Hôm trước rôm rả vui vẻ là thế, vậy mà sáng hôm sau thức giấc có hai người cùng sốc như nhau, một người nằm gọn gàng trong lồng ngực người kia, một người tay siết chân gác ôm chặt thật chặt.
Các nàng ngủ sớm dậy sớm, chui ra một góc chơi đồ hàng từ bao giờ không biết? Ba Hậu mẹ Hà ngượng chín cả mặt, còn chưa kịp nói gì thì Sò nhỏ đã nũng nịu báo cáo.
-“Ba ơi lúc nãy cô Liên gọi điện thoại đấy, chị Hến nghe máy.”
-“Vậy hả? Cô bảo sao con?”
Ba Hậu vừa ngáp ngủ vừa hỏi, Hến ngoan ngoãn đáp.
-“Cô bảo cho cô gặp ba, Hến với Sò lay ba nhưng ba cứ rúc vào người mẹ Hà mãi không chịu nghe nên Hến bảo cô như thế, Hến còn bảo người mẹ Hà thơm với ấm áp lắm nên ba Hậu chắc chưa dậy được ngay đâu, mấy tiếng nữa cô gọi lại cho ba con nha. Cô bảo không cần nữa, bảo Hến nhắn với ba đừng bao giờ gọi cho cô nữa.”
Vợ chồng nghe con gái líu lo trình bày mà méo cả mặt. Hến ơi là Hến, sắp tốt nghiệp lớp mẫu giáo bốn tuổi rồi chứ còn ít ỏi gì đâu mà sao ngây thơ thế hả con ơi?
Cục bông lớn hại ba bị người yêu giận lên giận xuống, mãi tới hôm các bé đi thi chị mới chịu liếc anh một cái. Khổ nỗi chẳng có cơ hội nói chuyện vì ba Hải cũng tới cổ vũ cho cháu gái cưng.
Hến thấy cô Liên dặn Bi nhất định phải giành giải nhất thì băn khoăn chạy ra chỗ mẹ Hà hỏi xem Hến có phải thế không? Chị Hà ngày xưa đi học cũng hay đặt mục tiêu để bản thân phấn đấu nhưng giờ làm mẹ rồi lại khác, tất nhiên con đạt thành tích cao ai chả mát mặt mát mày, cơ mà thi cử còn phụ thuộc nhiều yếu tố, trong đó may mắn chiếm một phần nhất định.
Thế nên mẹ chẳng muốn gấy áp lực cho nàng ấy, chỉ bẹo yêu một cái dặn dò Hến nỗ lực hết sức mình là mẹ vui rồi. Em gật đầu lia lịa, đoạn tíu tít nhảy chân sáo đi loanh quanh, cái mồm liến thoắng hỏi chuyện hết người này tới người kia.
Bi nhìn thấy ngưỡng mộ vô cùng luôn, ông bà cùng cô bác chú dì đều tới xem chị thi nha, còn có một cụ già râu tóc bạc phơ nữa, là cụ ngoại của chị Hến đó, bao nhiêu cổ động viên luôn á.
Chẳng bù cho Bi, chỉ có mỗi mình mẹ Liên thôi.
Cậu bé buồn buồn cố ngó xung quanh xem sao, ngó qua ngó lại một lát tự dưng mắt sáng ngời ngời à.
Hàng ghế cuối cùng…ba Bảo.
Đúng là ba Bảo rồi.
Nhưng ba suỵt suỵt nên Bi không dám chạy xuống chỗ ba, mặt buồn thiu đi vào hậu trường à. Anh Bảo nhìn con trai xót xót nhưng sợ giáp mặt vợ cũ chị lại lắm chuyện ầm ĩ làm bé mất tập trung nên đành lặng lẽ ngồi cuối quan sát.
Mẹ Bi ngồi ghế hàng đầu tiên chỉ sau ban giám khảo, đại gia đình nội ngoại nhà Hến Sò chiếm cả hàng thứ mười bảy, anh Hậu ngồi ngoài cùng nói chuyện với ông ngoại vợ, ông cao tuổi rồi mà vẫn còn minh mẫn lắm.
Ông quý Hà nhất nên tất nhiên tình cảm mau chóng được lây lan sang cho cháu rể, còn rủ từ tuần sau chiều chiều sang ông truyền cho một ít bài bấm huyệt dùng khi cấp bách.
Nói qua nói lại ba Hến phải thừa nhận rằng số chị Hà rất may mắn, được sinh ra trong gia đình không những có học thức lại còn rất khá giả. Sướng là sướng từ thuở lọt lòng, chẳng bù cho chị Liên, tới hạnh phúc cả đời của chị cũng vì ba mẹ mà phải đánh đổi.
Giờ một thân một mình nuôi con ngoài Bắc nữa chứ. Dù sao đau khổ ngày hôm nay của chị một phần cũng là do anh đóng góp, ngẫm thấy thương thương, có người tự trách mình đợt vừa rồi chiến tranh lạnh lòng dạ hẹp hòi không nhường mẹ Bi một chút để người ta buồn tủi lo nghĩ nhiều trông xanh xao quá.
Anh rút điện thoại soạn vài dòng ngọt ngào dỗ dành người yêu rồi qua chỗ vợ ngồi để cho Hến Sò chơi với cụ. Các nàng quý cụ ngoại lắm, lần nào gặp cũng thi nhau vuốt râu cụ tới tấp, râu dài ơi là dài ý.
Mãi tới lúc chị Hến lên sân khấu thì cụ bế em Sò trong lòng. Vòng đầu tiên thi xem bé nào tính nhanh. Ban giám khảo cho các phép toán đơn giản, các con phải chạy tới gốc cây đối diện hái bông hoa in số kết quả đem về dán vào bảng của mình.
Bi hoàn thành đầu tiên, các bé khác cũng lần lượt kết thúc bài thi, chỉ có mỗi Hến còn loay hoay con cuối mãi chưa xong, chẳng hiểu hai quả bơ cộng ba quả xoài thì ra cái gì nữa?
Em Bi tốt bụng hái bông hoa ghi số năm đưa cho chị Hến, mẹ Liên ở dưới tức tím cả mặt, cái thằng quỷ này, thi với cử mà đi nhắc bài người ta thế hả? Cũng may Hến ngốc nghếch lắc đầu không nhận rồi lại tiếp tục đăm chiêu.
Mẹ làm giáo viên dạy toán mà con dốt thật đấy, hai cộng ba cũng không biết bằng mấy có chết không cơ chứ?
Chị MC nhắc còn hai phút nữa thôi làm Hến cuống cả lên. Giá kể đó là hai quả bơ cộng ba quả bơ thì sẽ ra năm quả bơ đấy, nhưng mà bơ cộng xoài thì thực sự ôi chao ôi, chịu luôn á.
Khó kinh khủng khiếp à.
Chuông kêu rồi nhưng Hến nhỏ vẫn chưa nghĩ ra, đành phải để trống, giám khảo lượn qua lượn lại thấy con dâu tương lai mặt xị như cái bị liền trêu chọc.
-“Sao thế? Lười học hay sao mà không làm được bài?”
Hến bị quát giật cả mình, mếu máo rơm rớm.
-“Đâu phải thế đâu, con toán này ba Hậu mẹ Hà với các cô giáo ở trường mầm non chưa dạy Hến ý.”
Cái giọng ấm ức thương dễ sợ, ba chồng bế phốc con dâu lên đưa vào phòng trong ăn kem cùng các bạn, đoạn thủ tha thủ thỉ.
-“Đó, Hến thấy chưa? Chi bằng về ở nhà ba, làm con dâu ba, hàng ngày chơi với anh Ốc vui ơi là vui ấy, rồi ba dạy Hến giỏi thật giỏi nha.”
Nịnh thế rồi mà con bé này vẫn cứng đầu ghê gớm. Hội thi tạm nghỉ giữa giờ cho mấy bé ăn uống vui chơi đồng thời phụ huynh bên dưới cũng có cơ hội làm quen. Mẹ Bi tâm trạng phấn khởi lắm, Bi làm xong đầu lại còn đúng hết thế kia kiểu gì vòng này cũng về nhất rồi.
Ba Hến mẹ Sò ngồi xa quá với cả lúc gái yêu đứng thi lại được xếp ở chỗ góc trái nên phía anh chị không nhìn rõ bài của con, nhưng loáng thoáng nghe nàng ấy với chú giám khảo trò chuyện thì cũng đoán được chắc bé bỏ ý nào đó rồi.
Giải lao nên mọi người bắt đầu tám chuyện, anh Hậu nghe giọng dì Hợi to nhất, khổ nỗi hội trường ồn quá nên câu được câu mất, đành quay sang hỏi lại vợ cho chắc.
-“Ban nãy hình như dì bảo bên nhà mình ngày xưa cũng có người được thủ khoa Sư Phạm, . điểm phải không? Chắc cậu Hợp à?”