"Rầm rộ? Không ngờ nhà Vũ thiếu lại có vụ này nhỉ..
Kể nghe xem nào!"
"Chị ta ấy à.."
"THÔI ĐI!" Vũ Văn Minh quát lên, những người bên cạnh lập tức im lặng.
Tiếng hét đột ngột của cậu ta làm cho các vị khách mời chú ý tới, hiển nhiên ông bà Vũ cũng thế.
Hai người tới đám đông bên đó.
Vũ Giai Tuệ đang cười nói cùng đám tiểu thư kia, nghe thấy tiếng thét của em mình nên cũng lo lắng đi sang.
"Văn Minh, sao vậy con?" Bà Vũ là người lên tiếng trước.
Hiển nhiên, bà đã nhìn thấy Triệu Thanh Diệp ở bên đó.
Ngay cả ông Vũ cũng nhìn thấy cô đang đứng ở đó.
Ông ta sững người.
Con nhóc này còn dám tới đây?
Vũ Giai Tuệ vừa tới sau lưng bà Vũ, cô ta ngay lập tức xám mặt.
Triệu Thanh Diệp..
sao cô ta có thể vào đây?
"Chào dì, chào..
ba.
Con đã về dự sinh nhật em trai, nhưng hình như..
ba và dì không thích con về đây cho lắm?" Cô nở nụ cười mỉa mai.
"Không phải thế." Bà Vũ chỉ có thể hết sức nhẫn nhịn, không thể để cho con nhãi này phá hỏng tiệc của con trai bà.
Bà cố gắng kéo khóe miệng lên mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ: "Con đã về rồi thì sao không chịu nói cho dì một tiếng, lại lêu lổng chơi bời khắp nơi chứ gì? Con đừng nên phóng túng quá, kẻo lại rước họa vào thân."
Bà Vũ giật giật gấu áo ông Vũ, ông gật đầu rồi nghiêm giọng: "Hồi nhỏ là do con quá nghịch ngợm, thích chơi bời, học hành chẳng ra sao, đã thế còn liên tục thay bạn trai.
Vì thế ba mới đưa con ra nước ngoài để cho con kìm hãm bớt lại, đồng thời cố gắng học hành.
Bây giờ xem lại, quyết định của ba lúc đó có lẽ là đúng."
Triệu Thanh Diệp nghe được mấy câu này chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.
Lêu lổng khắp nơi? Quậy phá đầu đường xó chợ? Học hành chẳng ra sao? Thay bạn trai liên tục? Mấy câu này, làm sao cô không nghe hiểu được chứ? Nhưng muốn dùng, cũng phải dùng cho đúng người!
"Tính con từ nhỏ đã hoang đường, mong ba và dì tha thứ.
Nhắc mới nhớ, hoài niệm quá.
Hồi xưa chị Giai Tuệ xinh đẹp nên được nhiều người ngưỡng mộ lắm." Cô dừng lại trước ánh mắt khó hiểu của mấy người kia, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Chị Giai Tuệ, hồi xưa em cướp bạn trai của chị nhiều lần như vậy, chị còn có thể khoan dung, đúng là thật tuyệt vời đó nha! Chị có nhớ không, lần chị bị phạt do trốn học với đàn anh khóa trên ấy, là do em mách với thầy cô đấy!"
"Cô.." Vũ Giai Tuệ tức giận chỉ vào mặt Triệu Thanh Diệp: "Cô đừng có nói bừa! Tôi với cô không hề học chung trường! Cô.."
"Chị đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán với em nhé! Lúc đó em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên mới đi phá chuyện tốt của chị.
Bây giờ em thực sự biết lỗi rồi!" Triệu Thanh Diệp chắp tay trước ngực, nở nụ cười hài hòa.
Vũ Giai Tuệ tức nghẹn họng, mắt bắt đầu ứa lệ.
Cô ta chỉ tay vào Triệu Thanh Diệp: "Cô..
cô..
cô đừng có ăn nói linh tinh! Tôi không phải loại con gái hư hỏng đó! Cô nói bậy!"
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ôi, không ngờ thiên kim Vũ gia lại lăng nhăng như vậy!"
"Còn tưởng là đoan trang thục nữ thế nào, hóa ra lại phóng túng như thế!"
"Lại còn bảo không phải? Như thế này chả khác nào là đang thừa nhận rồi còn gì."
Bao nhiêu lời xấu đổ dồn vào mình, Vũ Giai Tuệ mất hết can đảm đứng lại, cô ta chạy ra khỏi bữa tiệc.
"Giai Tuệ! Giai Tuệ!" Bà Vũ hốt hoảng gọi theo nhưng cô ta đã chạy mất.
Nhìn thấy chị gái mình chạy đi như vậy, gương mặt của chủ nhân bữa tiệc này - Vũ Văn Minh cũng đang tối sầm lại.
Ông Vũ còn tức giận hơn, ông chỉ tay vào mặt Triệu Thanh Diệp: "Mày đang làm gì thế hả?"
"Con có làm gì đâu, là chị ấy tự chạy đi ấy chứ." Cô nhún nhún vai.
"Mày..
mày làm mất hết mặt mũi của cái nhà này rồi!" Ông Vũ giận tím mặt.
"Thì ra cái nhà này vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt tôi cơ à?" Cô đổi giọng.
Bỗng nhiên cô chỉ tay về một người trong đám đông: "Ông xem kìa, đến cả dì nhỏ của tôi cũng đến xem kịch cơ đấy."
Ông Vũ và bà Vũ lấy làm khó hiểu, quay người về phía đó.
Triệu Thanh Diệp bước nhanh tới chỗ mình vừa chỉ, níu lấy tay người phụ nữ mặc đầm màu vàng đang định chạy trốn: "Dì nhỏ, sao lại đi vội thế?"
"Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?" Người phụ nữ mặc đầm vàng chính là Hạ Uyển.
Cô ta bình tĩnh nhìn Triệu Thanh Diệp.
"Dì nhỏ có lẽ không nhận ra con, dù gì thì con cũng vừa về nước không lâu, chắc ba con chưa kịp nói cho dì đâu nhỉ?" Nói xong cô còn quay sang chỗ ông bà Vũ: "Ba, ba xem sao hôm nay dì nhỏ lại rảnh rỗi mà đến đây?"
Bà Vũ sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ngay cả Vũ Văn Minh cũng sững người ra.
Là người trong bức ảnh mấy tuần trước! Bà ta bấu chặt tay, quay sang hỏi ông Vũ: "Chuyện này là thế nào?"
Vũ Bằng cũng không biết tại sao Hạ Uyển lại ở đây.
Ông ta đành phủ định lời nói của Triệu Thanh Diệp: "Mày đừng ăn nói linh tinh! Quậy phá bữa tiệc của em trai mày như thế còn chưa đủ hay sao mà mày còn dám hắt nước bẩn lên cho cha mày hả?".