Chuyển ngữ: Puny
Lối kiến trúc cũ tường đỏ gạch ngói trắng, dây leo xanh biếc bò đầy vách tường.
Tòa nhà làm việc của học viện máy tính là kiểu kiến trúc tương đối cũ, sau nhiều lần tân trang, vẫn khó có thể che giấu những thăng trầm của lịch sử.
Đèn trần phòng giáo vụ sáng ngời, đi vào liền có thể ngửi được mùi giấy cũ đặc biệt ở văn phòng.
Học tỷ trực ban giúp Lục Mạn Mạn tiến hành ghi danh học tịch, sau khi làm thủ tục liên quan, hỏi cô: "Thời điểm ngày hôm qua đến cũng trễ lắm rồi, em ở đâu?"
"Đến nhà bạn ở một đêm."
"Trình Ngộ kia có đi đón em không?"
Lục Mạn Mạn thành thực lắc đầu: "Nói là trên đường kẹt xe."
Học tỷ đưa tờ ghi danh cho Lục Mạn Mạn, hừ lạnh: "Em ấy xung phong nhận việc tiếp đón du học sinh trao đổi, chính là vì trường học trợ cấp phí xe taxi khứ hồi, vốn cho rằng em ấy keo kiệt đưa em ngồi xe buýt, không nghĩ tới lại để em làm chim bồ câu [], cái này thí quá đáng lắm, em yên tâm, chị sẽ báo cáo cho học viện."
[] Làm chim bồ câu ở đây có nghĩa là thất hứa, thất hẹn.
Sau khi làm thủ tục xong, Lục Mạn Mạn trở về ký túc xá.
Bởi vì bây giờ đúng lúc là mùa khai giảng, trong hành lang thỉnh thoảng có thể thấy phụ huynh giúp sinh viên chuyên chở hành lý, cho dù là ký túc nữ cũng có thể thấy bóng dáng nam sinh.
Tại cửa phòng ngủ, Lục Mạn Mạn cầm chìa khóa đang muốn mở cửa, thì một cậu nhóc tướng cà lơ phất phơ đi tới, huýt sáo một cái: "Chị ở đây?"
"Ừ."
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên quan sát, vẻ mặt cậu nhóc hơi non nớt, nhiều nhất chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng không tính là cao, một mét bảy, trên tai bấm lỗ, bộ dạng thoạt nhìn có chút hoang dã.
Cậu ta nói: "Chị là bạn cùng phòng của chị tôi."
"Oh." Lục Mạn Mạn nói: "Xin chào."
"Mượn chút tiền đi."
"..."
Cậu nhóc lấy lòng nói với Lục Mạn Mạn: "Cho tôi mượn đồng, chờ chị tôi trở về, trả lại chị."
Lục Mạn Mạn từ chối: "Xin lỗi, tôi còn chưa thấy chị cậu, cho nên không thể cho cậu mượn tiền."
Cậu nhóc kia ngắt lời: "Chị tôi tên Trình Ngộ, các người không phải bạn cùng phòng sao, sau này thì quen, chị ta sẽ trả lại cho chị."
Trình Ngộ?
Nhớ ra rồi, là tiểu tỷ tỷ tiếp đón không đáng tin đó.
Hóa ra là bạn cùng phòng.
"Trình Thiên, em đang làm gì!"
Một thanh âm sắc bén từ chỗ quẹo thang gác truyền tới, ngay sau đó liền nghe tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc" vọng về.
Cô gái gầy nhỏ cao khều tựa như một trận gió táp, đi tới chính là một cước, đá lên mông đứa nhóc kia: "Cút đi!"
Lục Mạn Mạn ngửi được một mùi nước hoa nồng nặc.
Lông mi giả của cô gái trước mặt rất rậm rất dày, cộng thêm khuôn mặt nhỏ gầy đỏ, cho Lục Mạn Mạn cảm giác đầu tiên chính là...
Hươu sao.
Cô ấy đẩy cậu nhóc ra thật xa, thanh âm the thé: "Ai bảo em tới!"
"Tôi không có tiền."
Cậu nhóc tên Trình Thiên cây ngay không sợ chết đứng: "Tìm chị mượn chút tiền."
"Không có tiền, hỏi mẹ mày đi."
"Chị cùng nhiều ông chủ uống rượu ăn cơm như vậy, đương nhiên là có tiền."
"Ngứa da phải không." Trình Ngộ cầm túi lên đánh nó, cậu nhóc nắm chặt cô ấy, hô lớn: "Đừng tưởng rằng tôi không dám động thủ với chị."
"Tới, tới động thủ với tôi." Trình Ngộ tức giận hô: "Tốt nhất là đánh tôi vào bệnh viện, lão tử đang nghỉ phép."
Lục Mạn Mạn vội vàng tiến lên tách bọn họ ra: "Ký túc có camera giám sát."
Trình Ngộ tức giận hừ hừ nói: "Cái máy giám sát đó hư mấy trăm năm rồi."
Cậu nhóm còn không cam tâm, uy hiếp nói: "Chị không cho tôi tiền, tôi đi tìm những "khách hàng" kia đòi tiền."
Trình Ngộ cười nhạt: "Cho dù đi, xem xem bọn họ có quan tâm mày không."
Cậu nhóc biết dây dưa nữa cũng không chiếm được cái gì tốt, chỉ có thể thở hổn hển rời đi.
Trình Ngộ mở cửa phòng ngủ ra, hỏi Lục Mạn Mạn: "Cậu cho nó tiền không?"
Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Không có."
Trình Ngộ ném túi của mình lên giường: "Sau này thấy nó tránh xa một chút, không được cho mượn tiền, cho dù cậu cho mượn, tôi cũng không trả lại cậu, lời cảnh cáo nói trước."
"..."
Ngay lúc Trình Ngộ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm, Lục Mạn Mạn đột nhiên mở miệng nói: "Lại nói tiếp, cậu ngày hôm qua không có tới đón tôi."
Trình Ngộ bưng chậu lên thờ ơ nói: "Qủa thực quá kẹt xe, buổi tối tôi còn phải đi làm thêm, không đến kịp, xin lỗi."
Lục Mạn Mạn bày tỏ hiểu, nhưng mà tùy tiện nói: "Lộ phí kia cậu có phải nên trả lại cho học viện không?"
Tay cầm sữa tắm của Trình Ngộ dừng một chút.
Kiếm chuyện.
"Trường học để cho cậu tới đón tôi, trả tiền xe cho cậu." Cô cố ý nhấn mạnh: "Hoặc là phí xe taxi, nếu đã thất hẹn, tiền này nên trả lại."
Trình Ngộ liếc Lục Mạn Mạn, tiểu nha đầu này, gầy teo gầy còm, nhìn qua cũng giống con thỏ lương thiện vô hại, không nghĩ tới còn rất tích cực.
Cô tháo lông mi giả xuống, vừa dùng bông tẩy trang, vừa nói: "Đầu tiên, tôi xác thực tới đón cậu, nhưng mà bởi vì kẹt xe, không có đến được."
"Thứ hai, trong quá trình kẹt xe, tôi bỏ ra thời gian, thời gian là vàng bạc, cho nên khoản tiền này coi như khổ cực phí của tôi, sẽ không trả lại."
"Cuối cùng, hình như chúng ta phải làm bạn cùng phòng một khoảng thời gian, tốt nhất là chung sống thân thiện, nếu không ai cũng không dễ chịu, biết không?"
Nửa uy hiếp còn vàng thật không sợ lửa.
Lục Mạn Mạn đứng thẳng người: "Đầu tiên, cậu không đón được tôi, cho dù bỏ ra thời gian, nhưng khoảng thời gian này là lãng phí."
"Thứ hai, tới đón tôi là công việc của cậu, xem xét đến thời gian cao điểm tan làm, lên đường sớm một chút, cách giờ cao điểm ra, đến sân bay trước, đây là lựa chọn chính xác, mà không phải là bởi vì buổi tối cậu phải đi làm thêm, để tôi làm chim bồ câu. Nếu như cậu thật sự bề bộn nhiều việc, hoàn toàn có thể không cần nhận công việc này, nhường cho người khác."
"Cuối cùng, một năm sống chung này tôi hy vọng hài hòa với cậu, mọi người nói phải trái."
Trình Ngộ không nhịn được vứt bỏ đồ tẩy trang trong tay, đi tới trước mặt Lục Mạn Mạn, vóc dáng cô ấy so với cô hơn một cái đầu, đường nét đẹp đẽ rất có ngự tỷ phạm, trên cao nhìn xuống, khí thế xâm lấn.
"Tiền này cho dù tôi trả lại, cậu cũng không lấy được, tại sao nhất định phải làm khó dễ tôi?
Lục Mạn Mạn lập tức tiếp lời: "Trên đường xe chạy mỗi ngày người bị tai nạn xe cộ cũng không phải tôi, tại sao tôi còn phải chờ đèn xanh đèn đỏ?"
Trình Ngộ nhìn cô chằm chằm rất lâu, lạnh lùng nói: "Cậu người này thật đáng ghét."
Lục Mạn Mạn tiến lên đón ánh mắt lạnh lùng của cô ấy: "Tôi cũng rất khó chịu với cậu."
Trình Ngộ nói như đinh chém sắt: "Tiền tôi sẽ không trả, cậu khó chịu thì đi phòng giáo vụ tố cáo tôi."
"Hôm nay lúc báo danh đã tố cáo rồi."
"..."
"Cậu rốt cuộc có thể làm người không?" Trình Ngộ thật sự có chút tức giận.
Lục Mạn Mạn cũng nóng lên: "Tôi chính là làm người như vậy."
Ngay tại lúc hai người súng gươm sẵn sàng, một tiếng ngáp yếu ớt truyền tới, Lục Mạn Mạn lúc này mới phát hiện, phòng ngủ vẫn còn có người khác.
Bên bàn đọc sách gần ban công, có một cô gái mặc đồ trắng để tóc mái, mang cặp kính vừa dày vừa nặng, đang chuyên tâm dồn chí đọc sách.
Yên lặng, giống như con thỏ trắng nhỏ.
Hai người không ai nhường ai cãi vả lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô ấy, không có chút cảm giảm tồn tại nào, tựa như hòa một thể với mấy quyển sách trên giá sách, thế cho nên Lục Mạn Mạn căn bản không chú ý tới cô gái an tĩnh này.
Cô ấy tiếp tục học, cũng không để ý tới Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ đang châm ngòi nổ.
Trình Ngộ nói: "Không có gì mà đánh một trận không thể giải quyết được."
"Cậu muốn đánh nhau?" Lục Mạn Mạn kinh ngạc.
Trình Ngộ: "Dám không?"
Khóe miệng Lục Mạn Mạn khẽ nhếch, những năm này ở chiến đội chuyên nghiệp, huấn luyện thường ngày ngoại trừ huấn luyện dã ngoại ở rừng cùng luyện bắn ra, phần lớn là huấn luyện thể năng, dù sao thi đấu người thật ở rừng, trừ bắn nhau từ xa, còn có một loại chiến thuật tiếp cận đánh lén.
Cô buông túi mình xuống, hỏi: "Đánh ở chỗ này sao?"
"Dĩ nhiên, trừ phi cậu muốn bị xử phạt." Trình Ngộ đã đóng cửa phòng ký túc lại.
Cô gái bốn mắt bên ban công, cầm bút viết xào xạc trên giấy, dù là Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ đánh nhau đến kinh thiên động địa, cô ấy cũng không phản ứng chút nào.
Vô cùng, vô cùng bình tĩnh trầm ổn.
Giống như tay súng bắn tỉa mai phục ở trong rừng rậm, dù là đạn rơi vào cạnh mình, cô ấy cũng không lay động, chẳng qua là chăm chú nhìn "con mồi" của mình: Một quyển IELTS tham khảo.
Lục Mạn Mạn đè Trình Ngộ ở dưới người, bẻ tay cô ấy ra sau, thở hổn hển hô lớn: "Có phục hay không!"
"Phục cậu!"
Lục Mạn Mạn phát hiện thể năng của Trình Ngộ tốt kinh người, hơn nữa sức phản ứng vô cùng nhạy bén.
Nhưng mà hai người không đánh ra cái trình độ gì, giật tóc bức tai, còn kém chút nhổ nước miếng lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn là Lục Mạn Mạn mạnh hơn một bậc, dù sao huấn luyện lâu dài, ưu thế thể năng còn ở đó.
"Có phục hay không?"
Trình Ngộ bị Lục Mạn Mạn đè dưới mặt đất lạnh như băng, phấn trang điểm trên mặt cũng nhòe, cô cắn chặc răng, trong cổ họng nghẹn ra một chữ: "Phục."
Lục Mạn Mạn thả tay cô ấy ra, hơn nữa kéo cô ấy lên. Trình Ngộ hất tay cô, nhanh chóng đứng lên sửa sang lại quần áo đầu tóc xốc xếch.
"Có chơi có chịu, tiền tôi sẽ trả." Trình Ngộ trừng mắt nhìn cô: "Nhưng mà cậu đợi đấy, lần sau tôi sẽ không thua cậu."
Còn rất tranh mạnh háo thắng.
Lục Mạn Mạn thản nhiên nói: "Không có lần sau, tôi không có thời gian chờ cậu luyện tài nghệ tốt, rồi lại tìm tôi đánh nhau, một chuyện giải quyết một chuyện, hy vọng thời gian tiếp theo, chúng ta có thể sống chung hữu hảo."
Sống chung hữu hảo, ngày đầu tiên gặp mặt liền đánh cô còn muốn sống chung hữu hảo, Trình Ngộ cảm thấy có chút khó hiểu về thùy não của cô gái này.
Lúc này, em gái bốn mắt một mực bình tĩnh đọc sách lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Mạn Mạn một chút, chậm rãi nói: "Tôi tên là Hạ Thiên, hoan nghênh cậu, người Mỹ."
"Tôi tên Lục Mạn Mạn."
"Phòng ngủ tạm thời chỉ có ba người chúng ta, còn có một người thuê phòng ở ngoài." Giọng nói của cô ấy, rất nhỏ, rất chậm: "Sau này tôi có thể sẽ ngủ tương đối trễ, hy vọng cậu sẽ không để ý."
"Đại khái trễ bao lâu." Lục Mạn Mạn hổi.
Hạ Thiên nói: "Một chút."
"Ách, cậu là muốn chơi trò chơi sao?"
Trình Ngộ lạnh lùng nói: "Cậu ấy đọc sách."
Lục Mạn Mạn đã sớm nghe qua sinh viên Trung Quốc đặc biệt cố gắng, may mắn lại có thể nhìn thấy học phách sống.
"Cậu không ngại sao?" Lục Mạn Mạn chỉ Trình Ngộ hỏi.
Hạ Thiên bình tĩnh nói: "Buổi tối cậu ấy cơ bản không trở về."
"..."
Lục Mạn Mạn nói: "Tôi buổi tối mười giờ sẽ lên giường, mười một giờ chìm vào giấc ngủ, chỉ cần cậu giống như hôm nay vậy không có chút cảm giác tồn tại thì hoàn toàn không có vấn đề."
Hạ Thiên gật đầu một cái: "Có thể."
Lục Mạn Mạn nhận được tài liệu ba Louis gửi đến liên quan đến thống kê các chiến đội Trung Quốc.
Câu lạc bộ thi đấu《 Cuộc chiến sinh tử 》người thật chuyên nghiệp ở Trung Quốc có hơn mười nhà, mỗi một câu lạc bộ dưới trướng lại có không ít chiến đội, như vậy tính ra, chiến đội thì có hơn mấy chục.
Mặc dù chiến đội nhiều, nhưng mà đánh ra thành tích thì không có mấy. X là chiến đội Trung Quốc duy nhất năm nay đánh vào cuộc thi đấu mùa hè hệ S toàn thế giới, điều này đã đặt bọn họ lên vị trí no. trong nước.
Đối thủ cạnh tranh mạnh của X chính là chiến đội KT, chiến đội sói xám, chiến đội π... Ngoài ra còn có nhiều đội mới đã thể hiện phong độ xuất sắc trong thời gian gần đây, tốc độ vùng lên cũng rất nhanh.
Thi đấu người thật thật ra thì không khác biệt lắm với thi đấu thể thao, chỉ có điều cuộc thi này kiểm tra thể lực đồng thời cũng kiểm tra chiến thuật chiến lược, quan trọng nhất chính là tinh thần đồng đội.
Nội dung thi đấu cũng cực kích thích, ở trên mạng Internet phát trực tiếp, giống như thấy một trận bắn súng ở Hollywood, vì vậy nghiễm nhiên nó được nhiều cư dân mạng chào đón. Đến mức nhiều nhà đầu tư sẵn sàng tham gia vào cuộc cạnh tranh náo nhiệt này.
Ba Louis làm tổng kết cho Lục Mạn Mạn là: thị trường thi đấu người thật chuyên nghiệp Trung Quốc có một lượng lớn người hâm mộ, rất có triển vọng tốt.
Ông ấy đề cử cho Lục Mạn Mạn vẫn là chiến đội X, cân nhắc đến vị trí cường thế của X ở trong nước, cùng với chồng Nguyên Tu chồng cô làm đội trưởng, vợ chồng song kiếm hợp bích, có thể thẳng lên tận trời xanh.
Lục Mạn Mạn nói chiến đội X cũng không tính tiếp nhận cô, bởi vì cô là thành viên mới không có bất kỳ chiến tích phổ thông nào.
Alex nhận lấy điện thoại, nói với Lục Mạn Mạn: "Con gái ngoan, ta vượt qua Thái Bình Dương mênh mông, là vì đến bờ bên kia mở mang bờ cõi, không phải là vì ra vẻ."
Lục Mạn Mạn:...
"Con nói con, quá khứ của W cũng chiến tích hiển hách như vậy, con thế nào phải cất cất giấu giấu, đóng vai tay mơ, làm gì vậy, khảo nghiệm chồng có phải là tình yêu đích thực của con không hay sao?"
Lục Mạn Mạn tức giận nói: "Lại đùa giỡn chồng này chồng nọ rồi, con sẽ không video cho hai người!"
Louis đẩy Alex ra, nghe điện thoại: "Con bỏ tất cả vinh quang đi, bắt đầu lại, ba ủng hộ quyết định của con, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Lục Mạn Mạn không hề có dự cảm tốt.
"Khẩu trang W của con bây giờ đang đấu giá ở trên Ebay, đấu giá đã lên đến nghìn đô la."
Lục Mạn Mạn:...
Tên khốn nạn Arco kia! Đưa hắn khẩu trang W làm kỷ niệm không phải là để cho hắn cầm đi bán lấy tiền!
Louis trầm giọng nói: "Muốn bắt đầu lại, cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Cô dĩ nhiên biết, bắt đầu lại không dễ dàng, giống như lý do lần đó cô từ chối Nguyên Tu: Trên bả vai của W, mang theo những hy vọng trĩu nặng của người hâm mộ, cô không thể đến bất kỳ chiến đội nào làm người dự bị, W sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhưng mà sẽ không thay đổi chẳng qua là W, huyền thoại mãi mãi của nước Mỹ W.
Cũng không phải Lục Mạn Mạn.
Bây giờ Lục Mạn Mạn, cái gì cũng không phải.
Cái gì cũng không có, vì vậy không sợ hãi.
Cô lên mạng tra địa chỉ trang web của các mấy nhà chiến đội có chiến tích, trong trang chiêu mộ đội viên mới tìm được hòm thư.
Cô gửi sơ yếu lý lịch và báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình cho các chiến đội lớn, phần sau còn thêm một chút nhận xét liên quan tới chiến lược chiến thuật thi đấu đơn cùng thi đấu nhiều người, đó đều là kinh nghiệm cô đã tích lũy được trong nhiều năm đánh tranh giải.
Dĩ nhiên, cô cũng gửi cho thùng thư chiến đội X một bảng sơ yếu lý lịch.
Bất kể là tay mới hay là dự bị, vào chiến đội rồi nói sau.
Nguyên Tu từng nói một câu thành ngữ, cô ghi tạc trong lòng.
Nằm gai nếm mật.
Mỉm cười W cuối cùng cũng có ngày đông sơn tái khởi.
Tại câu lạc bộ chiến đội X, Nguyên Tu ôm máy tính xách tay ngồi trên ghế salon, A Hoành cùng Nhâm Tường đứng bên sa đồ ba chiều mô phỏng của khu rừng, dùng nhân vật tiểu nhân đi bản đồ, lên kế hoạch cho cuộc thi đấu giao lưu với chiến đội π vào thứ Sáu tới.
"Tổ hai người phân công kiểu tấn công, đương nhiên là một chịu trách nhiệm chiến xa, một chịu trách nhiệm chiến trung tâm, ở vòng cao điểm quyết chiến có thể phân công đánh bọc sườn [], tránh cho hai người đồng thời bị lộ."
[] Đánh bọc sườn: vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.
"Đội viên tiền đạo tốt nhất che cho tay súng bắn tỉa, thu hút hỏa lực."
...
"Đội trưởng, cậu cũng tới xem một chút." A Hoành chào hỏi: "Đừng đi dạo Taobao nữa."
Cố Chiết Phong một bên chơi trò chơi điện thoại di động, một bên lẩm bẩm nói: "Anh ấy không có đi dạo Taobao, anh ấy dùng tài khoản VPN [] vượt tường đi dạo Ebay."
[] VPN là mạng riêng ảo, Virtual Private Network, là một công nghệ mạng giúp tạo kết nối mạng an toàn khi tham gia vào mạng công cộng như Internet hoặc mạng riêng do một nhà cung cấp dịch vụ sở hữu. Bạn cũng có thể sử dụng Internet giống như đang ở vị trí của của VPN, điều này mang lại một số lợi ích khi sử dụng WiFi public hoặc truy cập trang web bị chặn, giới hạn địa lý.
A Hoành hỏi: "Đó là cái gì, còn phải vượt tường."
Cố Chiết Phong: "Phiên bản Taobao cổ xưa của nước Mỹ."
"Đi dạo Taobao nước Mỹ làm gì, hàng trong nước còn chưa đủ cho cậu mua?"
Nguyên Tu nhìn chằm chằm màn hình, không để ý bọn họ.
Cố Chiết Phong nói: "Khẩu trang W của vợ anh ấy bán trên Ebay, bây giờ hô giá đã bão tố đến một trăm ngàn, còn không hành động nữa đoán chừng muốn chuộc đồ về phải táng gia bại sản."
"Ồ ồ." Nhâm Tường ngẩng đầu lên, cười đểu nói: "Muốn chuộc về rồi một lần nữa trả lại cho W, lấy lòng mỹ nhân?"
Nguyên Tu nhàn nhạt nói: "Cậu chẳng lẽ là mù, con mắt nào nhìn thấy vua giết người mỉm cười đẹp?"
Nhâm Tường nói: "Tôi thấy ánh mắt cô ấy vô cùng đẹp nha, mặc dù bị khẩu trang che kín, nhưng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, giá trị nhan sắc chắc chắn sẽ không thấp, tin tưởng vào trực giác đào em gái nhiều năm của tôi đi."
A Hoành nói: "Vậy cũng không chắc chắn, cậu nhìn con gái trong vòng đánh thi đấu đi, hơi có chút nhan sắc thì chỉ hận không thể mỗi ngày lên mạng bùng nổ, rất sợ xung quanh không phát hiện con mắt xinh đẹp. Lại nhìn W, ngay cả thi đấu cũng đeo khẩu trang, cái loại khẩu trang đó có thể che hơn nửa mặt đấy, theo tin tức đáng tin cậy trên mạng, W răng hô."
"Phụt." Cố Chiết Phong mới vừa uống nước chanh vào liền phun ra ngoài hết.
Nhâm Tường bị giật mình: "Răng hô cái quỷ gì, có thể đừng bôi đen Nữ thần mỉm cười của tôi ok?"
"Đeo khẩu trang lên là nữ thần, tháo khẩu trang xuống, ai biết được, haha, nếu như không phải là nhan sắc không được, thì những năm này có bao nhiêu vinh quang, sao cô ấy lại có thể kiên trì mang khẩu trang, một cô gái bình thường, sao có thể có phần định lực này để không bị mê muội."
Nhâm Tường: "Gần đây hình như không nghe được tin tức của W, bây giờ ngay cả khẩu trang cũng bán tất, cô ấy thật muốn rút sao?"
"Hơn phân nữa là vậy, đáng tiếc." A Hoành nhìn phía Nguyên Tu: "Đội trưởng thêm tôi một phần đi, chúng ta cùng mua, làm kỷ niệm."
Nguyên Tu: "Từ chối."
Nhâm Tường cười: "Đồ vật riêng tư của lão bà, có thể chia sẻ cùng người khác sao."
Vẻ mặt Nguyên Tu ổn định: "Trong vòng vạn cũng có thể có một mức lợi nhuận, mua về bỏ lên Taobao giữ độc quyền, fans cường hào trong nước của W sẽ đẩy giá lên gấp đôi, loại hình làm ăn ổn định kiếm lời này tôi dĩ nhiên sẽ không chia sẻ với cậu."
A Hoành, Nhâm Tường:...
Cố Chiết Phong: Oh, nổ súng!
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay chương cực ú, hướng các vị đại ca quỳ xuống cầu một chầu chất bổ.
Đôi lời tâm tình của editor: Sorry các bạn, chuẩn bị nghỉ Tết nên deadline ngập mặt mình không kịp đăng lúc h sáng =)))) Và chương này công nhận dài thiệt.