Đoán xem Trần Hạo sẽ đưa Triệu Thanh Diệp đi đâu?
Kết quả chính là..
công viên giải trí.
Bây giờ đang là buổi tối, công viên giải trí khá là đông, vô cùng náo nhiệt.
Ánh đèn từ các khu trò chơi trong công viên giải trí tỏa sáng lấp lánh đủ màu, sáng lên cả một vùng.
Diệp ngây người nhìn công viên giải trí.
Bao nhiêu hồi ức lại ùa về trong tim..
Lúc cô còn nhỏ, mỗi lần xem tivi nhìn thấy công viên giải trí, cô đã từng nhõng nhẽo với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn đi chơi ở công viên giải trí."
Mẹ cô cười hiền từ, xoa xoa đầu cô: "Chờ ba con về cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi.
Như thế mới vui."
Nhưng mà ngày đó đã vĩnh viễn chìm trong dĩ vãng.
Trần Hạo đứng yên nhìn cô ngây người.
Đôi mắt cô mông lung, tiêu cự không rõ ràng mà nhìn về phía công viên giải trí; nhưng không phải đang nhìn nó mà là xuyên qua nó, cô đang nhìn thấy một thứ khác.
Anh cho hai tay vào túi quần, bước về phía trước: "Giờ cô đi với tôi được chưa? Đừng ngây người ở đó nữa, mau qua đây đi."
Cô hồi thần, nhưng cơ thể cứ như có ma xui quỷ khiến mà bước chân đi theo Trần Hạo.
Anh cũng cố ý chậm chân lại chờ cô.
Bỗng cô nhìn thấy một bé gái.
Trần Hạo nhìn cô gái ở bên cạnh đột nhiên dừng lại, nhìn đăm đăm vào một bé gái đang ngồi nép mình bên hàng cây nhỏ ở bên cạnh quầy bán kẹo bông.
Bé gái khoảng tầm , tuổi; đang ngồi xổm xuống khóc thút thít.
Cô tới bên bé gái kia, ngồi xuống trước mặt cô bé, cất giọng dịu dàng: "Sao em lại ngồi ở đây?"
Bé gái ngẩng đầu lên, hơi ngẩn người ra một chút, rồi một lát sau mới trả lời bằng giọng nói trẻ con nghẹn ngào: "Em..
em bị lạc mẹ.
Chị ơi, chị có thể đưa em đi tìm mẹ không?"
Biểu cảm của Trần Hạo lập tức có vẻ không đúng lắm.
"Em có nhớ số điện thoại của mẹ không? Chị sẽ cho em mượn điện thoại để gọi cho mẹ em." Cô mỉm cười xoa đầu cô bé.
Cô bé cũng nín khóc, quẹt tay lau khô nước mắt rồi đứng dậy.
"Cảm ơn chị nhé, chị đúng là tốt bụng." Cô bé ngửa cổ lên, nắm tay Diệp cười ngây thơ.
Nhưng biểu cảm của cô bé đó nhanh chóng thay đổi, cô bé ngạc nhiên chỉ tay vào Trần Hạo kêu to: "Cậu? Cậu..
cậu làm gì ở đây?"
"Câu đấy đáng lẽ là cậu hỏi con đấy, con nhóc này!" Trần Hạo lườm cô bé.
"Lại trốn nhà đi chơi?"
Diệp ngây người.
Hai người này quen nhau?
Cô bé dường như không quan tâm đến câu hỏi của Trần Hạo.
Cô bé nhìn chằm chằm Triệu Thanh Diệp, khuôn mặt ngây thơ hỏi cô: "Chị sao lại đi với cậu em thế? Cậu, chị ấy là bạn gái cậu hả?"
"Em là cháu của anh ta? Vậy thì tốt, em về với anh ta đi, chị đi trước." Cô xoay người.
Tối nay cô đã quá thất thố rồi.
"Chị ơi!" Cô bé không chịu, nắm lấy ngón tay Diệp.
"Em không về với cậu đâu, em muốn đi chơi với chị cơ!"
"Vương Minh Ngọc!" Trần Hạo nhăn mày: "Không được đòi! Về!"
Minh Ngọc bĩu môi, nhưng đôi tay cô bé không chịu thả ra: "Cậu chọc chị ấy giận rồi chứ gì? Đáng đời cậu, cái đồ lòng dạ sắt đá." Thấy Trần Hạo trừng mắt nhìn mình, cô bé liền nép ngay vào sau lưng Diệp, kêu lên: "Chị ơi! Cậu ấy sắp đánh em đấy!"
Diệp thật sự không biết phải làm thế nào thì cô bé đã kéo cô đi thật nhan đến chỗ tàu lượn siêu tốc.
"Chị ơi, chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi! Đã tới công viên giải trí thì phải giải trí mới được chứ, đúng không chị?"
"VƯƠNG-MINH-NGỌC!" Trần Hạo ở đằng sau khẽ gầm lên rồi đuổi theo hai người họ.
"Này.." Cô muốn kéo ra nhưng sợ con bé ngã nên lại thôi, cuối cùng cô ngồi chung tàu lượn siêu tốc với Minh Ngọc.
Trần Hạo muốn ngồi lên khoang trước nhưng đã chật kín người nên anh đành ngồi ở phía sau mà nhìn hai người.
Tàu lượn từ từ chuyển bánh.
Minh Ngọc cười hì hì kéo mũ áo khoác lên, nói với cô: "Chị, chị mau kéo mũ lên đi, không lát nữa tóc sẽ bị rối hết đấy."
"Ừ, cảm ơn em đã nhắc." Cô kéo mũ áo khoác lên, đồng thời kéo khóa lên cao để giữ cho mũ không tuột ra.
Minh Ngọc búng tay một cái tách giống như đã nhớ ra điều gì đó.
"Phải rồi! Nãy giờ em quên hỏi.
Tên chị là gì? Tên em thì chị biết rồi đó, là Vương Minh Ngọc.
Giờ chị giới thiệu mình cho em đi." Cô bé liến thoắng, đôi mắt tràn đầy vẻ háo hức mong chờ.
"Chị là Triệu Thanh Diệp." Không cưỡng lại được ánh mắt của Minh Ngọc, Diệp đành tự khai tên mình.
"Chị là bạn gái của cậu em à?"
Câu hỏi đột ngột như vậy, Diệp cảm thấy bất ngờ.
Cô cười cười hỏi: "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
"Vì nhìn chị rất phù hợp với tiêu chuẩn của em!" Minh Ngọc nói như thế rồi chu cái miệng chúm chím lên.
"Em cứ nghĩ với tính cách của ông cậu em thì sẽ ế cả cuộc đời chứ, ai ngờ đã có bạn gái rồi.
Vậy mà cũng chẳng thèm đưa về ra mắt với gia đình.
Em sẽ về mách bà ngoại!"
"Chị không phải là bạn gái anh ta." Diệp phủ nhận.
"Chị chỉ là hàng xóm của anh ta thôi.".