Viễn Cổ Hành

chương 37: nhân khẩu của nơi cư trú tăng thêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì có thêm người mới gia nhập nên Lam Nguyệt phân công nhóm đàn ông cùng bọn Mục đi đào thêm mấy hang động, còn nhóm phụ nữ thì may thêm váy da thú cho những người phụ nữ mới tới, đưa kim xương cho bọn họ, dạy bọn họ sử dụng đá đánh lửa và các loại chỉ gai. Đến buổi trưa đã tạo thành một khung cảnh náo nhiệt, khiến Lam Nguyệt sâu sắc cảm nhận được sự kinh khủng của một đám phụ nữ ồn ào là như thế nào. Vậy nên, sau khi phân công mọi người xong, cô vội vàng tránh về trong hang. Lam Nguyệt lấy tấm ván gỗ do Trát Nhĩ làm lúc trước ra, muốn chiếc ghế dài, lại bảo Mộc Sa với Hoắc Lí ở một bên học theo, nhân tiện phụ giúp cô luôn.

“Tiểu Mỹ, Lam không thích bọn tôi sao?”. Một cô gái tên là “Lợi Á” trong đoàn người của Mục hỏi bà bầu Tiểu Mỹ.

“Không phải đâu, Lam vốn như thế đấy, ngoài mặt lạnh lùng, thật ra đối với mọi người rất tốt, cuộc sống của mọi người ở núi đá có thể tốt như ngày hôm nay là đều nhờ Lam đấy. Đúng rồi, Lam chỉ ở cùng với môt mình Trát Nhĩ, đừng làm ồn đến cô ấy, cô ấy là người quan trọng nhất ở khu núi đá này đấy”. Tiểu Mỹ nói với cô gái kia.

“Trát Nhĩ là ai? Là đàn ông của Lam sao? Tôi chưa nhìn thấy. Còn Mộc Sa với Hoắc Lí cũng là đàn ông của cô ấy à?” Lợi Á gật đầu, lại hỏi.

“Trát Nhĩ đi ra ngoài, còn chưa về, khi nào về thì cô sẽ nhìn thấy. Trát Nhĩ là đàn ông của Lam, còn Mộc Sa và Hoắc Lí thì không phải. Lam thường xuyên dạy bọn họ làm mấy thứ, bọn họ sẽ dạy lại cho mọi người. Lam không quen bị người khác nhìn chằm chằm mình nên mới như vậy”, một phụ nữ khác ở núi đá nói.

“Không sao đâu, Lam tốt lắm, ở cùng với nhau một thời gian sẽ biết. Các cô vừa ý người đàn ông nào thì cứ nói ra, Trát Nhĩ không được đụng vào, còn lại thì ai cũng được, ha ha”. Tiểu Mỹ rất hào phóng nói với bọn họ.

“Cha cháu cũng không được, cha cháu có mẹ cháu rồi”. Bé mập Ô Lệ thích nhất là tham gia vào mấy chỗ náo nhiệt, dáng vẻ cô nhóc quệt miệng cực kỳ đáng yêu.“Cũng không được đụng vào cháu, cháu muốn làm đàn ông của Lam”. Bạn nhỏ Tráng lại bắt đầu ý nghĩ kỳ quặc rồi, chọc cho mọi người cười không ngớt.

“Tráng muốn làm đàn ông của Lam sao? Cháu cũng muốn như thế, mẹ, con muốn làm đàn ông của Lam”. Cô bé Tiểu Ny nhìn thấy mọi người cười, cũng ầm ĩ lôi kéo mẹ mình muốn tham gia một chân, khiến tất cả mọi người đang làm việc ở núi đá đều phá lên cười.

Lam Nguyệt nghe thấy bên ngoài đang rất náo nhiệt, không biết bọn họ ồn ào chuyện gì, có thể hòa thuận với nhau là được, lại nhìn thanh gỗ trên tay, không có đinh đúng là khó khăn, chỉ có thể đục lỗ để gắn chân vào thôi, nhưng mãi không thể đục được, ôi, đúng là công việc mang tính kỹ thuật có khác. Khó khăn lắm mới làm xong một cái, Lam Nguyệt nhìn xuống, không đẹp mắt cho lắm, cũng không dùng được lâu dài, biết sao được, cô không phải là thợ mộc, chỉ có thể làm đại khái theo hình dáng ở hiện đại, có thể ngồi là được. Rồi cô lại ngẩng đầu hỏi Mộc Sa và Hoắc Lí xem nhìn có hiểu được không, sau khi nhận được đáp án khẳng định liền đi ra khỏi hang động. Trời đã tối rồi, nên đi làm cơm tối thôi.

Mọi người ở núi đá, ngoại trừ bọn Trát Nhĩ đi ra ngoài chưa trở về, còn lại tất cả đều tụ tập ở quanh đống lửa lớn trên khu đất trống, ăn thịt nướng uống canh cá. Những người mới tới cũng ngồi cùng một chỗ cùng ăn cùng trò chuyện. Không biết người nào khởi xướng đầu tiên, nhóm đàn ông người này nối tiếp người kia đi ra, lấy lông vũ gà rừng đã đặt bên giường không biết bao nhiêu lâu, bắt đầu đi tỏ tình. Không khí dần trở nên nóng hơn. Người đã có phụ nữ ở một bên khích lệ, những người không có phụ nữ thì cầm lông vũ tự tin đi tới trước mặt người phụ nữ mà mình vừa ý.

“Lam, cho này, là cha em săn đấy, Lam nhận lời em nhé”. Bạn nhỏ Tráng lấy lông vũ mà cha mình săn được ra, đưa tới trước mặt Lam Nguyệt.

“Ha ha, cái thằng nhóc này, chờ khi nào trưởng thành tự mình săn được rồi hãy đưa cho người ta chứ”. Lam Nguyệt còn chưa phản ứng kịp, Tráng đã bị cha cậu bé lôi đi.

“Tiểu Tráng này, anh còn chưa đến tỏ tình với Lam Nguyệt, nhóc đã dám đến trước rồi, nhóc muốn bị anh đánh vào mông sao” Mộc Sa trêu chọc cậu nhóc.

“Chờ khi nào lớn lên em sẽ săn về đưa cho Lam Nguyệt, hừ”. Tráng không phục ở dưới tay cha cậu giương nanh múa vuốt.

“Ôi trời, Lam, ngay cả cậu nhóc cũng bị cô hấp dẫn, không tệ nha!”. Tô nhìn Lam Nguyệt trên đầu đầy vạch đen, chọc chọc cô rồi nói

“Ờm, mọi người những ai vừa ý nhau thì ở chung một chỗ, sau này cố gắng chung sống hòa thuận”. Lam Nguyệt nhìn mọi người nói một câu, đánh trống lảng.

“Ai, tiếc quá, nếu Lam nha đầu có thể tiếp nhận Mộc Sa thì tốt rồi, sao cô bé này lại không thích Mộc Sa chớ!” Già Lưu cùng già Sơn ở một bên thầm thì với nhau, nhưng âm lượng của bọn họ lại không hề nhỏ, khiến Lam Nguyệt cũng nghe thấy.

“Sơn, ông với Lưu cũng nên tìm một người đi, hai người vẫn còn trẻ mà, sao phải tự làm khổ mình như thế, tìm một người phụ nữ mà chung sống đi chứ”. Lam Nguyệt nghiến răng nở nụ cười âm u với hai ông lão.

“Ấy, cơm hôm nay ngon lắm, mọi người ở nơi cư trú chúng ta thật nhiệt tình, Aha ha ha” hai già liền pha trò.

“Mộc Sa, tôi thích anh”.

Một giọng nói đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang phía Mộc Sa, thấy Lợi Á đứng trước mặt Mộc Sa.

“Ha ha, được đấy, Mộc Sa là dũng sĩ giỏi nhất ở nơi cư trú của bọn ta, được đấy”. Mọi người thấy Lợi Á tỏ tình với Mộc Sa, không khỏi nói lời khích lệ. Lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ tỏ tình, dũng khí này thật đáng khen ngợi.

Lợi Á thật là cởi mở, buổi tối đã nhận được không biết bao nhiêu lời tỏ tình, cởi mở như vậy thật tốt, lập tức giải quyết được không ít đàn ông độc thân, haha, lại còn tỏ tình với Mộc Sa nữa. Cô gái, cố gắng lên, tóm luôn cả Mộc Sa đi. Lam Nguyệt hả hê ngồi gặm đùi gà suy nghĩ.

“Xin lỗi, tôi có người trong lòng rồi”. Mộc Sa nhìn thoáng qua Lam Nguyệt đang hả hê, mặt tối sầm lại, quay đầu từ chối Lợi Á.

Nhìn tôi làm gì, thật là không bớt lo, cậu phải nhận lời Lợi Á chứ, cô gái tốt như vậy, ngực ra ngực, chân ra chân. Lam Nguyệt tiếp tục vùi đầu gặm đùi gà.

Lợi Á bị Mộc Sa từ chối thì tỏ vẻ không sao cả, vẫn vui vẻ cười đùa với mọi người. Cả đám người sau bữa cơm náo nhiệt, nam nữ mới kết đôi thì đi tới hang động mới đào, những người khác thì quay trở về hang của mình. Mộc Sa lúc đi còn âm trầm nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt ôm Ô Lệ quay về hang của cô. Hừ, không để ý tới cậu ta, nhìn cái gì mà nhìn, thật là, tôi có làm gì đâu, chỉ là ở trước mặt Lợi Á nói cậu còn đang độc thân thôi, ầy, đó là sự thật mà.

Truyện Chữ Hay