Nhìn theo hướng tay Alan chỉ, Diệp gật gật đầu.
Anh ta ở căn hộ số thì phải, nếu cô nhớ không lầm thì anh ta đã nói cho cô từ lúc mới gặp.
Nhìn vẻ mặt Alan không thể hiện cảm xúc gì, Diệp vẫn không bớt áy náy.
Tự dưng lại nhắc tới mẹ anh ta làm gì cơ chứ.
Đó là điều cấm kị của anh ta.
Thôi bỏ đi, về nhà tính sau vậy.
Diệp nghĩ vậy rồi đi bấm chuông cửa.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
Bên trong là Hạo, anh ta mặc một bộ áo sơ mi quần tây đen.
Trông khá lịch sự, anh ta mỉm cười.
"Chào Diệp, cô tới rồi à.
Vào đi, tôi đang định sang đó mời cô qua đấy."
"A...Vũ, vào thôi." Diệp gọi Alan ở phía sau, tiện thể kéo kéo tay anh ta.
Alan, à không, bây giờ phải gọi là Vũ, anh ta khá ngạc nhiên khi nghe cô gọi vậy.
Còn Hạo cũng ngạc nhiên không kém.
Thì ra cô ấy có đem theo tên này à?
Chậc, xem ra cô ấy đánh giá khả năng của anh rất cao.
Vậy thì phải làm cho cô ấy tin tưởng anh rồi.
Hạo híp đôi mắt lại thành một đường dài, đôi mắt đen ánh lên vẻ nguy hiểm.
Diệp vừa vào vừa đánh giá căn hộ.
Căn hộ của anh ta được bài trí hoàn toàn giống với căn hộ của cô.
Vấn đề ở đây không phải là vấn đề bài trí có khác nhau hay không, mà là cảm giác căn hộ này mang lại cho người tới thăm.
Căn hộ được bài trí ngăn nắp với đầy đủ tiện nghi, mọi nơi trong căn hộ đều rất sạch sẽ; điều này chứng tỏ anh ta là một người có tính sạch sẽ.
Tông màu chủ đạo là màu đen, xám và trắng; ba màu này đều gợi cho người ta cảm giác khó tả: có chút gì đó vừa lạnh lẽo xa cách, lại pha thêm chút bí ẩn.
Qua căn phòng này nó thể hiện được phần nào đó tính cách của anh ta: lạnh lẽo, bí ẩn, anh ta là loại người bạn có thể nhìn thấy được nhưng lại không thấu hiểu được.
Vì cách bài trí của hai căn hộ giống nhau nên cô dễ dàng tới được nhà bếp.
Nhà bếp của anh ta - một người ở lâu năm, thật sự là có khác với căn bếp của một người mới tới như cô.
Bàn ăn đã được bày sẵn trên bàn với những món ăn hấp dẫn, bát chén, ly,...!tất cả đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Góc bếp của anh ta rất sạch sẽ.
Có thể kết luận thêm anh ta là một người nấu ăn giỏi vì thứ nhất, cô phát hiện anh ta không có thuê người làm và thứ hai, những món ăn trên bàn vô cùng đẹp mắt và thơm ngon.
Có thể so với các đầu bếp nhà hàng cao cấp.
Diệp thật sự rất muốn ăn những món ăn ngon này, nhưng cô vừa mới ăn mì gà Alan nấu.
Hơn nữa...!mục đích ban đầu cô tới đây, chỉ là để giết anh ta càng nhanh càng tốt.
Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Bây giờ chưa phải là thời cơ.
Diệp nắm chặt bàn tay của cô lại.
Tất nhiên, hành động nhỏ này không qua mắt được Vũ.
Anh biết cô đang gấp gáp muốn giết tên Trần Hạo này.
Anh nên làm chút gì không nhỉ?
Có lẽ là nên.
Vũ cười chạm nhẹ lên vai Diệp, ý bảo: Em cứ bình tĩnh, giờ chưa phải là thời cơ.
Diệp gật gật đầu.
Tuy ngoài mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô kỳ thực vô cùng phân vân.
Cô thật sự rất muốn hoàn thành xong sớm nhiệm vụ rồi sau đó xin Amon cho cô thực hiện kế hoạch mà cô nung nấu từ lâu.
Một sát thủ phải biết cách kiềm chế và tận dụng thời cơ.
Không thể quá vội vàng được.
Diệp tự trấn an mình rồi cùng Vũ ngồi xuống bàn ăn.
Hạo nhanh chóng đến ngồi cùng.
"Hôm nay tôi chỉ làm mấy món đơn giản, tưởng chỉ có mỗi Diệp tới nên không chuẩn bị nhiều.
Mong anh thông cảm." Hạo tuôn một tràng, sau đó đập tay một cái bốp như nhớ ra điều gì.
"À, phải rồi, tôi còn chưa biết tên anh.
Tôi là Trần Hạo, rất vui được quen biết anh!"
"Tôi tên là Thiệu Anh Vũ.
Rất vui được gặp anh." Vũ đáp trả.
Gương mặt anh vẫn là nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng tức muốn bùng nổ.
Thật sự giờ mới coi anh là người thật đấy à?
"Thế thì tôi gọi anh là anh Vũ nhé.
Anh với Diệp là thanh mai trúc mã à? Thế anh bao nhiêu tuổi rồi?" Hạo cười cười, gương mặt trông rất gợi đòn.
Trông có vẻ như một câu gì đó không hay ho sắp được tuôn ra từ miệng của anh ta, Vũ nghĩ thầm.
"Đúng thế.
Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã, còn về tuổi tác, tôi năm nay đã rồi." Anh đây quen cô ấy từ năm cô tuổi nhé, hơn nữa còn là tiền bối của cậu đấy, lo mà ăn nói cho lễ phép đi!
"Ồ, anh hơn tôi tuổi đấy.
Quả thật tôi đoán đúng.
Còn cô thì sao, Diệp?" Câu hỏi lại chuyển sang Diệp.
"Tôi năm nay ." Diệp bình tĩnh uống vài ngụm canh.
"Ồ, còn tôi ." Hạo cười sáng lạn, sau đó bồi tiếp một câu: "Mọi người đều là dân FA nhỉ, nhưng Diệp à, tôi và cô còn trẻ, vẫn có thể tìm được bạn đời của mình.
Nghiêm trọng nhất...!tôi nghĩ là Anh Vũ đấy."
Vũ thật sự muốn đánh cho tên này một cái.
ahihi, sao không nói thẳng ra là ông đây già đi? Còn bày đặt Tôi và cô còn trẻ...!Còn có thêm cái câu Nghiêm trọng nhất ấy...
"Không, tôi không nghiêm trọng thế đâu." Vũ cười, nhìn Diệp vòng tay qua vai cô: "Tôi chỉ cần cô ấy thôi.
Với lại chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi, tình cảm cũng khó mà dùng lời để nói hết được." Vẻ mặt có vẻ khá đắc ý liếc về phía Hạo.
Diệp tỏ vẻ muốn sao kệ anh, không liên quan đến tôi, anh có bảo anh là chúng ta có con luôn rồi thì tôi cũng kệ.
"Nhưng anh với cô ấy không phải là người yêu mà." Hạo cười, sau đó anh cầm tay trái của cô hôn lên.
"Diệp, tôi và cô vừa hay đang FA, cô có muốn cùng tôi thoát kiếp FA không?"
Diệp không nói gì.
Cô im lặng nhìn Hạo.
Theo cô nghĩ, đây là hành động tiếp cận thăm dò của anh ta.
Cô lặng lẽ rút tay về.
"Cô ấy và anh chỉ mới gặp mặt thôi.
Với lại, cậu không có cửa đâu." Vũ nhăn mặt, người càng dựa sát hơn vào Diệp.
"Chưa thử làm sao biết không được chứ? Với lại, đây gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy.
Tôi mà đã theo đuổi ai thì...!người đó chắc chắn không thoát được." Hạo cười, giọng nói kiên quyết.
Nụ cười của anh rất nghiêm túc nhưng đôi mắt kia lại vô cùng cợt nhả..