"Cô thực sự là ai?"
Diệp chớp mi mắt.
Không ngờ được Vũ Giai Tuệ sẽ hỏi câu này.
Diệp dựa lưng vào ghế đằng sau, tay phải để trên bàn bắt đầu gõ nhè nhẹ, mắt hơi nheo nheo lại.
Tư thế có vẻ hơi lười biếng, nhưng điều đó lại làm cô trở nên hấp dẫn hơn nhiều.
Những người khác bắt đầu chú ý tới cô.
Cô cất giọng mị hoặc:
"Tôi là ai à? Thì.." Cô ngừng một lát.
"chính là chị em cùng cha khác mẹ với cô đó."
Vũ Giai Tuệ không tin, cô ta lắc đầu nguầy nguậy rồi chỉ tay vào Diệp, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ cho những người ở đó nghe thấy.
"Cô nói dối! Cô có bằng chứng gì chứ?"
Thấy Vũ Giai Tuệ như vậy, Trần Hạo và Thiệu Anh Vũ có chút khó chịu.
Người phụ nữ ngu ngốc này, bộ cô ta còn nghi ngờ hay không muốn thừa nhận đây? Dù thế nào cũng không cần thể diện nữa hay sao? Đã vậy lại còn lớn tiếng nữa.
Cô ta vốn sống trong gia đình danh giá mà hành động lại không có tý gì là có lễ giáo cả.
"Nếu cô không tin, được." Diệp nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt có chút lạnh.
"Có cần đi xét nghiệm DNA ngay bây giờ luôn không?"
Bầu không khí có vẻ căng thẳng, Lương Thành vội vã cười cười giảng hòa: "Thôi nào, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, không cần như thế.
Được rồi, chơi tiếp đi nào!"
Nhờ có sự can gián của Lương Thành, bầu không khí mới bớt căng thẳng đi.
Diệp cười cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đăm đăm vào Vũ Giai Tuệ, mới vậy thôi mà không chấp nhận được rồi sao? Vậy thì sau này làm sao mà cô ta chịu nổi chứ?
Nhận thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Diệp đang nhìn mình, Vũ Giai Tuệ lạnh cả người.
Quay ra sau thì chỉ thấy nụ cười không chạm tới đáy mắt của Diệp, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ta thấy mình cần phải điều tra thêm về người này.
Trò chơi tiếp tục bắt đầu, nhiều người không thể đáp ứng trò chơi nên đều uống rất nhiều rượu.
Trong chốc lát bầu không khí đã ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Sau vài lượt qua lại, đầu chai hướng về phía Lương Thành, mà đáy chai lại hướng về phía Trần Hạo.
"Trần tổng, anh muốn nói thật lòng hay đại mạo hiểm?" Lương Thành cười cười.
"Nói thật lòng." Trần Hạo khoanh tay lại, hai chân vắt chéo, dựa lưng một cách thoải mái vào ghế.
"Vậy thì.." Lương Thành cười ranh mãnh, anh ta có vẻ hơi say rồi.
"Trần tổng, vì sao hôm nay anh lại đến đây vậy? Nghe nói anh rất ít khi đi ra ngoài ăn uống như hôm nay.."
"Vì sao tôi lại tới đây à?" Trần Hạo nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi bảo: "Tôi thích."
Mọi người:" "Hỏi cũng bằng không.
Trần tổng, chúng tôi suýt bị vẻ nghiêm túc của anh lừa rồi đấy.
Lương Thành cười ha ha vài tiếng rồi bảo:" Trần tổng, anh hài hước thật đấy.
"
Tiếp theo, qua vài người thì đến Thiệu Anh Vũ.
Người bị đầu chai chỉ vào là..
Tạ Yến.
" Thiệu tổng, anh chọn gì, nói thật hay mạo hiểm? "Tạ Yến cẩn thận hỏi Anh Vũ.
" Hừm..
mạo hiểm đi.
"
" Thế thì..
"Tạ Yến cười rộ lên, cô bé cũng uống không ít rượu rồi." em muốn anh..
hôn người đó! "Vừa nói vừa hướng tay lên.
Eva hồi hộp ngó nghiêng, những cô gái khác cũng hồi hộp không kém.
Tay Tạ Yến sắp hạ xuống, nhìn có vẻ như hướng về phía mình, Eva mừng rỡ, trong lòng như có một đàn nai con đang chạy tán loạn, mặt hơi hồng hồng.
Nhưng không, hướng tay Tạ Yến chỉ..
lại là người đàn ông ngồi cạnh Diệp kia.
Chính là..
Trần Hạo.
Mặt Trần Hạo xám ngoét.
Mặt của Thiệu Anh Vũ không khá hơn là bao.
Biểu cảm của Eva giống như bị sét đánh, còn những cô gái khác cùng những người có đó đều là..
hóa đá.
Cô bé này, đúng là gan dạ thật! Ghép hai tên ôn thần này với nhau, đã vậy lại còn hôn nhau nữa chứ!
Eva thực sự rất đau khổ.
Tiểu Yến, em làm gì vậy..
Em có biết chị mong chờ đến mức nào không? Tiểu Yến..
Mà khoan.
Eva nhìn Thiệu Anh Vũ, sau đó lại nhìn Trần Hạo.
Phải làm sao đây, thật ra..
nhìn hai người này cũng hợp lắm luôn.
Hu hu hu, sao tự dưng lại tự ti thế nhỉ?
Eva cắn răng hỏi lại Tạ Yến:" Em có chắc là muốn họ hôn nhau không? "
Tạ Yến gật gật đầu, lại còn cười hi hi bảo:" Dĩ nhiên, hai người đẹp đôi thế mà.
"
Câu này lại không khác gì một đạo sấm sét giữa trời quang, một cơn sóng dữ trên mặt biển, một trận gió lốc cuốn trên sa mạc, một hòn đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Trong lòng mọi người âm thầm bật ngón cái với Tạ Yến, đồng thời cầu nguyện cho cô.
Thật là can đảm, nhưng..
xui xẻo cho cô bé rồi, nhìn sắc mặt của hai vị ôn thần đó mà xem.
Vị nào cũng xám xịt như thế, haiz..
Thiệu Anh Vũ không cười nổi.
Gương mặt tuấn tú đen thui, âm u tối mù, dường như chỉ chờ có cơ hội là sẽ nổi bão.
Trần Hạo còn ghê gớm hơn, nắm tay nắm chặt lại, gân thái dương giật liên hồi.
Diệp ngồi cạnh mà cười trộm trong lòng, haha, thật muốn xem vẻ mặt của hai tên này quá.
Lúc này Tạ Yến lại cười rộ lên nữa, cô bé phấn khích vỗ tay:" Hôn đi! Hôn đi! "
Mọi người lại càng đổ mồ hôi lạnh.
Thiệu Anh Vũ không chịu được, bèn đưa ly lên định tự phạt thì Tạ Yến lại kêu lên:" A, anh làm gì vậy? "
Thiệu Anh Vũ mở miệng:" Tự phạt! "rồi nốc liền ba ly rượu.
Thấy thế Tạ Yến dẩu môi, cô bé thầm thì:" Xí, hôn một người phụ nữ thôi mà cũng không dám, thế có phải đàn ông không vậy? "
Diệp ngạc nhiên.
Phụ nữ?
" Yến, không phải em bảo hắn hôn tên này sao? "Diệp chỉ chỉ vào tên ngồi cạnh.
Câu hỏi này cũng vừa là câu hỏi mọi người muốn biết.
" Làm gì có? "Tạ Yến lắc đầu liên tục." Em..
rõ ràng em chỉ chị Eva mà..
"
Nhưng mà chúng tôi thấy cô chỉ Trần tổng a..
Mọi người yên lặng phản bác trong lòng.
" Haiz..
"Tạ Yến thở dài." Nãy giờ chắc do mọi người uống say nên nhìn nhầm thôi! "Lại còn bổ sung thêm:" Người say rượu đúng thật là! "
Mọi người:" "Câu này là cô đang tự nói mình đấy hả?.