì đành quay lại đi về cùng ba mẹ chồng.
Đợi ba người đi, ông Thư ngồi im như pho tượng, miệng lẩm bẩm câu nói:
- Bà nó à, tôi làm vậy liệu có đúng không?
Có một dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng ông, một người mắc đủ thứ bệnh như mình cùng một cô con gái, họ vừa không có sức vừa không có tiền, đó là tất cả những gì mà Từ gia có.
Điều duy nhất ông có thể làm bây giờ là tin tưởng phía bên kia, nếu không có chết ông cũng bắt người ta trả giá!.