"Ra thế.." Trần Di gật đầu, cười ranh nhìn Trần Hạo: "Chị không ngờ chú rớt giá đến mức đó rồi, chủ động theo đuổi con gái nhà người ta mà ngay cả bạn gái cũng không chịu.
Khẩu vị của chú cũng nặng thật, nhìn con gái nhà người ta, chị đoán chắc cũng mới cấp hay gì đấy mà chú đã để ý người ta.
Quên mất, tên em là gì?"
"Em là Triệu Thanh Diệp ạ, rất vui được gặp chị." Cô nở nụ cười ngọt ngào, Trần Di thấy thế liền tăng thiện cảm ngay lập tức, quên luôn cái ý định thăm dò của mình.
"Chị, cô ấy đã rồi đấy.." Trần Hạo thở dài.
Cháu gái không giúp thì còn thôi, đằng này ngay cả chị gái ruột cũng chọc ghẹo là sao?
"? Sao nhìn trẻ thế?" Trần Di trợn mắt.
"Lẽ nào gu của chú là kiểu người non nớt như cô ấy à?"
"Thôi, Tiểu Di.
Chú ấy theo đuổi cô ấy đã vất vả lắm rồi, em đừng chọc chú ấy thêm nữa.
Nhớ ngày xưa anh theo đuổi em cũng như thế, hoài niệm thật." Chồng Trần Di nắm tay cô ấy, hơi ngước mắt lên, nụ cười nhẹ trên gương mặt điển trai, nhìn hai người thật xứng đôi.
"Vương Thiên Hành, anh tự dưng nói thế là sao?" Trần Di ngượng đỏ mặt, đập một cái lên vai chồng mình.
"Đừng có nói về mấy cái ngày tháng xấu hổ đó nữa.
Đều trưởng thành cả rồi.."
"Dù em có lớn thế nào, trong mắt anh vẫn chỉ là một cô bé mà thôi." Vương Thiên Hành cười ôm eo Trần Di tình tình tứ tứ.
Vương Minh Ngọc lắc cái đầu nho nhỏ, nhún nhún hai vai: "Đấy, ba mẹ lại nữa rồi.
Ba mẹ, đây là công viên giải trí đấy, nhiều người đang ở đây lắm nhé.
Con muốn xấu hổ vì hai người luôn ấy."
Diệp phì cười.
Cô bé này, mới có mấy tuổi thôi mà suy nghĩ thì cứ như bà cụ non vậy.
"Anh nghe thấy Tiểu Ngọc nói gì chưa? Chúng ta về thôi, bộ anh không biết xấu hổ là gì hả?" Trần Di đẩy Vương Thiên Hành ra, mặt lại càng đỏ hơn.
"Nếu biết xấu hổ anh sao có thể lấy được em làm vợ chứ?" Vương Thiên Hành vẫn không quên trêu chọc vợ.
"Thôi giờ chắc cũng muộn rồi, hai đứa ăn tối chưa? Nếu chưa thì về nhà anh chị cùng ăn luôn.
Chiều giờ anh chị mải đi tìm con nhóc này nên chưa ăn gì cả."
"Ba em nói phải đó chị.
Chị về nhà em chơi đi, ngủ lại với em luôn cũng được." Minh Ngọc nài nỉ.
"Chị xin lỗi em nhé, chắc chị không sang nhà em chơi được." Triệu Thanh Diệp vuốt vuốt mái tóc của Minh Ngọc rồi quay sang nói với vợ chồng Trần Di: "Xin lỗi anh chị, nhưng hôm nay có lẽ em không tới được rồi, tiếc thật."
"À, thế thì anh chị về trước nhé." Vương Thiên Hành bế Minh Ngọc lên.
Mặt cô bé ỉu xìu.
"Tiếc thật, không có dịp mời em về nhà chơi." Trần Di thở dài tiếc nuối.
Cô ấy mỉm cười: "Sau này nếu có dịp thì tới nhà chị chơi một chuyến nhé.
Trần Hạo, chú đưa cô ấy về được chứ?" Rồi nháy nháy mắt với Trần Hạo.
"Tất nhiên." Trần Hạo cười sảng khoái.
May mà bà chị cũng không phũ nữa.
"Mẹ ơi, con cũng muốn đưa chị ấy về!" Minh Ngọc với tay.
Trần Di nhìn con gái, thở dài.
Con với chả cái, theo bố mẹ thì không theo, lại theo người lạ.
Vương Thiên Hành cười cười, thả con gái xuống đất.
"Cho con đi đấy, đi đi.
Hiếm khi con đòi đi theo cậu, nên lần này chúng ta nên cho con đi theo.
Đúng không vợ yêu? Chào mấy đứa nhé, vợ chồng anh đi trước."
"Cái anh này, sến súa quá đi."
"Nhưng chẳng phải em vẫn thích sao?"
Hai vợ chồng Trần Di đi xa dần, hai cậu cháu Trần Hạo với Triệu Thanh Diệp cũng đi theo.
Một lát sau, họ đã về khu căn hộ.
"Woa, chị ơi, nhà của chị ở đâu thế? Em muốn qua đó chơi!" Minh Ngọc líu ríu hỏi.
"Nhà của chị ở ngay kia thôi.
Nhưng mà lát nữa em phải về rồi, không phải sao?" Cô nhìn Minh Ngọc.
Minh Ngọc xua xua tay, tỏ vẻ chẳng có gì phải lo cả: "Không sao không sao, có gì em ngủ ở nhà chị cũng được." Nói rồi con bé bỗng chỉ vào một căn nhà: "Ủa, kia chẳng phải là nhà cậu sao?"
"Con cũng biết đó là nhà cậu hả? Vậy mà cậu tưởng con không biết nhà cậu chứ." Trần Hạo nói bằng giọng ngạc nhiên.
"Vớ vẩn! Con nhớ rất giỏi đó nhé, chỉ là cậu không biết đó thôi." Minh Ngọc vặn lại.
"Được rồi, con giỏi, con giỏi, phá đám cậu cũng rất giỏi."
"Con chẳng phá đám gì cậu cả nha, đừng đổ oan cho con nhá.
Con còn oan hơn cả Đậu Nga nữa."
Diệp tới trước cửa nhà, ấn mật khẩu rồi vào nhà.
Cô thò đầu ra sau cánh cửa: "Minh Ngọc, em muốn vào đây chơi không?"
"Có chứ ạ, sao lại không muốn được chứ?" Minh Ngọc vào trong nhà, đến khi Diệp bật đèn cô bé Oa lên một tiếng.
"Nhà của chị đẹp thế, chả bù cho nhà cậu em.
Màu sắc âm u tối tăm, người ta chỉ cần nhìn thôi là chẳng muốn vào tí nào." Minh Ngọc thở dài như bà cụ non, rồi tiếp lời: "Đúng là chủ nào nhà nấy."
"Nhóc con, nói gì thế hả? Phòng của con thì sao? Lòe loẹt đủ màu, trông loạn cả mắt." Trần Hạo bĩu môi so đo với cô bé.
"Đó là vì con là con nít, mà con nít thì thích đồ có nhiều màu sắc sặc sỡ.
Cậu chẳng hiểu gì hết.".