Arrango mở ngăn kéo ở một trong mấy bàn giấy lèn chật ních trong phòng đội chuyên án giết người, lấy ra một cuốn băng video. Đoạn gã dẫn đường ra khỏi phòng, đi dọc hành lang rồi bước qua cánh cửa lửng của quầy tiếp tân khu văn phòng thám tử chính. McCaleb thấy họ đang tiến về phía phòng làm việc của Buskirk lúc này vẫn vắng tanh. McCaleb đặt gói bánh lên quầy tiếp tân đằng trước rồi theo hai người kia vào phòng.
Bị đẩy sát vào một góc phòng là một cái tủ hồ sơ làm bằng thép có bánh xe. Nó là loại trang bị thường dùng ở các lớp học và phòng giảng huấn, Arrango mở hai cửa tủ ra, bên trong có một cái tivi và đầu chiếu video. Gã mở máy rồi nhét cuốn băng vào.
“Xem cái này đi, rồi cho tụi tôi biết điều tụi tôi chưa biết,” gã nói với McCaleb mà không nhìn ông. “Chừng đó có thể tụi tôi sẽ bênh cho anh trước ông trung úy.”
McCaleb chuyển chỗ cho đến khi đứng ngay trước mặt tivi. Arrango bấm nút play, hình ảnh đen trắng liền hiện lên trên màn hình. McCaleb trông thấy khung cảnh trong tầm nhìn của một máy camera giám sát gắn trên trần ở trong một cửa hàng bách hóa nhỏ. Khung hình gói gọn xung quanh khu vực quầy trước. Mặt quầy phủ kính, đầy những hộp thuốc lá, máy ảnh dùng một lần, pin, cùng những món hàng kỹ thuật cao khác. Một dòng chữ và số cho biết ngày giờ chạy ngang mép dưới màn hình.
Khung hình trống trong một thoáng, rồi thì đỉnh mái đầu tóc bạc của người trông quầy xuất hiện ở góc dưới bên trái khung hình, trong khi ông ta cúi người trên cuốn sổ chi thu tiền mặt.
“Đó là Chan Ho Kang, chủ tiệm,” Arrango vừa nói vừa lấy một ngón tay gõ gõ lên màn hình, để lại một vết ố do mỡ bánh rán. “Ông ta đang sống những giây phút cuối cùng trên thế gian ở cái xó này.”
Kang đang mở ngăn kéo đựng tiền mặt. Ông ta đập một chồng đồng hai lăm xu vào góc quầy rồi ném đồng xu vào góc dành sẵn trong ngăn kéo. Ngay khi ông ta sập ngăn kéo lại, một phụ nữ tiến vào khung hình. Một khách hàng. McCaleb nhận ra cô ta ngay lập tức nhờ bức ảnh mà Graciela Rivers đã cho ông xem lúc ở trên thuyền.
Gloria Torres vừa lại gần quầy vừa mỉm cười rồi đặt hai phong kẹo Hershey lên mặt kính. Đoạn cô lấy túi xách, mở túi, rút ví tiền ra trong khi ông Kang gõ gõ các phím trên máy tính tiền.
Gloria nhìn lên, tiền cầm tay, thì vừa khi đó bất ngờ một dáng người khác bước vào khung hình. Đó là một gã đàn ông đeo mặt nạ trượt tuyết màu đen trùm kín mặt và vận cái gì đó nom như bộ áo liền quần màu đen. Hắn tiến tới sau lưng Gloria mà cô không hề hay biết. Cô vẫn đang mỉm cười. McCaleb nhìn dãy số đếm giờ trên màn hình thấy lúc đó là ::, rồi quay lại nhìn những gì đang xảy ra trong cửa hàng. Ông có cảm giác lạ lẫm khi nhìn những hành động đó xảy ra trong chốn câm lặng màu đen trắng đầy siêu thực này. Từ đằng sau, gã đàn ông đeo mặt nạ trượt tuyết đặt bàn tay phải lên vai phải Gloria, rồi bằng một động tác chậm rãi của tay trái hắn kề họng một khẩu súng ngắn vào màng tang trái của cô. Không hề do dự, hắn bóp cò.
“Bòm-bòm!” Arrango nói.
McCaleb cảm thấy ngực ông siết lại như nắm đấm trong khi quan sát viên đạn xé toang sọ Gloria, một đám sương mù rùng rợn toàn máu bùng ra từ vết thương chỗ đạn chui vào và vết thương nơi đạn chui ra ở hai bên đầu cô.
“Chả bao giờ biết mình bị cái gì nện,” Walters nói khẽ.
Gloria giật nảy người về phía trước, rụm xuống quầy rồi ngật ra đằng sau, đổ vật vào hung thủ trong khi hắn vòng tay phải quàng quanh người cô, ngang qua ngực cô. Lùi lại một bước, giữ Gloria đằng trước như tấm khiên chắn, hắn giơ tay trái lên nã đạn vào ông Kang, trúng vào chỗ nào đó trên người ông. Chủ hiệu bật ngửa vào tường rồi lại chúi ra đằng trước, nửa trên người ông đổ ụp lên quầy khiến kính nứt rạn.
Hai tay ông chới với rướn qua quầy, hai bàn tay ông quờ quạng tìm chỗ bám như một người đang trèo lên vách đá. Cuối cùng ông buông xuôi, người ông rơi phịch xuống sàn phía sau quầy.
Hung thủ để cho xác Gloria chuội xuống sàn, nửa trên người cô rơi ra ngoài khung hình. Chỉ còn bàn tay cô, như thể vươn ra trên sàn nhà, và hai chân cô là vẫn còn trên màn hình. Hung thủ tiến lại gần quầy, nhanh chóng cúi người qua quầy nhìn xuống ông Kang nằm trên sàn. Kang đang với tay vào một ngăn kệ phía dưới quầy, cuống cuồng kéo mấy chồng túi màu nâu ra. Hung thủ chỉ quan sát ông, cho tới khi cánh tay ông Kang thòi ra, một khẩu súng lục đen nắm trong bàn tay. Gã đàn ông đeo mặt nạ trượt tuyết lạnh lùng bắn vào giữa mặt Kang ngay trước khi ông kịp giương súng lên.
Khom người hơn nữa qua quầy, hai bàn chân nhấc hẳn lên không, hung thủ túm lấy một trong các vỏ đạn bị tống ra rơi cạnh cánh tay Kang. Đoạn hắn thẳng người dậy, vươn tay lấy những tờ giấy bạc từ trong ngăn kéo tiền mặt để mở. Hắn nhìn lên máy quay. Dù có mặt nạ, vẫn thấy rõ gã đàn ông nháy mắt và nói gì đó với máy quay, rồi vội vã rời khỏi khung hình về bên trái.
“Hắn đang nhặt hai vỏ đạn khác,” Walters nói.
“Trên camera không có âm thanh phải không?” McCaleb hỏi.
“Phải,” Walters nói. “Hắn có nói gì đi nữa cũng chỉ là với chính hắn thôi.”
“Chỉ có một camera trong cửa hàng?”
“Có một thôi. Kang bủn xỉn lắm. Người ta bảo chúng tôi thế.”
Trong khi họ tiếp tục quan sát, hung thủ lại bước ngang qua góc màn hình một lần nữa khi hắn bỏ đi.
McCaleb nhìn ngây dại vào màn hình tivi, sững sờ trước sự tàn nhẫn của hành vi bạo lực, mặc dù ông là người giàu kinh nghiệm đến mấy. Lấy đi hai mạng người chỉ vì mớ tiền trong một cái ngăn kéo.
“Anh chả bao giờ xem được cảnh này trên chương trình America’s Favorite Home Videos đâu,” Arrango nói.
McCaleb từng gặp những tay cớm kiểu như Arrango suốt bao nhiêu năm. Họ cư xử như thể chẳng gì có thể khiến họ động lòng được. Họ có thể nhìn những cảnh tội ác kinh khiếp nhất mà vẫn cười đùa được. Đó là một phần của bản năng sinh tồn. Hành động, nói năng như thể mấy chuyện đó chả có nghĩa gì với ta, nhờ vậy mà ta có một tấm khiên an toàn. Ta sẽ không bị tổn thương.
“Tôi xem lại được không,” McCaleb nói. “Lần này các anh chạy chậm lại được không?”
“Chờ chút,” Walters nói. “Chưa hết đâu.”
“Sao kia?”
“Người Tốt bụng xuất hiện ngay bây giờ đây.”
“Người tốt bụng?”
“Anh chàng bác ái. Một tay người Mễ vào cửa hiệu, tìm thấy hai người và ra sức cứu họ. Anh ta cố giúp người đàn bà, nhưng Kang thì anh ta chịu không làm gì được. Rồi anh ta ra chỗ điện thoại công cộng đằng trước mà gọi - kìa anh ta kìa.”
McCaleb nhìn lại màn hình. Dãy số chỉ giờ hiện là :: và một người đàn ông tóc sẫm, da sẫm mặc quần jeans, áo phông đã bước vào khung hình. Đầu tiên anh ta ngập ngừng ở bên phải màn hình, xem ra đang nhìn Gloria Torres, rồi thì tiến lại quầy và nhìn ngang qua quầy. Xác Kang nằm trên sàn trong vũng máu. Có những vết thương rộng hoác, xấu xí trên ngực và mặt ông. Mắt ông mở thao láo bất động. Rõ là ông đã chết. Người Tốt bụng quay lại với Gloria. Anh ta quỳ xuống sàn và hình như khom xuống phần thân trên cô đang ở ngoài màn hình. Nhưng hầu như lập tức anh ta lại đứng dậy và rời khỏi màn hình.
“Anh ta sang chỗ gian bên tìm bông băng,” Arrango nói. “Thậm chí anh ta còn băng đầu cô ta bằng băng dính và một miếng Kotex nữa. Một miếng cỡ siêu bự.”
Người Tốt bụng quay lại chăm sóc Gloria, thế nhưng toàn bộ chuyện đó diễn ra ngoài màn hình.
“Màn hình chả lần nào lấy được trọn hình ảnh thằng cha,” Arrango nói. “Mà thằng cha cũng không nấn ná lâu. Ra đằng trước gọi chín một một, gọi xong là gã phắn.”
“Sau đó anh ta chẳng bao giờ ló mặt nữa à?”
“Không. Chúng tôi có đăng lên tivi. Anh biết đó, yêu cầu anh ta xuất đầu lộ diện vì có thể anh ta đã nhìn thấy gì đó khả dĩ giúp cho việc điều tra. Nhưng không. Anh chàng như tan thành khói.”
“Lạ.”
Trên màn hình người đàn ông đứng dậy, lưng vẫn quay về phía camera. Trong khi rời khỏi khung hình, anh ta liếc về bên trái nên có thể thoáng thấy nét nhìn nghiêng khuôn mặt anh ta. Anh ta có râu mép màu sẫm. Rồi anh ta biến khỏi tầm nhìn.
“Giờ anh ta gọi cảnh sát chứ?” McCaleb hỏi.
“Chín một một,” Walters nói. “Anh ta nói ‘xe cấp cứu’, thế là họ chuyển luôn anh ta sang bên Phòng cháy chữa cháy.”
“Sao anh chàng này không xuất hiện?”
“Về chuyện đó tụi tôi có một giả thuyết,” Arrango nói.
“Cho tôi biết được không?”
“Giọng nói trên tổng đài chín một một có âm sắc Mỹ La-tinh,” Walters nói. “Chúng tôi đồ rằng anh chàng này là dân nhập cư bất hợp pháp. Anh ta không ló mặt vì sợ nếu chúng tôi nói chuyện với anh ta, chúng tôi sẽ phát hiện và tống anh ta về nước.”
McCaleb gật. Nghe hợp lý, nhất là ở Los Angeles, nơi có hàng chục vạn người nhập cư bất hợp pháp trốn tránh chính quyền.
“Chúng tôi đã rải tờ rơi ở các khu của dân Mễ và đến khu Kênh Ba mươi tư,” Walters tiếp. “Hứa là anh ta sẽ không bị trục xuất, chỉ cần anh ta tới kể cho chúng tôi nghe anh ta nhìn thấy gì, nhưng công cốc. Ở mấy khu đó chuyện này xảy ra luôn. Chết tiệt, đã từ mấy cái xứ kia mò tới đây thì họ hãi cảnh sát còn hơn cả hãi tụi đầu gấu ấy chứ.”
“Tệ quá,” McCaleb nói. “Anh ta có mặt ở đó sớm thế, hẳn anh ta nhìn thấy xe của hung thủ, có khi cả biển số không chừng.”
“Có lẽ,” Walters nói. Nhưng nếu có thấy biển số, anh ta cũng không buồn cho biết trên đoạn băng. Anh ta có mô tả sơ sài về cái xe - ‘Ô tô đen, giống xe tải’, anh ta tả thế đấy. Nhưng cô thường trực chưa kịp hỏi anh ta có thấy biển số không thì anh ta đã cúp máy mất.”
“Chúng ta xem lại được không?” McCaleb hỏi.
“Được chứ, sao không?” Arrango nói.
Gã tua lại băng và họ im lặng xem lần nữa, lần này Arrango giữ nút quay chậm suốt thời gian chiếu. Mắt McCaleb dán vào hung thủ ở mỗi khung hình hắn xuất hiện. Mặc dù cái mặt nạ che giấu vẻ mặt hắn, nhưng có những lúc có thể thấy rõ mắt hắn. Hai con mắt hung bạo chẳng biểu lộ gì trong khi hắn bắn hạ hai con người. Không xác định được màu mắt vì băng này là phim đen trắng.
“Lạy Chúa,” McCaleb nói khi băng hết.
Arrango lấy cuốn băng ra rồi tắt máy. Gã quay lại nhìn McCaleb.
“Nào, nói gì với tụi tôi đi,” gã nói. “Anh là chuyên gia mà. Giúp tụi tôi thoát vụ này đi.”
Sự thách thức quá lộ liễu trong giọng gã. Chứng tỏ đi, không thì câm họng. Họ đã lại quay về cái chỗ rừng nào cọp nấy.
“Tôi phải nghĩ đã, có khi cần xem thêm cuốn băng tí nữa.”
“Mấy lần đây,” Arrango đáp thô bạo.
“Để tôi bảo anh cái này,” McCaleb nói, chỉ nhìn Arrango. “Đây không phải lần đầu tiên.”
Ông chỉ vào cái tivi đã tắt.
“Không do dự, không hoảng hốt, đến nhanh mà đi cũng nhanh… cách dùng vũ khí rất điềm tĩnh, rồi thì cú bắn, và rất tỉnh táo cuỗm hết xiền. Thằng cha đã làm việc này từ trước rồi. Đây không phải lần đầu. Và có lẽ không phải lần cuối. Thêm nữa, hắn đã từng tới đó rồi. Hắn biết có camera, chính vì vậy hắn mới đeo mặt nạ. Ý tôi là ừ thì đúng, rất nhiều nơi như thế có camera, nhưng hắn ngước lên nhìn thẳng vào cái này. Hắn biết máy đặt ở đâu. Nghĩa là hắn từng tới đó trước kia rồi. Hoặc hắn là hàng xóm hoặc hắn đã tới từ trước để điều nghiên địa điểm.”
Arrango cười độc địa, còn Walters liếc nhanh từ McCaleb sang cộng sự. Anh ta toan nói gì đó nhưng Arrango giơ một tay lên ra hiệu bảo im. Khi đó McCaleb biết điều ông vừa nói là chính xác và bọn họ cũng đã biết.
“Sao nào?” ông hỏi. “Còn bao nhiêu lần nữa?”
Giờ thì Arrango giơ cả hai tay lên trời làm cử chỉ đầu hàng.
“Tạm thế đã,” gã nói. “Tụi tôi bàn với trung úy rồi sẽ cho ông biết.”
“Thế là thế nào?” McCaleb phản đối, rốt cuộc cũng mất bình tĩnh. “Sao cho tôi xem băng rồi lại ngưng ngang thế? Để cho tôi thử đi. Tôi có thể giúp các anh. Các anh có mất gì đâu nào?”
“Ồ, tôi tin chắc là anh có thể giúp mà. Nhưng tụi tôi bị trói tay rồi. Để tụi tôi nói chuyện với trung úy rồi sẽ nói lại với anh.”
Gã ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng. McCaleb thoáng nghĩ đến việc từ chối không chịu đi, nhưng rồi ông gạt bỏ vì thấy ý đó không hay. Ông bước qua cửa, theo sau là Arrango và Walters.
“Bao giờ thì tôi có tin của các anh?”
“Ngay khi tụi tôi biết có thể làm gì cho anh,” Arrango nói. “Cho tôi số để tụi tôi liên lạc.”