Chuyển ngữ: Puny
Kết thúc chương trình, các thành viên cười đùa đi ra tòa đài truyền hình, mới ra đại sảnh, James sau lưng đã đuổi theo: "X, chờ một chút."
Nguyên Tu cùng đám người quay lại, thì thấy James mỉm cười nói: "Biểu hiện hôm nay của các cậu, khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."
Nguyên Tu bình tĩnh nói: "Đạo cụ chương trình các ông chuẩn bị, cũng khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Tôi nghĩ, cậu trước kia có lẽ cũng đã xem qua James show của tôi, cho dù không có xem qua, sau khi chúng tôi gửi cho cậu lời mời, có lẽ cũng biết được." James giơ tay ra: "Chương trình của chúng tôi... Nói như thế nào đây, chính là phong cách như vậy."
Nguyên Tu cười một tiếng: "Nói móc châm biếng?"
James gật đầu: "Cho nên các cậu còn dám tới, cái này làm cho tôi rất kinh ngạc, ấn tượng người Trung Quốc cho tôi, chính là nói chuyện bao giờ cũng giữ lại ba phần chỗ trống, cũng không thích tranh luận cùng người khác."
Ông vốn định ở trong chương trình dạy dỗ thật tốt chiến đội X một phen, dù sao khoảng thời gian này bọn họ ở New York cũng coi là đầu ngọn gió, rất nhiều fans hâm mộ lão làng của chiến đội Mỹ không ưa bọn họ. Mượn cơ hội lần này, vừa vặn có thể làm yếu nhuệ khí của bọn họ, nhưng chưa từng nghĩ, James nhiều năm lỏi đời như vậy, lại bị tên đội trưởng còn trẻ này nhẹ nhàng giết ngược lại.
"Tôi quả thực không giỏi tranh luận." Nguyên Tu khiêm tốn nói: "Cảm ơn ông hạ thủ lưu tình."
Nhâm Tường che miệng nói khẽ với A Hoành: "Giả heo ăn hổ, không người nào có thể so với Nguyên Tu."
A Hoành thưởng thức nói: "Thật ra thì đội trưởng rất biết làm người đấy."
Quả nhiên, James nói: "Làm chương trình này nhiều năm, cậu là một trong số ít người sau khi đến chương trình còn tới cảm ơn tôi, trước kia có một nữ minh tinh Hollywood, sau khi đi ra cái đại sảnh này liền gửi một bài đăng trên blog để xé tôi."
Ông đưa tay ra với Nguyên Tu: "Bất kể nói thế nào, rất hân hạnh được biết cậu, Nguyên Tu, còn có chiến đội của cậu, khiến cho ấn tượng của tôi đối với Trung Quốc thay đổi sâu sắc."
James bắt tay theo thứ tự với các thành viên, xem như cười một tiếng phai ân oán, cuối cùng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nguyên Tu ngồi trong xe, thờ ơ hỏi đồng đội: "Tôi có phải là lòng dạ hẹp hòi không?"
A Hoành quay đầu nói: "Đội trưởng cậu cũng đừng có được tiện nghi còn khoe mã đi, nghĩ chút về nữ minh tinh Hollywood xong chương trình liền đăng bài uyên bác dồn ép ông ta, còn mắng mặt ông ta là cái mông con khỉ."
Cố Chiết Phong nằm ở sau xe, miễn cưỡng nói: "Đội trưởng ở trong chương trình, cũng đã phát Weibo rồi, tôi còn like cho cậu ta."
A Hoành kinh ngạc móc điện thoại ra, nội dung trên Weibo Nguyên Tu là: Đối diện là cái mông con khỉ thật nhàm chán. [Mệt mỏi] [Hút thuốc]
Chỉ mới một giờ, bình luận của fans hâm mộ đã hơn một ngàn.
...
Sáng sơm, trên bàn ăn, Lục Mạn Mạn ăn sandwich, cầm điện thoại nói lẩm bẩm.
Alex bưng ly cà phê đi tới, nghiêng người nhìn màn hình di động của Lục Mạn Mạn: "Đang nhìn cái gì?"
"《 Thiếu niên Trung quốc nói 》." Lục Mạn Mạn trả lời.
"Đó là cái gì?"
Louis một bên xem báo tài chính, thờ ơ giải thích: "Chồng con bé ở trong chương trình talkshow nhiệt huyết sôi trào diễn thuyết."
Lục Mạn Mạn đập điện thoại, tức giận nói: "Chồng cái gì chuyện này thể cho qua không, thú vị sao! Đùa rất vui sao!"
Louis cười ha ha: "Vui."
"Đừng để ý tới lão Louis không đứng đắn." Alex ngồi xuống bên cạnh Lục Mạn Mạn: "Cho ba nói một chút, cái gì là 《 Thiếu niên Trung quốc nói 》."
"Chính là một người Trung Quốc tên là Lương Khải Siêu viết một đoạn tản văn, vào thời khắc dân tộc lâm nguy, lấy "Thiếu niên Trung Quốc" để phấn chấn tinh thần nhân dân." Lục Mạn Mạn nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm thì thầm: "Con đường cổ hủ kia là gì, người cùng thế giới từ biệt một ngày không xa, mà thiếu niên tôi chính là tới cùng thế giới vì duyên."
"Ý nghĩa bậc cao như vậy con hiểu sao?"
"Câu này con không hiểu, nhưng mà có thể hiểu một chút." Lục Mạn Mạn tiếp tục nói: "Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, thiếu niên độc lập thì nước độc lập, thiếu niên tự do thì nước tự do, thiếu niên thắng Âu châu, thì nước thắng Âu châu, thiếu niên hùng mạnh hướng về trái đất, thì nước hùng mạnh hướng về trái đất."
Louis buông tờ báo trong tay xuống, nói lời bình: "Rất có khí phách."
Alex nhìn về phía Lục Mạn Mạn, hỏi: "Sau khi Mạn Mạn đọc xong, có cảm xúc gì?"
Lục Mạn Mạn cất cao giọng nói: "Ba mươi năm vất vả không có gì ngoài bùn và đất, băng qua tám ngàn dặm mây và trăng. Đừng làm lãng phí thời gian, nếu không đầu thiếu niên sẽ sớm bạc." chồng trong chương trình đọc chính là câu này."
"Chồng?"
"Chồng?"
Lục Mạn Mạn che mặt: "A, không phải! Bị mọi người dẫn dắt lệch đi! Không phải chồng! Là Nguyên Tu!"
Hai người cười mà không nói, Lục Mạn Mạn ho nhẹ một tiếng: "Sau đó con cảm thấy, con không nên ở đây buồn bã như vậy, đối thủ con đang trở nên mạnh mẽ, con có lẽ nên tiếp tục cố gắng mới đúng."
"Cuối cùng cũng nảy sinh tinh thần hăng hái!" Alex vỗ bả vai Lục Mạn Mạn một cái: "Cái này gọi là gặp mạnh thì mạnh hơn, chồng mạnh thì Mạn Mạn mạnh hơn!"
"Này, cái chồng này hai người rốt cuộc còn ngoan cố chơi tới bao lâu!"
Alex và Louis nhìn nhau cười một tiếng: "Đại khái chơi cả đời đi."
Buổi tối lúc Lục Mạn Mạn đi ra lấy nước, nghe được trong phòng ba truyền tới tiếng nói chuyện.
Alex nói: "Em làm sao có cảm giác, Mạn Mạn thật sự muốn đi Trung Quốc."
Louis: "Con bé đối với chiến đội Trung Quốc đó, cậu trai kia, đều cảm thấy rất hứng thú, tuy nói con bé từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, nhưng nửa điểm cũng không giống đứa trẻ Mỹ, bất luận là sở thích hay kiểu tư duy, đều là kiểu Trung Quốc. Loại này gọi là nhận thức dân tộc cắm rễ trong máu xương, không cách nào thay đổi."
Alex nói: "Đúng vậy, người Trung Quốc không phải rất chú trọng cái gì mà lá rụng về cội sao, dù sao đó là cố hương của con bé, con bé sớm muộn phải trở về."
Louis nói: "Lúc trước chúng ta đến cô nhi viện, tất cả các bạn nhỏ đều vây lại, trợn hai mắt thật to mong đợi nhìn anh, chỉ có tên tiểu tử này, một mình ngồi trên ghế trong góc, ôm đầu gối, trêu chọc con bé thật lâu, mới chịu mở miệng nói chuyện."
Alex cười: "Em nhớ, con bé mở miệng câu đầu tiên nói là: Con tên là Lục Mạn Mạn, con đến từ Trung Quốc, năm nay tuổi, con là con gái."
"Hơn nữa con bé nói đúng tiếng Trung."
"Cô nhi viện nói, con bé chỉ biết câu tiếng Trung này, hẳn là mẹ con bé dạy."
Louis thở dài một tiếng: "Có thể mẹ con bé hy vọng con bé cho dù quên cái gì, cũng không được quên nhà mình ở đâu."
Lúc nghe được câu này, lòng Lục Mạn Mạn không kìm chế được dâng lên chua xóa, cắn chặc răng, nước mắt nén trong hốc mắt đảo quanh, nhưng mà không có rơi xuống.
Ánh trăng một đêm kia, đặc biệt trong vắt sáng tỏ.
Kệ sách của Lục Mạn Mạn có rất nhiều sách tiếng Trung, đều là ba Louis mua về cho cô, bên trong có một quyển 《 Toàn tập Đường thi 》, nói "Lộ tòng kim dạ bạch, Nguyệt thị cố hương minh []."
[] Đây là câu thơ thứ hai trong bài Nguyệt dạ ức xá đệ, nguyên tác của Đỗ Phủ, mình xin trích bài dịch của bài thơ:
Lữ hành dừng bước, hồi trống khua,
Biên ải thu buồn tiếng nhạn thưa.
Sương bạc đêm nay phơi đất khách,
Trăng thanh trời ấy rọi quê xưa.
Có em, lưu lạc tìm khắp nẻo,
Không nhà, sống thác hỏi cùng ai.
Thư gởi đã lâu mà chưa đến,
Huống chi chinh chiến hẳn còn dài.
Lục Mạn Mạn chưa từng có cảm giác mình là người nơi đất khách quê người, chẳng quả là có đôi lúc ở trong đội hoặc là trong những trường hợp khác nghe được người khác giễu cợt đội Trung Quốc bỏ đi, cô theo bản năng sẽ cảm giác không được thoải mái.
Thật ra thì tóc đen mắt đen da vàng, ở nước Mỹ đa dạng dân tộc, không có gì đặc biệt ghê gớm, đây vốn là một đất nước dung hợp đa sắc tộc.
Nhưng mà tại sao mỗi lần trên người nổi da gà, đều liên quan đến đất nước xa lạ ở bờ bên kia đại dương, giống như một loại cảm ứng tâm linh.
Có lúc cô cũng sẽ nghĩ... trăng Trung Quốc, có lớn hơn không, tròn hơn một chút không.
Lộ tòng kim dạ bạch, Nguyệt thị cố hương minh.
Có lẽ, có thể, có một chút suy nghĩ trở về xem một chút.
Vao buổi tối, chiến đội X chính thức phát một thông báo:
"Chuyến đi New York kết thúc mỹ mãn, chiến đội ở cuộc thi thế giới thẳng tiến đến top tám, trong thi đấu giao hữu, Nguyên Tu dẫn dắt thành viên anh dũng giết địch, tóm được người, suýt nữa ăn gà, rung động lão Mỹ, vì đất nước làm vẻ vang. Không quên vinh quang, Không quên trái tim ban đầu."
Bình luận bùng nổ.
[????]
[ người cũng đừng có lấy ra nói nha, (che mặt)]
[Ai chẳng biết ba người tùy tiện ngồi dưới tàng cây uống Wong Lo Kat, còn đấu địa chủ. Anh dũng giết địch vì đất nước làm vẻ vang, exo me?]
[Ha ha ha không được dồn ép mặt!]
[Suýt nữa ăn gà, đủ rồi đó []!]
[] Nguyên văn là 泥垢, nghĩa là bùn nhơ. Nhưng vì đây là cách chơi chữ của cư dân mạng Trung Quốc, 泥垢 [nígòu] gần âm với "Đủ rồi đó" (你够) [nǐgòu].
[Liếc mắt nhìn cái Weibo này là biết Tu Tu vụng về phát.]
Hai phút sau, Weibo lại phát một tin:
"Sáng mai chuyến bay tám giờ, tạm biệt New York, tạm biệt Manhattan, tạm biệt vợ. [tim tim]"
[Oa ka ka ka ka ka]
[Đây là thông báo chính thức sao?]
[Chính thức muốn bức tử đồng nghiệp h]
[Ai biết Weibo của W không, muốn chủ động @ cô ấy]
[Hình như không có.]
[A, thật hy vọng tiểu tiên nữ tới Trung Quốc phát triển, cùng Tu Tu chúng ta nối lại tiền duyên.]
[Thêm ]
[Thêm số căn cước]
Lục Mạn vừa gặm táo vừa lưới Weibo, lướt đến Weibo Nguyên Tu bọn họ phải rời khỏi New York, trong lòng giật mình.
Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao?
Cô cau mày, để điện thoại xuống.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, sắc trời dần tối, những đám mây phương xa âm u, gió lay động rèm cửa sổ, nhấc lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Thời tiết không được tốt, không biết chuyến bay có bị hoãn không.
Ách, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, với cô đâu có quan hệ gì.
Lục Mạn Mạn buồn bã tiếp tục nằm cứng đơ trên ghế salon, Alex người đổ đầy mồ hôi từ phòng tập đi ra, dùng khăn lông trên vai xoa xoa mặt, hỏi: "Mới hăng hái chưa được vài ngày, Mạn Mạn tại sao lại không còn nữa?"
Louis thờ ơ nói: "Chồng con phải đi, không nỡ."
Lục Mạn Mạn nhảy dựng từ trên ghế salon: "Mới không phải, không phải bởi vì cái này! Dì con, dì tới không có sức mà!"
Alex đi tới quầy bar nấu nước đường đỏ cho cô, an ủi: "Chờ sau khi con đến Trung Quốc, còn có thể hẹn cậu ta gặp mặt mà."
Lục Mạn Mạn nói: "Con làm sao hẹn anh ta, quái quái, lại không quen, huống chi anh ta chỉ biết con là W, không phải đêm hôm đó ở nhà vệ sinh nam tiểu tiên nữ được anh ta cứu...Đợi một chút, con tại sao phải giải thích, mới không phải là bởi vì anh ta phải đi cho nên mới buồn, a a a!"
Louis bình tĩnh nói: "Càng tô càng đen."
Lục Mạn Mạn vùi mặt vào ghế salon, chết máy đang restart.
Alex bưng nước đường đỏ tới cạnh cô, để cho cô uống.
"Trường học bên kia cho con quyết định chuyến bay sao?"
"Đã đặt xong, đầu tháng sau." Lục Mạn Mạn ngồi dậy, nhận lấy nước đường đỏ trong tay Alex, uống một ngụm nhỏ.
"Cẩn thận nóng."
"Ba ba, hai người thật sự không muốn đưa tiễn con sao?"
"Nhiều lắm là đưa con đến sân bay." Louis nói: "Nếu là đưa con đến Trung Quốc, có lẽ chúng ta không nỡ để con ở lại, con biết, ba Alex của con rất nhạy cảm cũng rất xúc động, nếu như em ấy không quay lại, ba khẳng định mất việc cũng phải ở lại Trung Quốc."
Lục Mạn Mạn dĩ nhiên sẽ không miễn cưỡng hai người ba đi Trung Quốc, cô ôm lấy eo của Alex, không bỏ ra nói: "Con sẽ ở lại một năm, một năm sẽ trở lại."
Alex vuốt vuốt tóc cô: "Trước tiên hãy sống xem một chút, nếu như cảm thấy không tệ, cũng có thể ở lâu dài, dù sao chuyện của tương lai, ba bây giờ cũng khó mà nói."
"Dạ!"
"Vậy ngày mai muốn đi tiễn chồng con không?"
"Đi thôi, không đánh nhau thì không quen biết."
Lục Mạn Mạn lập tức phản ứng: "Không phải chồng con! Không đúng không đúng!" QAQ
Đôi lời tâm tình của editor: Nhờ sự dụ dỗ của Tu Tu, ba Alex, Louis và cộng đồng cư dân mạng mà Mạn Mạn của tôi đã quen miệng gọi người ta là chồng rồi =)))) Hẹn gặp Tu Tu ở Trung Quốc nhé.