171.
"Tuần sư đệ," Giang sư huynh nói: "Đệ phải chú ý nghe đó."
Hắn lấy ra cây sáo trúc, sau khi thổi một tiếng, trong núi liền nổi lên trận gió mát mang hương hoa.
Trong một đêm yên tĩnh, tiếng chim hót ngẫu nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Ta học theo nằm ngửa trên tảng đá như Giang sư huynh.
Hắn nói: "Kì thật trên thế gian rất nhiều người đều sống như gió, chỉ có bọn họ tự biết sự tồn tại của mình, mà trong mắt người khác, mạng của họ đều không thấy cũng không sờ được, vô thanh vô tức, một đồng đều không đáng."
"Tuần Chi." Hắn nói một cách long trọng: "Nhưng huynh chỉ là gió của đệ."
Hắn nói nghiêm túc như vậy, ta không biết phải trả lời thế nào. Ta nắm lấy ngón tay cái của hắn, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, huynh sẽ phi thăng làm đại tiên nhân."
Bọn họ đều có tiên duyên, ta thà rằng bọn họ đều có thể phi thăng, được mọi người ngưỡng mộ.Gió không phải cũng thổi đi sao?
Ta nói: "Đệ nghe sư phụ nói thanh phong xuân vũ, đương nhiên là phúc trạch của chúng sinh."
Giang sư huynh có lòng tốt, nhất định có thể làm tiên nhân tốt.
Giang sư huynh nói: "Huynh không muốn làm tiên nhân, huynh cũng không muốn phi thăng, huynh chỉ muốn ở lại chỗ này."
Hắn ngồi dậy, rũ mắt nhìn ta: "Đệ là sư đệ đặc biệt nhất của sư huynh."
172.
Giang Cận giấu kinh thư do Tiểu sư đệ chép, trốn trong sân xuyên qua cửa gỗ mở nhìn Tuần Chi lục đông kiếm tây trong phòng.
Khi Tuần Chi sốt ruột đến nước mắt lưng tròng, hắn liền làm bộ như cái gì cũng không biết, hỏi Tuần Chi sao thế.
"Sư, sư phụ nói phải chép xong kinh văn trước khi mặt trời lặn, lần sau mới có thể mang đồ từ dưới núi lên cho đệ..." Tiểu sư đệ hít mũi nói: "Đệ, đệ đã chép xong, nhưng giờ lại tìm không thấy..."
Giang Cận dùng ngón cái lau nước mắt trên má Tuần Chi, nói: "Đừng khóc nữa, để huynh giúp đệ chép."
Hắn vừa học thuật pháp mới, có thể dẫn gió chắp bút tác văn, không đến nửa canh giờ, liền giúp Tuần Chi đem kinh thư một lần nữa chép xong.
Khi Tuần Chi lấy được kẹo sư phụ cho, lặng lẽ bấm một nửa cho hắn.
Giang Cận biết sư đệ rất để ý mấy thứ nhỏ nhặt kia, thật sự thích hắn mới nguyện ý chia cho hắn một nửa.
Hắn bảo Tuần Chi cưỡi lên vai hắn, mang theo Tiểu sư đệ chạy tới chạy lui khắp núi, chờ Tuần Chi nằm sấp trên lưng hắn ngủ, hắn lại đem sư đệ về phòng.
Thanh phong xuân vũ, coi như phúc trạch của chúng sinh sao?
Hắn chỉ cảm thấy trên mây kia, là cô độc vô biên.
173.
Giang sư huynh cầm ngược lại ngón tay ta, bỗng nhiên cười rộ lên, hỏi: "Sư đệ Tuần tiểu Chi đáng yêu nhất ngày đó ơi, có thể hôn Tam sư huynh đáng thương của đệ một chút không?"
Ta nói: "Giang sư huynh nếu không nói chuyện buồn, vậy..." Hắn không đợi ta nói xong, liền cúi người cắn vào chóp mũi ta: "Hừ, huynh mặc kệ, huynh chính là muốn cùng Tùy Trăn so mạng ai dài hơn."
Ta: "?"
Sao phải so ai sống lâu hơn với Đại sư huynh?
- =-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.:3