Mình lại làm thế một lần nữa…
Sau buổi lễ khai giảng mà cuối cùng tôi cũng không thể tham dự được, tôi chán nản tìm đường đến phòng giáo vụ để báo cáo về sự cố đã xảy ra và bước đi mệt mỏi tới lớp học mới.
Hội chứng bác học Hysteria.
Hay còn được tôi gọi tắt là “Hysteria mode”,khi lượng endorphin beta trong não tiết ra trong khoảng thời gian “lãng mạn” vượt quá một mức nhất định, khoảng ba mươi lần lượng chất dẫn truyền thần kinh bình thường được sử dụng làm phương tiện để tăng tốc mạnh mẽ hoạt động của não, tiểu não, tủy sống - hệ thần kinh trung ương của những người có đặc điểm này.
Kết quả là, khi một người rơi vào Hysteria mode, khả năng thực hiện tư duy logic, đưa ra phán đoán tốt và thậm chí cả phản xạ nhanh nhạy của một người đều tăng lên đáng kể, rồi chuyện này chuyện kia xảy ra và... Nói một cách đơn giản, khi những người mắc chứng này bị kích thích tình dục, họ tạm thời chuyển sang trạng thái siêu phàm, biến họ thành một người hoàn toàn khác.
Bây giờ tôi đã trở lại bình thường, nhưng tôi khá chán nản vì đã rơi vào trạng thái này trước mặt một cô gái, tên là Aria.
Thông thường, tình trạng này là điều cần được giữ bí mật với người khác - đặc biệt là với phụ nữ. Phụ nữ là những sinh vật rất đáng sợ...
Để đẻ ra thế hệ con cháu, con đực theo bản năng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn ở mức độ ít nhiều khi bảo vệ cho con cái.
Hysteria mode là một ví dụ điển hình về lý thuyết đó. Tôi không chắc có phải do bản năng đàn ông hay không, nhưng khi tôi rơi vào Hysteria mode, nhược điểm là tâm lý kỳ cục mà tôi áp dụng đối với phụ nữ. Đầu tiên, tôi sẽ có mong muốn bảo vệ một cô gái bằng bất cứ giá nào.
Nếu như tôi gặp phải một cô gái đang bị trói, tôi sẽ muốn sử dụng sức mạnh của mình như một phương tiện để khiến cô gái đó khao khát tôi khi tôi chiến đấu vì cô ấy. Vấn đề thứ hai là tôi thực sự không thể chịu đựng được. Tôi bắt đầu hành động và nói chuyện một cách khoa trương hống hách trước mặt cô gái đó.
Điều này cũng gắn liền với cơ sở của Hysteria mode, vốn là bản năng “đẻ ra con cái”.
Mục đích là hành động như một chàng trai mà một cô gái sẽ thấy quyến rũ, nhưng...trong hysteria mode, tôi sẽ đối xử tử tế với phụ nữ, tâng bốc họ, an ủi họ và tình cờ chạm vào họ.
Tôi đã trở thành một gã trai bao khủng khiếp đến mức chỉ nghĩ về điều đó sau này thôi cũng khiến tôi độn thổ muốn chết.
Nhưng thứ thực sự đáng sợ chính là các cô gái.
Nếu tôi nhớ lại thì điều tồi tệ nhất là khi tôi học cấp hai. Trường cao trung cơ sở trực thuộc Kanagawa Butei.
Một số cô gái biết về tình trạng của tôi đã phát hiện ra rằng họ có thể lợi dụng tôi. Họ sẽ thực hiện đủ mọi trò tinh quái để buộc tôi rơi vào trạng thái Hysteria và bắt tôi phải đối xử như một con chó.
Một số người sẽ dùng tôi làm công cụ trả thù vì bị bắt nạt. Những người khác sẽ yêu cầu tôi trừng phạt một giáo viên vì tội quấy rối tình dục. Nói cách khác, tôi được coi là [anh hùng công lý] tự cho mình là đúng của họ. Thế rồi chúng ta có một cô gái như Shirayuki, bản thân nó đã là một vấn đề rồi...
Vì thế, tôi đã rời quê hương để đến trường trung học Tokyo Butei tham gia kỳ thi tuyển sinh. Sáng hôm đó, may là tôi xui xẻo có tiếng, Shirayuki tình cờ tông vào tôi ở hành lang và ngã xuống trong lúc chạy trốn khỏi một số kẻ xấu tính đang làm khó cô. Đó là loại sự cố có thể bước ra từ truyện tranh.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã rơi vào Hysteria mode lúc đấy. Vì vậy, tôi đã đánh bại lũ côn đồ đang đuổi theo Shirayuki và cuối cùng thì thầm những lời đường mật với cô ấy và nhẹ nhàng an ủi cô cho đến khi cô ngừng khóc và bình tĩnh lại. Kể từ đó, bản chất áp bức tự nhiên của cô dường như trở nên quá mức.
Nhưng vấn đề là tôi muốn trải qua cuộc sống càng ít tiếp xúc với phụ nữ càng tốt…
Tạp chí và DVD có tính chất “như vậy” không thực sự gây ra vấn đề gì. Dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với những thứ đó, và quan trọng hơn, tất cả những gì tôi phải làm là giữ mình không nhìn vào chúng. Tuy nhiên, nó không hoạt động theo cách đó với các cô gái ngoài đời thực.
Họ toàn giấu “bom” trong áo cũng như dưới váy và đi lại khắp nơi.
Chết tiệt, tôi chắc chắn đã được thừa hưởng một chứng rối loạn khủng khiếp.
Nguyền rủa khả năng rắc rối, khó chịu và cực kỳ đáng xấu hổ này - khả năng khốn nạn, đáng ghét này đã gây ra cái chết của người anh trai lớn tuổi hơn tôi
[Sensei, em muốn được ngồi kế bên cậu ta.]
Ngay trong buổi chủ nhiệm đầu tiên của học sinh năm hai lớp A, tôi suýt ngất xỉu khi vận rủi ập đến.
Cô gái có bím tóc đôi màu hồng đó cũng được xếp vào lớp A, và đột nhiên chỉ vào tôi trong khi nói câu đó. Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm cả lớp, và rồi ánh mắt của mọi học sinh cùng lúc đổ dồn về phía tôi.
[Ồ ồ!] tất cả họ đều cổ vũ.
Mình á? Tôi ngã ngựa khỏi ghế. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi đó không nói nên lời.
[Hee hee,] giáo viên cười. [Vậy thì, hãy bắt đầu bằng việc để cô bé dễ thương mới chuyển đến trường chúng ta vào học kỳ ba năm ngoái giới thiệu bản thân nhé.]
Buổi thuyết trình của giáo viên khiến tôi có một cảm giác rất tồi tệ. Cô gái thấp bé ngồi dậy từ chiếc bàn nằm ngoài tầm nhìn của tôi và bước lên bục chính xác là Kanzaki H. Aria.
Khi Hysteria mode mất hiệu lực và tôi trở lại trạng thái bình thường, tôi không biết phải làm gì và ngồi đó run rẩy, nửa sợ rằng mình có thể bị bắn ngay trong lớp.
[Em muốn ngồi cạnh cậu ta,] Aria đột nhiên nói.
[Đ-để làm gì?!] Tôi thì thầm với chính mình bằng một giọng cuối cùng đã trở nên hữu dụng. Không thể nào vì cô ấy muốn sử dụng tôi như một [anh hùng công lý]. Tôi khá chắc chắn rằng cô vẫn chưa phát hiện ra Hysteria mode của tôi.
Cô ấy thích tôi ư? Chưa chắc.
Rốt cuộc, cách đây không lâu, cô đã nổi giận lên và chĩa vũ khí vào tôi đến cùng. Phải chăng điều này có nghĩa là cô ấy định ngồi cạnh tôi và từ từ nhưng chắc chắn sẽ kết liễu cuộc đời tôi sao?
[Không tuyệt sao, Kinji?! Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ như mùa xuân đã đến với ông rồi nhỉ! Thầy ơi, em sẽ đổi chỗ với cậu ấy!]
Người đàn ông to lớn ngồi bên phải tôi bắt tay tôi lên xuống như một thư ký cho một ứng cử viên và rời khỏi chỗ ngồi mỉm cười đến tận mang tai.
Anh chàng có mái tóc nhọn và chiều cao gần 1m9 này chính là Muto Goki. Cậu ta là một học sinh giỏi của khoa Logi, người thường đưa chúng tôi đến địa điểm khi tôi còn học ở khoa Assault. Từ xe tay ga đến tên lửa, cậu ta có khả năng lái bất cứ thứ gì có thể được gọi là phương tiện.
[Ôi trời. Nữ sinh cao trung ngày nay có vẻ bạo quá nhỉ? Tốt lắm, Muto. Đổi chỗ cho cậu ấy đi.] Sau khi lần lượt nhìn Aria và tôi với vẻ mặt vui vẻ, giáo viên nhanh chóng đồng ý với Muto, người không biết gì về hoàn cảnh giữa chúng tôi. Cuối cùng nó cũng đến mức mà những người còn lại trong lớp bắt đầu vỗ tay.
Tụi mày hiểu sai hết rồi! Tao không biết gì về bả cả. Hơn nữa, bả chính là cô gái bạo lực đã chĩa súng vào tao cách đây không lâu đấy! Rút lại! Rútlại lời đi, tôi nói!
Ngay khi tôi chuẩn bị phản đối giáo viên thì Aria lên tiếng.
[Kinji, thắt lưng của ông đây.] Bất thình lình, cô ấy gọi tên tôi và ném cho tôi chiếc thắt lưng mà tôi đã cho cô ấy mượn trong nhà kho phòng thể dục.
Bây giờ tôi nhìn kỹ lại cô, rõ ràng cô ấy đã mua một bộ đồng phục khác vì cả nửa trên và nửa dưới đều mới toanh. Khi tôi bắt được thắt lưng của mình, một thành viên khác trong lớp lên tiếng.
[Tớ hiểu rồi! Tớ biết chính xác đây là gì rồi! Cậu ấy đã dựng flag!] Mine Riko kêu lên, đứng dậy từ chỗ ngồi bên trái Kinji.
[Kii-kun không đeo thắt lưng! Nó thuộc quyền sở hữu của Cô Nàng Hai Bím Tóc đó! Chuyện này khá là bí ẩn! Nhưng tớ đã suy ra rồi!]
Riko, người thấp gần bằng Aria, là kẻ ngốc số một của phân khu Inquesta. Bộ đồng phục trường cao trung Butei của cô, được cô sửa đổi một cách quỷ quyệt thành một mớ diềm đăng ten, là bằng chứng cho điều đó. Tôi tin rằng họ gọi thời trang đấy là [Sweet lolita].
Nhân tiện, [Kii-kun] là biệt danh lập dị mà người lập dị này gọi tôi.
[Kii-kun đã làm 'gì đó' khiến cậu ấy phải cởi thắt lưng trước mặt cô gái này! Sau đó, cậu ấy lơ đãng để thắt lưng trong phòng của cô nàng!
Nói cách khác... hai người này đang ở giữa một mối tình lãng mạn nóng bỏng và cuồng nhiệt.] Mine, với mái tóc xoăn tự nhiên được tết thành đôi tai chó bồng bềnh, đã khẳng định suy luận ngu ngốc của mình.
Lãng mạn à? Nghiêm túc sao ?
Nhưng một lần nữa, đây là cao trung Butei - nơi dậm chân của những kẻ ngốc. Cả lớp lập tức tràn ngập hưng phấn.
[K-Kinji bắt đầu hẹn hò với một cô gái dễ thương như vậy từ khi nào thế?!]
[Tớ đã luôn nghĩ rằng cậu ấy không có nhiều sức thu hút!]
[Cậu ta đang bí mật làm những việc như thế ư?! Cậu ta có vẻ không quan tâm đến người khác nói chung chứ đừng nói đến các cô gái!]
[Thật không đúng đắn!]
Ngoài các khóa học chung dành cho các nhóm học sinh được phân vào các lớp cụ thể, học sinh trường cao trung Butei còn tham gia các khóa học chuyên biệt giống như hoạt động câu lạc bộ để học sinh không bị chia theo lớp, theo năm.
Đây là lý do tại sao hầu hết học sinh ở đây đều quen biết nhau. Tuy nhiên, những người này đã hòa hợp rất tốt vì đây là thời điểm bắt đầu học kỳ mới.
Những lúc như thế này...
[C-các người...] Tôi ôm đầu trong tay và quay mặt xuống bàn học.
Bằng, Bằng!
Hai tiếng súng vang lên liên tiếp khiến cả lớp im lặng. Aria, đỏ như quả cà chua, đã rút hai khẩu súng lục ra và bắn chúng mà không do dự.
[L-lãng mạn ư?! Đừng có ngốc thế!] Aria kêu lên.
Một cái lỗ đã được tạo ra trên bức tường bên trái và bên phải, nơi mỗi cánh tay của Aria, xòe ra như đôi cánh, đều được chú ý đến.
Cạch, cạch, cạch.
Những băng đạn rỗng được bắn ra từ súng rơi xuống sàn khiến sự im lặng càng trở nên đáng chú ý hơn.
Riko ngốc nghếch, từng chút một, ngồi phịch xuống ghế với cơ thể vặn vẹo trong tư thế như thể cô ấy đang ở giữa một điệu nhảy tiên phong nào đó.
Quy định tại cao trung là học sinh không được bắn vũ khí của mình [nhiều hơn mức cần thiết] khi ở ngoài phạm vi bắn. Nói cách khác, nó được phép. Đấu súng là chuyện xảy ra hàng ngày đối với Butei, đó là điều mà các học sinh ở đây đang cố gắng trở thành, vì vậy cần phải làm cho họ trở nên mẫn cảm với tiếng súng như bất kỳ người lính nào khác bằng cách thường xuyên tiếp xúc với họ.
Đó là lý do hợp lý, nhưng... cô nàng này chắc chắn là người đầu tiên bất ngờ nổ súng trong phần giới thiệu bản thân vào đầu học kỳ mới.
[Tất cả mấy người hãy nhớ lấy điều này! Nếu có ai đó nói cái gì ngu ngốc như vậy nữa...]Đó là điều đầu tiên Kanzaki H.Aria nói với các học sinh của trường cao trung Butei. [Ta sẽ đục thủng một lỗ trên người các ngươi!]
Ngay khi đến giờ nghỉ trưa, tôi bị cản trở bởi những câu hỏi từ các học sinh khác, nhưng tôi đã kiếm được một cái cớ để tạm biệt những kẻ ngốc đó và trú ẩn trên nóc tòa nhà khoa học.
Ngay từ đầu tôi đã không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến Aria rồi. Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào sáng nay, cô ấy đã cứu tôi sau khi xe đạp của tôi bị cướp, và sau đó cô đuổi theo tôi với vũ khí trên tay. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ đi đến đó.
Cá nhân tôi không biết cô ấy. Khi tôi thở dài trong cơn chán nản, một vài cô gái lên sân thượng trò chuyện.
Tôi nhận ra giọng nói của họ. Lúc đó họ là những cô gái cùng lớp với tôi ở phân khu Assault. Tôi lẻn vào bóng tối như một tên tội phạm bị truy nã.
[Cậu có biết cái mail thông báo do phòng giáo dục gửi đi chứ? Chuyện về chiếc xe đạp của một nam sinh năm hai bị nổ tung. Cậu có nghĩ nó ám chỉ đến Kinji không ?]
[Trời ạ. Hôm nay Kinji xui xẻo thật. Đầu tiên là chiếc xe đạp của cậu ta bị nổ tung, và sau đó là Aria.]
Ba cô gái ngồi cạnh hàng rào dây xích dường như đang nói về tôi. Với vẻ mặt khá chua chát, tôi quyết định chỉ im lặng trốn tránh trong lúc này.
[Tớ cảm thấy hơi có lỗi với Kinji khi ở trong lớp.]
[Tớ hiểu ý cậu mà. Aria đã đi khắp nơi để hỏi về cậu ta trước khi lớp học bắt đầu.]
[À, cô ấy cũng hỏi tớ nữa. Cổ muốn biết cậu ta là loại Butei nào và liệu cậu có thành tích nào trong quá khứ không. Tuy nhiên, tớ thực sự không để ý nhiều đến cái đó. Tớ chỉ nói, 'Hồi trước cậu ta khá tuyệt' ở trong phân khu assault.]
[Tớ vừa nhìn thấy Aria trước phòng giáo vụ. Tớ cá là cổ đang xem hồ sơ của cậu ta ngay bây giờ cho xem.[
[Hà. Cổ chắc phải say mê anh chàng này lắm đây.[
Là trung tâm cuộc trò chuyện của họ, tôi không thể không lắng nghe.
“Trước khi lớp học có thể bắt đầu?“ Thế có nghĩa là cô ta đã bắt đầu theo dõi tôi ngay sau vụ đánh bom.
[Kinji tội nghiệp. Cậu ta vốn đã ghét con gái rồi, vậy mà trong số tất cả con gái ở trường này, Aria lại để mắt tới cậu ta. Tớ không quan tâm liệu cổ có lớn lên ở Châu Âu hay bất cứ nơi nào tương tự không; cổ thực sự cần phải có được gợi ý.]
[Nhưng cậu biết đấy, Aria có vẻ khá nổi tiếng với các cậu trai.]
[Đúng vậy. Tớ có nghe nói cổ đã có câu lạc bộ fan hâm mộ của riêng mình ngay sau khi chuyển đến đây trong học kỳ thứ ba. Rõ ràng, những bức ảnh mà những người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh đã bí mật chụp cô khi tập thể dục đang được bán với giá cao.]
[Tớ biết. Tớ có nghe phong phanh được những bức ảnh Polaroid chụp cô ấy trong lớp học trượt băng nghệ thuật và cổ vũ có giá hàng chục nghìn yên . Những bức ảnh thể dục nhịp điệu của cô ấy cũng vậy.]
Đó là những loại lớp học nào? Đây thực sự là một trường học hợp pháp à?
[Nhưng vấn đề là cổ không có bạn bè phải không? Cổ cũng trốn tiết rất nhiều.]
[Và cô ấy luôn ăn trưa một mình. Cô luôn ngồi ở góc lớp ăn một mình.]
[Psh! Nghe sợ thế!]
Lắng nghe những lời bàn tán đáng ghét của họ, nỗi buồn của tôi chỉ càng thêm sâu lắng.
Không quan tâm đến những người khác, trước đây tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Aria, nhưng cô ấy rõ ràng có một tính cách thu hút sự chú ý ngay cả ở trường cao trung Butei, nơi có rất nhiều cặp đôi.
Có một khung thời gian cụ thể trong đó học sinh được phép chuyển ra khỏi trường cao trung Butei và vào một trường học bình thường.
Theo Luật Butei, học sinh phải đăng ký tất cả súng và kiếm của mình với ủy ban an toàn công cộng, đó là lý do tại sao học sinh không được phép nghỉ học cho đến tháng 4, khi đến thời điểm gia hạn đăng ký. Hơn nữa, những học sinh muốn chuyển khỏi cao trung Butei phải nộp đơn trước một năm hoặc ít nhất sáu tháng.
Tôi đã điền vào mẫu đơn của mình rồi. Tôi dự định sẽ sớm giao nó lại và rời khỏi thế giới Butei vào tháng Tư tới. Điều hối tiếc duy nhất của tôi là phải rời khỏi căn hộ của mình. Đó là một nơi thực sự tốt đẹp.
Buổi tối.
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám ngu học trong lớp, tôi ngồi bệt vào ghế sofa trong căn hộ của mình và từ cửa sổ nhìn lên bầu trời Tokyo rực rỡ dưới ánh hoàng hôn. Tôi đã sống một mình trong căn hộ ký túc xá này từ tháng 1 năm nay.
Ban đầu, những căn hộ này được thiết kế để chứa bốn người, nhưng khi tôi chuyển phòng, tình cờ là không có nam giới nào khác từ Inquesta ở chung phòng, nên tôi không có bạn cùng phòng.
Thật may mắn cho tôi. Đó là một cảm giác tuyệt vời khi có thể sống theo ý mình và bình yên trong không gian này, nơi tôi không bị làm phiền bởi những cặp đôi ngố tàu của cao trung Butei. Ở một mình đúng là không có gì sánh được.
A, yên tĩnh thật...
Vụ cướp xe đạp sáng nay cứ như một giấc mơ vậy. Liên quan đến vụ việc đó, Repier đã thu thập phần còn lại của Segways và Inquesta bắt đầu điều tra.
Có vẻ như việc tôi đang làm chỉ là phí công vô ích, sự thật đáng buồn là trong cuộc sống hàng ngày của học sinh trường trung học Butei, những việc tầm thường như âm mưu giết người lại không được quan tâm quá nhiều.
Do đã quá quen với việc đấu súng khi tham gia Assault và bị làm phiền về Aria cả ngày nên ngay cả tôi, nạn nhân, cũng không để ý nhiều đến điều đó. Tuy nhiên...tôi tự hỏi chuyện đó là sao. Nó quá nguy hiểm so với một trò đùa. Có vẻ như tên tội phạm bắt chước [sát thủ Butei[ của chúng ta là một kẻ đánh bom.
Kẻ đánh bom là một trong những loại tội phạm xấu xa nhất tồn tại trên thế giới này và chúng thường không thận trọng khi lựa chọn mục tiêu.
Nói chung, bọn chúng thường
thu hút sự chú ý của mọi người bằng cách gây ra vụ nổ bừa bãi và sau đó áp đặt những yêu cầu của mình lên xã hội.
Ding Dong.
Thế có nghĩa là quả bom đó vô tình được gài trên xe đạp của tôi do xui xẻo chăng ?
Ding-dong, ding-dong.
Hay cá nhân tôi đang là mục tiêu? Nhưng vì cái gì cơ chứ? Không ai có bất kỳ lý do gì ác cảm với tôi cả.
Ding-dong, ding-dong, ding-dong, ding-dong, ding-dong, ding-dong.
Tsk, im đi!
Ai đó đã liên tục bấm chuông cửa nhà tôi được một thời gian rồi. Tôi định giả vờ như tôi không có mặt ở đây, nhưng có vẻ như không thành công rồi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hôm nay tôi đã có một ngày tồi tệ và tôi mệt chết đi được. Ít nhất hãy để tôi yên sau khi tan học chứ.
[Ai đó...?] Tôi hỏi với giọng điệu ảm đạm, kém lịch sự khi miễn cưỡng mở cửa.
[Chậm quá! Khi nghe tôi bấm chuông cửa, ông phải ngay lập tức mở cửa ra trong vòng 5 giây cho tôi, rõ chưa?] một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Trước mặt tôi là một cô gái chống nạnh và nheo mắt màu hoa trà tím đỏ.
[K-Kanzaki?!]
Có Kanzaki, đứng trước mặt tôi trong bộ đồng phục học sinh. Tôi dụi mắt như một nhân vật trong truyện tranh, nhưng khi tôi mở mắt ra, Aria vẫn ở đó.
Tại sao cô ấy lại ở đây?!
[Ông chỉ cần gọi tôi là Aria được rồi.] Trước khi Aria nói hết câu, cô đã nhảy qua ngưỡng cửa bằng một chân, cởi giày và thả chúng ở cửa. Sau đó cô bắt đầu chạy lon ton vào căn hộ của tôi.
[N-Này!] Tôi tóm lấy Aria nhằm ngăn cô ấy lại, nhưng nhờ vóc dáng trẻ con nên cô ấy dễ dàng tránh được.
Tất cả những gì tôi có được từ những nỗ lực của mình là cảm giác những bím tóc mượt mà của cô ấy khi chúng sượt qua đầu ngón tay tôi.
[Chờ chút đã! Đừng có xông vào đây!] [Mang vali của tôi vào trong nhanh lên! Nói đi, phòng tắm ở đâu?]
Aria không để ý đến tôi và đi rình mò khắp nơi. Tìm được phòng tắm khá nhanh, cô chạy vội vào trong và đóng cửa lại sau lưng.
...Không ổn.
Đây là trường cao trung Butei. Và thuật ngữ [Butei] bắt nguồn từ [thám tử vũ trang]. Nói cách khác, tôi đã bị bám đuôi.
[Và ý cô ấy là gì khi nói ‘va li’ nhỉ…?]
Vẫn không chắc chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn ra phía sau và thấy một chiếc vali có bánh xe - thứ mà tôi có thể đoán là Aria đã mang theo khi ngồi ngoài cửa. Nó khá phong cách với hoa văn sọc và logo cho biết đây là một chiếc vali hàng hiệu.
Chuyện này không thể xảy ra được
Nếu bất kỳ học sinh nào khác nhìn thấy vali của một cô gái ở ngoài cửa phòng tôi, không biết họ sẽ nói gì. Sáng nay tôi cũng đã đề cập với Shirayuki, nhưng đây là ký túc xá nam.
[Ông sống ở đây một mình à?] Aria bước ra khỏi phòng tắm và rửa tay.
Cô ấy không chú ý đến tôi khi tôi kéo chiếc vali nặng bất thường của cô ấy qua cửa, tự hỏi cô ấy có thể nhét những gì vào đó và tiếp tục nhìn quanh căn hộ. Sau đó cô bước vào phòng khách và đi tới góc xa nhất nơi có cửa sổ.
[Đừng bận tâm.]
Đừng bận tâm [cái gì]?
Tắm trong ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, Aria quay lại và đối mặt với tôi, hai bím tóc đôi của cô ấy uốn theo một đường cong thanh lịch.
[Kinji, làm nô lệ cho tôi đi!]
............Không thể tin được. Cô nàng này thực sự không thể tin được. Lúc trước cô ấy cứu tôi, lúc sau cô bắn súng lục và vung kiếm vào tôi. Rồi ngồi cạnh tôi trong lớp, xông vào nhà tôi và bây giờ lại là [làm nô lệ cho tôi đi]?
[Ông đứng đó làm gì vậy? Ít nhất cũng phải có não mà nhanh chóng mang đồ uống cho tôi chứ! Ông có thể thô lỗ đến thế sao?!]
Aria thả cái mông nhỏ nhắn của cô xuống chiếc ghế sofa mà tôi đã ngồi trước đó, khiến chiếc váy của cô bay cao lên không trung. Khi cô bắt chéo chân, tôi thoáng nhìn thấy đùi cô cũng như một trong hai khẩu súng lục mà cô gắn vào chúng.
Bả vẫn trang bị vũ khí ngay cả sau giờ học sao? Cô nàng này thật nguy hiểm.
[Tôi muốn uống cà phê! Espresso lungo doppio! Dùng đường mía! Chuẩn bị sẵn trong một phút!]
Cô mới là người thô lỗ ở đây ấy. Và đó là loại cà phê gì? Nghe như câu thần chú của một loại phép thuật nào đó vậy.
Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng việc khiến cô ấy rời đi sẽ là một nhiệm vụ đáng sợ nhất, vì vậy tôi từ bỏ ý định đó và pha cho cô ấy một tách cà phê hòa tan.
[?] Với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, Aria đưa mũi vào chiếc cốc mà cô ấy đang cầm ở cả hai bên và chăm chú ngửi nó.
[Đây thực sự là cà phê à?]
Có vẻ như cô ấy không biết cà phê hòa tan là gì.
“Tôi chỉ có vậy thôi, nên hãy tỏ ra biết ơn và uống nó đi.”
Cô nhấp thêm một ngụm nữa.
[Nó có vị hơi lạ. Làm tôi nhớ đến cà phê Hy Lạp... Hmm, có lẽ là không chăng.]
[Hương vị không phải là vấn đề ở đây. Quan trọng hơn,]
Ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn, tôi nhấp một ngụm cà phê của mình và chỉ tay vào kẻ xâm phạm.
[Tôi rất biết ơn bà vì đã cứu tôi sáng nay. Và...tôi xin lỗi vì đã nói những điều khiến bà khó chịu. Nhưng đó không phải lý do để xông vào đây như thế này. Có chuyện gì to tát thế?]
Tôi mím môi hỏi. Giữ chặt chiếc cốc của mình, Aria vẫn hoàn toàn bất động khi cô ấy chuyển đôi mắt đỏ của mình và nhìn vào mắt tôi.
[Ông không biết sao?]
[Tất nhiên là không.]
[Tôi cứ tưởng ông, trong số tất cả mọi người, lẽ ra đã nhận ra điều đó từ lâu rồi. Hmm...nhưng tôi đoán sớm hay muộn ông cũng sẽ nhận ra thôi. Đừng bận tâm.]
Tôi có bận tâm.
[Tôi đói rồi.] Aria đột ngột thay đổi chủ đề khi cô ném mình lên tay ghế sofa. Nhìn thấy cử chỉ nữ tính của cô ấy khiến má tôi hơi ửng đỏ, tôi liền ngoảnh mặt đi.
[Ông có gì để ăn không?]
[Không.]
[Ông phải ăn cái gì đó chứ. Thế thường ngày ông ăn gì?]
[Tôi luôn mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi tầng dưới.]
[Cửa hàng tiện lợi? À, cái siêu thị thu nhỏ đó. Được rồi, đi thôi.]
[Để làm gì?]
[Ông ngốc thật đấy, chúng ta đi ăn gì đó đi. Sắp đến giờ ăn tối rồi.]
Điều này không ổn chút nào. Chúng ta không cùng quan điểm ở đây. Chờ đã. Cổ định ở lại đây ăn tối à? Mình muốn cổ nhanh chóng về nhà quá.
Khi tôi đặt tay lên trán vì cơn đau đầu kéo theo, Aria nhảy ra khỏi chiếc ghế dài theo cách khiến cô ấy trông như thể có lò xo gắn vào cơ thể mình.
Sau đó, cô ấy tiến về phía tôi và đưa mặt cô ấy lại gần tôi đến mức cô ấy đang ngước nhìn tôi từ ngay dưới cằm tôi.
Này, lùi lại đi. [Ở đó có bán bánh đào Matsumoto không? Đó là món tôi muốn ăn lúc này.]
Có ba điều mà Butei phải đề phòng: bóng tối, chất độc và phụ nữ. Aria, rơi thẳng vào loại thứ ba, đã mua bảy chiếc bánh đào ở cửa hàng tiện lợi. Bánh đào chỉ là loại bánh nhân đậu đơn giản có hình quả đào, khá phổ biến cách đây không lâu, và cô gần như đã mua hết chiếc bánh cuối cùng còn sót lại.
Tôi không nghĩ rằng cô ấy thực sự sẽ ăn hết chúng ngay sau đó, nhưng sau cùng cô cũng đã phản bội sự mong đợi của tôi và có vẻ như cô ấy sẽ làm đúng như vậy.
Ngồi vào bàn, Aria đã ngấu nghiến miếng thứ năm. Bả đang đặt những chiếc bánh đào đó ở đâu trong cơ thể nhỏ bé của bả nhỉ?
Tôi đang ăn hộp cơm hamburger như thường lệ của mình và nhìn kẻ đột nhập khó chịu bằng ánh mắt cố gắng truyền tải thông điệp, [Nhanh lên và về đi.]
Nhưng Aria không chú ý đến ánh mắt trừng trừng của tôi và tin nhắn tôi gửi cho cô ấy. Thay vào đó, cô bắt đầu ăn chiếc bánh đào thứ sáu và đặt tay lên má khi thưởng thức bữa ăn một cách vui vẻ.
[Mấy cái bánh đó ngon đến vậy sao?] [Nhân tiện, chính xác thì ý bà là gì khi nói 'làm nô lệ cho tôi'?]
[Tham gia nhóm của tôi trong phân khu Assault. Chúng ta sẽ cùng nhau làm các nhiệm vụ của Butei.]
[Bà đang nói cái gì vậy? Tôi rời Assault vì tôi ghét nó và chuyển đến Inquesta, bộ phận bình thường nhất ở trường cao trung Butei này. Chưa kể tôi còn có ý định chuyển khỏi trường này và chuyển sang một trường bình thường. Tôi là một học sinh bình thường. sẽ không trở thành Butei. Ý tôi là, bà muốn tôi quay trở lại phân khu điên rồ đó à? [Có ba cụm từ mà tôi ghét.]
[Bà có nghe tôi nói gì không?]
[Không thể nào. Tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi không muốn làm thế nữa. Đây là ba cụm từ đáng trách mà người ta dùng để bóp nghẹt tiềm năng vô tận của chính mình. Hãy đảm bảo rằng ông không bao giờ sử dụng những từ đó trước mặt tôi nữa. Hiểu chưa?]
Nói xong, Aria ngấu nghiến chiếc bánh đào thứ bảy và liếm lớp đậu dính trên ngón tay.
[Về phần vị trí của ông, xem nào… Ông nên ở tiên phong với tôi.]
“Tiên phong” ám chỉ người đứng đầu. Đó là vị trí tiên phong khi Butei lập tổ đội - một vị trí nguy hiểm có khả năng bị thương cao nhất.
[Không. Dù sao thì tại sao lại là tôi?]
[Tại sao mặt trời mọc ? Tại sao mặt trăng lại chiếu sáng ?]
Một lần nữa, cuộc trò chuyện lại trở nên rắc rối.
[Ông chẳng khác gì một đứa trẻ không làm gì khác ngoài đặt câu hỏi nhỉ. Nếu ông là Butei, hãy tự mình thu thập thông tin và suy luận đi.]
Tôi không muốn nghe điều đó từ một người có vẻ ngoài giống một đứa trẻ con đâu.
Tôi gần như đã nói to ra câu đấy, nhưng rồi tôi nhớ ra rằng sáng nay tôi suýt bị giết vì đã đưa ra nhận xét tương tự, nên tôi nuốt lời.
Dù sao đi nữa, có một điều tôi hiểu. Mọi nỗ lực tham gia vào một cuộc thảo luận với cô ấy đều vô ích.
Nếu tôi so sánh cuộc trò chuyện của chúng tôi với trò chơi đuổi bắt, thì Aria sẽ là một cỗ máy ném bóng một chiều ném thẳng những yêu cầu của cô ấy vào tôi cho đến khi tôi chuyển sang màu xanh đen.
Để có thể cạnh tranh với cô ấy, lựa chọn duy nhất của tôi là phải hoàn toàn thẳng thắn nêu ra những yêu cầu của mình. Sau khi đi đến kết luận này, tôi chuyển sang giọng điệu hống hách hơn đôi chút.
[Dù sao thì, về đi. Tôi muốn ở một mình. Về nhà đi.]
[Tôi sẽ về thôi… Khi đến lúc.]
[Chính xác là khi nào mới được ?]
[Khi ông đồng ý gia nhập nhóm của tôi trong Assault.]
[Bà có nhận ra bây giờ đã là buổi đêm rồi không?]
[Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để lôi kéo ông tham gia. Thời gian không ủng hộ tôi. Nếu ông từ chối…]
[Bà cá tôi sẽ từ chối từ đầu rồi nhỉ? Thế bà định làm gì đây? Làm thử xem.]
Tôi giữ vững lập trường khi từ chối cô ấy, và Aria trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt to của cô.
[Nếu ông từ chối, tôi sẽ ở lại chỗ ông.]
Cái gì cơ?! Má tôi co giật liên tục đến nỗi trông tôi như sắp lên cơn động kinh.
[C-chờ chút đã! Bà đang nói cái quái gì vậy?! Không thể nào bà ở lại đây được! Về nhà đi!] Tôi sốc đến mức phải nuốt chửng chiếc bánh hamburger, nó gần như trào ngược lên cổ họng tôi.
[Đừng than vãn nữa! Nếu tôi nói tôi ở lại đây thì tôi sẽ ở lại đây! Tôi đã chuẩn bị cho một trận chiến dài ngày rồi!] Aria hét lên với giọng như sắp phát điên và chỉ vào chiếc vali của cô ấy gần cửa trong khi cau có với tôi.
Chiếc vali đó chứa đầy đồ đạc cá nhân của cô, Bả định ở lại đây sao! Tại sao bả lại đi xa đến thế? Mục tiêu của bả là gì? Bả có thể được lợi gì khi đưa một người như tôi trở lại Assault chứ?
[Biến đi!]
Tôi không phải là người vừa nói điều đó. Aria nắm quyền chủ động và hét lên những lời lẽ ra tôi phải là người phải nói.
[T-tại sao tôi phải là người rời đi chứ?! Đây là chổ ở của tôi!]
[Người cứng đầu như ông cần phải bị trừng phạt! Đi ra ngoài cho nguội đầu đi! Một lát nữa đừng quay lại!] Aria hét lên, vung nắm đấm lên trời và khoe chiếc răng giống mèo đó.
Tôi không thực sự chắc chắn chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà của mình.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi và xem qua một cuốn tạp chí truyện tranh với vẻ mặt cau có, nhưng rồi tôi nhận ra rằng mình không thể chỉ đứng đó đọc mà không mua bất cứ thứ gì, vì vậy tôi đã mua số báo này trước khi trở về nhà. Đó thực sự là nhà của tôi.
Thế nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng mở cửa và bước vào trong như thể tôi là một tên trộm.
Ô? Mình không cảm nhận được sự hiện diện của Aria.
Tôi nhìn quanh phòng khách và nhà bếp nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
Cảm ơn Thượng Đế. Cuối cùng thì Chúa cũng không bỏ rơi tôi. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như cô ấy đã rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, vì tôi vừa mới đi ra ngoài về.
Đó là lúc tôi nghe thấy tiếng nước bắn ra từ phòng tắm. Khi kiểm tra qua cánh cửa kính mờ đục, tôi nhận thấy đèn trong phòng tắm vẫn sáng.
Tôi thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé của một người thò chân ra khỏi bồn tắm và đang ngân nga một bài hát. Ra là vậy. Cô ấy đang tắm.
...Cái gì?!
...Tắm?!
Tôi lùi lại một bước.
Mình hiểu rồi. Cô ấy đuổi mình đi vì cổ muốn đi tắm.
Lo lắng nhìn xuống dưới, tôi thấy đồng phục của Aria được đặt trong giỏ đựng đồ giặt bằng nhựa. Trong chiếc váy đã lộn ngược của cô ấy là những chiếc bao súng mà cô ấy đã giấu ở đó và những khẩu súng lục đang thò ra ngoài.
Ngoài ra, hai thanh katana ngắn nhô ra từ dưới chiếc áo sơ mi trắng của cô, cũng được lộn ngược ra ngoài.
Tôi nghe thấy âm thanh của cái bóng, hay đúng hơn là Aria, ra khỏi bồn tắm và nghĩ rằng tim tôi sắp nhảy ra lồng ngực. Không thể nào. Chuyện này không thể xảy ra được.
Đang trong trạng thái hoảng loạn, tôi lại càng đau khổ hơn bởi một âm thanh khác.
Ding Dong.
Đó là tiếng chuông cửa khủng khiếp.
C-Cách rung chuông cửa này...Shirayuki?!
[Oaaa?!] Khi chạy ra hành lang, tôi vấp chân và đập mạnh vào tường.
[Ki-kin-chan, có chuyện gì vậy ? Cậu ổn chứ?] Giọng của Shirayuki vang lên từ phía sau cánh cửa.
Thôi xong. Vừa rồi cổ có nghe thấy tiếng động đó. Tôi không thể giả vờ như mình không còn ở đây nữa.
[Ư-ừ, tớ ổn.]
Với vẻ mặt bình tĩnh, tôi mở cửa. Shirayuki đang mặc bộ trang phục vu nữ bao gồm hakama màu đỏ thẫm và kosode màu trắng. Cô ấy cũng đang mang theo một loại bọc nào đó trên tay.
[C-Cậu ăn mặc thế này để làm gì?] Tôi đột nhiên hỏi, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía phòng tắm.
[Ồ, cái này à? Cậu thấy đấy, mình đến đây muộn do lớp mình kết thúc trễ, nhưng mình muốn làm bữa tối cho cậu và giao nó cho cậu càng sớm càng tốt, nên mình đã đến đây mà không thay đồ trước... N-Nếu điều đó làm phiền cậu, mình sẽ đi thay đồ rồi quay lại đây ngay.]
[Thôi, không sao đâu.]
Tôi chặn Shirayuki lại ngay tại chỗ vì nhìn từ vẻ ngoài của cô, cô ấy thực sự sẽ thay đồ và quay lại đây.
Lớp mà cô đang nói đến có lẽ là SSR. SSR là viết tắt của Supernatural Searching Research, một khóa học chuyên biệt cực kỳ đáng ngờ để nghiên cứu những người có khả năng ngoại cảm.
Tôi không biết chi tiết về khóa học và cũng như không muốn biết, nhưng rõ ràng cô vu nữ này cũng là một học sinh gương mẫu trong phân khu đó. Nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng về chuyện đấy. Hiện tại, một hiện tượng siêu nhiên đang diễn ra trong nhà tôi.
[Nè, Kin-chan. Cậu có biết mail thông báo được gửi đi sáng nay về vụ đánh bom xe đạp chứ ? Có phải cậu...là người tình cờ liên quan đến vụ việc đó không?]
[Ư-Ừ. Đó là tớ.] Tôi lẩm bẩm những từ đó rất nhanh, nhưng khi Shirayuki nghe thấy điều này, cô ấy thực sự đã nhảy lên không trung khoảng 10 inch.
[C-cậu có sao không?! Cậu có bị thương không?! Hãy để mình chữa trị vết thương cho cậu!]
[Tớ ổn. Đừng chạm vào tớ.]
[U-Ừm.... Mình mừng vì cậu an toàn. Tuy nhiên, thủ phạm đúng thật không thể tha thứ khi nhắm vào cậu như vậy. Mình sẽ xé xác kẻ đã làm việc này thành từng mảnh và chôn người đó cùng lúc... Ý mình là, bắt giữ hắn ta!]
Tôi có cảm giác như mình đã nghe thấy một từ kỳ lạ nào đó xuất hiện trong lời tuyên bố mà cô ấy vừa đưa ra, nhưng chắc do tôi tưởng tượng thôi. Ừ, chắc chắn mình tự tưởng tượng thôi.
[Đừng lo lắng về chuyện đó. Đấu súng là chuyện xảy ra hàng ngày ở đây phải không? Chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa.]
[Ư-Ừ. Ừm...Thôi được.] Shirayuki trông như thể vẫn còn điều muốn nói nhưng vẫn gật đầu.
Ước gì cô nàng có bím tóc đôi nào đó sẽ noi gương Shirayuki và tuân thủ hơn một chút.
[...Nhưng...ừm...có vẻ như tối nay có điều gì đấy… hơi khác ở cậu, Kin-chan.]
[K-Khác ? Như nào?]
[Cậu có vẻ xa cách hơn bình thường một chút…]
Tại sao cô ấy lại nhạy bén đến vậy nhỉ ?
[Đ-Đó chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi! Quan trọng hơn, hãy cho tớ biết tại sao cậu lại ở đây đi! Cậu đến đây để làm gì?]
Điều tôi thực sự cần làm là cho cô nàng này về càng sớm càng tốt. Nếu Aria bước ra hành lang mà không có gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh người thì mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.
[U-Ừm, mình muốn đưa cho cậu cái này.] Bồn chồn, Shirayuki đưa cho tôi cái bọc cô ấy đang mang.
[Mình đã nấu cơm với măng tre cho bữa tối. Bây giờ đang vào mùa...và bắt đầu từ ngày mai mình sẽ tập luyện ở núi Osore, nên mình sẽ không thể nấu bất kỳ bữa ăn nào cho cậu trong một thời gian...]
[Ô-Ồ. Cảm ơn cậu rất nhiều. Chà, đó là tất cả những gì cậu đến đây phải không? Bây giờ cậu nên nhanh chóng về nhà đi. Được chứ?]
Tôi nhận lấy gói bọc và Shirayuki mỉm cười vui vẻ. Má cô ấy cũng ửng hồng màu anh đào.
[N-nghĩ đến việc mình nấu cho cậu ăn hai bữa một ngày, n-nó gần giống như mình là vợ cậu vậy. A, mình đang nói gì vậy? Ha ha. Mình thật kỳ quá. C-Cậu nghĩ sao... Kin-chan?]
[Tớ biết, tớ biết mà! Tớ hiểu, vậy nên làm ơn Shirayuki về đi!]
[‘Cậu hiểu sao?' K-Kin-chan, c-cậu nói thế là... Mình giống như v-vợ của cậu…] Đáp lại câu trả lời mà tôi thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, Shirayuki hoảng loạn và nhìn vào tôi với khuôn mặt tràn đầy cảm xúc.
…Tõm
Như cái ao xưa…
Từ phòng tắm... Tiếng nước. Trong lồng ngực, tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực và tìm thấy một ngôi nhà mới ở đâu đó gần vai tôi.
[Hm? Cậu có khách sao?]
[Không, ở đây không có ai ngoài tớ cả!] Tôi đẩy cô ấy đi bằng một cú đẩy tay như một đô vật sumo chuyên nghiệp.
[...Kin-chan. Cậu không giấu mình chuyện gì chứ ?] Vì lý do nào đó, ánh sáng biến mất khỏi mắt Shirayuki và khuôn mặt cô trở nên vô cảm.
[Không! Tất nhiên là không! Tớ không giấu Aria-! Ý tớ là bất cứ thì gì đâu!]
[…Vậy sao. Thế thì tốt quá.] Shirayuki nở một nụ cười sảng khoái như làn gió xuân rồi cuối cùng quay người rời đi.
T-Tạ ơn trời. Vậy là đã giải quyết xong [Scylla.] Trở vào căn hộ, tôi đặt cơm măng sang một bên rồi chạy vào phòng tắm.
Không con thời gian để lãng phi. Bây giờ tôi phải làm gì đó với [Charybdis.]
Xét đến bản chất bạo lực của Aria, nếu cô ấy phát hiện ra tôi quay lại khi cô đang tắm, rất có thể cô sẽ truy lùng tôi một cách không thương tiếc với những phát súng rực lửa.
Tôi phải lấy đi súng lục và kiếm của cô. Với ý nghĩ duy nhất này trong đầu, tôi quỳ xuống trước giỏ đựng đồ giặt và thò tay vào trong. Và ngay lúc đó, Aria mở cánh cửa phòng tắm.
[........!]Một khoảng im lặng kéo dài khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau, và mùi hương dễ chịu của hoa dành dành lan tỏa vào phòng tắm.
Aria, với hai bím tóc được cởi trói và mái tóc dài buông xõa quanh cơ thể hoàn toàn trẻ trung của mình, thốt ra một từ duy nhất.
[B-Biến thái…] cô nói trong khi che ngực bằng cánh tay phải và nửa dưới bằng cánh tay trái. Cơ thể cô nổi da gà lên khi nhìn thấy bàn tay của tôi vùi vào trong quần áo của cô.
[K-không phải như bà nghĩ đâu!] Tôi đứng dậy đưa vũ khí trong tay ra để chứng minh mình vô tội.
Làm như thế là một sai lầm.
Là một người rất lo toan, tôi đã không nhận ra rằng có một mảnh vật liệu giống như vải vướng vào hai thanh kiếm trong tay tôi.
Một chiếc treo lủng lẳng trên thanh kiếm bên phải và chiếc còn lại treo lủng lẳng trên thanh kiếm bên trái.
Tôi đứng đó nâng áo ngực và quần lót của Aria như thể chúng là những lá cờ cầm tay, mỗi chiếc được trang trí bằng những họa tiết biểu tượng trẻ con từ một bộ bài.
[CHẾT ĐI!!!!]`
[Uwaa!]
Aria lao vào tôi trước khi tôi có cơ hội chuyển sang Hysteria mode và đá tôi theo một góc khiến tôi bay về phía sau với tay và chân dang ra trước mặt.
Cô lấy lại đồ lót của mình, nhưng tôi tuyệt vọng giữ lấy vũ khí của cô ấy.
[Ông thực sự cần phải chết, đồ biến thái!!] Aria kết thúc bằng cách dùng chân còn lại của mình tung một đòn bay bằng đầu gối vào mặt tôi. Tôi nghĩ đầu tôi đã lõm xuống khoảng 10 inch.
Chúa ơi.
Con chỉ có một câu hỏi.
Con đã từng làm gì? Tại sao con phải trải qua điều này?
Một câu hỏi nữa. Tên của trò chơi khiêu dâm mà cuộc đời con đã biến thành là gì?
Nghĩ lại, tôi đoán đây thực sự không phải lúc để hỏi những câu hỏi vô nghĩa như vậy.
[Bước qua đường phân cách này ngươi sẽ chết.]
Đó là những gì được viết bên cạnh dòng chữ nguệch ngoạc trên sàn mà tôi đang nhìn từ giường tầng dưới cùng của một chiếc giường tầng. Điều đó rõ ràng được viết bằng bút lông - một loại bút tạo dấu vĩnh viễn.
Tôi nhìn lên chiếc giường tầng thứ hai ở phía bên kia căn phòng với vẻ trách móc, nơi có một bím tóc duy nhất buông xuống từ giường tầng trên cùng. Chết tiệt. Tôi muốn kéo nó xuống mạnh nhất có thể.
[...Hì hì...kim tự tháp bánh đào…]
Aria chắc hẳn đã ngủ say vì cô ấy đang nói mớ và tôi có thể nghe thấy tiếng nước dãi của cô ấy.
Trời ạ, điều này thật khó chịu.
Kim tự tháp? Cô đang nói cái quái gì vậy?
Đây là căn hộ của tôi.
Trong tình huống như thế này, không cần thiết phải quan tâm đến một kẻ xâm phạm hung ác, nhưng sự thật của vấn đề là, Aria, người đã thay một bộ đồ ngủ giống như áo yếm màu hồng nhạt.
(Cái này người ta hay đồn đại nhau là váy ngủ sao?), đang ở trong phòng ngủ của tôi, súng lục đã sẵn sàng. Tôi có thể đã buồn ngủ, nhưng với việc Aria đã lấy lại được vũ khí của mình, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm đây, bực bội chờ cô ấy ngủ trước.
Lý do có hai giường tầng là vì căn hộ này ban đầu được làm để chứa bốn người.
Đương nhiên, Aria chiếm giường trên cùng của chiếc giường tầng còn lại vì nó cách xa giường tôi nhất, nhưng tôi nghĩ dây chì bẫy mìn và các thiết bị giống như mìn sát thương mà tôi nhìn thấy trên sàn chắc hẳn là do ảo giác.
Đó là điều tôi sẽ tin.
Nhưng cô nàng này thực sự rất phiền toái.
Cô ích kỷ ép mình vào cuộc sống của tôi, thiết lập lãnh thổ của riêng mình, và sau đó, ra lệnh cho tôi quay trở lại Assault và tiến hành các hoạt động Butei cùng cô ấy.
Không có điều gì tôi đặc biệt muốn trở thành trong tương lai. Tôi có thể là bất cứ điều gì. Hoặc thậm chí tôi có thể chẳng là gì cả.
Nhưng tôi biết tôi không muốn trở thành Butei nữa.
Đó là điều tôi chắc chắn sẽ không trở thành. Cảm thấy khá khó chịu, đó là những suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi khi tôi dần chìm vào giấc ngủ.
[Kinji, dậy đi, đồ ngốc!]
Tôi bị đánh thức bởi một cú đấm bất ngờ bằng búa vào bụng và sau đó một bàn chân đập thẳng vào mặt tôi. Bàn chân đi tất đen cao quá đầu gối đó nhanh chóng bị vặn tới lui.
Ánh sáng đang chiếu vào qua cửa sổ. Trời đã sáng.
[Bà làm gì thế?!] Lời nói phát ra bị cắt xén vì tôi bị một chân che miệng.
[Bữa sáng! Nhanh lên và làm nó đi!]
[Tôi...không...làm...bữa sáng...cho...bà đâu!] Tôi nắm lấy mắt cá chân của Aria bằng cả hai tay và nhấc chân cô ấy ra khỏi mặt tôi.
[Nếu ông không làm bữa sáng cho tôi, tôi sẽ đói!]
[Thế cứ đói đi, đồ ngốc!]
[Đồ ngốc?! Người như ông mà dám gọi tôi là đồ ngốc á?!]
Người như tôi à? Ý gì đây?
Sau khi né được một loạt cú đấm dữ dội, tôi lăn ra khỏi giường và phóng ra khỏi phòng ngay khi chạm sàn.
Sao mình chỉ cần thức dậy thôi cũng bắt mình phải thực hiện một cuộc trốn thoát ngoạn mục như James Bond nhỉ?
[Tôi đói! Tôi đói, tôi đói, tôi đói, tôi đói, tôi đói!]
[Nếu bà có đủ năng lượng để hét to như thế thì bà ăn làm gì!]
Trong khi né, chặn và đỡ tất cả những cú đấm và đá sắp tới của Aria khi cô ấy liên tục bám chặt vào tôi, tôi thay đồ, chộp lấy điện thoại di động và khẩu súng lục, đồng thời nhặt túi của mình lên.
Toàn bộ thử thách khiến tôi nhớ đến quá trình huấn luyện chiến đấu tay đôi mà tôi đã trải qua trong Assault. Khi tới cửa, tôi cúi xuống dưới một cú đá cao, xỏ giày vào rồi nhanh chóng đứng dậy.
[Aria!] Đặt tay lên vầng trán mịn màng, bóng loáng của cô, tôi giữ cô ấy trong tầm tay khi cô liên tục tung những cú đấm vào tôi.
Nhờ sự khác biệt về chiều dài cánh tay của chúng tôi, những cú đấm của cô ấy không thể nhắm mục tiêu nào khác ngoài không khí.
Được rồi. Tôi nghĩ tôi đã bắt đầu tìm ra mẹo để né đòn tấn công của cô ấy. Không phải đây là thứ tôi muốn làm quen.
[Cái gì?] Không thể chạm vào tôi, Aria bình tĩnh lại một chút và nhìn tôi với vẻ mặt cau có.
[Tôi sẽ đợi vài phút trước khi đến trường. Bà cứ đi trước đi.]
[Tại sao?]
[Vì mọi lý do có thể. Cứ thử rời khỏi căn hộ này với tôi xếp hàng bên cạnh bà và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu có ai nhìn thấy chúng ta thì sẽ đau đầu lắm. Dù sao thì đây cũng là ký túc xá nam mà.]
[Ông chỉ đang cố nghĩ ra một lý do chính đáng để thoát khỏi tôi thôi!]
[Chúng ta học cùng lớp và ngồi cạnh nhau đó! Tôi làm gì chạy khỏi bà được!]
Nói xong, tôi bắt đầu than thở về sự bất hạnh của mình, nhưng đó là sự thật và tôi không thể làm gì được. Aria phồng má bất mãn.
[Phồng má lên không giúp ích được gì đâu. Chúng ta sẽ rời khỏi căn hộ này riêng biệt.]
[Tôi không quan tâm ông nói gì! Ông không thể chạy trốn khỏi tôi đâu! Ông là nô lệ của tôi!] Aria nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay và đứng như thể hiện rằng cô ấy sẽ không để tôi đi như thế nào.
[Thả...ra...coi…, đồ con nhỏ...!]
[Gah!]
Cạp!
Có ai tin được không ? Rằng Aria nhe chiếc răng đó với tôi và cắn vào tay tôi.
[Đau, đau, đau!]
Bà là gì thế, sư tử con à?
Rút tay ra khỏi miệng Aria, tôi nhìn đồng hồ đeo tay và thấy bây giờ là 7: 54.
Chết cha. Tôi sẽ lỡ chuyến xe buýt số 758 mất. Đây không phải là lúc để đùa giỡn. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không bao giờ lỡ chuyến xe buýt đó một lần nào nữa. Rốt cuộc, chiếc xe đạp của tôi đã trở thành sắt vụn.
[Trời ạ, bà đúng là loài gây hại lớn nhất từ trước đến nay!]
Không còn cách nào khác, tôi rời khỏi căn hộ, kéo theo Aria, người vẫn đang bám chặt vào cánh tay tôi, ở phía sau.
Cô nàng này thật phiền toái! Một mối phiền toái rất lớn! Một mối phiền toái khổng lồ!
Chết tiệt!
Nhưng cổ có mùi thơm chua ngọt dễ chịu lắm! Thật là khó chịu!
Điều này thật tệ.
Tôi không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này được. Cuộc sống thường ngày của tôi hiện đang tan vỡ vì [kẻ xâm lược Aria] khó hiểu này.
Nếu tôi muốn hoàn thành mục tiêu trở thành một học sinh bình thường, trước tiên tôi phải lấy lại lối sống bình yên của mình cái đã.
Vì vậy, tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình sau tiết thứ tư để lên kế hoạch đối phó với Aria.
Từ tiết đầu tiên đến tiết thứ tư, các lớp học giáo dục phổ thông được tiến hành tại trường cao trung Butei giống như bất kỳ trường cao trung nào khác, và từ tiết thứ năm trở đi, mỗi học sinh đều phải trải qua khóa đào tạo chuyên biệt của riêng mình.
Aria có lẽ lúc này đang ở Assault, tham gia huấn luyện chiến đấu.
Trong khi cô ấy bận việc đó, tôi quyết định đi đến một nơi mà cô không thể tìm thấy và chuẩn bị cho một cuộc phản kháng. Để đạt được mục tiêu đó, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đến Inquesta để nhận một nhiệm vụ cho phép tôi rời khỏi sân trường.
[Kin--ji.]
Khi ra khỏi tòa nhà nơi đặt trụ sở của bộ phận Inquesta, tôi đã bị cản trở trước khi kịp bắt đầu.
[Tại sao…bà lại ở đây?!]
[Bởi vì có ông ở đây.]
[Cái đấy không trả lời được câu hỏi của tôi đâu. Bà trốn tiết lớp Assault của mình có được không đó?[
[Tôi đã có đủ tín chỉ để tốt nghiệp lâu rồi,] Aria nói, dùng ngón trỏ kéo mí mắt dưới xuống và lè lưỡi với tôi.
Nhìn cô ấy, tôi như muốn ngất đi.
Một cô gái - một cô bé xinh xắn lúc đó đang đợi tôi bên ngoài tòa nhà trường học.
Đây là tình huống mà tất cả nam sinh cao trung trên cả nước đều mơ ước.
Tuy nhiên, khi cô gái đó là một con mèo địa ngục hung dữ đe dọa bạn bằng hai khẩu súng lục cho mọi điều nhỏ nhặt, thì phải thừa nhận rằng tình huống đã bị hủy hoại.
[Thế ông hay làm mấy nhiệm vụ gì ?] Aria hỏi.
[Không phải việc của bà. Đó là những nhiệm đơn giản phù hợp với một Butei hạng E như tôi thôi. Hãy để tôi yên đi.]
Sau một thời gian đào tạo nhất định, học sinh trường Butei có thể ngay lập tức nhận công việc được trả lương từ dân thường. Nếu học sinh tình cờ có mặt tại hiện trường vụ việc khi đang ở ngoài thành phố, họ cũng có thể giải quyết vấn đề đó.
Chính thành tích tích lũy được từ những công việc này và điểm số mà một người đạt được trong các bài kiểm tra khác nhau đã xác định thứ hạng từ A đến E của một học sinh.
Có một cấp bậc đặc biệt thậm chí còn cao hơn, S, và đó là cấp bậc mà tôi được cấp sau khi tham gia kỳ thi tuyển sinh.
Ừm…nhưng đó là nhờ việc đang ở Hysteria mode do Shirayuki gây ra.
[Ông là E-rank sao ?]
[Đúng vậy. Tôi đã không tham gia kỳ thi cuối kỳ vào học kỳ thứ ba năm ngoái. Hơn nữa, thứ hạng đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa.]
[Ừ, tôi cũng không quan tâm đến cấp bậc lắm đâu. Nhưng quên chuyện đó đi. Hãy kể cho tôi nghe về công việc mà ông đã nhận đi.]
[Tôi không có nghĩa vụ phải nói với bà.]
[Ông muốn tôi đục thủng một lỗ trên người ông sao ?] Aria đặt tay lên khẩu súng lục của mình với vẻ mặt khó chịu.
[Hôm nay tôi...đi tìm mèo lạc.]
[Mèo?]
[Tôi đang đi tìm một con mèo bị lạc ở Aomi. Nó được trả 10000 yên và trị giá bằng một phần mười khoản tín chỉ.]
Tôi đã chọn công việc được trả thấp nhất và buồn tẻ nhất có thể được đăng trên bảng thông báo của Inquesta.
Tôi đã nghĩ nếu để Aria biết thẳng lấy thì, cô sẽ mất hứng thú, nhưng tôi đã lầm. [Hmm…] cô ấy nói khi đuổi kịp tôi khi tôi đang cố gắng bỏ đi.
[Đừng có bám đuôi tôi nữa.]
[Đừng để ý đến tôi làm gì. Chỉ cần cho tôi thấy ông thể hiện như nào với tư cách là một Butei thế là được.]
[Tôi từ chối. Đừng đi theo tôi nữa.]
[Ông ghét tôi đến vậy sao?]
[Tôi thực sự rất ghét bà. Đừng đi theo tôi nữa.]
[Nếu như ông nói 'Đừng đi theo tôi' một lần nào nữa, tôi sẽ đục ông giờ.]
Tôi không muốn có một lỗ nào đó mở ra bên trong mình và tôi không còn sức để từ chối cô ấy nữa, vì vậy tôi đến Aomi bằng tàu ray với Aria đi cùng bên cạnh.
Quận Aomi, nơi từng chứa đầy nhà kho, đã trải qua quá trình tái phát triển và giờ đây đã trở thành một thành phố phong cách với những chung cư đắt tiền và các cửa hàng cao cấp nối tiếp nhau.
[Thế ? Ông nói rằng ông sẽ đi tìm mèo lạc, nhưng ông sẽ sử dụng loại phương pháp nào để tìm thấy nó?]
[Không, thật đấy. Tôi chỉ định đi dạo quanh những nơi mà mèo có thể tới. Còn bà thì sao? Sao bà không đề xuất một kế hoạch đi ? Nếu bà hỏi tôi, bà chắc chắn phải có gì đó trong đầu.]
[Không. Tôi không giỏi suy luận. Điều này hơi kỳ lạ, nhưng tôi không thừa hưởng đặc điểm nổi bật nhất của ông ấy.] Aria nói có phần bơ phờ, ngước nhìn tôi từ bên dưới vầng trán đẹp đẽ của cô ấy.
[Dù sao thì tôi cũng đói rồi.]
[Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc được một lúc. Bà vẫn chưa ăn gì à?]
[Ăn rồi, nhưng tôi vẫn đói,] Aria rên rỉ.
Cô nàng này chắc hao xăng lắm.
[Đãi tôi món gì đó đi.]
[Bà định bắt đầu cản đường tôi rồi à?]
Điều đó làm tôi nhớ ra... Hôm nay tôi đã bỏ bữa trưa vì bận chọn công việc phù hợp. Tôi cho rằng tôi có thể lấy cho cô thứ gì đó khi tôi làm việc. Thật ra là tôi không muốn bị bắn lần nữa. Có lẽ tôi sẽ tới McDonalds.
Vốn là nô lệ, tôi đã đi mua cho công chúa nhỏ chiếc Giga Mac Set mà cô ấy yêu cầu, và khi tôi quay lại, cô đang nhìn chằm chằm vào con ma-nơ-canh có hình dáng đẹp đẽ của một cửa hàng cao cấp.
Aria đang nhìn qua nhìn lại giữa chiếc váy lấp lánh ánh nắng mà ma-nơ-canh đang mặc và cơ thể của chính cô ấy.
Tôi cười khúc khích. Cái nhìn đó trong mắt cô ấy. Tôi hiểu rồi. Vậy là cô ấy ngưỡng mộ thứ đó. Với thân hình không có đường cong như học sinh tiểu học, cô ấy vẫn sẽ phải tiếp tục mơ ước thôi.
[Này.]
[Ah.] Quay mặt lại, Aria chắc hẳn đã có thể nhận ra dấu vết của nụ cười trên khuôn mặt tôi. Má cô ấy lập tức đỏ bừng và cô ấy bắt đầu vung nắm đấm lên không trung.
[K-Không phải thế! Đ-Đây là cái mà người ta gọi là thân hình mảnh mai! Tôi thuộc loại mảnh mai!]
[Tôi có nói gì đâu.]
Để cô ấy lại phía sau, tôi đi về phía công viên bên kia đường. Sau khi tìm được một chiếc ghế dài xinh xắn và đặt chiếc túi McDonald lên trên, Aria đến và ngồi phịch xuống bên cạnh, trông như thể cô ấy có điều gì muốn nói.
Chiếc váy cao trung Butei màu đỏ của cô ấy hơi bay lên không trung, cho tôi thoáng nhìn thấy chiếc bao súng bên dưới nó.
Đó là một hiện tượng mà Muto gọi là [không hẳn là panchira mà giống gunchira hơn.] Tôi tin chắc rằng cậu ta hoàn toàn là một tên ngốc chính hiệu. Các nữ sinh của trường cao trung Butei giấu súng lục bên dưới váy, và vì họ cần rút súng nhanh chóng trong trường hợp khẩn cấp nên váy họ mặc thường ngắn. Váy của Aria cũng không ngoại lệ và cũng khá ngắn.
Nhưng lý do khiến tôi không vui chút nào có lẽ là vì cô ấy có thân hình của một học sinh tiểu học.
[Aria, bà nên giữ khoảng cách với chúng ta khi chúng ta đi quanh công viên này để tìm mèo thì hơn.]
[Để làm gì?]
Những lời phát ra từ miệng chúng tôi gần như không thể hiểu được khi chúng tôi nói chuyện với nhau với đôi má đầy thịt hamburger.
[Cứ nhìn xung quanh là biết.] Tôi đặt lon Giga Cola đã vơi một nửa của mình lên băng ghế và nhìn xung quanh theo hướng mà tôi đang nói đến.
Công viên này từng là nơi tụ tập thường xuyên của vô số cặp đôi trẻ. Nó gần biển, phong cảnh rất đẹp và mới được xây dựng, tất cả những điều đó đã khiến nơi này trở thành một địa điểm hẹn hò được nhiều người biết đến.
Tất nhiên, lý do tôi chọn bắt đầu cuộc tìm kiếm ở công viên này là vì đây là công viên duy nhất ở Aomi và do đó, nơi mà chúng tôi có thể tìm thấy một con mèo, nhưng tôi cũng hy vọng Aria sẽ thấy nơi này là như thế nào và quyết định không đi quá gần tôi.
Có vẻ như tính toán của tôi đã hoàn toàn sai lầm.
[Ah…] Aria nhìn thấy một cặp tình nhân, có vẻ là sinh viên đại học, ngồi trên băng ghế đối diện chúng tôi và bám lấy nhau như những mảnh ghép.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Aria sững người khi cô ngậm miếng khoai tây chiên kiểu Pháp giữa môi như một điếu thuốc.
Sau đó, cô ấy chuyển ánh mắt từ cặp đôi sang tôi, rồi quay lại nhìn cặp đôi đó lần nữa và một lần cuối cùng về phía tôi.
Mặt Aria đỏ bừng.
Cô nàng này dễ đỏ mặt quá.
[Ừm... Ừ!] Aria rên rỉ.
Khi nhìn thấy một cặp đôi đang nắm tay nhau đi ngang qua, Aria càng trở nên bất an và khoanh tay lại. Như thể cô ấy muốn chắc chắn rằng không có cơ hội nào để cánh tay của cô ấy có thể chạm vào cánh tay của tôi.
[Thấy chưa? Có lẽ bà nên quay lại trường đi, Aria. Nếu chúng ta đi dạo cùng nhau ở một nơi như thế này, mọi người sẽ tin rằng chúng ta đang hẹn hò lần nữa đó. Tôi không muốn thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Nó cũng sẽ gây rắc rối cho bà nếu một chàng trai bà thích tình cờ ở bên cạnh và hiểu lầm đó.]
[Không có chàng trai nào tôi thích cả!] Đôi mắt hồng ngọc của Aria mở to khi cô ấy thể hiện giọng nói anime của mình.
[K-K-Không có! Tôi không quan tâm đến chuyện lãng mạn chút nào đâu! Nó chỉ lãng phí thời gian thôi! Tôi thực sự không quan tâm ! Nghiêm túc đấy!]
…Đừng phản ứng thái quá như thế. Bà có phải trẻ con đâu.
Rõ ràng, Aria là kiểu người khá nhạy cảm khi nói đến những cuộc trò chuyện về tình yêu và sự lãng mạn. Tôi đã tìm thấy một trong những điểm yếu của cô ấy.
[Nhưng bà không muốn bạn bè của mình có bất kỳ ý tưởng kỳ lạ nào phải không?]
[Hừm! Tôi không có bạn bè gì cả. Tôi không cần họ. Nếu người ta muốn bàn tán thì cứ để họ nói. Ai quan tâm người khác nói gì chứ?]
Aria cố che giấu sự bối rối của mình bằng cách nhét ống hút Giga Cola vào miệng và uống một ngụm dài.
[Chà, tôi đồng ý với bà về việc không quan tâm đến người khác, nhưng có một điều tôi muốn nói.]
[Cái gì?]
[Đó là Cola của tôi.]
Aria nhổ Cola sắp chảy xuống cổ họng cô ấy.
Kinh quá. Đây là [nữ sinh cao trung xinh đẹp nhưng nhút nhát] đấy à?
Khi tôi nhìn cô ấy, cô lại đáp lại bằng cách đỏ mặt.
[Đồ biến thái!] Sau đó Aria tung một cú đấm vào tôi, khiến tôi ngã khỏi ghế - một kết quả vô lý, dù nhìn thế nào đi chăng nữa.
Buổi tối. Cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy con mèo bị lạc mà chúng tôi đang tìm kiếm. Nó nằm ở bờ sông gần rìa công viên.
Cụ thể, đó là một loại mương hoặc kênh.
Kêu nhẹ, con mèo có tất cả những đặc điểm được đề cập trong tài liệu tôi được đưa, và đang đeo chiếc chuông nhỏ có thể nhìn thấy trong bức ảnh tôi được cung cấp.
Đó chắc chắn là con mèo mà tôi đang theo đuổi.
[Được rồi bé cưng. Hãy là một chú mèo ngoan nhé…]
Con mèo nằm trong thùng rác rơi xuống kênh, lấy hết sức lực có thể và rít lên đầy đe dọa khi tôi đến gần.
Đừng như thế chứ. Tao có phải là kẻ thù của mày đâu. Tao ở đây để cứu mày.
Tôi thọc tay vào đống giấy nhàu nát và những chiếc hộp rỗng rồi lôi ra con mèo con có bộ lông dựng đứng.
[Bên đấy là một cô nàng đó. Mày không vui sao? Bây giờ mày đã an toàn rồi.]
Tôi tự hỏi liệu nụ cười mà tôi đã lâu không nở trên môi có phải là nụ cười ngượng nghịu và khó chịu hay không. Ngay khi mắt con mèo chạm vào mắt tôi, nó kêu lên và vùng vẫy để thoát ra.
[N-Này... W-Whoa!]
Vẫn ôm con mèo trên tay, tôi ngã ngửa xuống vùng nước nông của con kênh một cách ngoạn mục. Ân huệ cứu rỗi của tôi là tôi đã để điện thoại di động và khẩu súng lục của mình trên ngân hàng để đề phòng.
[Thật kỳ lạ…] Aria tự nhủ. Tôi nhận thấy Aria thở dài khi cô ấy nhìn xuống tôi từ trên đỉnh chiếc tetra pod mà cô ấy đang ngồi.
Tôi đã nhận được 1/10 số tín chỉ cho việc tìm kiếm con mèo bị lạc và ngày đã kết thúc.
[Riko.]
Tôi đã gửi cho Riko một mail mời cô ấy gặp tôi, và cô đã ở đó, đợi trong nhà kính phía trước ký túc xá nữ. Khi nói đến nhà kính, ý tôi là một nhà kính khổng lồ bằng nhựa vinyl luôn vắng vẻ và thuận tiện cho việc bí mật gặp gỡ ai đó.
[Kii-kuuun!] Đến gần vườn hoa hồng, Riko quay lại và chào tôi.Riko cũng chỉ nhỏ bằng Aria, nhưng cô ấy thuộc loại mà người ta gọi là [cô bé xinh đẹp].
Cô ấy có đôi mắt to lấp lánh và mái tóc gợn sóng được tết thành đôi tai chó.
Đó là một kiểu tóc táo bạo kết hợp hai bím tóc đôi vào mái tóc dài mềm mại xõa xuống lưng cô.
[Vẫn mặc bộ đồng phục may riêng đó à. Cái mớ hỗn độn màu trắng bông xù đó là gì thế?]
[Đây là đồng phục cao trung Butei được cách tân theo phong cách lolita màu trắng đó! Kii-kun, cậu thực sự cần phải ghi nhớ tất cả các phong cách lolita khác nhau đấy.]
[Thôi, cảm ơn. Trời ạ, chính xác thì cậu có bao nhiêu bộ đồng phục vậy?]
Trong khi quan sát Riko bắt đầu đếm bằng ngón tay tất cả các loại đồng phục đặt làm riêng khác nhau mà cô ấy có, từ trong túi của mình, tôi rút ra một chiếc túi giấy mà tôi dùng để cẩn thận giấu một số phần mềm trò chơi điện tử.
[Riko, nhìn tôi này. Nghe đây, hãy giữ bí mật chuyện này với Aria.]
[Ồ, tớ hiểu rồi!] Riko đứng nghiêm và chào bằng cả hai tay.
Tôi đưa cho cô ấy chiếc túi giấy với vẻ mặt cay đắng và cô ấy xé nó thành từng mảnh trong quá trình mở nó ra trong khi thở mạnh bằng mũi đến mức có thể nghe thấy được.
Cô ấy cứ như một con thú hoang vậy.
[Ôi chúa ơi! Đó là White and Black, The Tale of White Clover, và My Goth!] Riko kêu lên.
Riko đang nhảy lên nhảy xuống vẫy các trò chơi R-15 bằng cả hai tay.
Về cơ bản, chúng là những trò chơi dành cho con gái mà một người không thể mua trừ khi họ mười lăm tuổi. Bạn có thể đoán được nhiều điều từ trang phục của cô ấy, nhưng Riko là một otaku.
Tuy nhiên, điều khiến cô khác biệt với những otaku bình thường là cô có niềm yêu thích khác thường với các trò gal game, mặc dù cô là con gái.
Cô ấy thể hiện một nỗi ám ảnh đặc biệt mạnh mẽ đối với những trò chơi trong đó nhân vật nữ chính mặc bộ quần áo lông xù, xếp nếp giống như cô.
Tất nhiên, Riko đã mười lăm tuổi nên cô ấy có khả năng mua những trò chơi này.
Nhưng hôm nọ cô đã phàn nàn với tôi về việc cô ấy không thể mua một trò chơi R-15 ở cửa hàng video, nơi cũng từng là cửa hàng trò chơi ở Đảo Học viện. Có vẻ như cô gái làm việc ở đó đã đánh giá cô ấy là một học sinh cấp hai sau khi thấy cô thấp đến thế nào.
Đó là lý do tại sao tôi đã đi mua chúng cho cô ấy. Điều đó thật xấu hổ và tôi chắc chắn rằng cô bán hàng đã hiểu nhầm ý định của tôi, nhưng nó là cần thiết nếu tôi muốn nghĩ ra một số biện pháp đối phó với Aria.
Mà tại sao Aria lại muốn biến tôi thành nô lệ của cô ấy ? Đó là bí ẩn đầu tiên tôi cần phải giải đáp để thoát khỏi cô. Nếu có lý do rõ ràng nào đó, tôi phải làm gì đấy càng sớm càng tốt.
Và vì Aria không nói cho tôi biết lý do là gì nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải quyết vấn đề bằng cách điều tra kỹ lưỡng về cô ấy và tự mình suy luận.
Kết quả của trận chiến giữa hai Butei sẽ được quyết định bởi thông tin mà mỗi người có được về nhau.
[À...Tớ không cần cái này hay cái này. Tớ ghét mấy loại này.]
Hử ? Tôi có thể thề rằng đây đều là những trò chơi mà cô ấy thích. Với vẻ mặt bối rối, Riko trả lại cho tôi My Goth Two và Three, phần tiếp theo.
[Tại sao? Mấy bản này cũng giống như bản trước cơ mà ?]
[Không. Hai và Ba là mấy bản xúc phạm vcl. Chúng là một sự xúc phạm đến bản gốc và không xứng đáng có cùng tựa đề.]
Cô gái này chắc chắn có những lý do kỳ quái để khó chịu.
[Chà... sao cũng được. Trong trường hợp đó, tôi sẽ cung cấp cho cậu tất cả các trò chơi ngoại trừ phần tiếp theo. Đổi lại, hãy nhớ kể cho tôi mọi thứ về cuộc điều tra của cậu về Aria, giống như những gì chúng ta đã thảo luận ngày hôm trước.]
[Tớ hiểu rồi!]
Riko là một tên ngốc-một tên ngốc chính hiệu. Nhưng điều tôi phát hiện ra ở Inquesta là mặc dù cô ấy có thể là một tên ngốc nhưng cô thực sự có phẩm chất đáng giá.
Riko, ngoài việc là một người nghiện Internet, còn có những sở thích khác thực sự phù hợp với một Butei như theo dõi người khác, nghe lén và hack, khiến cô ấy đặc biệt thành thạo trong việc thu thập thông tin.
Có thể nói cô ấy là một tên trộm tình báo hiện đại. Rõ ràng đó là lý do cô là Butei hạng A.
[Được rồi, bắt đầu đi. Tôi phải giả vờ đi vệ sinh và trốn qua cửa sổ bằng cách dùng dây ở thắt lưng để đu xuống để đến đây. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi Aria nhận ra và đến bắt giữ tôi thôi.]
Tôi nhìn xung quanh rồi ngồi xuống một lan can vừa đủ cao để đặt chân lên.
Riko cất trò chơi vào trong quần áo và ngồi xuống cạnh tôi với một cú nhảy nhỏ. Chân cô không chạm tới sàn và cô đung đưa chúng tới lui.
[Nè Kii-kun, cậu đang bị Aria lừa phải không? Cô ấy là bạn gái của cậu, nên nếu cậu muốn biết về hồ sơ của cổ, cậu chỉ cần tự mình hỏi thôi là được mà.]
[Cổ không phải bạn gái tôi.]
[Cái gì? Có tin đồn rằng hai người là một cặp đôi chân thành mà. Câu lạc bộ hâm mộ Aria đang náo động khi nói rằng họ sẽ giết cậu vì người ta nhìn thấy cậu tay trong tay rời khỏi ký túc xá với Aria vào buổi sáng đó. Gàooo!]
[Cậu không cần phải làm sừng bằng ngón tay của mình đâu.]
Tay trong tay? Chắc hẳn là buổi sáng đó. Tôi chỉ kéo cô theo vì cô không chịu buông tôi ra...
[Vậy hai người đã đi bao xa rồi?]
[Ý cậu ‘bao xa’ là sao]
[Chuyện ấy ấy.]
[Chúng tôi không có làm chuyện như thế đâu, đồ không não!]
[Ồ, thôi nào! Hai người là một cặp đôi trẻ khỏe mà!] Vẫn mỉm cười, Riko huých khuỷu tay vào sườn tôi.
[...Cậu luôn hướng cuộc trò chuyện theo hướng đấy. Đây là một thói quen xấu của cậu đó.]
[Tàn nhẫn thế.]
[Bắt tay vào việc chính thôi. Thông tin về Aria…hãy bắt đầu bằng việc cho tôi nghe thứ hạng của cổ trong Assault đi.]
[Okê. Hmm...xét về cấp bậc của cổ thì là hạng S. Cậu có thể đếm số học sinh năm hai có cấp độ S bằng một tay đó.]
Thành thật mà nói, những gì cô ấy vừa nói không làm tôi ngạc nhiên. Tất cả những gì tôi phải làm là nhớ lại cách cô xử lý bản thân trong vụ cướp xe đạp. Khả năng của cô ấy rõ ràng ở mức độ hoàn toàn vượt trội so với hầu hết những người khác.
[Cô ấy nhỏ con hơn tớ, nhưng cổ cũng giỏi chiến đấu tay đôi. Phong cách cô ấy chuyên về từ đấm bốc đến kỹ thuật vật lộn. Bất cứ điều gì. Cô ấy cơ bản là một Vale... Vale... Vale ti...]
[Vale Tudo?]
[Ừ, đúng rồi. Cô ấy có thể sử dụng nó. Ở Anh, nó được rút ngắn thành [Valetsu.]
Tôi nhớ lại khoảnh khắc tôi bị Aria ném vào nhà kho thể dục. Nó chắc chắn rất ấn tượng, đó là điều đương nhiên. Tôi đang ở trong hysteria mode, nhưng thứ duy nhất tôi có thể làm là thực hiện một cú ngã phòng thủ.
[Kỹ năng sử dụng súng lục và dao của cô ở mức thiên tài. Cổ sử dụng hai cái mỗi loại. Cổ cũng thuận cả hai tay.]
[Tôi biết.]
[Ồ, Thế cậu có biết cái tên khác mà cô ấy sử dụng không?]
Biệt danh hả? Butei, những người có khả năng có thể tự hào về vô số thành tích, đương nhiên sẽ có biệt danh. Aria đã có biệt danh khi mới 16 tuổi sao ? Tôi làm vẻ mặt như thể tôi không biết, còn Riko mỉm cười tự hào.
[Quadra Aria.]
Quadra.
Theo thuật ngữ của Butei, sử dụng súng lục đôi hoặc song kiếm được gọi là [double[. Nó bắt nguồn từ từ tiếng Anh [double], nên để so sánh, biệt danh của cô ấy chắc có nghĩa là người sử dụng bốn vũ khí.
[À, tớ đã phát hiện ra một số cái khá tuyệt vời về điều đó. Hiện tại cô ấy đang nghỉ phép, nhưng từ năm 14 tuổi, Aria đã phục vụ với tư cách là Butei của Phân khu Butei Luân Đôn và cô đã hoạt động tích cực trên khắp Châu Âu.]
Chuyển sang giọng nghiêm túc hơn một chút, Riko ngước đôi mắt to lên nhìn tôi.
[Người ta nói rằng trong khoảng thời gian đó, cô chưa bao giờ để một tên tội phạm nào trốn thoát khỏi mình.]
[Chưa từng một lần ư?]
[Cô ta bắt giữ tất cả những người mà cô ta để mắt tới. Chuyện đó xảy ra chín mươi chín lần liên tiếp. Không chỉ vậy, cô ta còn bắt được tất cả bọn họ ngay trong lần assault đầu tiên.]
[Cái gì? Nghiêm túc sao?]
Không thể tin được.
Trong hầu hết các trường hợp, khi công việc bắt giữ tội phạm rơi vào tay Butei, đó là vì tên tội phạm đã trở nên quá sức đối với cảnh sát nên nhiệm vụ được giao cho chúng tôi.
Butei sẽ kiên trì truy lùng họ (thường được gọi là [Assault] theo thuật ngữ của Butei) cho đến khi cuối cùng họ bắt được hung thủ. Nhưng thành công chín mươi chín lần liên tiếp và tất cả đều ở lần thử đầu tiên...
Đó là loại quái vật mà tôi đang theo đuổi sao? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi rơi vào trạng thái trầm cảm nên tôi quyết định đổi chủ đề.
[Uhh...còn gì nữa không? Thông tin cá nhân thì sao?]
[Để xem nào. Cha cô ấy mang nửa dòng máu Anh và nửa Nhật Bản.]
[Vậy ra cô chỉ có một phần tư là người Nhật.]
Chẳng trách cả tóc và mắt của cô đều màu đỏ, và cô có đôi mắt to sáng, không bình thường đối với một người Nhật.
Ý tôi là, tên của cổ là Kanzaki H. Aria.
[Đúng vậy. Và tên đệm của cô ta, bắt đầu bằng chữ [H], là họ của những người họ hàng người Anh của cô ta. Họ có vẻ là một gia đình rất nổi tiếng. Bà của cổ có tước hiệu Dame.]
[Dame?]
[Đó là danh hiệu mà hoàng gia Anh ban tặng cho mọi người. Đàn ông được trao huân chương sẽ được gọi là 'Sir'. Phụ nữ được phong là 'Dame'.
[Đợi đã. Thế có nghĩa cô ấy là một quý tộc.]
[Ừ. Một phụ nữ quý tộc thực sự. Nhưng nhìn bề ngoài thì Aria không thân thích với những người họ hàng [H] của mình. Đó là lý do tại sao cô ấy không thích nhắc đến tên đệm của cổ. Tuy nhiên, tớ biết nó là gì. Gia đình đó có chút... à thì…]
[Nói cho tôi biết đi. Tôi đã đưa cho cậu game rồi còn gì.]
[Cậu biết đấy, tớ thực sự ghét những người hưởng lợi chỉ vì ảnh hưởng của cha mẹ họ. Nếu cậu tìm kiếm trên các trang web của Anh, tớ chắc chắn cậu sẽ tìm thấy thôi.]
[Tiếng Anh không phải là sở trường của tôi.]
[Cố gắng đi nhé!] Riko nói, cố vỗ nhẹ vào lưng tôi nhưng lại trượt và tát vào cổ tay tôi.
[Ối?]
Kết quả là chiếc đồng hồ đeo tay của tôi rơi ra và rơi xuống gần chân tôi. Tôi cúi xuống nhặt nó lên thì phát hiện cái móc của sợi dây kim loại đã bị gãy.
[A! T-tớ xin lỗi!]
[Đó chỉ là một chiếc đồng hồ rẻ tiền thôi. Không có gì to tát đâu. Tớ mua nó với giá 2000 yên ở Odaiba thôi.]
[Không, hãy để tớ sửa nó! Tớ sẽ làm cho nó tốt như mới! Nếu có ai phát hiện ra tớ làm vỡ đồ của khách hàng thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tớ mất!] Riko giật chiếc đồng hồ khỏi tay tôi, và kéo cổ áo sơ mi xuống, cô ấy đặt chiếc đồng hồ chắc chắn giữa khe ngực của mình.
Ái chà.
Tôi tránh mắt đi.
C-Chúng khá lớn...
[Kinji? Cậu còn muốn biết gì nữa không?]
[... Ờ, không,thế là được rồi.]
Tôi không muốn rơi vào hysteria trước mặt một cô nàng, và mọi chuyện có thể sẽ trở nên phức tạp hơn nếu cô ấy nhận ra tôi đã nhìn thấy ngực của cô.
Vì vậy, tôi đã rời đi và bỏ lại nhà kính phía sau. Vàng hả? Thế giới này chắc chắn có rất nhiều đồ lót màu sắc khác nhau ha.
Tôi trở về căn hộ của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ Đảo Học viện, nơi được nhuộm vàng bởi ánh mặt trời lặn. Mega-Float này, không có gì ngoài cao trung Butei, ký túc xá và một số cửa hàng dành cho sinh viên, được mua tương đối rẻ, vì ban đầu đây là một nỗ lực thất bại trong việc tái phát triển Vịnh Tokyo.
Bằng chứng là có một Mega-Float khác có hình dạng giống hệt ở phía bên kia của Cầu Rainbow, ngay phía bắc. Nó vẫn chỉ là vùng đất trống và do đó được mệnh danh là [Đảo trống].
Những cánh tuabin gió được xây dựng ở rìa phía nam của Mega-Float hoang vắng đó đang quay tròn một cách nhàn rỗi.
Chuẩn rồi. Chắc chắn là nó bình yên lắm. Tôi khá là thích khung cảnh này.
[Bão số 1 xuất hiện trên Thái Bình Dương vẫn chưa suy yếu và hiện đang di chuyển về phía bắc qua Okinawa.]
Chiếc tivi LCD phát tin tức, chỉ càng làm cho sự yên tĩnh thoải mái trong phòng trở nên rõ ràng hơn.
Ahh, đây thật là một căn hộ tốt.
Ngoại trừ việc có một cô nàng ở bên trong.
[Ông đứng đó làm gì thế?] Aria nghiêng đầu sang một bên khi cô ấy ngồi trên ghế sofa nhìn tôi với chiếc gương trên tay.
Chắc hẳn cô ấy đang tìm kiếm những chuyện vặt vãnh để giết thời gian. Để hoàn tất, cô vén tóc mái lên và buộc chặt chúng bằng một chiếc kẹp tóc màu bạc, để lộ vầng trán.
Đó là một chiếc kẹp tóc trông có vẻ trẻ con nhưng lại phù hợp với thái độ nhỏ nhắn dễ thương của cô.
Có lẽ cô ấy biết rằng vầng trán mịn màng, bóng loáng chính là nét hấp dẫn nhất của cô ấy.
[Làm sao bà vào đây được?]
Tôi có cảm giác đó là một câu hỏi ngu, nhưng tôi vẫn hỏi như một cách phản đối.
[Tôi là Butei mà, ông biết đấy.]
Thấy chưa? Hỏi ngu. Có lẽ cô đã làm giả chìa khóa thẻ vào căn hộ này. Suy cho cùng, mở những cánh cửa bị khóa là kỹ năng căn bản nhất của Butei.
[Ông định để một quý cô đợi ngoài cửa à? Không thể tha thứ được.]
[Người mắng mỏ người khác khi mình là người sai thì không được gọi là quý cô đâu, đồ GBF.]
[GBF?]
[Nó có nghĩa là 'cô gái có vầng trán rộng' đó.]
[Ông không hiểu được sự hấp dẫn của vầng trán tôi sao?! Ông thực sự đúng là một nỗi thất bại với tư cách là một con người,] Aria nói, lè lưỡi với tôi.
Ồ, tôi hiểu chứ.
Sự thực là tôi hiểu rất rõ. Bà dễ thương đấy.
Nhưng chỉ về mặt trực quan thôi.
[Vần trán này là điểm quyến rũ của tôi. Nó thậm chí còn được đăng trên một tạp chí kiểu tóc dành cho các cô gái ở Ý.]
Aria quay lưng lại với tôi và có vẻ thích thú khi nhìn trán mình trong gương. Cô ấy thậm chí còn bắt đầu ngân nga. Để cô chú ý đến tâm trạng tồi tệ của tôi, tôi ném chiếc túi của mình về phía cô, khiến nó bay qua một bên.
Nhưng Aria cũng đã quen với những cuộc cãi vã nho nhỏ của chúng tôi và chỉ tiếp tục vui vẻ nhìn lên trán mình.
[Đúng là một quý cô quý phái, luôn cẩn thận để đảm bảo mình trông đẹp nhất,] tôi nói một cách mỉa mai khi quay lưng lại với cô ấy và đi vào nhà vệ sinh.
[...Ông đã điều tra tôi rồi phải không?] Aria nói với giọng vui vẻ đến bất ngờ.
[Ừ. Có vẻ như bà thực sự chưa để một tên tội phạm nào thoát khỏi mình.]
[Ô? Ông đã tìm ra đến thế rồi sao. Bây giờ ông trông giống một Butei hơn rồi đó. Nhưng…] Aria tựa lưng vào tường và thực hiện động tác đá nhẹ bằng chân.
[Hôm nọ, tôi đã để một tên thoát khỏi mình. Đó là lần đầu tiên.]
[Ồ, thế à? Người này chắc ghê gớm lắm. Bà đã để ai trốn thoát?]
Rồi, rồi. Có vẻ như có sai sót trong thông tin của Riko. Tôi đổ đầy nước từ vòi vào cốc và bắt đầu súc miệng.
[Ông.]
Nước phun ra từ miệng tôi.
Tôi?! A, cô ấy đang nói về vụ ẩu đả của chúng tôi sau vụ cướp xe đạp!
[Tôi không phải tội phạm! Tại sao bà lại bao gồm cả tôi?!]
[Ông đã phạm tội tấn công khiếm nhã... chống lại tôi! Ông định giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra sau cái cách ông tấn công tôi như một con thú sao?! Đồ sâu bọ!]
Từ nô lệ thành thú vật đến sâu bọ - sự hồi quy của tôi không có giới hạn.
[Tôi đã nói với bà rồi, điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi! Và dù sao thì tôi cũng không đi xa tới mức như bà nói đâu!]
[Im đi! Im đi! Dù thế nào đi nữa...!] Aria chỉ vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng hơn bao giờ hết.
[Ông có thể có tiềm năng trở thành nô lệ của tôi! Hãy quay lại Assault và cho tôi thấy kỹ năng mà ông đã thể hiện khi bỏ chạy lần đó đi!]
[Đó là... lúc đó... tôi chỉ tình cờ bỏ trốn thôi. Bà có nhận ra tôi chỉ là một gã hạng E, không có năng lực gì nhiều phải không? Xin lỗi vì đã làm bà thất vọng. Bây giờ thì cuốn gói khỏi đây đi.]
[Đồ dối trá! Thứ hạng của ông khi tham gia kỳ thi tuyển sinh là S!]
Thôi chết. Vậy ra đó là lý do cô ta sẽ vịn vào sao ?
Kết quả của trận chiến giữa Butei được xác định bởi thông tin mà họ có được. Nếu Aria biết cấp bậc của tôi thì mọi việc sẽ trở nên khó khăn hơn.
[Nói cách khác, những gì ông làm không phải ngẫu nhiên xảy ra được! Trực giác của tôi không bao giờ sai!]
[D-dù sao thì bây giờ tôi không thể làm được! Vậy nên hãy về đi!]
[[Bây giờ? Thế có nghĩa là có một số điều kiện cần phải được đáp ứng? Nói cho tôi nghe. Tôi sẽ hợp tác với ông.]
Khi nghe điều đó, tôi mới là người đỏ mặt.
Bà sẽ hợp tác hử ?
Đương nhiên, Aria không biết điều gì gây ra trạng thái hysteria mode của tôi, nên cô ấy đề nghị giúp đỡ một cách thẳng thắn, nhưng lời nhận xét đó đã có tác động bùng nổ đối với tôi.
Rốt cuộc, điều cô ấy muốn nói về cơ bản là cô ấy sẽ khiến tôi bị kích thích tình dục!
[Hãy nói cho tôi biết! Hãy nói cho tôi biết cần phải làm gì đi! Tôi sẽ hỗ trợ ông như một sự đền bù cho việc trở thành nô lệ của tôi!]
[…...!]
Tôi không thể giúp được. Đủ loại hình ảnh về việc Aria “hỗ trợ” tôi hiện lên trong đầu tôi.
Lúc này thì hơi muộn, nhưng khi tôi nghĩ về điều đó, Aria và tôi chỉ có một mình trong căn hộ này...và không hề nhận ra rằng mặt trời đã lặn, để lại hai chúng tôi trong một căn phòng thiếu ánh sáng với ánh đèn đã tắt.
Cái gì? Không, đừng. Đừng suy nghĩ nữa.
[Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn! Nói cho tôi biết...chỉ cần nói cho tôi biết thôi, Kinji...!]
Aria đến cạnh tôi, và mùi hương như hoa dành dành đó lại xộc vào mũi tôi một lần nữa. Tôi…
[Ngh…]
Điều này đang dần trở nên tồi tệ hơn.
Vì những suy nghĩ không cần thiết xuất hiện trong đầu, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái hysteria mode. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là thứ được gọi là sức mạnh của đôi mắt không.
Đôi mắt tròn của Aria, đỏ như hoa trà, trông thật xinh đẹp…dễ thương quá…
Tôi lại bị ấn tượng bởi cảm giác đó, cảm giác máu sôi tràn ngập tận sâu trong cơ thể tôi.
Không phải lần nữa, tôi không muốn trở thành [thứ đó]. Tôi không muốn vào chế độ đó nữa!
[...!]
Vô thức, tôi đẩy Aria ra xa mình. Cô ấy kêu lên một tiếng nhỏ bằng giọng giống anime đó và ngã xuống ghế, tiếp đất bằng mông. Tôi vừa kịp tránh mắt đi khi chiếc váy ngắn của cô ấy bay cao lên không trung.
Mọi chuyện đã đi xa đến mức này, tôi không còn lựa chọn nào khác nên tôi quyết định giương cờ trắng.
[...Chỉ một lần.]
[Chỉ một lần?]
Tuy nhiên, tôi sẽ không đầu hàng vô điều kiện. Tôi đang định thêm một điều kiện.
[Tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ quay lại Assault. Nhưng tôi sẽ chỉ hợp tác với bà một lần. Tôi sẽ giúp bà giải quyết nhiệm vụ đầu tiên xuất hiện sau khi tôi quay lại Assault, nhưng chỉ một nhiệm vụ đó thôi. Đó là những điều khoản của tôi.]
[...]
[Vậy nên tôi sẽ không chuyển phân khu. Tôi sẽ tạm thời tham gia một khóa Assault. Bà thấy ổn không?]
Quay lại đối mặt với Aria, người vừa mới chỉnh lại váy của mình, tôi có thể thấy rằng cô ấy đang cân nhắc lời đề nghị của tôi khi cô ấy chỉ vầng trán đẹp đẽ của mình về phía tôi.
Tại cao trung Butei, học sinh có thể tham gia các khóa học chuyên biệt do các khối cung cấp ngoài khóa học mà họ đã đăng ký.
Đây được gọi là lớp học tự chọn. và học sinh không nhận được bất kỳ tín chỉ nào, nhưng để trở thành Butei, vốn đòi hỏi kiến thức về vô số kỹ thuật, học sinh khá tích cực tham gia các khóa học được giảng dạy ở nhiều bộ phận khác nhau.
Butei vĩ đại, Aria muốn có nô lệ..., con tốt của riêng mình.
Cô ấy muốn một cái thái quá.
Và cô ấy để mắt đến tôi, bởi vì tôi đã trốn thoát khỏi cô
trong trạng thái Hysteria mode.
“Có lẽ mình có thể sử dụng tên này như một nô lệ có năng lực,” có lẽ đó là những gì cô ấy đang nghĩ.
Tôi không thể làm được gì nhiều về việc này. Nếu tôi so sánh tình huống này với trò chơi Old Maid, nó sẽ giống như một lá bài mà Aria đã lấy đi của tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn giấu một lá bài trong tay áo - Hysteria mode.
Tất cả những gì tôi phải làm là cho Aria thấy mức độ bình thường của tôi trước khi cô ấy tìm ra chi tiết về đặc tính này của tôi.
Nếu tôi có thể làm điều đó, Aria sẽ thất vọng về tôi vì tôi không thể làm được điều gì ngoạn mục đến thế, và có lẽ cô ấy sẽ tránh xa tôi.
[...Được rồi. Vậy tôi sẽ đi trước và rời khỏi căn hộ này.]
Cái gai khổng lồ bên sườn tôi đã chấp nhận điều kiện của tôi và cuối cùng tuyên bố rằng cô ấy sẽ rời đi.
[Bản thân tôi không có nhiều thời gian. Tôi sẽ xác định xem ông thành thạo đến mức nào trong vụ đó.]
[…Chỉ một thôi, dù nó có đơn giản thế nào đi nữa.]
[Được rồi. Và đổi lại, ông phải hoàn thành nó đến cùng, bất kể nó có phức tạp đến đâu.]
[Được thôi.]
[Nhưng nếu ông giấu nghề hoặc lười nhác , tôi sẽ đục một lỗ trong người ông.]
[Được. Tôi sẽ cống hiến tất cả những gì tôi có. Tôi hứa.]
Tất cả những gì tôi có trong trạng thái bình thường.