Người ta siêu sao sâu bít nổi tiếng sau một đêm, ấy thế mà ngày hôm nay đây, đồng chí Hậu, ba của hai đứa trẻ, nổi tiếng chỉ sau vài phút. Lớn bé già trẻ, mấy chục cặp mắt đều đổ dồn về phía anh. Mgười thương tình, kẻ dò la, nhưng đáng ghét nhất chắc phải kể đến cái thằng hiệu trưởng trường nào đó.
Mang tiếng thầy giáo mà thấy người ta tan cửa nát nhà lại cười khẩy mới đểu chứ, đạo đức để đâu không biết?
Ba Hến ruột gan bức bối, mặc xác người yêu đang khóc như mưa, anh chậm rãi thưa gửi.
-“Dạ, con với cô Liên này tuyệt đối không có chuyện lang chạ gì cả. Tuy nhiên dì Hợi nói cũng không hoàn toàn sai. Lỗi là ở con, hôm đó con đi tiếp khách về muộn, uống say quá thành ra có nói nặng vài câu. Nhà con bị ông xã quát thì tủi thân, rồi hai vợ chồng lời qua tiếng lại một lúc chẳng ai chịu ai, giận nhau nên quyết ngủ riêng. Có những lúc căng thẳng quá còn tính đến chuyện ly thân rồi ấy chứ, nhưng xong đúng là đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, chẳng xa nhau được.
Bà con họ hàng nghe ra đầu đuôi câu chuyện thì tủm tỉm cười, ông Hào tuy tin con rể nhưng vẫn hắng giọng nhắc nhở gái lớn.
-“Hà đó, làm mẹ làm vợ rồi mà? Có còn con nít nữa đâu? Chồng nó nóng, mình là phận đàn bà thì phải biết nhịn đi cho êm cửa ấm nhà chứ? Hai đứa cùng tranh khôn thì đứa nào là đứa ngu? Hả con?”
-“Dạ, con biết sai rồi ba.”
Chị Hà ngoan ngoãn nhận lỗi cho êm thấm. Bà Mây xót chị Liên lắm mà nơi khách khứa đông người đành phải kiềm để giữ thể diện.
Ông Hải linh cảm mọi chuyện không đơn giản như thế, nhưng ngẫm chúng nó muốn giấu thì mình có làm tới cũng chẳng khai thác được gì nên rốt cuộc chỉ răn đe vài ba câu.
Anh Hậu vâng vâng dạ dạ, bác Đăng lâu lắm mới được xem trò hay, từ đầu đến cuối thích chí cười khành khạch. Bác Vân cấu nhẹ chồng một cái, mắng nhỏ đồ vô duyên rồi vẫy vẫy tay gọi cháu yêu.
-“Hến Sò ơi, hai đứa kể chuyện buổi sáng của nhà con cho ông bà với các cô các bác nghe đi”
Em Sò không nhớ được nhiều lắm, bập ba bập bõm ý à. Nhưng chị Hến thì khác, vanh vách vanh vách luôn, từ sáng thứ hai tới sáng thứ chủ nhật, không sót một chi tiết nào cả.
-“Đó…ăn cơm xong là nhá…ba Hậu thơm con với em Sò…rùi ba Hậu mẹ Hà hun nhau…lâu lâu ý…xong Hến ngoan nha. Hến dắt em Sò ra ngoài xem phim hoạt hình.”
-“Con cũng ngoan ý, con ngoan với xinh hơn chị Hến nhà con.”
Ba Hậu mẹ Hà đỏ mặt tía tai, ngượng không kiếm nổi cái lỗ nào mà chui xuống. Các bác các ông cười nghiêng ngả, vỗ tay đôm đốp khen Hến Sò đáng yêu thế chứ nị.
Hai cục bông nhỏ hớn hở nhảy chân sáo ra chỗ bác Vân rồi líu la líu lo nhắc nhở, tuần này bác chưa mua em gấu bông cho tụi con đâu đấy nhá. Bác Vân xoa đầu lũ trẻ, rủ rê tối sang nhà bác chơi, anh Khôi chị Thu mới về nước, rồi anh chị ấy dẫn đi mua. Hến Sò gật đầu lia lịa luôn.
Anh Thanh hơi khó chịu, dì Hợi ngại ngại nên mở lời xin lỗi anh rể, đoạn dì liếc chị Liên, nẫu ruột thở dài.
Người đâu mà, đáng thương.
Chẳng cứ dì Hợi, ngay bản thân mẹ Bi cũng cảm thấy mình đáng thương. Anh, ban nãy anh nói gì nhỉ? Con với cô Liên này?
Cô Liên này…ba từ…nghe sao chua xót?
Bị chính người đàn ông mình thương yêu nhất phủ nhận, cảm giác ấy, đau thấu tận tim gan, liệu có ai thấu?
Cỗ bàn linh đình, mâm trên mâm dưới mải buôn dưa bán lê, chẳng một ai để ý tới sự tồn tại của chị. Đối với họ, chị chỉ là kẻ vô hình, không hơn.
Mẹ Bi cay đắng quay người, lại một lần nữa, chị sai. Lại một lần nữa, bản tính nóng nảy ngông cuồng biến chị trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đàn ông họ trọng thể diện như nào, chị còn không rõ? Đời đâu phải ngôn tình? Cớ sao chị có thể trong phút bốc đồng mà hành động hồ đồ, mơ mộng viển vông như thế?
Chị lủi thủi ra về, may mà đời còn có nhiều người tốt, mẹ Mây với chị Thơm cô Thắm gọi điện hỏi thăm ân cần lắm.
Bi là cháu đích tôn, bà quan tâm tới hai mẹ con chị hết mực, tuần nào chả qua chơi vài ba lần.
Anh Hậu thì mãi đến chiều mới sang, chị giận lắm, mà chẳng dám trách anh nửa lời. Thứ duy nhất chị có bây giờ, chính là tình yêu của anh.
Bởi vậy nên chị sợ, sợ sai một bước, lại thua thê thảm. Chị dịu dàng, ngọt ngào hết mức có thể.
-“Đừng thấy áy náy, em hiểu mà…chỉ là…em…đau lắm…”
Chị ứa nước mắt, anh thương chị vô cùng. Đi khắp thế gian, kiếm đầu được người đàn bà hết lòng yêu anh như chị? Dành cho anh cả tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, thương con gái anh như khúc ruột, sẵn sàng bên anh không màng danh phận địa vị.
Anh biết, bản thân mình hèn hạ. Tiếc rằng sự việc lúc đó, chẳng có giải pháp trọn vẹn đôi đường.
Chị cao thượng bao nhiêu thì anh thấy tội lỗi bấy nhiêu.
Chị vẫn thế, vẫn tốt bụng, vẫn lương thiện như chị của năm mười chín tuổi.
Mà anh, đôi lúc anh ước, anh cũng vẫn là anh của những năm tháng ấy. Phải chăng nếu như vậy, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều?
Anh khẽ ôm chị, anh nói anh sai rồi. Anh bảo nếu chị cảm thấy mệt mỏi thì có thể chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào, trong trường hợp chị lấy chồng khác mà thiếu thốn, anh sẽ vẫn có trách nhiệm lo cho mẹ con chị đầy đủ sung túc.
Chị nức nở tâm sự, cả đời chị cũng chỉ yêu mình anh thôi, sống mũi anh sao cay cay. Hôm đó anh dành thời gian cho chị nhiều hơn, cùng chị ôn lại kỉ niệm xưa, tâm tình đôi ba câu chuyện.
-“Đời em thì thế nào cũng được, chỉ là thương Bi chưa có hộ khẩu Hà Nội, sợ mai sau lớn gặp nhiều thiệt thòi. Mà nghe đồn có nhà mới có hộ khẩu ý…chẳng biết thế nào.”
-“Ủ, nếu vậy thì mua nhà.”
Ba Hến đang thấy áy náy có khác, quyết nhanh như tên lửa.
Mẹ Bi ngon ngọt thủ thỉ.
-“Vâng, bác hàng xóm nhà mình đang rao bán lô đất ở ngay đầu chợ đấy anh, em ngắm rồi, rất là ưng. Có gì nhờ anh cho em vay một thời gian, sau này làm ăn được em trả”
-“Vay trả cái gì đâu, nếu đã tính mua thì anh sẽ cho em. Đừng rạch rồi sòng phẳng quá làm gì”
Anh Hậu mắng nhẹ, chị Liên khấp khởi mừng thầm, với giá bất động sản bây giờ, vị trí đẹp như vậy cũng đáng cả đống vàng chứ ít à. Tầm trạng chị phấn khởi lắm, lúc về còn tiễn người yêu ra tận đầu ngõ. Ba Hến dạo này đúng như siêu sao, vừa tạm biệt mẹ Bi đã vội vã phóng tới chỗ bà ngoại.
-“Nhà con với hai cháu đâu bà?”
-“Hến Sò qua chơi với bác Vân bác Đăng rồi con, còn cái Hà đang trông rượu cho bà”
Ngày trước ông ngoại hay có thú vui tự lên men rồi chưng cất để sau này ngâm rượu thuốc, chẳng ngờ giờ ông đi rồi, bà vẫn duy trì cái thói quen ấy.
Chồng lật đật xuống khu dưới, ban đầu nhìn má vợ ửng ửng đỏ lại ngỡ do khói bếp, lúc sau thấy thái độ chị lạ lùng, giọng nói cũng ngọt ngào e ấp khác thường anh mới ngờ ngợ.
Cái cô cháu gái hư đốn này, nhân lúc trông rượu chắc làm trộm mấy hớp của bà rồi cũng nên.
-“Mình đến đón em đấy à? Hôm nay mình đến sớm ghê nhĩ? Hôm nọ ấy, nói mình nghe, em chạy ra chạy vào, ngóng mình mãi à. Bao nhiêu người qua rủ em về nhưng em từ chối hết…mà mình ở chỗ chị Liên vui quá. Mình quên khuấy mất em rồi còn đâu? Xong về mình còn mắng em nữa chứ? Vô lý đùng đùng, em nói mình nghe người có lỗi là mình đó.”
Bà xã chân tay loạng choạng, cố vịn tường đứng dậy chỉ trích chồng. Ông xã nén cười, chân thành nhận sai, khổ nỗi ai đó chắc vừa ăn gan hùm mật báo rồi, chẳng kiêng nể gì sất, dỗi dỗi hờn hờn suốt à.
May mà vợ gầy nên chồng cứ thế nhẹ tênh vác về, người đâu mà, sắp thành con cá mắm rồi cũng nên. Chẳng biết say thật hay sau giả mà tỉnh thế chứ nị, vừa đặt lưng xuống giường đã thắc mắc đệm của em đâu, sao em lại nằm đây?
-“Anh nhọc lắm, mình thích thì tự lăn xuống đất mà trải đệm.”
Ba Hến đáp đầy thách thức, đoạn nới lỏng cà vạt rồi ngả người nằm cạnh vợ. Chị cười hiền, khẽ nhéo má anh châm chọc.
-“Mình còn bảo mình ghét em đó, em làm gì mà mình ghét em? Ngần ấy năm trời em hết lòng hết sức vì mình, vì con, vì cái nhà này. Đổi lại em được gì? Đổi lại mình chẳng thèm yêu em thì thôi…còn ghét em mới sợ chứ… ghét em…quát em…bắt nạt em. Mình đúng là… mình làm em ức không thể chịu được.”
Trông cái điệu bộ làm nũng kìa, đẳng cấp thua kém gì hai cục bông nhỏ đâu. Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột, ba Hến với điện thoại quay lại những thước phim quý rồi ghé tai bà xã thủ thỉ.
-“Không ghét…lúc đó anh giận nói lẫy thế thôi.”
-“Điêu, em chẳng tin.”
Có người xị mặt phụng phịu, da dẻ nhuộm hồng đầu khiêu gợi, có kẻ tim đập rộn ràng, cứ thế không tự chủ được mà nhích dần nhích dần. Dường như cảm nhận được hơi ấm, chị chủ động nép vào người ông xã. Bất giác, anh khẽ cúi xuống, môi miết môi, chậm mợn trớn nhè nhẹ.
Hương rượu thơm thoang thoảng, chị của giây phút ấy, không hề thẹn thùng e lệ hay gượng gạo như mỗi sáng, anh cảm nhận được sự nhiệt tình của bà xã. Bàn tay nhỏ nhắn của chị vô thức len lỏi, thiêu đốt từng tấc da thịt trong anh.
Từng nụ hôn mãnh liệt trượt dần xuống cổ, rồi nơi xương quai xanh mảnh dẻ. Hơi thở của họ ngày một gấp, anh siết chị lúc một chặt, chặt đến nỗi chị thấy lồng ngực như nghẹn lại. Cảm giác thiếu khí tới ngột ngạt, chị dùng hết sức đẩy chồng ra, anh lúc này mới chợt bừng tỉnh, ấm ức cấu eo bà xã trách móc.
-“Mình…chỉ mơi người ta là giỏi.”
-“Đâu có đâu”
Chị trả lời tỉnh bơ, anh chẳng bực nổi, ấp úng dò la.
-“Mình…mình thương người ấy nhiều lắm không?”
-“Thương nhiều”
Tất nhiên rồi, tình yêu đầu đời của chị, ba của các con chị, … không thương sao được?
-“Thế mình, có bỏ người ta được không?”
-“Mình bỏ em, em đành chịu, chứ em thì chẳng nỡ xa”
Vợ mơ màng đáp rồi ngủ mất, bỏ mặc chồng băn khoăn không tả xiết. Ý chị là sao? Anh có thể bỏ chị, nhưng chị thì chẳng thể xa thầy Thanh? Cái người này, rượu cho lắm vào rồi nói lăng nha lăng nhăng, chẳng liên quan gì sất.
Người đó, thanh mai trúc mã, hiệu trưởng trường quốc tế, lại còn trai tân nữa chứ. Tình có tiền cũng không thiếu, thảo nào bà xã nặng lòng đến vậy.
Duyên trời định chị với anh Thanh, còn anh, gắn bó mẹ Bi là phương án tốt nhất rồi, sự việc mười mươi rõ ràng như vậy, anh nghĩ nhiều làm gì chỉ tổ nhọc người? Ông xã kéo chăn cho vợ rồi quay người về phía cửa sổ, lặng lẽ thở dài.
Anh cũng chẳng biết nữa, chỉ là một chút vương vấn, một chút hoài niệm, đoạn duyên của anh với mẹ Sò, rốt cuộc là gì? Duyên bạn bè? Có lẽ vậy.
Bình minh sáng hôm sau, bạn Hà tỉnh giấc lúc chín giờ, bạn Hậu đã dọn sẵn đồ ăn sáng. Bạn Hà đánh răng rửa mặt rồi bẽn lẽn cảm ơn, bạn Hậu bảo không có gì, mình ngồi yên đấy, anh cho xem cái này hay lắm.
Và rồi, màn hình tivi mấy chục inch loé sáng, cái giọng mè nheo, đồng đảnh của bạn Hà mỗi lúc một to dần, hại bạn nhấp hớp sữa thôi mà suýt sặc.
Ba Hến cười như nắc nẻ, ôm bụng lăn lóc bò toài, mẹ Sò ngượng đỏ bừng cả mặt, bối rối chẳng dám nhìn mặt ông xã, trốn biệt vào bên trong, vừa soạn bài vừa cầu nguUện, mong sao chồng mau mau đi làm. Khổ nỗi mãi mà chẳng thấy anh thay áo quần gì sất, đã thế còn lôi máy tính mang ra chỗ vợ mới thốn chứ.
Sự đời kể cũng trớ trêu, chị càng nín nhịn thì anh càng chọc ác, hết bánh bèo nhích mông ra cho tớ ngồi, bánh bèo giúp tớ cắm cái ổ điện tới bánh bèo soạn bài à, có cần tớ làm sờ lai cho không?
Bà xã nóng phừng phừng, rốt cuộc kiềm không nổi, quay sang càu nhàu nho nhỏ.
-“Mình thật, mình cứ trêu em mãi thế? Em nói mình nghe lúc mình say còn buồn cười hơn em ý”
-“Quên đi, mình đừng có mà bịa, con người anh hơi bị nghiêm túc đấy, lúc say anh nhớ anh chỉ ngủ thôi.”
Anh nhớ?
Anh say rồi thì nhớ sao được? Lần nào chả như lần nào, chui chui rúc rúc, làm nũng còn điệu nghệ hơn cả hai nhóc.
Mẹ Sò nghĩ lại mà bật cười, ba Hến không để ý nên vô tư hỏi chuyện.
-“Bé Bi sắp vào lớp một rồi, anh muốn nhập hộ khẩu Hà Nội cho con, nghe nói thủ tục giờ phức tạp lắm hả?”
Vấn đề này chị Hà không rõ lắm nên chị cho anh số bác Tường làm ở quận. Vì là chỗ người quen nhà ba Hào nên bác giúp đỡ cực kù nhiệt tình, chẳng mấy chốc mọi việc đã êm thấm.
Ba Hến giải quyết xong cho Bi thì tâm trạng phấn khởi lắm, ngược lại, mẹ Bi sốc chẳng nói lên lời. Bị đã có hộ khẩu Hà Nội. Không cần đất cát nhà cửa gì cả, điên khùng hơn là, anh lấy tư cách ba nuôi cho Bi nhập cùng anh, cũng đồng nghĩa với việc, tên đứa con trai cưng của chị, chễm trệ ở trong sổ hộ khẩu gia đình Hậu Hà Hến Sò.
Chị Liên uất đến nghẹn người, cơ sự ra như này, chắc chắn là do con ác ôn đó nó nhúng tay vào rồi. Cái kiểu không ăn được thì đạp đổ đây mà, sao lại có loại ích kỷ độc địa đến thế hả trời?
Mảnh đất giá ngàn vàng, spa tương lai, nay còn đâu? Mơ ước ủ ấp bao đêm bỗng chốc tan thành sương khói, có người chẳng còn tâm trí bán hàng bán họ gì cả, nhất định hôm nay phải nói cho ra nhẽ, xem rốt cuộc thì con ranh đó muốn cái gì? Nó tính hãm chị đến bao giờ?
Mẹ Bi lửa giận ngùn ngụt, chị cầm bản sao hộ khẩu của con trai, lao đến tìm mẹ Sò. Chị Hà lúc ấy lại đang dưới chợ, vừa mua được mớ bồn bồn ngon ơi là ngon thì cô Chín gọi điện, bảo rằng cô mang kết quả xét nghiệm tới rồi.
Trường mẹ Sò là vậy, cứ hàng năm ban giám hiệu lại tổ chức một buổi khám tổng thể cho chị em phụ nữ.
-“Mọi thứ ổn không cô?”
-“Của em thì ổn, của bác thì bác phải xem mới biết được. Em đang có việc gấp quá, bác ở đâu đấy nhắn em địa chỉ em qua?”
Ngại phiền cô nên chị bảo cứ nhét bưu kiện ở khe cửa đấy, đằng nào chị cũng lên bây giờ, chắc không ai lấy đâu. Nào có ngờ ở đời cơ sự khó lường, mẹ Sò vừa ra khỏi thang máy đã thấy mẹ Bi tay cầm đống giấy tờ vẫy vẫy mình.
Phong bao cũng xé toạc mất, quả thật chị ấy không hiểu đâu là phép lịch sự tối thiểu sao?
-“Chào bé Hà, của bé nề.”
Chị Hà nhận kết quả từ tay chị Liên, gương mặt dần chuyển sang trắng bệch. Trong khi đó chị Liên phấn khởi không tả nổi, ôi chao ôi, bị cái bệnh đấy thì làm sao mà ngóc đầu lên nổi?
Nếu nặng quá quyết phẫu thuật thì thôi cắt luôn, còn gì là phụ nữ nữa? Mà để trị cũng phải mất mấy năm ròng rã, chị có người quen dính nên chị biết, khổ cực vất vả lắm, nhiều lúc đau đớn nằm bẹp dí một xó chẳng đi đầu được.
Nói chung đợt này chẳng cứ anh Hậu, chắc anh Thanh cũng chạy mất dép thôi, đàn ông mà, đời mà, có phải phim cô dê an đâu?
Ai mà cần một người đàn bà hết đát như vậy nữa chứ? Đúng là luật nhân quả, ác giả ác báo. Mẹ Bi cười giòn giã, ngó sang mẹ Sò đang bần thần như người mất hồn lại càng phởn, hích nhẹ tay ra điều tâm sự.
-“Đáng nhẽ hôm nay là chị định đến hỏi tội em đấy, nhưng thôi, chị bỏ qua. Chị khuyên thật lòng này, con thì cũng có hai đứa rồi, theo chị em nên cắt phéng đi cho xong Hàạ. Thương em quá, từ giờ làm nhiều việc thiện vào nhé, chứ cứ sống thất đức đến lúc đời gặp nghiệp chướng lại khổ”