Buổi sáng, khi Graciela và Raymond đã đi và ngôi nhà trở nên vắng lặng, McCaleb mở túi da, rải tất tật đống giấy tờ tích cóp được ra thành sáu chồng choán hết chiều dài mặt bàn uống cà phê. Trong khi ngắm toàn bộ đống ấy, ông uống một cốc nước cam và ăn hai cái bánh Pop Tarts nhân việt quất không nướng mà ông đoán là dành cho Raymond. Ăn uống xong, ông bắt tay làm việc, hy vọng rằng vì bận bịu với đống giấy tờ mà tâm trí ông sẽ không bị ám ảnh bởi những việc ngoài tầm kiểm soát của ông, chủ yếu là việc điều tra của Winston đối với những cái tên trong danh sách.
Dù đã có cách này để cho tâm trí bận bịu vào chuyện khác, nhưng McCaleb có thể thấy adrenaline lại bắt đầu dâng lên trong mình. Ông đang tìm cái manh mối tối hậu. Mẩu ghép vốn trước kia không khớp nhưng giờ đây sẽ có ý nghĩa, sẽ kể được cho ông toàn bộ câu chuyện. Hồi còn ở Cục ông sống sót được phần lớn nhờ làm theo trực giác. Lúc này đây ông cũng đang theo trực giác. Ông biết rằng hồ sơ vụ án càng dày - các sự kiện tích lũy được càng nhiều - thì càng dễ có khả năng cái manh mối tối hậu bị che đi mất. Giờ ông sẽ đi săn lùng nó, theo nghĩa nào đó là tìm quả táo đỏ hoàn hảo trên giá trong cửa hàng thực phẩm - quả táo sẽ khiến cho cả chồng táo đổ nhào mà nảy tưng tưng khắp sàn nhà.
Nhưng dù McCaleb phấn chấn cách mấy lúc tám rưỡi sáng thì đến xế chiều nhuệ khí của ông đã nhụt chẳng còn gì. Suốt tám tiếng đồng hồ liên tục chỉ dừng lại để ăn xăng uých kẹp xúc xích hun khói rồi thì gọi điện cho Winston mà chẳng ai thưa, ông đã rà đi soát lại từng trang một của từng tài liệu một mà ông đã tích cóp suốt mười ngày đảm nhận vụ này. Thế mà manh mối tối hậu - nếu quả thật có đó - vẫn cứ lẩn khuất đâu không thấy. Cảm giác vừa hoảng loạn vừa trơ trọi lại len lỏi vào lòng ông. Đến một lúc ông nhận ra mình đang mơ màng nghĩ tới cái nơi hẳn sẽ là nơi tốt nhất để chạy trốn, những ngọn núi Canada hay các bãi biển Mexico.
Lúc bốn giờ chiều ông gọi lại Trung tâm Sao thêm lần nữa thì được cho biết đến lần thứ năm là Winston không có đó. Tuy nhiên, lần này người thư ký nói thêm Winston ắt hẳn sẽ đi vắng suốt ngày. Những lần gọi trước thì thư ký, theo đúng phận sự, từ chối không cho biết Winston đang ở đâu hoặc cho ông biết số máy nhắn tin của chị. Muốn biết thì ông phải nói chuyện với đội trưởng, thế là McCaleb khước từ, ông biết nếu để lộ rằng chị không chỉ đang thông cảm với một nghi can mà trên thực tế còn đang giúp đỡ y thì ông sẽ khiến Winston lâm vào thế hiểm nghèo như thế nào.
Gác máy rồi, ông gọi số điện của mình ở trên thuyền rồi nghe lại hai tin nhắn đã đến trong một giờ qua. Tin đầu tiên là của Buddy Lockridge gọi vào, còn tin thứ hai là gọi nhầm số, một phụ nữ nói rằng chị ta không chắc mình có gọi đúng số không, chả là chị ta đang tìm một người tên là Luther Hatch. Chị ta để lại số điện thoại để ông gọi lại sau. McCaleb nhận ra cái tên Luther Hatch, nghi can trong vụ án mà qua đó ông quen Jaye Winston lần đầu tiên. Sau khi luận ra mối liên hệ đó, ông nhận ra giọng nói trên tin nhắn. Jaye đang bảo ông gọi điện cho chị.
Khi bấm số điện thoại Winston để lại, ông nhận ra số tổng đài - chính là số tổng đài các văn phòng của Cục tại WestWood nơi hồi trước ông làm việc. Cú gọi được trả lời ngay lập tức.
“Winston đây.”
“McCaleb đây.”
Im lặng.
“Này,” cuối cùng chị nói. “Tôi đang tự hỏi không biết anh có nhận được tin nhắn ấy không.”
“Có chuyện gì à? Chị nói được không?”
“Thực ra là không.”
“OK, vậy thì tôi nói. Họ có biết chị đang giúp tôi không?”
“Không, dĩ nhiên.”
“Nhưng chị ở đó là vì họ đã chuyển cuộc điều tra sang Cục, đúng không?”
“Ừ.”
“OK, chị đã có cơ hội kiểm tra mấy cái tên đó chưa.”
“Tôi ngồi ngâm cứu suốt ngày rồi.”
“Chị tìm được gì không? Có gì xem ra khả quan không.”
“Không, chả có gì ở đó cả.”
McCateb nhắm mắt rủa thầm. Ông đã làm sai ở chỗ nào? Làm thế nào đây lại là ngõ cụt được chứ? Ông bối rối, tâm trí ông đảo qua đảo lại các khả năng có thể xảy ra. Ông tự hỏi không biết Winston đã có đủ thời gian để rà soát bản danh sách cho thật thấu đáo chưa.
“Liệu có chỗ nào hoặc khi nào tôi có thể nói chuyện với chị về chuyện này không? Tôi cần hỏi chị vài câu.”
“Lát nữa thì chắc là được. Sao anh không cho tôi số điện thoại, tôi sẽ gọi lại cho anh?”
McCaleb im lặng suy nghĩ về điều này. Nhưng ông chẳng nghĩ lâu. Như Winston đã nói đêm qua, chị sắp phải giơ đầu chịu báng vì ông. Ông biết mình có thể tin ở chị. Ông cho chị số điện thoại của Graciela.
“Khi nào gọi được thì gọi ngay cho tôi nhé.”
“Tôi sẽ gọi.”
“Còn điều cuối nữa. Họ đi gặp đại bồi thẩm đoàn[] chưa?”
[] Theo hệ trống luật pháp Hoa Kỳ, đại bồi thẩm đoàn (grand jury) là cơ quan có chức năng phán định một vụ án nào đó đã đủ chứng cứ để đưa ra tòa hay không. Khác với tiểu bồi thẩm đoàn (petit jury) là bồi thẩm đoàn làm việc tại một phiên tòa.
“Chưa, hiện giờ thì chưa.”
“Bao lâu nữa họ mới đi?”
“Sáng mai tôi gặp anh nhé. Tạm biệt.”
Chị gác máy trước khi kịp nghe ông chửi thề thành tiếng. Sáng hôm sau người ta sẽ đi gặp đại bồi thẩm đoàn xin họ ra cáo trạng buộc tội ông chỉ là vấn đề thủ tục mà thôi. Các đại bồi thẩm đoàn bao giờ lại chẳng nghiêng về bên khởi tố. Trong trường hợp McCaleb, ông biết họ chỉ cần làm mỗi việc là cho đại bồi thẩm đoàn xem cuốn băng quay ở Siêu thị Sherman rồi thì trình ra cái hoa tai tìm thấy được khi khám xét thuyền của ông. Và rồi họ sẽ bày trò họp báo vào buổi chiều - thời điểm quá tốt để kịp cho bản tin lúc sáu giờ.
Trong khi ông đứng đó nghiền ngẫm cái tiền đồ ảm đạm của mình, điện thoại reo trong tay ông.
“Jaye đây.”
“Chị đang ở đâu.”
“Căng tin của Cục. Điện thoại công cộng.”
McCaleb lập tức hình dung nơi chị đang ở lúc này, một nơi kín đáo với những máy bán đồ ăn uống tự động nằm về một phía phòng ăn của căng tin. Cũng đủ để có chút riêng tư.
“Tình hình ra sao hở Jaye?”
“Không ổn. Họ đang thêm những chi tiết cuối cùng vào gói hồ sơ, tối nay họ sẽ mang đến phòng công tố quận. Sáng mai họ đem hồ sơ đến gặp đại bồi thẩm đoàn. Họ muốn xin một cáo trạng buộc tội giết Gloria Torres. Sau đó thì cứ tuần tự nhi tiến, họ sẽ thong thả bổ sung vào đó vụ Cordell rồi vụ Kenyon.”
“OK,” McCaleb nói, không biết phải phản ứng ra sao. Ông quyết định rằng cứ chửi thề thành tiếng mãi cũng chẳng ích gì.
“Tôi thì tôi khuyên anh ra trình diện, Terry. Anh hãy nói với họ những gì đã nói với tôi và thuyết phục họ. Tôi sẽ đứng về phía anh nhưng hiện giờ tôi bị trói tay rồi. Tôi có những thông tin đáng lẽ không nên có về Người Tốt bụng. Nếu tôi tiết lộ ra thì tôi cũng sẽ khốn khổ khốn nạn cùng anh thôi.”
“Còn danh sách thì sao? Hoàn toàn chả có gì à?”
“Này, riêng về chuyện ấy thì tôi có nói với họ. Là để tôi có thời gian nghiên cứu bản danh sách. Sáng nay tôi đến văn phòng bảo họ rằng để sẵn sàng phản pháo lại lời bào chữa của anh thì chúng ta cần điều tra cả những người khác nhận nội tạng thay thế từ Gloria Torres. Tôi bảo tôi có một nguồn sẽ cho ta danh sách những người đó mà ta không cần có lệnh khám xét, vân vân và vân vân, và họ nói thế thì hay quá. Họ cho tôi một ngày làm chuyện đó. Nhưng chả có gì sất, Terry à. Tôi rất tiếc nhưng tôi kiểm tra từng tên một rồi. Chả được gì sất.”
“Kể tôi nghe nào.”
“Chà, tôi không mang danh sách theo đây nhưng...”
“Giữ máy nhé.”
McCaleb đi vào phòng ngủ của Graciela, nơi ông đã thấy trên bàn giấy bản sao tờ danh sách ông đã đưa nàng hôm trước. Ông túm lấy rồi đọc cái tên đầu cho Winston.
“J. B. Dickey - ông này nhận gan.”
“Đúng, rồi, không phải ông này đâu. Ông ta được thay gan nhưng rồi có biến chứng, chỉ ba tuần sau khi mổ là ông ta tịch.”
“Nhưng thế không có nghĩa là không phải ông ta.”
“Tôi biết. Nhưng tôi có nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện St. Joseph. Đây là một ca từ thiện. Ông này được MediCal đài thọ, phần còn lại bệnh viện lo. Đây không phải là kẻ có tiền hay có dây mơ rễ má với một gã giết thuê, Terry. Tiếp đi nào.”
“Rồi, tiếp. Tammy Domike, nhận một trong hai thận.”
“Đúng. Cô ta là giáo viên. Hai tám tuổi, lấy một thợ dệt thảm, có hai con. Cô này cũng không khớp. Chỉ là không...”
“William Farley, quả thận kia.”
“Chippie, về hưu, quê ở Bakersfield. Ông ta ngồi xe lăn suốt mười hai năm, từ khi lãnh một viên đạn vào xương sống trong khi bắt chiếc xe nào đó tấp vào lề đường để kiểm tra trên dốc Grapevine. Ông này cũng chưa bị cảnh sát bắt bao giờ cả.”
“Đội tuần tra xa lộ California,” McCaleb ngẫm nghĩ và nói ra thành tiếng. “Cũng có thể ông ta có những bạn bè đã làm vụ này cho ông ta.”
Winston im lặng hồi lâu rồi mới đáp.
“Khó có chuyện đó, Terry. Ý tôi là, cứ thử nghe anh vừa...”
“Tôi biết, tôi biết, không sao cả. Còn mắt thì sao? Christine Foye nhận giác mạc.”
“Đúng. Cô ta làm nghề bán sách để kiếm sống và mới ra trường. Cũng chẳng phải cô ta đâu. Xem đấy, Terry, ta cứ hy vọng một trong mấy người này sẽ là một triệu phú hay chính khách hay ai đó đủ oách để làm vụ này. Ai đó nhìn vào là thấy rõ mồn một. Nhưng nào có đâu. Tôi rất tiếc.”
“Vậy tôi vẫn là nghi can có khả năng nhất và duy nhất.”
“Chẳng may là đúng thế.”
“Cám ơn Jaye, chị giúp tôi nhiều lắm. Tôi phải đi đây.”
“Đợi đã! Đừng giận tôi nhé. Tôi là người duy nhất lắng nghe anh. Nhớ không?”
“Tôi biết, tôi xin lỗi.”
“Còn một chuyện nữa, tôi đang nghĩ. Tôi sẽ không nói với anh chừng nào tôi chưa có ít thời gian để kiểm tra. Mai tôi sẽ bắt tay làm chuyện đó. Hiện giờ tôi đang thảo lệnh thu thập thông tin đây.”
“Gì vậy? Nói tôi nghe đi. Tôi cần có cái gì đó ngay bây giờ.”
“Thôi được, anh chỉ đang nghĩ đến chuyện ai đã nhận các cơ quan nội tạng mà nhờ Gloria Torres chết mới thu về được, phải không?”
“Phải. Nội tạng của Cordell và Kenyon thì đâu có được thu hoạch.”
“Tôi biết. Tôi không nói chuyện đó. Nhưng luôn luôn có một danh sách chờ, đúng không?”
“Ừ, luôn luôn có. Tôi đã chờ tận hai năm mới có, là vì nhóm máu.”
“Ừ, có thể có ai đó chỉ là muốn đôn tên mình lên trong danh sách thôi.”
“Đôn lên?”
“Anh hiểu không, họ cũng như anh, đang phải chờ, mà họ biết chờ thì lâu lắm. Có khi chờ đến chết cũng chả có. Người ta chẳng đã bảo anh rằng với nhóm máu của anh thì chẳng cách nào biết được khi nào mới có tim đó sao?”
“Phải, họ bảo tôi đừng có hy vọng quá.”
“Rồi, vậy thì có lẽ thằng cha này vẫn đang đợi nhưng bằng cách lấy mạng Gloria Torres, hắn đã đôn được tên mình lên một nấc trong danh sách. Cải thiện cơ hội của mình.”
McCaleb ngẫm nghĩ về điều đó. Ông thấy cũng có khả năng ấy. Bỗng nhiên ông nhớ lại Bonnie Fox có lần bảo ông có một bệnh nhân khác trong khoa cũng đang trong tình trạng hệt như McCaleb trước kia. Giờ ông tự hỏi liệu có phải ấy là chị nói cũng một tình trạng ấy, chờ một trái tim thuộc nhóm AB với CMV âm tính hay không. Ông nghĩ đến cậu bé mình đã thấy trên giường bệnh viện. Liệu có thể đó là bệnh nhân mà Fox nói tới?
McCaleb nghĩ đến chuyện một bậc làm cha mẹ sẵn sàng làm những gì để cứu một đứa con. Chuyện đó liệu có thể xảy ra không?
“Có thể,” ông nói, adrenaline lại quay về trong người ông và sự đều đều trong giọng ông giờ biến mất. “Điều chị muốn nói là có thể hiện giờ kẻ nào đó vẫn đang đợi.”
“Đúng. Và tôi sẽ đến chỗ CMN mang theo lệnh thu thập thông tin để lấy toàn bộ danh sách chờ cùng hồ sơ những người hiến máu mà họ có. Xem họ phản ứng thế nào cũng thú vị đây.”
McCaleb gật đầu nhưng tâm trí ông lại vượt lên trước.
“Đợt chút đã, đợi chút đã,” ông nói. “Thế thì phức tạp quá.”
“Cái gì phức tạp?”
“Toàn bộ chuyện ấy. Nếu có ai đó muốn tên mình được đôn lên thì sao lại lấy mạng người hiến tạng? Chỉ loại bỏ các bệnh nhân trong danh sách chờ chẳng phải dễ hơn sao?”
“Bởi làm vậy có lẽ hơi lộ liễu quá. Nếu hai, ba người cần ghép tim hay gan bị giết cùng một loạt thì ắt hẳn người ta sẽ phải đặt câu hỏi đâu đó. Nhưng nếu giết những người hiến thì sẽ mù mờ hơn. Sẽ chẳng ai nhận ra chừng nào ta chưa tiến được lên.”
“Hẳn thế,” McCaleb đáp, vẫn không chắc liệu mình đã bị thuyết phục hay chưa. “Vậy nếu chị đúng thì thậm chí còn có nghĩa là hung thủ sẽ còn giết nữa. Chị phải cảnh báo cho họ biết, phải bảo vệ họ.”
Khả năng đó khiến nỗi phấn chấn trở lại. Nó kêu ran ran trong huyết quản ông.
“Tôi biết,” Winston nói. “Khi lấy lệnh, tôi sẽ nói với Nevins và Uhlig, với tất cả họ, rằng tôi đang làm gì. Vì vậy anh mới phải ra trình diện, Terry. Đó là cách duy nhất. Anh phải ra trình diện cùng với luật sư và trình bày tất cả chuyện này, rồi thì xem cơ hội của anh đến đâu. Nevins, Uhlig, bọn họ đều là người thông minh. Họ sẽ hiểu ra mình sai ở chỗ nào.”
McCaleb không đáp. Ông nhìn thấy những gì chị nói hợp lý, song ngần ngừ không đồng ý bởi làm vậy có nghĩa là đặt số phận mình vào tay những người khác. Ông muốn chỉ dựa vào chính mình hơn.
“Anh có luật sư không, Terry?”
“Không, tôi không có luật sư. Sao tôi lại phải có luật sư? Tôi chẳng làm gì sai trái cả.”
Ông rúm người lại. Ông từng nghe vô số những người có tội nói những câu y hệt thế. Winston chắc hẳn cũng vậy.
“Ý tôi là anh có luật sư nào có thể giúp anh không?” chị nói. “Nếu anh không có thì tôi có thể đề xuất vài người. Michael Haller Con chẳng hạn, là người giỏi, nên chọn.”
“Trong trường hợp cần thiết thì tôi cũng quen nhiều luật sư. Tôi phải nghĩ xem đã.”
“Được rồi, nhớ gọi cho tôi nhé. Tôi có thể đón anh vào, bảo đảm sao cho mọi chuyện được xử lý êm đẹp.”
Tâm trí McCaleb lại nghĩ vẩn vơ và ông thấy mình đang ở trong xà lim tạm giam của nhà tù hạt. Ông từng vào trong phòng tạm giam để thẩm vấn với tư cách đặc vụ của Cục. Ông biết phòng tạm giam hỗn tạp thế nào, nguy hiểm đến nhường nào. Ông biết rằng dù vô tội hay không, ông sẽ chẳng bao giờ tự nộp mình để phải vào trong đó.
“Terry, anh có đó chứ?”
“Có, xin lỗi. Chỉ là tôi đang nghĩ vài điều thôi. Tôi có thể gặp chị cách nào để thu xếp vụ này?”
“Tôi sẽ cho anh số máy nhắn tin và số ở nhà. Tôi sẽ ở đây có lẽ tới sáu giờ nhưng sau đó tôi về nhà. Gọi tôi bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào.”
Chị cho McCaleb các số điện thoại, ông liền ghi vào sổ. Đoạn ông cất sổ và lắc đầu.
“Tôi không tin nổi chuyện này. Tôi ngồi đây mà nói chuyện phải trình diện vì một việc mà tôi không làm.”
“Tôi biết. Nhưng sự thực ấy mà, nó vốn mạnh lắm. Rồi nó sẽ tự lộ ra thôi. Chỉ cần bảo đảm là anh gọi cho tôi, Terry. Khi nào anh quyết định.”
“Tôi sẽ gọi chị.”
Ông gác máy.