Viện Bảo Tàng Sơn Hải

chương 124

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

EDIT: HÂN

BETA: HẠ Y

………………

Minh Hoặc không phải đứa bé bình thường.

Tuy bề ngoài hắn chỉ là cục nắm cao một mét tròn vo mũm mỉm, nhưng bên trong lại là một vị thần già từng trải hơn vạn năm, nhìn thấu mọi luân hồi nhân tình trên trần thế. Hắn không muốn giả làm một đứa trẻ, cũng chẳng thích chịu ấm ức để giả làm đứa trẻ, nhưng ngoại hình đã quyết định thái độ đối xử của người khác với hắn như với một đứa trẻ không hiểu chuyện, dù cho hắn đã tỏ ra mình hoàn toàn không giống một đứa trẻ gì cả.

Khi đối xử với đứa trẻ không hiểu chuyện, con người sẽ cười với hắn, trêu ghẹo hắn, sẽ cho hắn đồ ăn vặt, sẽ cố ý nói chuyện với hắn bằng những từ điệp âm, nhưng chẳng ai nghiêm túc lắng nghe hắn nói gì cả, bất kể lời hắn nói giống hệt một người trưởng thành, người ta cũng chỉ cảm thấy hắn học từ đâu đó, cảm thấy đứa trẻ một tuổi mấy này biết gì đâu, sau đó mỉm cười cho qua.

Nên sống với loài người, Minh Hoặc thường cảm thấy ấm ức lắm.

Nghĩ mà xem hắn đường đường là vị thần từng chiến đấu sống còn, quá khứ ai gặp hắn mà không nơm nớp gọi một tiếng “Ma quân”, bây giờ người ta gặp hắn toàn chẳng coi ra gì, điều này thường khiến hắn cảm thán rằng, thế sự khôn lường, dòng đời đổi thay không quay lại được.

Lăng Mục Du đỡ hơn hắn, đã mất ký ức từ lâu nên chẳng có cảm giác thê lương này, nhưng có lẽ cũng cảm nhận được nỗi ưu phiền của Minh Hoặc nên thường đón hắn đến viện bảo tàng.

Trong viện bảo tàng có thần, yêu mà Minh Hoặc quen thuộc, hắn còn có đối tượng để nói chuyện, không đến mức ai cũng phớt lờ hắn đi như loài người.

Thế nên Minh Hoặc rất thích đến viện bảo tàng, chỉ ước sao ở mãi trong này không đi đâu nữa mới tốt. Dù Thủy Thôi luôn bắt nạt hắt, Đan Tiêu luôn giúp Thủy Thôi bắt nạt hắn.

Minh Hoặc muốn ở lì trong viện bảo tàng không chịu đi, Lăng Mục Du lại buộc phải suy nghĩ đến tâm trạng của Khấu Dung, đâu thể cướp con người ta trắng trợn như vậy được, và Đan Tiêu cũng sẽ lên tiếng đuổi nữa.

Một con kỳ đà cản mũi suốt ngày nhảy ra quấy rầy lúc bạn và vợ thắm thiết, đúng là đáng ghét.

“Tuyên dâm giữa ban ngày mất thuần phong mỹ tục.” Dáng người bé nhỏ của Minh Hoặc đứng thẳng trên sofa, đang chỉ thẳng vào Đan Tiêu với vẻ hiên ngang lẫm liệt, hất cái cằm nọng, cảm thấy mình là chiến sĩ hai mét tám.

Đan Tiêu rũ mắt cúi đầu, tay to đặt lên đỉnh đầu Minh Hoặc hơi ra sức đã ép cho Minh Hoặc hai mét tám tự ảo tưởng ngồi bệt lên ghế sofa, còn lăn một cái: “Ngươi cần về nhà rồi.”

“Không.” Minh Hoặc xoay người đứng lại lên sofa: “Ta cứ muốn ở đây, ngươi làm gì được? Ta tìm Thủy Thôi chơi chứ đâu phải tìm ngươi.”

“Tiểu Ngư không rảnh quan tâm ngươi.” Đang bận liên hệ với tiểu học trên trấn, gạ gẫm.. à không, là động viên đối phương đến viện bảo tàng tổ chức hoạt động mùa thu.

“Ta mặc kệ cậu ta. Dù sao nguyên thần của ta và Thủy Thôi cũng quấn riết lấy nhau khó tách rời đã hơn hai nghìn năm rồi.”

Mắt Đan Tiêu híp lại, khom lưng vươn tay, kẹp Minh Hoặc vào người mình như kẹp gối, đi thẳng ra ngoài.

“Áu áu áu áu, Đan Tiêu khốn nạn, ngươi làm gì hả!” Mặt mũi thần thánh của Minh Hoặc bị kẹp trong khuỷu tay Đan Tiêu, tay chân ngắn củn cỡn khua tán loạn, cũng chẳng sợ mình bị ngã.

Đan Tiêu cười gằn: “Tiễn ngươi về quê cũ.”

Minh Hoặc nín thinh, thời thượng cổ, hai người họ mà hẹn đánh nhau thường hay nói câu này, “tiễn về quê cũ” nghĩa là kết quả thắng thua của họ, xem ai đánh ai về lại Côn Lôn Hư. Đã bao nhiêu năm không nghe câu này rồi, Minh Hoặc bỗng thấy phức tạp lắm, cũng bùi ngùi không thôi về những năm tháng của quá khứ.

Khoan!

Dừng!

Bùi ngùi thì bùi ngùi, tên khốn nạn thắng bằng âm mưu này muốn đưa hắn đi đâu?

Trùng hợp thay Lăng Mục Du đang dẫn hiệu trưởng Triệu của trường Tiểu học Kim Phong ở trên trấn vào văn phòng, đứng ngoài cửa thấy màn này, hiệu trưởng Triệu ngớ người.

“Anh Lăng, đây, đây là viện trưởng à?” Trông như đang đánh con nít.

Lăng Mục Du cũng đực ra một lúc, nhưng chẳng mấy chốc đã hoàn hồn, cậu nở nụ cười êm ái như gió xuân nói với hiệu trưởng Triệu: “Đứa trẻ này là cháu của tôi, nghịch ngợm lắm, kiểu nhóc hư một ngày không ăn đòn là ngứa mông ấy, chắc cháu tôi vừa chọc tức viện trưởng rồi.”

Ầm, một cái nồi to đùng chụp lên đầu Minh Hoặc, oan uổng quá chừng.

Ma thần đại nhân giận sôi máu muốn minh oan cho mình, Đan Tiêu đã nhanh tay chuyển kẹp thành bế, giữ nó lại nghiêm túc nói: “Đúng, bé không nghe lời lắm, phải dạy dỗ đàng hoàng.” Nói đoạn, bèn tét hai phát vào Minh Hoặc. À, vị trí trên mông.

Minh Hoặc:!!!

ĐẬU MÁ ĐAN TIÊU NGƯƠI CHẾT CHẮC RỒI!!!

Minh Hoặc sắp phát điên lên, nó rú áu áu ra sức giãy giụa.

Lăng Mục Du ngớ người, vội nói với hiệu trưởng Triệu: “Chúng ta vào trong bàn nhé.” Gần như đẩy hiệu trưởng Triệu vào văn phòng.

Lúc ngồi trên sofa, hiệu trưởng Triệu vẫn ngây ra như phỗng.

Không ngờ viện trưởng viện bảo tàng trông lạnh lùng nghiêm nghị mà thật ra lại là một người gần gũi thân thương như thế, dạy dỗ nhóc hư cũng đánh mông, đúng là không thể đánh giá con người qua tướng mạo bên ngoài mà.

“Hiệu trưởng Triệu, uống trà đi.” Lăng Mục Du ngồi đối diện hiệu trưởng Triệu, cứu vớt danh dự cho viện bảng tàng nhà mình: “Nhân viên của viện bảo tàng chúng tôi đều giàu lòng yêu thương, vô cùng nhẫn nại với trẻ con và động vật nhỏ.” Mấy việc viện trưởng đánh con nít gì đó là trường hợp đặc biệt thôi, không đáng tính vào!

Hiệu trưởng Triệu uống ngụm trà, cười nói: “Tất nhiên tất nhiên, học sinh trường chúng tôi đều thích đến viện bảo tàng chơi.”

Trong văn phòng, Quản lý viên của viện bảo tàng Sơn Hải và hiệu trưởng Tiểu học Kim Phong đang bàn bạc hăng say những việc liên quan đến hoạt động mùa thu của học sinh và chi phí vân vân.

Trong vườn hoa phía sau, Ma quân lửa giận ngút trời túm lấy tay vị thần cao quý đang thong dong quá đỗi kia, há mồm định cắn.

Đan Tiêu xoay cổ tay, Minh Hoặc cắn trúng khoảng không, còn bị xách quần yếm giơ lên lơ lửng giữa trời.

“Aaaaaa ta phải giết ngươi! Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi!” Minh Hoặc huơ cánh tay ngắn ngủn nhưng đánh không trúng Đan Tiêu.

“Đánh không trúng.” Đan Tiêu đong đưa nó: “Muốn đánh trúng tôi, chắc còn cần mười tám năm nữa.”

“Aaaaaa…” Minh Hoặc ra sức duỗi chân: “Đồ khốn nạn, ngươi thả ta xuống trước, xem ta có đánh chết ngươi hay không.”

Mông của Ma thần là thứ mà thần nào cũng có thể tùy ý chạm vào sao?! Hả, ngươi tưởng Ma thần là gì?!

Đan Tiêu săn sóc khom lưng thả Minh Hoặc xuống đất.

Ngài Ma quân vừa được tự do lập tức tấn công vị thần cao quý, một giây sau…

Minh Hoặc bị Đan Tiêu nâng tay chặn lại đầu cách y hai bước chân, dù Minh Hoặc huơ tay huơ chân cỡ nào cũng không đánh trúng Đan Tiêu.

Minh Hoặc: “A a áu áu áu…”

Đan Tiêu: ^__^

Bấy giờ viện bảo tàng đang mở cửa làm ăn, đám yêu quái đều ở phía trước, theo lẽ thường thì không có con yêu nào nhìn thấy cảnh mất mặt này của ngài Ma quân cả, ấy vậy mà trùng hợp làm sao, hai tiểu yêu duy nhất chưa hóa hình trong viện bảo tàng – bé rồng trắng và cọp oai phong và đám tiểu yêu chưa hóa hình ở núi Ngọa Long được họ mời đến đều đang nô đùa trong vườn hoa phía sau.

Vườn hoa phía sau được dựng phép che mắt và sương mờ, loài người không vào được nên tiểu yêu chưa hóa hình có thể nô đùa hết mình trong vườn, đám tiểu yêu bèn vui vẻ chơi trò trốn tìm ở vườn hoa phía sau.

Đợt trốn tìm mới của chúng vừa bắt đầu, chúng mới tìm được nơi để trốn thì bé rồng trắng làm “ma” đợt này còn chưa kịp đút đầu ra khỏi hang giả, nơi cố định cho “ma” ở, thì thần cao quý và Ma quân đã đến rồi.

Đám tiểu yêu còn tưởng thần cao quý dẫn Ma quân đến chơi với bọn nó, ai ngờ màn này lại xảy ra trước mắt.

“…”

“…”

“…”

Đám tiểu yêu run lẩy bẩy ở nơi mình trốn, thấy cảnh này rồi, có khi nào chúng sẽ bị Ma quân đuổi giết không? Bị Ma quân vặt lông? Nghe nói Ma quân thù dai lắm!

Tương lai yêu quái sao mà tăm tối, hức hức hức…

Đám tiểu yêu đã lo lắng quá rồi, bây giờ thần lực linh lực của Minh Hoặc đều chưa hồi phục, kẻ không có thần lực linh lực như hắn chỉ là một đứa bé bình thường, chỉ cần chúng trốn kỹ, không chủ động ra đó, Minh Hoặc sẽ không phát hiện ra chúng, tất nhiên cũng chẳng biết cảnh mất mặt của mình đã bị mười mấy tiểu yêu nhìn thấy.

Đan Tiêu vừa vào vườn hoa phía sau đã biết đám tiểu yêu đang trốn, nhưng y vẫn không nhắc Minh Hoặc, tại sao phải nhắc con kỳ đà to xác này.

Bắt nạt Minh Hoặc thỏa thích rồi, Đan Tiêu mới xách cục tròn dưới tay mình lên, thu ngắn khoảng cách, chớp mắt đã dịch chuyển đến ngoài cửa tiệm trà sữa Sweet Time.

Trong tiệm, Khấu Dung đang order cho khách, Diệp Đình Đình đang pha trà sữa, thấy Đan Tiêu đột ngột xuất hiện đều giật mình.

“Á á á á á…” Khách trong tiệm thấy Đan Tiêu thì ngạc nhiên hô lên.

“Tôi đưa Minh Hoặc về cho các cô.” Đan Tiêu đi thẳng vào trong tiệm, mở cửa quầy pha chế ném cục tròn vào trong.

“Cảm, cảm ơn.” Diệp Đình Đình ngơ ngác cảm ơn.

“Viện trưởng? Anh Lăng không xuống cùng anh à?” Khấu Dung ngó nghiêng ra ngoài một lúc, không thấy bóng dáng Lăng Mục Du đâu, thấy lạ quá chừng, chẳng phải trước giờ hai người họ làm gì cũng có nhau à?!

“Em ấy bận.” Đan Tiêu không giải thích quá nhiều.

Minh Hoặc vừa được thả vào quầy pha chế đã xông ra ngoài, còn lẩm bẩm với Đan Tiêu: “Đan Tiêu, ngươi qua đây, ta phải giết ngươi, một trăm lần!”

Khấu Dung nhíu mày, nhẹ giọng quở trách: “Hoặc Hoặc, không lễ phép đấy.”

Minh Hoặc ôm một bụng ấm ức, mà hắn lại không thể nói mình bị Đan Tiêu tét mông, còn bị Đan Tiêu bắt nạt đủ kiểu, sao hắn nói ra chuyện mất mặt như vậy được.

Chỉ hờn bản thân bây giờ nhỏ bé yếu ớt, không thể tẩn cho tên khốn Đan Tiêu này một trận nhừ đòn.

Sớm muộn cũng có một ngày hắn phải đánh lại Đan Tiêu, một trăm cái, không thiếu cái nào!!!

Cậu bé Minh Hoặc tức giận như con cá nóc khoanh đôi tay mập mạp đi qua đi lại trong quầy pha chế, trầm ngâm.

Tuy chờ hắn hồi phục rồi có thể đánh gục Đan Tiêu, nhưng thời gian chờ đợi dài quá, trong lúc đó phải làm thêm chút chuyện quấy phá Đan Tiêu mới được.

Cục tròn Minh Hoặc chuyển tư thế khoanh tay sang sờ cái cằm nọng, bước tới bước lui trong quầy pha chế, áng chỗ cực kỳ.

“Hoặc Hoặc, cháu ngồi ngoan được không?” Diệp Đình Đình nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cháu lùn vậy, nhỡ dì bất cẩn giẫm trúng cháu thì sao?”

Minh Hoặc: (╰_╯)

Khấu Dung bưng trà sữa cho khách, vào quầy véo mặt con trai: “Ngoan nào, xem phim hoạt hình nhé?”

Minh Hoặc cũng biết mình như vậy đúng là gây cản trở thật, bèn vâng lời ra khỏi quầy pha chế, đến vị trí riêng của mình, vừa ra đã thấy một người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ cứ nhìn chằm chằm Khấu Dung không rời mắt.

Lại một kẻ dê xồm!

“Sao hắn ta lại đến đây?” Minh Hoặc quay đầu hỏi Diệp Đình Đình.

Ngày nào cũng đến tiệm nhà họ uống trà sữa, còn cố tình ngồi ở chỗ có tầm quan sát tốt nhất tiện nhất để nhìn lén vị trí của của Khấu Dung, mà thường là ngồi hơn nửa ngày trời, còn tạo đủ cơ hội để nói chuyện với Khấu Dung, thậm chí có một lần định lén sờ tay Khấu Dung, nhưng bị Minh Hoặc hắt ly nước lên quần nên mới không đạt được mục đích.

Diệp Đình Đình cạn lời: “Chúng ta mở cửa làm ăn, không thể không cho người ta vào tiêu được.” Người ta chỉ ngồi đó xem thôi, còn mua trà sữa, họ muốn báo cảnh sát bắt nhốt người này cũng chẳng tìm được lý do.

Minh Hoặc phẫn nộ: “Vậy thì dựng cái bảng trước cửa, viết ‘dê xồm không được vào trong’!”

Diệp Đình Đình & Khấu Dung: “…”

Người theo đuổi Khấu Dung: “…”

Ngài Ma quân vốn đã ngậm cục tức trong bụng, thấy tên dê xồm có ý đồ với Khấu Dung thì càng tức giận hơn.

Đồ dê xồm không biết xấu hổ, dám cả gan ngấp nghé người phụ nữ mà Ma quân bảo vệ sẽ phải trả giá đắt.

Không xử lý được Đan Tiêu, chẳng lẽ còn không xử một tên dê xồm à!

Truyện Chữ Hay