Viễn Khê

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tâm tình Từ Mạn Mạn vô cùng suy sụp, vô cùng phức tạp….

Ngoài cửa sổ xe, một người nam nhân đang đứng trước cửa nhà nàng hút thuốc, dưới chân là một đống tàn thuốc…

Trên tay là hộp đựng trống không, đa phần chỗ sủi cảo nóng hổi kia đều vào hết trong bụng Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn không muốn ăn, từ trưa đến giờ chưa có gì vào bụng nên Trang Phi Phi chắc chắn rất đói.

Quay đầu, Từ Mạn Mạn nhìn Trang Phi Phi đang ngồi bên cạnh nàng, nói “ Anh đi mời Ngụy lão bản vào xe đi, ngài ấy còn hút thuốc nữa chỉ sợ đến phổi cũng bị cháy đen.”

Trang Phi Phi nhìn về phía Ngụy Hải Trung, nói “ Cứ để ngài ấy hút đi, qua được việc này ngài ấy sẽ không hút nhiều thế nữa đâu.”

Cảm thấy khó chịu, Từ Mạn Mạn quệt quệt miệng, nói “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì sao lúc trước lại làm thế? Chỉ bằng mấy tấm ảnh chụp liền khăng khăng nói tiểu thúc tôi gây nên tội kia, cũng không thèm nghe thúc ấy giải thích đã đuổi tiểu thúc đi rồi. Cũng tại tính tình của tiểu thúc tôi quá lương thiện, nếu là tôi ấy hả, đừng nói là cho mấy người ăn sủi cảo, không đập cho bọn họ mấy gậy đã là may mắn cho họ lắm rồi! Tôi thấy mấy người họ thật quá vọng tưởng rồi!”

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cũng không dám nói hết toàn bộ sự tình năm đó với Từ Mạn Mạn, nhất là việc Triển Tô Nam và Triển Tô Phàm đánh Cố Khê bọn hắn lại càng không dám nói, sợ Từ Mạn Mạn giận dữ không nói cho bọn họ biết thông tin về Cố Khê. Nếu Từ Mạn Mạn biết toàn bộ chân tướng dám chắc lúc này nàng sẽ không phải ngồi ở đây cùng Trang Phi Phi nói chuyện mà đã trực tiếp đánh đuổi mấy người bọn họ ra khỏi cửa nhà rồi.

Trang Phi Phi quệt mũi, đồng lõa biết rõ nội tình nên khi nghe thấy Từ Mạn Mạn nói như thế càng không dám ho hé thêm chữ nào, chỉ dám nói “ Việc này… lúc đó tôi chưa quen biết với ông chủ, cụ thể sự việc nó ra sao tôi cũng không biết rõ. Nhưng thật sự hai vị lão bản cùng Ngụy đại ca mười mấy năm nay đều sống không được tốt lắm. Ngụy đại ca có một người bạn gái đã yêu nhau mười năm rồi mà vẫn chưa kết hôn. Ngụy đại ca nói không tìm thấy Cố tiên sinh thì nhất định sẽ không kết hôn.”

“Hừ! Đấy gọi là tạo nghiệp chướng nên khó sống. (cũng có nghĩa giống câu gieo nhân nào gặt quả đấy của VN ^^). Xứng đáng!!” Quay đầu đi, cứ nghĩ đến mấy việc đáng hận kia là Từ Mạn Mạn tự nhiên không muốn nhìn mặt Trang Phi Phi.

“Mạn Mạn.”

Trang Phi Phi vẻ mặt vô tội ghé sát vào Từ Mạn Mạn “Theo tôi thì chuyện này không tồi tệ thế đâu, từ sau khi cùng lão bản về nước, tôi vẫn luôn đi tìm kiếm Cố tiên sinh. Mấy người sai đi điều tra nắm bắt được chút tin tức của Cố tiên sinh ở Quan Khánh, lão bản lập tức điều tôi đi Quan Khánh, vì quá gấp gáp nên mới không kịp đứng lại giải thích với cô.”

Từ Mạn Mạn sụt sịt mũi, ngày hôm nay khóc nhiều quá rồi. Nàng xoay người lại, nhìn Trang Phi Phi, nói “Tôi không phải muốn trách anh, tôi chỉ là rất tức giận, cảm thấy thật quá bất công với thúc thúc tôi. Nếu không phải do bọn họ hồ đồ thì có lẽ tiểu thúc tôi đã chẳng phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy?”

Trang Phi Phi cười “ Nhưng như vậy thì cô sẽ không gặp được tiểu thúc, và cũng không thể thi đỗ ở Doanh Hải.”

Cũng phải….. Nhưng, nhưng vẫn tức! Từ Mạn Mạn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi “Dù sao, dù sao thì, hừ…. tự mấy người xử lý đi. Nếu bọn họ không bù đắp tốt cho tiểu thúc tôi thì, thì cho dù có phải từ chức, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để tiểu thúc tôi tha thứ cho mấy người.”

Trang Phi Phi nhìn một bên mặt của Từ Mạn Mạn đang sinh khí, nhịn cười nói “Cô yên tâm đi, lão bản sẽ bù đắp tất cả.” Họ có thể dùng cả tính mạng mình để bồi thường.

Hờn dỗi một lúc, Từ Mạn Mạn hỏi “Mấy người ở Quan Khánh tra ra được gì?”

Trang Phi Phi nào dám nói thật, chỉ dám nói “Cũng không tra được gì nhiều, chỉ là mười hai năm trước có người tự nhận là đã nhìn thấy Cố tiên sinh, chúng tôi tới đó nhưng lại không biết được thêm chút tin tức có ích nào.”

Lại qua một lát, Từ Mạn Mạn hỏi “Lúc nào chúng ta nên vào đây? Lão bản của anh sẽ không làm gì tiểu thúc tôi chứ?”

“Lão bản của tôi cũng là lão bản của cô đó =_=.” Trang Phi Phi nhắc nhở, hắn nhìn đồng hồ “Chờ một lát nữa đi.”

Nhìn thấy Ngụy Hải Trung lại rút một điếu thuốc nữa ra, Từ Mạn Mạn trong óc lại hiện lên khuôn mặt của Kiều Thiệu Bắc, nàng quay đầu hỏi “Trang Tử, anh biết rõ mẹ của Dương Dương và Nhạc Nhạc là ai phải không? Vì sao bộ dạng của hai đứa nó lại giống Kiều lão bản thế?”

Thần sắc trên mặt của Trang Phi Phi khẽ biến, nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình thường, nhún vai nói “Không biết. Chuyện tình trước kia giữa bọn họ, lão bản chẳng có lý gì nói hết với tôi cả, mẹ của Dương Dương và Nhạc Nhạc là ai có lẽ cũng chỉ có chính Cố tiên sinh biết rõ thôi.”

“Nhưng vì sao lại giống Kiều lão bản đến vậy?” Từ Mạn Mạn tự hỏi “…chẳng lẽ mẹ của Dương Dương và Nhạc Nhạc là người nhà của Kiều lão bản?”

“Ai biết. Chuyện này trừ phi Cố tiên sinh tự mình mở miệng nói ra, nếu không cô cũng đừng hỏi ngài ấy.”

“Tiểu thúc tôi nếu muốn nói thì đã sớm nói rồi, tôi cũng không dại gì đi hỏi đâu.”

Trang Phi Phi ngồi trong xe ánh mắt bỗng nhiên chợt lóe tia bí hiểm.

Sau khi thấy Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam bôi thuốc cho mình xong, Cố Khê thu tay về, đứng lên nói “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi…. nên trở về nhà rồi, các anh……”

Cố Khê đang muốn hỏi bọn hắn buổi tối nghỉ ngơi ở đâu thì đã thấy Kiều Thiệu Bắc đứng bật dậy nói “Để anh và Tô Nam đưa em về”

“Không cần.” Cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, Cố Khê cầm lấy áo khoác và mũ của mình trên ghế sô pha, nói “Không xa mà, đạp xe là lập tức về tới, các anh buổi tối nghỉ ở đâu?”

“Bọn anh buổi tối có chỗ ở rồi, trời bên ngoài lạnh, để anh đưa ba cha con về” Triển Tô Nam rất nhanh khoác áo vào người, thái độ kiên quyết. Cũng đã mặc xong áo khoác, Kiều Thiệu Bắc trực tiếp cầm lấy cặp sách của Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc trên sô pha, nói “Đi thôi, về sớm một chút để nghỉ ngơi, ngày mai Dương Dương và Nhạc Nhạc còn phải đến trường.”

“Ngày mai là cuối tuần, trường học không có tiết.” Cố Triêu Nhạc rất thành thật nhắc nhở. Kiều Thiệu Bắc nhất thời xấu hổ đứng như trời chồng ở đó, Cố Triêu Dương lại đỡ lời “Chúng cháu cuối tuần đi thi rồi, ngày mai và ngày kia phải ở nhà ôn tập bài”

Kiều Thiệu Bắc cảm kích nhìn Cố Triêu Dương một cái, nói với Cố Khê “Về sớm một chút để hài tử ôn tập. Đi thôi.” Một tay đã rất tự giác cầm tay Triêu Dương. Triển Tô Nam cũng rất nhanh cầm lấy áo bông của hai đứa nhỏ mặc vào cho chúng, thuận tiện cũng cầm tay Cố Triêu Nhạc.

Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc chưa từng ôn tập trước khi thi, biết rõ tính nhi tử nhưng Cố Khê không thể ở trước mặt ‘người ngoài’ vạch trần ‘lời nói dối’ của hai con trai. Có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy hai nhi tử cười tủm tỉm, cậu đành khoác áo vào, đội mũ, rồi nói “Vậy phiền các anh rồi———–.”

“Không phiền, không phiền…..”

Đem khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ Nhạc Nhạc, Triển Tô Nam bước nhanh ra ngoài, sợ giây tiếp theo Cố Khê sẽ đổi ý. Kiều Thiệu Bắc ngầm mắng mình vì lúc đi vội quá nên găng tay cùng khăn quàng cổ không kịp mang. Chỉnh lại áo bông cho Cố Triêu Dương, rồi xốc rèm vải bông lên nhường Cố Khê đi trước. Mà lúc này, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà Cố Triêu Dương ra bên ngoài đầu tiên thấy ba ba đi ra đột nhiên nhắc khéo đến “Ba, hôm nay ba không chuẩn bị nhân bánh sao”

Kiều Thiệu Bắc tay vẫn đang giữ rèm cửa không biết nên thả xuống hay không nữa. Mà hắn cùng Triển Tô Nam vừa nghe tới việc Cố Khê còn phải chuẩn bị nhân bánh thần sắc hai người chợt khựng lại. Xoa đầu Cố Triêu Dương với hàm ý trách cứ, Cố Khê nói “Ba ba ngày mai không có tiết, buổi sáng làm cũng không muộn, giờ thì về nhà thôi”

“Vâng.”

Âm thầm le lưỡi, Cố Triêu Dương không dám ‘kích động’ hai vị thúc thúc thêm nữa, nó cũng không muốn bị ba ba đánh đòn. Lần cuối cùng bị ba ba phát vào mông là khi nó còn đi nhà trẻ.

Ngồi ở trên xe, Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi nhìn thấy cửa mở, hai người lập tức thu hồi tâm tư, nhanh chóng xuống xe. Vẫn luôn đứng trước cửa nhà hút thuốc, Ngụy Hải Trung thấy có động tĩnh cũng mau chóng dập thuốc lá, cất tiếng gọi “Tiểu Hà”

Nhìn Ngụy Hải Trung mặt lạnh cóng, mũi ửng đỏ, Cố Khê nhíu mi “Anh Hải Trung, sao anh lại đứng ngoài này? Trời lạnh dễ cảm lạnh lắm.”

“Lão bản, Cố tiên sinh, mau lên xe đi.” Trang Phi Phi rất khôn khéo lựa lúc nói.

Ngụy Hải Trung hắng giọng, chỉ chỉ xe “Anh không lạnh. Nhanh lên xe đi nào.”

“Tiểu thúc, lên xe đi.” Từ Mạn Mạn mở cửa xe. Lại âm thầm thở dài, Cố Khê bước nhanh đi đến bên xe rồi ngồi vào. Hai hài tử cũng đi theo ba ba lên xe. Lần đầu tiên được ngồi chiếc xe sang trọng thế này nên bọn chúng mắt trợn tròn ngạc nhiên. Rất tự giác chui vào hàng ghế cuối ngồi, hai đứa nhỏ sờ đông sờ tây, vô cùng hiếu kì, dù sao cũng là nam hài nên thấy xe cộ là thích mê. Nhìn thấy bộ dạng của hai đứa trẻ, trái tim củaTriển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại một lần nữa như bị ngàn vết dao cứa vào.

Trang Phi Phi lái xe, Ngụy Hải Trung ngồi ở ghế phó lái, Từ Mạn Mạn ngồi kế bên tiểu thúc. Còn Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc ngồi ở hàng ghế cuối cùng hai hài tử. Hai người mỗi người ôm lấy một hài tử, cảm nhận được hương vị thuần khiết của hài tử, ngón tay bọn hắn run rẩy.

“Trang Tử, đến đoạn phía trước thì quay đầu.”

“Được.”

Từ Mạn Mạn vừa ủ ấm hai tay lạnh lẽo của tiểu thúc, vừa chỉ huy Trang Phi Phi lái xe. Xe khởi động, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc càng căng mắt nhìn ngắm bên ngoài, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc kề sát má vào đầu của hai đứa trẻ, hai tay ôm chúng thật chặt.

Từ Mạn Mạn dẫn đường, dọc theo đường đi Cố Khê đều không lên tiếng, một mực nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cũng không nói gì, vẫn trân trân nhìn hai hài tử, thỉnh thoảng lại ngó sang nhìn Cố Khê.

Đi mất nửa giờ rồi mới tới nơi.

Xuống xe, nhìn thấy một ngôi nhà nông trang nhỏ ba tầng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tâm càng thêm nặng nề. Vẫn là Từ Mạn Mạn nhanh tay, nàng chạy tới trước, một tay với vào một ô tròn nhỏ trên cửa, kéo then cửa từ bên trong ra, đẩy cửa vào. Cửa lớn vừa phát ra tiếng động nhỏ, thì bên trong nhà đã truyền ra tiếng của một cụ già.

“Dương Dương, Nhạc Nhạc đã về rồi đấy à.”

Theo sau thanh âm thì mành bông ở trước cửa nhà bị xốc lên, một cụ bà nông dân trên mặt tươi cười đi ra. Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc rút tay khỏi tay của vị thúc thúc kỳ quái, chạy vọt tới “Nãi nãi, chúng cháu đã trở về”

“Mẹ nuôi.” Cố Khê kéo Từ Mạn Mạn lên trước, trên mặt nét cười ấm áp khi nhìn thấy mẫu thân. Cậu đẩy Mạn Mạn lên trước mặt mẹ nuôi “Mạn Mạn cũng đã về rồi”

“MẠN MẠN?! CHÁU…về lúc nào vậy? Sao không báo trước với bà nội một tiếng!” Kéo tay cháu gái, cụ bà vẻ mặt kinh hỉ, quay đầu hướng trong nhà gọi to “Ông ơi, Mạn Mạn về rồi!”

“Nãi nãi, cháu rất nhớ bà.” Ôm chầm lấy bà nội nãi nãi, Từ Mạn Mạn sụt sịt.

“Nãi nãi, có cả ông chủ của chị Mạn Mạn cũng là bạn của ba ba ghé thăm nữa.” Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc lên tiếng, Từ lão thái ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra trong sân có bốn người khách xa lạ.

“Mạn mạn đã trở lại rồi đó à?” Rèm cửa lại bị xốc lên, một vị lão nhân đi ra.

Cố Khê trên mặt khẽ cười “Cha nuôi.”

Kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn thấy nét cười trên mặt Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự đáy lòng vô cùng cảm kích ông trời, biết ơn ông trời đã để cho Cố Khê được gặp những con người giản dị thiện lương đến nhường này.

Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung ghé thăm khiến cho Từ lão gia và Từ nãi nãi không kịp chuẩn bị nên vô cùng bối rối. Nghe thấy vừa là ông chủ của Mạn Mạn lại vừa là bằng hữu của Cố Khê nên Từ lão gia và Từ nãi nãi trong nhà có cái gì ngon đều mang ra bày hết. Nào pha trà đổ nước, trong nhà loạn hết cả lên, chính bản thân Cố Khê cũng không thể ngăn hai cụ lại được.

Vất vả mãi Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiệu Thiệu Bắc mới ép hai ông bà ngồi xuống được, Từ lão gia cùng Từ nãi nãi ngay lập tức cũng giống như Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc, trong bụng đầy nghi hoặc thắc mắc…..

Ba người bạn này của Cố Khê vừa thấy đã biết ngay không phải người đơn giản, nhưng sao suốt mười mấy năm qua không hề nghe thấy Cố Khê nhắc đến? Mà lúc khó khăn nhất cũng chưa từng thấy Cố Khê tìm đến bạn bè giúp đỡ. Nhất là cái người họ Kiều kia sao lại giống Dương Dương và Nhạc Nhạc đến vậy… Từ lão gia khẽ nói thầm với Từ nãi nãi và kết quả là Từ nãi nãi rất nhẹ nhàng đá chân Từ lão gia. Từ lão gia đập đập tẩu thuốc, nhìn về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.

“Ách, Mạn Mạn nhà chúng tôi đang làm ở công ty hai cháu nhỉ.”

Triển Tô Nam rất cung kính nói “Vâng. Cô bé năm này đến công ty chúng cháu thực tập, cháu không biết cô bé là cháu gái của Cố Khê. Hai ngày trước, cô bé cùng Trang Tử đi hiệu sách mua đồ nói chuyện phiếm nhắc tới Tiểu Hà thế nên chúng cháu mới biết Tiểu Hà đang ở đây, tiện qua đây thăm em ấy luôn.”

Trang Phi Phi cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì cũng xen lời nói “Mạn Mạn làm việc rất chăm chỉ, trước khi biết chuyện thì lão bản cũng đã quyết định giữ cô ấy vào làm rồi. Giờ chỉ còn đợi Mạn Mạn kỳ sau tốt nghiệp thì sẽ trở thành nhân viên của công ty.”

Vừa nghe cháu gái cùng nam nhân này đi đến hiệu sách rồi lại còn nói chuyện phiếm với nhau, anh ta còn thân mật gọi cháu gái là Mạn Mạn, hai cụ không khỏi nhìn ngắm Trang Phi Phi thêm vài lần với ý muốn xem xét người con trai này.

Từ Mạn Mạn ngồi một bên lẩm bẩm “Còn phải qua thử việc mới tính là nhân viên chính thức, tôi còn chưa xác định được là có ở lại hay không mà.” Nàng giờ một chút cũng không ham hố cái công ty ‘người nhà’ kiểu này nữa.

Kiều Thiệu Bắc lập tức lấy lòng nói “Mạn Mạn là người tài như thế đương nhiên phải lưu lại công ty rồi, nước phù sa không chảy dòng ngoài, em nói có phải không, Tiểu Hà?”

Cố Khê khóe mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, mỉm cười, xoa đầu cháu gái, trong lời nói đều có ý tứ “Vốn cháu một thân một mình ở Doanh Hải, tiểu thúc cứ không yên lòng, nhưng giờ thì thúc thấy yên tâm rồi. Trong công ty có đồng nghiệp là Trang Tử nhiệt tình giúp đỡ, tiểu thúc càng thêm phần yên tâm.”

Trang Phi Phi mím môi nhịn cười, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc âm thầm nhả khí oán hận. Từ Mạn Mạn bĩu môi, cúi đầu không nói, nắm chặt tay tiểu thúc. Từ nãi nãi và Từ lão gia nhìn cháu gái lại nhìn nhìn con nuôi, rồi lại nhìn mấy vị lão bản, tự nhiên ‘ngửi’ thấy vài phần kì dị.

Nhẹ nhàng vỗ vai Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc đứng lên nói “Bác trai, bác gái, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chúng cháu xin phép, cả nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Từ nãi nãi nhanh đứng dậy nói “Các cháu buổi tối cứ ở lại đây đi, nghe Mạn Mạn nói các cháu cũng vội vã tới đây, đã tối thế này rồi cũng khó tìm được chỗ nào nghỉ chân.”

“Không cần đâu bác gái, chúng cháu hôm nay sẽ tạm đến khách sạn, trước khi đến đây cũng đã đặt trước phòng rồi. Các bác sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai chúng cháu sẽ ghé qua thăm.”

Khi nói những lời này, Kiều Thiệu Bắc bất an nhìn về phía Cố Khê, hắn không biết liệu người kia ngày mai còn muốn nhìn thấy bọn hắn không nữa.

Cố Khê đối bọn họ cười nhẹ, nói “Ngày mai nếu có thể dậy sớm được thì đến đây ăn sáng đi.”

“A, được được!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thụ sủng nhược kinh mãnh liệt gật đầu, Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc che miệng cười trộm.

Cố Khê đưa mắt trừng hai hài tử, Triển Tô Nam nói “Bác trai bác gái, chúng cháu xin phép ạ.”

“Ừm, trên đường chú ý an toàn nhé.”

Từ nãi nãi cùng Từ lão gia cũng đi theo Cố Khê tiễn khách ra tận cửa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc phải nhắc khéo để mấy người trở vào trong nhà. Cố Khê nhìn bọn hắn lên xe, phất tay vẫy vẫy chào. Từ Mạn Mạn chưa kịp mang theo cái gì cũng đi theo mấy người kia ly khai. Ô tô lăn bánh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn một mực ngoái đầu cho đến Cố Khê đi vào trong, cho đến khi không thấy bóng dáng sân nhà đâu, hai người mới chậm rãi xoay người.

“Mạn Mạn, có thể xin phép một tiếng với ba mẹ cháu để đêm nay cháu ngủ lại khách sạn được không, chúng tôi có một số việc muốn hỏi cháu một chút.” vẻ bình tĩnh miễn cưỡng duy trì trên mặt Triển Tô Nam dần sụp đổ.

Từ Mạn Mạn quệt quệt mũi đang sụt sịt, “Vâng.”

Ngay sau đó, nàng “A” kêu một tiếng “Đã quên đưa sách cho Dương Dương và Nhạc Nhạc rồi!”

Trang Phi Phi từ kính hậu nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thống khổ của lão bản, đáp lời “Bữa sáng ngày mai đưa tặng là được mà”

Từ Mạn Mạn bất mãn trừng mắt nhìn Trang Phi Phi một cái, hắn ta thế mà lại tạo cơ hội cho hai người kia.

Truyện Chữ Hay