Hạ Mộng lên lớp , chỉ hy vọng Thẩm Dật ở nước ngoài có thể bình an, cô theo trường học Quốc tế Bắc Kinh đến nước Mỹ du học, đi đến các thành phố của nước Mỹ, cũng chưa nhìn thấy Thẩm Dật, có lẽ lựa chọn của Thẩm Dật không phải là đến Mỹ như đại chúng.
Hạ Mộng lớp thích chơi với đàn anh đàn chị lớn hơn mình một tuổi, bởi vì bạn từ nhỏ của Hạ Mộng cũng ở cùng trường, nhưng lại lớn hơn cô một lớp.
Năm lớp Hạ Mộng chuyển nhà đến gần nhà bạn từ nhỏ, mỗi ngày đều học cùng bạn từ nhỏ. Thuận tiện quen biết bạn học cùng lớp của bạn từ nhỏ.
Bạn học cùng lớp này giống như nam chính phim truyền hình vườn trường trên TV, thành tích là hạng nhất, nhưng cũng không đẹp trai như các nam chính, trông cũng không phải quá tốt, hơn nữa trên mặt cũng có chút mụn thanh xuân.
Hạ Mộng thường xuyên nghe bạn từ nhỏ gọi anh là Giang Tử Hành, Hạ Mộng cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng cũng không lưu ý nhiều.
Trên lễ khai giảng ngày đầu tiên đến trường, Hạ Mộng nghe thấy cái tên quen thuộc này trong miệng hiệu trưởng.
“Kỳ thi cuối học kỳ một, hạng nhất khối lại là Giang Tử Hành, hạng nhì khối là xxx, hạng thứ ba là xxx. Mời các bạn được đọc tên lên đài nhận học bổng và giấy khen.”
Khó trách cảm thấy quen tai, sau mỗi lần thi cử đều có thể nghe thấy cái tên này, đáng tiếc, cũng không có gương mặt của nam chính. Mỗi lần Hạ Mộng chờ xe bus, lúc bạn từ nhỏ nói chuyện với các bạn học khác, Giang Tử Hành chỉ ở bên cạnh nghe, cũng không cười, cũng không nói gì.
“Giang Tử Hành, làm sao mỗi lần anh đều không nói lời nào thế, bình tĩnh như vậy sao.” Hạ Mộng nói với Giang Tử Hành.
“Có cái gì buồn cười, đều là chuyện cười.” Giang Tử Hành phản bác lại Hạ Mộng, Hạ Mộng cũng đáp lại anh: “Đây là sự bình tĩnh của học sinh mũi nhọn, anh Bình Tĩnh.” Đối thoại của hai người cũng không có ác ý.
“Giang Tử Hành ở trường cũng là như thế này, đều không nói gì, quen là tốt rồi, nhưng Giang Tử Hành là anh Bình Tĩnh là thật.” Bạn từ nhỏ cũng nói.
Hạ Mộng: “Em về sau sẽ gọi anh là anh Bình Tĩnh, Giang Tử Hành.”
“Tùy em.” Vẫn là sự lạnh nhạt vốn có.
Sau này Hạ Mộng nhìn thấy Giang Tử Hành thì đều gọi là anh Bình Tĩnh, ngay từ đầu Giang Tử Hành cũng không phản ứng với Hạ Mộng, gọi nhiều rồi, thì chả sao hết. Sau đó khi Hạ Mộng chỉ còn cách trạm xe bus vài trăm mét, thì sẽ gọi anh: “Anh Bình Tĩnh, anh lại đến”, nhưng Giang Tử Hành vẫn không nói lời nào, nhưng sẽ ngẩng đầu nhìn cô, có khi cũng sẽ gật đầu hoặc là chờ Hạ Mộng đi đến gần đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Hạ Mộng: “Hôm qua em gửi QQ cho Ngô Phong, anh ấy cũng không thèm phản ứng em, nhưng em nhìn thấy anh ấy like cho Lưu Giai Gia, anh có phải là thích Lưu Giai Gia hay không.”
Ngô Phong: “Nói bừa cái gì thế, lúc ấy vừa lúc bạn em tìm anh hỏi vấn đề, anh liền gửi like. Hơn nữa lúc em gửi tin nhắn cho anh, anh đang nói chuyện phiếm với Giang Tử Hành, đương nhiên không phản ứng với một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.
Hạ Mộng: “Anh Bình Tĩnh còn chơi QQ à, em cho rằng cái gì anh cũng không chơi, mã QQ của anh bao nhiêu để em add.”
Hạ Mộng add Giang Tử Hành, nhìn không gian QQ của Giang Tử Hành giống như người già, đều là thời tiết hôm nay hoặc đánh dấu gì đó. Nhưng mà Hạ Mộng có QQ của hạng nhất khối thì sợ gì, có bài tập thì chia cho Giang Tử Hành, Giang Tử Hành thật sự giúp cô làm ra giấy rồi chụp gửi cho cô.
Có đôi khi Giang Tử Hành cũng sẽ nói: “Đơn giản như vậy em cũng không biết, vẫn luôn chép bài tập thì thi cử làm sao bây giờ.” Nhưng vẫn là viết bài xong gửi qua cho Hạ Mộng.
Hạ Mộng nói Giang Tử Hành ở trên Wechat không chút bình tĩnh, đều không thể gọi anh là anh Bình Tĩnh. Nhưng các bạn học khác của Giang Tử Hành trên QQ không thích nói chuyện giống ngoài hiện thực, ngay cả nhóm lớp cũng chưa từng tham gia thảo luận.
Hạ Mộng thường xuyên không muốn học từ đơn và bị ở lại sau tan học, bạn từ nhỏ sẽ chạy đến văn phòng nói không đợi cô về nhà. Giang Tử Hành đi cùng với anh ấy, cũng chỉ là nhìn Hạ Mộng, trong lòng Hạ Mộng rất tức giận, Hạ Mộng cảm thấy: Anh đến cười nhạo em thì thôi, anh còn mang người đến cười nhạo em. Nhưng mỗi lần Hạ Mộng đều hy vọng Giang Tử Hành có thể đến cùng bạn từ nhỏ, có lẽ đến Hạ Mộng cũng không biết vì điều gì.
Dần dần Hạ Mộng cảm thấy loại cảm giác này càng ngày càng giống cảm giác của cô với Thẩm Dật, nhưng Hạ Mộng lại cảm thấy có thể là Thẩm Dật đột nhiên rời đi rất không quen, dẫn tới việc thân quen với Giang Tử Hành như cũ. Hạ Mộng cũng rất ít khi tìm Giang Tử Hành buôn chuyện.
“Gần đây em không có bài tập à?” Giang Tử Hành ở trạm xe bus đột nhiên hỏi Hạ Mộng.
“A? Ồ, đúng vậy, gần đây không biết vì sao bài tập giáo viên giao về rất ít.” Hạ Mộng rất chột dạ.
Sau đó Giang Tử Hành vẫn giống như trước kia, vẫn không thể nói chuyện.
“Mình cảm thấy mình có chút thích Giang Tử Hành.” Hạ Mộng nói với Lưu Giai Gia.
Lưu Giai Gia: “A? Giang Tử Hành là ai?”
Hạ Mộng: “Ai da chính là anh Bình Tĩnh, phiền muốn chết.”
Lưu Giai Gia: “A hoá ra cậu thích loại hình này à, mình cho rằng cậu thích loại người như Thẩm Dật đấy.”
Thẩm Dật, đã lâu không nghe thấy cái tên này. Năm lớp Giang Tử Hành ở tầng cao nhất, nhưng Giang Tử Hành cũng không nhìn cô, ngược lại mấy người cùng ngồi xe bus phất tay với cô, Giang Tử Hành mới nhìn về phía cô một cái.
Sau này mỗi lần Hạ Mộng ngẩng đầu cũng có thể thấy Giang Tử Hành đang nhìn cô, cô tan học liền đi tìm Lưu Giai Gia: “Giai Gia! Cậu đoán xem làm sao, lúc anh Bình Tĩnh luyện tập nhìn mình! Anh ấy nhìn mình!”
Sau đó nữa Hạ Mộng cố ý không nhìn Giang Tử Hành, nhưng đầu vẫn sẽ nhìn về phía đó một chút, dùng dư quang nhìn Giang Tử Hành có nhìn cô hay không, cô rất vui vẻ, bởi vì mỗi lần Giang Tử Hành đều nhìn cô. Nhưng mà cô càng không hiểu, rõ ràng Giang Tử Hành có thể thấy cô, vì sao trước đó sẽ không chào hỏi với cô đâu.
Cuối cùng bạn từ nhỏ cũng làm một chuyện mà người làm, cuối tuần đến trường học đi lấy bài tập để quên, còn mang theo Hạ Mộng. Hạ Mộng đi đến lớp của bạn từ nhỏ, anh ấy giới thiệu vị trí của từng người thường ngồi trên xe bus, Giang Tử Hành ngồi ở sau anh ấy, lúc anh ấy tìm bài tập, lật đến một quyển sách bài tập của Giang Tử Hành.
Hạ Mộng: “Đây là sách bài tập của anh Bình Tĩnh? Em phải chụp ảnh cho anh ấy, để anh ấy nhìn xem em ở đâu.”
“Có cái gì đáng chụp, cậu ấy cũng không phải không biết em với anh đến trường học.” Bạn từ nhỏ dỗi cô.
Nhưng Hạ Mộng vẫn chụp lại, lại chưa gửi qua cho Giang Tử Hành, chỉ lưu lại trong Album điện thoại của mình. Hạ Mộng đến lúc nhàm chán sẽ tìm bức ảnh kia ra, lúc không cần dùng đến sách vở bắt chước chữ của Giang Tử Hành, viết tên Giang Tử Hành, thời gian nghỉ trưa cũng không tìm Lưu Giai Gia, ngồi ở chỗ ngồi bắt chước viết tên của anh.
“Hạ Mộng, cậu thích Giang Tử Hành thì trực tiếp nói với người ta, mỗi ngày ở đây giống như một nữ hoa si.” Lưu Giai Gia ở trên xe bus nói ra.
“Lưu Giai Gia, cậu nói gì thế, cậu có bệnh à, mình xem là cậu thích anh Bình Tĩnh đi.” Hạ Mộng tức muốn hộc máu.
Hạ Mộng chột dạ nhìn thoáng qua Giang Tử Hành, Giang Tử Hành cũng không dao động gì, trong lòng Hạ Mộng vẫn có chút khó chịu. Tâm tư này của Hạ Mộng đã được bạn từ nhỏ và các bạn học khác ở lớp bọn họ biết, Hạ Mộng không xác định được Giang Tử Hành lúc ấy có nghe thấy hay không, hoặc Giang Tử Hành có được người khác nói cho hay không, nhưng Hạ Mộng làm gì cũng lớn gan.
Hạ Mộng sẽ nhìn thẳng Giang Tử Hành vào lúc luyện tập, Giang Tử Hành cũng sẽ nhìn cô. Sau khi ăn cơm trưa xong sẽ lôi Lưu Giai Gia đến sân thể dục tản bộ, bởi vì Giang Tử Hành có thói quen đi tản bộ sau khi ăn uống. Lúc đi qua quầy bán quà vặt, sẽ mua bánh mì cho Giang Tử Hành, để bạn từ nhỏ mang cho Giang Tử Hành. Trong lúc cùng học tiết thể dục, tìm mấy người Giang Tử Hành đánh cầu lông. Trong lòng Hạ Mộng biết rõ, biết rằng Giang Tử Hành có tình cảm với cô, Giang Tử Hành đối xử với cô không giống người khác, nhưng cô vẫn không dám thổ lộ.
Giang Tử Hành càng nói càng nhiều hơn với cô trên QQ, còn nói nhiều hơn thường ngày với cô, cũng sẽ để bạn từ nhỏ mang bánh mì mà Giang Tử Hành mua cho cô ở quầy ăn vặt. Nhưng như vậy Hạ Mộng lại càng khó chịu, cô bỗng nhiên lại cảm thấy Giang Tử Hành thay đổi có phải bởi vì những người khác hay không, bởi vì cô ở trạm xe bus nghe được nữ sinh khác nói: “Bây giờ Giang Tử Hành càng ngày càng nhiều lời, thật đúng là không thể gọi là anh Bình Tĩnh được.”
Lúc này Hạ Mộng đột nhiên ý thức được, Giang Tử Hành không chỉ làm vậy với cô, mà anh với những nữ sinh khác cũng như vậy, ngày thường Giang Tử Hành nói chuyện trong lớp với nữ sinh nào, cùng nữ sinh nào lập nhóm, hoặc là bạn cùng bàn có phải nữ sinh hay không, cô cũng không biết, có lẽ bởi vì thích nữ sinh khác nên mới như vậy. Hạ Mộng thậm chí còn cho rằng Giang Tử Hành mua bánh mì cho cô, đều là bởi Hạ Mộng từng mua bánh mì cho anh, anh đang “trả nợ.” Nhưng Hạ Mộng cũng không tìm Giang Tử Hành hay người khác để chứng thực, bởi vì cô sợ thật sự như mình nghĩ, nếu câu trả lời thật sự làm người khác khó chấp nhận, không bằng không trả lời gì.
Từ ngày đó về sau Hạ Mộng luôn trốn tránh Giang Tử Hành, Giang Tử Hành đi hướng Đông, cô liền đi hướng Tây, Giang Tử Hành tan học lúc :, cô kéo dài đến giờ mới ra khỏi cổng trường, có đôi khi sẽ gặp ở trạm xe bus, Hạ Mộng cũng sẽ kéo Lưu Giai Gia đi dạo trong siêu thị một vòng, chờ đến khi lên xe số . Nhưng mỗi lần đều nhìn thấy Giang Tử Hành ở trạm xe bus, thậm chí có khi chỉ có mình Giang Tử Hành, cô cũng không muốn đi dạo siêu thị mỗi ngày, Giang Tử Hành ngồi xe bus ở trạm xe bus sau sân trường, Hạ Mộng liền đi xe bus ở trước cổng trường. Gặp ở quầy bán quà vặt, Hạ Mộng cũng sẽ đột nhiên buông Lưu Giai Gia ra nói: “Ai da, tiết Tiếng Anh tiếp theo phải nghe viết từ đơn, mình còn chưa thuộc, mình về lớp trước.”
Nhưng Hạ Mộng cũng không rời đi, mà đứng ở phía sau tường nhìn Giang Tử Hành, Giang Tử Hành nói chuyện với Lưu Giai Gia, nhìn các bạn học khác nói chuyện phiếm, mặc kệ là nam hay nữ.
Đoạn thời gian đó điện thoại của Hạ Mộng chỉ phát một bài hát tuần hoàn – “An Tĩnh” của Châu Kiệt Luân.
“Em muốn tôi nói nhiều lời khó nghe hay sao,
Tôi thật sự không muốn phải chia tay,
Tại sao em cứ muốn tôi phải mỉm cười mà bước đi,
Tôi không có tài năng như vậy,
Bao dung em và chấp nhận hắn ta.”
Học kỳ sau của lớp , cơ hội Hạ Mộng gặp được Giang Tử Hành càng ít, Giang Tử Hành phải thi vào cấp ba, tiết thể dục của lớp đều bị môn chính chiếm hết, ngoại trừ tiết chạy thì đều không thể nào gặp được. Cho đến một ngày, Hạ Mộng thấy Lưu Giai Gia ở cửa lớp Giang Tử Hành nói cái gì, nói hết giờ tan học, Hạ Mộng lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, có thể Giang Tử Hành thích Lưu Giai Gia, mà không phải cô hay không. Phòng học lớp và cùng một dãy, cho nên có phải Giang Tử Hành nhìn thật ra là Lưu Giai Gia, mà không phải cô, Giang Tử Hành chờ chính là Lưu Giai Gia, chứ không phải Hạ Mộng hay không.
Hạ Mộng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cô không đến hỏi Giang Tử Hành, cũng không hỏi Lưu Giai Gia, bọn họ nói gì. Năm lớp Hạ Mộng cũng xa cách Lưu Giai Gia dần, mỗi ngày tan học đều ở lại lớp nói chuyện phiếm với Triệu Văn An và Lý Quý Lễ. Lưu Giai Gia đến tìm Hạ Mộng. Hạ Mộng cũng tránh không gặp, hoặc là đang đi đến văn phòng giáo viên, hoặc là đang chép bài tập. Giang Tử Hành gặp Hạ Mộng vài lần ở văn phòng, chào hỏi Hạ Mộng, kết quả Hạ Mộng cúi đầu rồi rời đi.
Cho đến khi nhóm người Giang Tử Hành thi cấp ba xong, Hạ Mộng mới chào hỏi Giang Tử Hành trên QQ: Thi thế nào. Giang Tử Hành lại là một bộ dáng tâm tình rất tốt, hàn huyên với Hạ Mộng rất lâu, nhưng Hạ Mộng cũng chỉ trả lời anh bằng: “Vâng, ồ, thế ạ”. Giang Tử Hành nói với cô bọn họ mấy ngày nữa chơi xé bảng tên ở trên quảng trường bên cạnh tiểu khu, cô có muốn đến hay không. Hạ Mộng trước đó đã nghe bạn từ nhỏ nói qua, dường như nhóm anh ấy phát hiện không khí giữa cô, Giang Tử Hành và Lưu Giai Gia không đúng lắm, nên nói Giang Tử Hành đến, Lưu Giai Gia không đến. Còn bảo Giang Tử Hành hỏi Hạ Mộng, nhưng Hạ Mộng vẫn từ chối, giống lý do từ chối Giang Tử Hành: Lớp , cần phải ôn tập thi cấp ba, không có thời gian đi. Bọn họ cũng không nói thêm gì.
Hạ Mộng không hỏi Giang Tử Hành thi đỗ trường học nào, cô biết thành tích của Giang Tử Hành có thể đỗ vào trường học tốt nhất. Cô cũng không đi ra ngoài chơi với Lưu Giai Gia nữa.
Hạ Mộng lên đến lớp , thì đi du học với Triệu Văn An và Lý Quý Lễ, nhưng lại không xoá QQ của Giang Tử Hành. Cho đến khi Hạ Mộng không còn dùng QQ, lại vẫn thường xuyên đăng nhập vào xem không gian của Giang Tử Hành, cũng không nói chuyện lại.
“Khi vì sao ấy xuất hiện phía chân trời,
Em có hay rằng tôi lại bắt đầu nhớ đến em,
Yêu biết bao vậy mà chỉ có thể nhìn nhau từ chốn xa xăm,
Giống như ánh trăng chiếu rọi mặt biển,
Ai biết yêu là gì,
Gặp gỡ ngắn ngủi lại nhớ mãi không quên,
Dùng hết thời gian cả cuộc đời,
Thế nhưng không học được cách quên đi,
Hiện giờ chúng ta đã trời Nam đất Bắc,
Cuộc sống chúng ta đều giống nhau,
Người hiện tại cho tôi điểm tựa vững chắc,
Nhưng mong em được dịu dàng bao bọc,
Qua bao nhiêu thời gian hoảng hốt,
Phảng phất thấy em lui tới trong biển người,
Trong mơ hồ em đã xuất hiện,
Chỉ chớp mắt lại không còn thấy đâu.”
“Nếu Tình Yêu Là Do Ý Trời” – Lý Kiện