Vì Tôi Là Tiên Nữ

chương 8: đi trung quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Cùng lúc khi cuộc thi đấu kết thúc, trên trang diễn đàn chính thức của 《 Cuộc chiến sinh tử 》thi đấu người thật, một cái tiêu đề được đặt là:

《 Biết được kết cục mà như vậy, lão tử thật lòng thật dạ muốn chém người 》Bài viết nhanh chóng được bôi hồng.

Trong hai mươi bốn giờ tiếp theo, bài viết hot kia đẩy lên trang đầu, độ hot tiếp tục kéo dài không tan.

[Tôi từ chối chấp nhận kết quả.]

[Tiểu tỷ tỷ W bị Tu Tu bắn trúng đầu, tôi không có ý kiến gì, Tu Tu bị tiểu tỷ tỷ W đánh ngã, tôi cũng có thể chấp nhận! Nhưng mà, nhưng mà cuối cùng hai người cũng không ăn gà, một trăm ngàn vôn đặc biệt bày tỏ không phục!]

[Tu Tu và tiểu tỷ tỷ chứng minh bằng xương bằng thịt rằng "Bài trừ bên ngoài trước tiên cần yên ổn chính sách đối nội" là không thể không thực hiện, chấm dứt nội chiến một một mực kháng địch là lựa chọn tất yếu trong lịch sử.]

...

Tình huống lúc đó là như thế này, khi Nguyên Tu cầm nòng súng lên, chọc ngực Lục Mạn Mạn, nói "Gọi tiếng chồng nghe một chút" thì một giây kế tiếp, cuối cùng cũng có người không nhìn nổi, vài băng đạn đánh tới.

Trong nháy mắt, pằng pằng pằng pằng vô số đạn phấn xung quanh hai người bay tới.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nguyên Tu theo bản năng che chở Lục Mạn Mạn thật chặc trong người, hai người ôm thành tròn rúc trong bụi cỏ.

Đến khi trận bắn kịch liệt này kết thúc, trên người hai người đã trúng đủ mọi màu sắc đạn phấn, Nguyên Tu thảm nhất, vì che chở Lục Mạn Mạn, chính mình trở thành bảng màu.

Lúc này, một vài người đàn ông da đen vạm vỡ châu Phi ngồi xổm trong bụi cỏ từ từ chui ra, cùng hai người trố mắt nhìn nhau.

Chiến phục trên người bọn họ lấp la lấp lánh, mặt vải thêu hình sư tử bằng lụa vàng, huy chương trên bả vai được khảm một viên hồng ngọc lớn, phát ra hào quang óng ánh dưới ánh Mặt Trời.

Hai huynh đệ người da đen thấy rõ dáng dấp của Nguyên Tu cùng Lục Mạn Mạn, sững sốt mấy giây, ngay sau đó từ đồng hồ điện tử trên cổ tay truyền tới tiếng tít tít, tuyên bố đội cuối cùng ăn gà:

Đội Tinh Tinh Congo.

"Ồ yoo!"

Các huynh đệ người da đen vui mừng tụ tập chung một chỗ, ở trong bụi cỏ nhảy lên điệu múa dân tộc.

Đội Tinh Tinh ăn gà cuối cùng, số đầu người từ biến thành .

Mà hai người bị bọn họ đánh chết, vẫn còn ngẩn ra chưa lấy lại tinh thần.

Vào giờ phút này, dân mạng trên phát trực tiếp bỏ mạng yên lặng. Sau đó, một mưa đạn bay qua màn ảnh.

[Emmmm...]

Ngay sau đó mưa đạn gió lớn cấp tốc cuốn tới:

[Mẹ ơi!]

[Xin hỏi hai vị bây giờ có tâm tình gì! A, tâm tình gì! Mọi người nhìn đội Tinh Tinh người ta một chút, đấu vòng loại cũng không có vào được, kết quả lại đánh hai người vô địch thế giới thành tàn phế!]

[Xin hỏi trái tim hai người có đau hay không, có đau hay không!]

Cuối cùng cuối cùng, một câu đối tung bay trên trang đầu diễn đàn 《 Cuộc chiến sinh tử 》:

Nói lời tục tĩu sống không lâu, show tình cảm bị chết mau.

Bức hoành []: Dậy thì dung tục

[] Hoành phi chính là câu đối ở giữa, giống trong hình này:Kết thúc trận đấu, sắc trời đã tối, tất cả mọi người từ doanh trại đi ra, tốp ba tốp năm từng người tản đi.

Alex mở chiếc Maserati đứng đợi Lục Mạn Mạn ở cửa.

A Hoành nói với Nhâm Tường: "Cho tới bây giờ vẫn không thiếu người có tiền, tầng lớp xã hội thượng lưu của Hoa Kỳ vững chắc hơn Trung Quốc nhiều, nhìn W người ta một chút, nhà giàu chân chính, người ta sau này có chuyện thì không sao chứ cậu lôi em gái BMW của cậu ra, không đủ nhìn."

Nhâm Tường thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu: "Thấy được, tôi lái BMW nhiều lắm được gọi là cường hào, không chọc nổi không chọc nổi, chờ sau này ca kiếm đủ tiền lái Lamborghini."

Lúc này, em trai nhỏ lái chiếc Lamborghini màu bạc phong cách từ bãi đậu xe dừng lại trước mặt Nguyên Tu.

Nguyên Tu lấy tiền típ ra, ngồi lên xe: "Cám ơn."

A Hoành:???

Nhâm Tường:...

Kiều Tinh Dã cùng đoàn người Judy đến bên cạnh Lục Mạn Mạn, Judy cười nói: "W, sau ngày hôm nay, cô có phải muốn đổi tên hay không?"

Lục Mạn Mạn không hiểu: "Tại sao phải đổi tên."

Judy nói: "Bị cái loại đội Tinh Tinh kia đánh bể đầu, còn có thể gọi là bách chiến bách thắng W-Win sao? Tốt nhất đổi thành L, thừa nhận mình là một loser, người thất bại."

Một nhóm trai gái sau lưng khinh thường cười ha ha, Lamborghini cũng dừng bên cạnh, Nguyên Tu bấm cửa xe xuống, đứng ngoài cuộc xem kịch hay.

A Hoành: Không phải đâu, Nguyên đội, dưa qua đường này anh cũng ăn.

Nguyên Tu nói: Đương nhiên.

Nhâm Tường:...

Lục Mạn Mạn cũng không tức giận, chậm rãi nói với Judy: "Xin hỏi cô bị loser đánh bại mùi vị như thế nào?"

Judy cau mày liễu: "Kiêu ngạo như vậy, còn không phải lại để cho cái loại chiến đội bỏ đi ăn gà, cô thật là sỉ nhục của nước Mỹ chúng ta."

Lục Mạn Mạn nhún nhún vai, nói: "Chủ yếu xem chính mình nghĩ như thế nào đi, hôm nay bị đội Tinh Tinh đánh bại, tôi không có gì tiếc nuối, thi đấu chuyên nghiệp vĩnh viễn không thiếu người mới có thiên phú lại cố gắng, cũng không có huyền thoại mãi mãi bất diệt, bởi vì mỗi người ở đây đều sáng tạo huyền thoại, đây mới là phần mê người nhất trong cái nghề này."

Lúc Lục Mạn Mạn nói đến "người mới có thiên phú lại cố gắng", nhìn về phía Nguyên Tu.

Nguyên Tu nhíu mày, không biết tại sao, đột nhiên bị những lời này cùng ánh mắt của cô xuyên đến tim.

Đúng vậy, phần mê người nhất trong cái nghề này, chính là mỗi một người đều có thể dựa vào thực lực và cố gắng, bộc lộ tài năng, đi về phía đỉnh vinh quang.

"Ngây thơ."

Judy cười lạnh một tiếng, nói: "Thi đấu cs người thật, không phải dựa vào cố gắng là có thể thành công, nghề này nhờ vào thiên phú và chỉ số thông minh, nếu không cái loại ngu dốt đồ bỏ đi gì cũng có thể tới đánh tranh giải, chúng ta còn lăn lộn cái gì."

Lục Mạn Mạn không muốn tranh chấp với cô ta trong vấn đề này, mỗi người một ý, Lục Mạn Mạn tin tưởng nỗ lực của ngày sau quan trọng hơn.

"Giống như W cô vậy, có lẽ cô có thiên phú, cũng thật cố gắng, nhưng cô là huyền thoại sụp đỗ như cũ, tại sao." Ánh mắt Judy dời xuống, dời đến đùi của cô: "Cô tàn phế rồi!"

Lục Mạn Mạn mở to hai mắt, hai chữ "tàn phế", tựa như một đôi bàn tay lạnh lẽo, giữ thật chặc tim cô.

"Một người tàn phế giống như cô, cùng với đám xiếc thú Tinh Tinh châu Phi kia, cũng không thể nào lấy được cúp quán quân."

A Hoành giận dữ nói: "Cô gái này quá kiêu ngạo, đây không phải là đâm chỗ đau người khác sao."

Nhâm Tường cũng bất bình nói: "Chỉ đoạt được giải quán quân thi đơn hai lần thì có tư cách gì ở chỗ này mà cười nhạo W đại mãn quán [] chứ?"

[] Đại mãn quán (大滿貫) hay Grand Slam, vốn là thuật ngữ môn bài Brit, người giành chiến thắng trong một ván đấu sẽ được quyền gọi bài, nhưng tiếng Trung thì lại dịch thành thuật ngữ của môn Mạt chược. Trong giới thể thao Trung gọi "Đại mãn quán" là để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới. Ví dụ những tay vợt nào vô địch Olympic (Thế vận hội), Vô địch thế giới, và vô địch Cup đơn nam thế giới tức là giành được Grand Slam (Đại mãn quán).

Nguyên Tu không nói lời nào, giam giữ Lục Mạn Mạn cách đó không xa trong mắt.

Cô mang khẩu trang màu đen mỉm cười W, cúi đầu, không nói một lời.

Sau một lát, dường như tâm trạng trở lại yên tĩnh, cô ngẩng đầu lên, nhìn Judy.

"Ngay trước đội trưởng của người ta cứ một tiếng đám xiếc thú châu Phi một tiếng đoàn người chó kiêu ngạo như vậy không sợ bị đánh sao?"

Chỉ thấy sau lưng Judy và Kiều Tinh Dã, một đám huynh đệ da đen cao to đi tới, mặt đầy vẻ giận dữ, lỗ mũi thở hổn hển hổn hển.

Chính là đội Tinh Tinh Congo.

Vào buổi tối hôm đó, một số bài viết hot đăng trên trang nhất của diễn đàn 《 Cuộc chiến sinh tử 》.

《 Ăn dưa ăn dưa: Đội Tinh tinh cùng Queen sau cuộc thi đấu giao hữu, song phương một lời không hợp nảy sinh mâu thuẫn tay chân 》

《 Ban tổ chức phát thông báo, cấm hai đội thi đấu ba tháng, tuyên bố cảnh cáo, đồng thời hai đội đã công khai xin lỗi trên các phương tiện truyền thông, vì ảnh hưởng xấu của họ 》

《 Có người nói, sau khi đội trưởng Kiều Tinh Dã xin lỗi trên TV, đã ném ghế ngay tại trường quay, thái độ vô cùng không thành khẩn 》

《 Đội Tinh Tinh bày tỏ: Chúng tôi không sai, chúng tôi không phục, chúng tôi kiên quyết không nói xin lỗi! 》

《W đăng trên Facebook lên tiếng ủng hộ đội Tinh Tinh, là Queen chế giễu người khác》

Trên Facebook, cư dân mạng thảo luận cũng rất hào hứng với chuyện này.

[Nói thật, trình độ của loại người Kiều Tinh Dã này, làm sao được làm đội trưởng Queen.]

[Cách xử xự làm người của anh ta cùng với phong thái và EQ [], so với W thật là không cùng trình độ, không chống đỡ nổi cả một chiến đội chuyên nghiệp.]

[] EQ (情商) chỉ số cảm xúc

[Lầu ở trên, đội viên đánh nhau không những không ngăn lại, lại còn tham gia vào, đây là chuyện đội trưởng như anh ta nên làm sao?]

[Thời điểm W làm đội trưởng, Queen đâu có vượt ra loại chuyện hỏng bét này]

[Còn có Judy kia, đầu óc cùng lớp trang điểm kia, còn cho mình là con chim cái gì, có chút chiến tích đã dám oán trời oán đất, còn đoàn xiếc thú, không sợ người nhà thủ lĩnh ba ba một tay xé cô ta.]

...

Lục Mạn Mạn cầm điện thoại di động, dùng tài khoản phụ điên cuồng gửi bình luận, đổi lại mấy cái tài khoản phụ thay nhau ra trận.

[Một người đi đường: Nói thật, thời điểm W giữ ngôi vua, trình độ của chiến đội W đạt tới trạng thái đỉnh cao, không biết sau khi cô đi, Queen còn có thể được không.]

[Lại là một người đi đường: Có câu gọi là già neo đứt dây [], Queen đi xuống dốc là xu hướng tất nhiên, nhất là gặp phải đội trưởng như vậy.]

[] Gìa neo đứt dây (物极必反): sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.

[Người đi đường chính là tôi: Đồng ý lầu trên, bọn họ cho W đi, còn đem tới một Judy, loại này có thể so với Nữ thần mỉm cười của tôi sao.]

[Sao tất cả lầu trên đều là người đi đường?]

Ngay tại lúc Lục Mạn Mạn điên cuồng thay đổi tài khoản phân thân tự hỏi tự trả lời, một cú điện thoại vang lên, màn hình hiển thị: Thầy Garcia.

Má ơi!

Lục Mạn Mạn vội vàng ném điện thoại di động đi, làm sao mà chủ nhiệm khoa đại học New York lại gọi điện thoại tới, dọa cô ngốc đi.

Điện thoại vang lên một hồi, Lục Mạn Mạn cuối cùng nhận điện, làm dáng cô gái ngoan ngoãn: "Thầy Garcia, buổi chiều khỏe, thầy tìm em có chuyện gì không? Vâng vâng, em ở nhà, đang học 《 Cấu trúc dữ liệu 》."

Hai phút sau, Lục Mạn Mạn phóng đại giọng hét lên: "Cmn!!! Đi Trung Quốc du học trao đổi!!!"

"Không đúng không đúng, em không có nói tục, không phải vậy, thầy nghe lầm rồi QAQ, em nói là em thật sự vui mừng, wow, Trung Quốc ư, Cố Cung Trường Thành cái gì đấy, còn có thần tượng..."

Cúp điện thoại, Lục Mạn Mạn ngồi trên giường, vẻ mặt đờ đẫn, đầu tóc rối bời trên mặt, bộ não trống rỗng mấy giây.

"..."

Cô nhớ năm ngoái thời điểm năm nhất đại học, trường học có đăng ký hạng mục du học trao đổi hè ở Trung Quốc, ở thời điểm ấy cô điên cuồng say mê với những idol Trung Quốc nhà mình, vì vậy trán phát sốt đi với bạn cùng phòng đăng ký, một lòng muốn chạy tới Trung Quốc bên kia đại dương theo đuổi ngôi sao.

Tuy nhiên trong kỳ nghỉ hè, người ta không chọn cô, cô đau lòng trong một thời gian dài, bố Louis và Alex đã đặc biệt xin nghỉ, đưa cô đến Trung Quốc chơi một vòng, nhưng trong đoạn thời gian đó idol vừa khéo không có bất kỳ thông báo chương trình cùng buổi biểu diễn nào, cho nên cô cũng không nhìn thấy anh ta.

Ai có thể nghĩ tới cô đã học năm hai rồi, chủ nhiệm khoa thầy Garcia lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cho cô biết trường quyết định cử cô đến Trung Quốc trao đổi một năm, nếu như cảm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm, thậm chí có thể kéo dài thời hạn đến tốt nghiệp.

Tình huống gì?

Phản ứng đầu tiên của cô là...cmn bị cho thôi học sao?

Đương nhiên, ngôi trường thân thiện mà thầy Garcia nói, là trường đại học tốt nhất Trung Quốc, Đại học B, chuyên ngành máy tính lại xếp hạng tốt nhất.

Ngược lại không phải là vấn đề đại học.

Mấu chốt là cái này quá đột ngột, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, phải rời khỏi nước Mỹ, rời khỏi ba ba cô.

Một cái nghỉ hè còn tốt, nhưng cả một năm đó.

Cảm thấy tốt đẹp còn có thể kéo dài thời hạn đến tốt nghiệp, đây là cái hoạt động gì?

Lục Mạn Mạn cũng không có trực tiếp trả lời thầy Garcia, cô nói muốn cùng ba ba thương lượng một chút.

Buổi tối hôm đó, giữa lúc ăn cơm, Louis đang nói với Alex những chuyện tồi tệ mà ông gặp hôm nay.

"Ba dừng xe ở bãi đậu xe ngoài trời, ở đâu chui ra một tên mập mạp, cầm dao lam cào xe ba rồi chạy."

Alex để đũa xuống: "Sau đó thì sao!"

Louis: "Anh mắng hắn một câu chó đẻ."

Alex: "Chỉ như vậy?"

Louis: "Sau đó anh phát hiện hắn còn có đồng lõa, một đám côn đồ, ngay tại giao lộ, chỉ cần tôi xuống xe đuổi theo hắn, bọn nó sẽ tới đánh anh, thật may anh núp trong xe."

Alex vẫn còn sợ hãi: "Lần sau nhất định phải kìm chế, xe hư không có sao, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm."

Louis: "Nhưng mà lúc lái xe đi ngang qua bên người hắn, anh mở kính xe xuống dùng bật lửa đập hắn, kết quả hắn né tránh, bật lửa đập lên xe người khác, đập trầy."

Alex: "...Anh tại sao phải dùng bật lửa, mà không dùng con chim con em đưa cho anh?"

Louis: "Đó là búp bê em tặng anh."

Alex cảm động: "Ai, anh thật là... lại để cho em nói anh tốt chứ gì."

"Trường học để cho con đi Trung Quốc trao đổi một năm."

Khi hai người ba đang trò chuyện nồng nhiệt, Lục Mạn Mạn đột ngột nhỏ giọng mà nhanh chóng nói một câu như vậy rồi nhanh chóng cúi đầu.

Alex: "Nếu anh thích em cho anh thêm một chú bọt biển bảo bảo []..."

[] Chú bọt biển bảo bảo (SpongeBob SquarePants): là một bộ phim hoạt hình dài tập được Derek Drymon sản xuất.

Louis: "Anh muốn khỉ miệng rộng []."

[] Khỉ miệng rộng Julius

Alex: "Anh cùng Mạn Mạn thật đúng là ba và con gái thích khỉ miệng rộng."

Một phút đồng hồ sau, hai vị ba đồng thời bỏ dao nĩa trong tay xuống, kinh ngạc nhìn về phía Lục Mạn Mạn.

"Trung Quốc!"

"Một năm!"

"GOD!"

Đôi lời tâm tình của editor: Vì trong truyện ba Alex và Louis không nói ai công ai thụ, nên cách xưng hô vai vế anh - em là do mình tự cảm nhận, nếu các chương sau này tác giả có đề cập đến vấn đề này mình sẽ sữa. Cơ mà mỗi lần tới đoạn xuất hiện Judy là tui thấy mệt mỏi, ai là L thì mọi người đều đã biết tỏng trong lòng rồi. Hừ, đợi chị sau này quay lại bắn chết.

Truyện Chữ Hay