Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Tuyền
Khi trở lại bộ lạc thì trời đã tối đen, mọi người trong bộ lạc thấy Trát Nhĩ đã tìm được trí giả, tất cả đều vây quanh cửa nhà Trát Nhĩ, mấy người phụ nữ đem đuốc qua, Lam Nguyệt đã được Trát Nhĩ mang vào thùng tắm rồi, Lam Nguyệt muốn đẩy Trát Nhĩ ra ngoài, nhưng Trát Nhĩ không buông tay, Lam Nguyệt không có cách nào, chỉ có thể ngồi trong lòng hắn tắm rửa, từ đầu đến chân Lam Nguyệt bị chà xát đỏ ửng, Trát Nhĩ đau lòng cầm lấy tay Lam Nguyệt, liếm toàn thân Lam Nguyệt một lần, Lam Nguyệt im lặng uốn người trong lòng Trát Nhĩ, vòng tay ôm cổ Trát Nhĩ, đưa môi dán lên môi Trát Nhĩ, an ủi người đàn ông còn đang phát run này.
Tắm rửa xong ra ngoài thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình đầy quan tâm, Lam Nguyệt lại bảo Trát Nhĩ ôm mình đến cạnh đống lửa, ăn cơm cùng mọi người, vì mọi người tìm nàng, nên đều chưa nấu gì, chỉ có thể làm thịt nướng thôi.
“Thủ lĩnh, ta thấy cần phải giết Mộc Sa, ép buộc phụ nữ thì thật không đáng được sống.” Đạt nói, Nhã là do hắn cứu được, hắn rất căm ghét đàn ông mà ép buộc phụ nữ, nghe nói mẹ hắn cũng bị người ta cướp đi.
“Thủ lĩnh, ta cũng nghĩ không thể tha cho Mộc Sa, rõ ràng là hắn dám bắt trí giả” lại có thêm mấy người nữa lên tiếng, mọi người gật đầu, họ tôn trọng trí giả còn không kịp nữa.
“Ta đã thả hắn, dù sao hắn cùng ta với Trát Nhĩ…” Khôn còn chưa dứt lời, mọi người cũng biết rõ hắn không xuống tay giết Mộc Sa được.
“Thủ lĩnh, vừa rồi ta thấy Mộc Sa thu dọn đồ đạc đi rồi, có cần đuổi theo không?” Người ở cùng chỗ với Mộc Sa nói, trước khi Trát Nhĩ về mọi người không biết Mộc Sa dám làm ra chuyện như thế với trí giả, Khôn và Tô trở về nói mới biết, nên vừa rồi không ai để ý hắn.“Lam nha đầu, ý cháu thế nào?” Hai trưởng lão hỏi người trong cuộc là Lam Nguyệt.
“Đi coi như xong, về sau lại gặp hắn thì ta sẽ tự tay giết hắn.” Lam Nguyệt lạnh mặt nói, Trát Nhĩ cũng gật gật đầu.
Tất cả mọi người đều hiểu trí giả không muốn truy cứu, nên cũng buông chuyện đuổi giết Mộc Sa, dặn dò trí giả chăm lo sức khỏe, cơm nước xong xuôi liền tốp năm tốp ba tản về, Lam Nguyệt ăn xong được Trát Nhĩ ôm về phòng khách, già Sơn nhóm lửa trên bếp lửa giữa phòng khách do Lam Nguyệt kê đá làm thành… chiếu sáng phòng khách, mấy người còn lại cũng ngồi xuống theo, Tô bưng nước lên cho mọi người uống.
“Trát Nhĩ, ngươi nói liệu Mộc Sa có thể trở lại đoạt trí giả nữa không?” Hoắc ôm Nhã hỏi, hắn là một trong số ít người biết rõ sự điên cuông chấp nhất của Mộc Sa đối với Lam Nguyệt.
“Hoắc, người như Mộc Sa quá… quá…” Nhã không tìm được từ gì để hình dung, Lam Nguyệt nở nụ cười với nàng.
“Trát Nhĩ, đều do ta không trông sư phụ, ta còn để cho Tiểu Mãnh theo nữa” Thạch lại tự trách, Lam Nguyệt ngồi cạnh Trát Nhĩ cổ tay mắt cá chân đều hằn lên vết đỏ, Lam Nguyệt vỗ vỗ tay hắn.
“Lần sau ta mà thấy Mộc Sa sẽ không bỏ qua cho hắn” Trát Nhĩ nói, Lam Nguyệt nhìn mắt hắn ánh lên nét bi thương, cũng biết Mộc Sa làm tổn thương tấm lòng của Trát Nhĩ, tình cảm mấy người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ bị Mộc Sa phá nát, Lam Nguyệt đau lòng nhìn Trát Nhĩ.
“Aiz, đứa nhỏ này khổ cho cháu rồi, nếu biết đứa nhỏ Mộc Sa này sẽ biến thành như thế thì trước đây chúng ta sẽ không nghĩ đến chuyện kín đáo đưa hắn cho con rồi.” Hai lão khó tiếp nhận được việc Mộc Sa trở nên như vậy.
“Già Sơn, già Lưu, không sao nữa rồi, hắn không làm gì được ta, Trát Nhĩ mọi chuyện qua rồi, ta không sao đâu, về sau sẽ không thấy hắn nữa là được” Lam Nguyệt trấn an hai lão, cô không muốn họ tự trách, bởi vì căn bản đây không phải là vấn đề của hai người họ.
“Lam, về sau đừng đi một mình, phải đi cùng với nhiều người, dù là chuyện lớn tày trời cũng đừng ra ngoài một mình” Tô nói, Lam Nguyệt cũng biết hôm nay cô ấy bị dọa sợ, Tô nhìn thấy hết vết thương của Lam Nguyệt, thực sự bị hù không nhẹ, một đường khóc trở về.
“Khiến cô phải lo lắng, sau này không vậy nữa” Lam Nguyệt gật đầu đồng ý.
Đợi Thạch băng bó xong, mọi người cũng trở về ngủ, Trát Nhĩ nghe già Sơn dặn dò ôm Lam Nguyệt về phòng ngủ, buông Lam Nguyệt ra xong cứ thế nhìn Lam Nguyệt, mắt không chớp một cái.
“Trát Nhĩ… sao thế?” Lam Nguyệt bị hắn nhìn thấy lạ, hỏi.
“Lam Lam, nếu hôm nay ta đến chậm một chút… ta cũng không dám nghĩ tiếp” Trát Nhĩ nghĩ lại vẫn còn sợ, dán mắt vào Lam Nguyệt như sợ cô bay mất.
“Hắn không làm gì được em cả, không phải anh đã chạy đến sao”Lam Nguyệt cũng biết, Trát Nhĩ mà đến chậm một bước, chắc chắn cô sẽ bị Mộc Sa cưỡng bức, nhất định sẽ giãy dụa, Mộc Sa nhất định sẽ xúc phạm tới cô.
“Lam Lam, nếu có lần sau em đừng giãy dụa, đừng làm mình bị thương” Lời Trát Nhĩ làm Lam Nguyệt xót xa, người đàn ông này, thật sự nâng niu cô trên tay, ngậm trong miệng.
“Nhưng sẽ không có lần sau đâu, anh cam đoan” Trát Nhĩ nói tiếp, cũng âm thầm thề trong lòng, Lam Nguyệt đau lòng vuốt mặt hắn, hôn lên.
“Thủ lĩnh… thủ lĩnh… Lợi Á trốn rồi” khi hai người đang nhu tình mật ý liền bị người ta cắt đứt, Trát Nhĩ đứng lên, ra hiệu cho Lam Nguyệt ngủ, hắn mặc quần áo xong đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì…” Tiếng Trát Nhĩ càng ngày càng xa.
Lợi Á cô ta chạy theo Mộc Sa rồi, cô ta thật sự vì yêu mà điên cuồng, chỉ sợ còn có mục đích khác nữa. Lam Nguyệt nằm trên giường mơ mơ màng màng suy nghĩ mà thiếp đi.