Ngày hôm sau, một tuần mới lại bắt đầu, Trương Quý vẫn đúng giờ đi học.
Mạc Dực nói với Mộ Dung Duy “Không cần lo, có rảnh thì cậu làm cho tốt chuyện nhà mình đi, đừng quên chúng ta cũng không ít bài tập đâu.”
Buổi sáng, mỗi người một nơi, ai đi học thì đi học, ai ra ngoài thì ra ngoài.
Chương trình học của An Lăng so với Mạc Dực và Mộ Dung Duy ít hơn một chút, nhưng vì nguyên một đêm co giò làm luận văn Kỹ thuật kinh tế, thức đến đỏ cả mắt, nên muốn thư giãn cho thoải mái một chút, chạy đến tìm Nhạc Trừng, hỏi hắn “Nhạc Trừng, có muốn ra ngoài chơi không?”
Nhạc Trừng không ngồi dậy, nằm trên giường, đưa lưng về phía An Lăng.
“Này, mặt trời lên cao lắm rồi.” An Lăng đi tới ngồi ở bên cạnh, đầu ngón tay chọt chọt vai hắn “Đừng có nửa sống nửa chết như vậy nữa.”
Nhạc Trừng bất động.
Hắn bỗng nhiên nói “Tối hôm qua tôi mơ thấy Lâm Thiếu.”
Ngữ điệu thực bình tĩnh.
An Lăng bỗng nhiên lại cảm thấy trái tim co rút lại, miễn cưỡng giả vờ một bộ dáng thoải mái “Bình thường, tôi cũng cố thử mơ thấy cậu ta.”
“Cậu ấy không cười.” Nhạc Trừng nói “Trong mơ, cậu ấy nhìn thấy tôi, nhưng giống như nhìn một người xa lạ.”
“Nhạc Trừng, cậu đừng có căng thẳng quá, thả lỏng một chút.”
“Đều do cái tên A Quý đáng giận kia…”
“Được rồi, dậy thôi. Đi ra ngoài chơi, tôi lái xe chở cậu. Nhanh lên, đừng có u ám như chết vậy nữa.” An Lăng nghiêng qua, tay hơi dùng lực lay lay Nhạc Trừng đang cuộn tròn trong chăn.
“Không có hứng.” Nhạc Trừng nhắm mắt lại.
An Lăng trầm mặc một lát.
Hắn áp lại gần, ở trên cổ Nhạc Trừng nhẹ nhàng thở ra, giống như cọ cọ em bé.
Nhạc Trừng không thèm để ý, nhưng lại cảm thấy ngứa, vươn ngón trỏ đặt trên cổ che lại, An Lăng thấy thế liền không chút khách khí, há mồm ngậm lấy ngón tay hắn vào trong miệng, dùng đôi môi mút lấy.
Nhạc Trừng mở to mắt, có điểm bực mình “Cậu đang làm gì?”
An Lăng cảm thấy được bốn chữ này so với nghiêm khắc quát mắng càng đáng sợ hơn, thở dài một hơi, đứng lên khỏi giường, còn lui hai bước.
“Một mình tôi đi được rồi.”
Hắn mơ hồ nói một câu, gần như chạy trối chết ra khỏi phòng Nhạc Trừng.
Chuyện nho nhỏ này ngoại trừ hai bọn họ, còn lại không người nào biết.
Đại khái Nhạc Trừng nghĩ không có gì to tát, nên cũng không đề cập đến nữa.
Buổi tối sáu giờ, vẫn là thời gian ăn cơm.
Trương Quý luôn đúng giờ, trở về rửa tay ngồi xuống, đồ ăn liền được bưng lên.
Cơm nước xong, kỳ quái là Trương Quý không có lập tức đứng lên, hỏi một câu “Tôi có thể đến thư phòng chứ?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Chờ Trương Quý quay qua nhìn Mộ Dung Duy, họ Mộ Dung mới biết cậu đang hỏi mình. Đứa con trai cao ngạo, lạnh lùng độc nhất của gia tộc Mộ Dung, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch thình thịch.
Thật sự là biến chuyển rất lớn.
Trương Quý chẳng những chủ động mở miệng nói chuyện, hơn nữa một câu hỏi này rõ ràng còn hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa khác.
Họ Mộ Dung “Ừ” một tiếng, dưới vẻ mặt bình tĩnh, khoái ý giống như một con rắn uốn lượn rần rần chạy dọc khắp người.
Trương Quý đứng lên, Mạc Dực vẫn không phản ứng bỗng nhiên cũng đứng dậy, cánh tay dài ôm lấy thắt lưng Trương Quý “A Quý, tôi lên với cậu.”
Cả người Trương Quý cứng ngắc.
“A Dực…”
“Đừng lo, họ Mộ Dung, tôi biết thứ hai là của cậu.” Mạc Dực nghiêng người ngoảnh lại, cười cười với họ Mộ Dung “Tôi chỉ xem vết thương của cậu ta tốt hơn chưa thôi.”
Hắn đem Trương Quý lên lầu.
Họ Mộ Dung rất muốn kiềm chế, nhưng không được mười phút, hắn đã quăng đũa, nhanh chóng đi lên lầu hai.
Phòng tắm thường dùng và thư phòng đều không có người, cơn tức Mạc Dực của họ Mộ Dung kỳ diệu tăng vọt.
Cửa cũng không thèm gõ, hắn trực tiếp xông vào phòng Mạc Dực, phát hiện chỉ có một mình Mạc Dực đang ở trong phòng ngồi máy tính.
Thấy Mộ Dung Duy mang theo khí thế như muốn đánh nhau đi vào, ngẩng đầu, điềm tĩnh mà nhìn hắn.
Mộ Dung Duy hỏi “A Quý đâu?”
“Không có trong thư phòng sao?”
“Không có.”
“Nha.” Mạc Dực nói “Vậy hẳn là ở trong phòng cậu đi. Cậu nên biết, cậu ta rất thông minh, biết rõ khi nào thì nên lấy lòng ai.”
Mộ Dung Duy đi về phòng của mình, quả nhiên, trong phòng tắm có người, tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền ra.
Hắn cảm thấy tâm tình lập tức được thả lỏng, ngồi ở bên giường chờ.
Thời điểm A Quý đi ra, áo ngủ đơn bạc, tóc vẫn còn uớt, một vài sợi ngắn rơi xuống phủ trước trán cùng hai bên thái dương, thi thoảng lại có một vài giọt nước nhỏ xuống, thấy Mộ Dung Duy, ánh mắt ôn nhuận liền dò xét hắn một cái, lẳng lặng đi đến mé bên kia giường, nhu thuận nằm xuống, kéo chăn cuốn lấy người.
Da thịt sau khi tắm rửa tản mát hơi sương mờ ảo, vốn trắng nõn mà giờ đã phiếm hồng, khiến kẻ khác kìm lòng không đậu nghĩ ngay đến một xử nữ chưa từng trải chuyện đời.
Mà thân thể thanh thoát và mềm mại của người trước mắt này, buổi tối hôm trước vừa mới bị khí quan của chính mình hung hăng xâm phạm qua.
Rên rỉ, run sợ cùng độ ấm chặt chẽ bao vây lấy dục vọng còn lưu thật sâu trong trí nhớ của Mộ Dung Duy.
Hai tư sáu là của Mộ Dung Duy, mà hôm nay là thứ hai.
Lòng hắn nôn nóng, nhịn không được nhích lại gần.
“A Quý.”
Hắn dùng tiếng nói trầm thấp khẽ gọi một tiếng, vuốt ve cần cổ thon dài lộ ở ngoài chăn.
Giống như đầu ngón tay hắn mang theo điện lưu, chỉ vừa đụng vào da thịt, Trương Quý cả người sợ hãi run rẩy.
Con ngươi hắc bạch phân minh, ánh mắt lại dịu ngoan mà bình tĩnh.
Trương Quý nhìn hắn, thấp giọng hỏi “Họ Mộ Dung, đêm nay nhất định phải làm sao?”
Mộ Dung Duy yêu chết cảm giác Trương Quý gọi tên hắn, nhẹ nhàng, tuyệt không ngấy người, giống như sau khi nuốt cả một cân đường mật, bỗng nhiên có người cho hắn một ly nước mát lành vậy.
Thần thái cùng ngữ khí của cậu đều không có một tia cầu xin, nhưng Mộ Dung Duy hoàn toàn có thể phát hiện sợ hãi chôn sâu trong nội tâm cậu.
“Không nhất định.”
Nhẹ nhàng như vậy liền đem đáp án nói ra, làm cho ngay cả chính bản thân hắn cũng ngạc nhiên không thôi, nhưng tâm trạng lại vô cùng thoải mái.
Thấy Trương Quý bất động thanh sắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mộ Dung Duy kinh ngạc phát hiện mình lại vô cùng khoái hoạt, khí quan đang cương cứng ở khố hạ kia, hắn tuyệt không tính toán sẽ ở trên người Trương Quý mà tàn nhẫn phát tiết nữa.
Mộ Dung Duy nói “A Quý, đêm nay tôi không làm cậu, nhưng chỉ một đêm này thôi, còn lại không cho qua được.”
Câu nói kế tiếp Trương Quý tựa hồ để ngoài tai, nghe xong phía trước một chút, Trương Quý đã thích ý nhắm hai mắt lại.
Cách một lớp chăn mỏng, sơ sơ cũng có thể thấy thói quen cuộn mình của cậu, tìm tư thế thoải mái đi vào giấc ngủ, đối với người bên cạnh không hề cảnh giác.
“A Quý, bây giờ hẵng còn sớm, cậu có muốn cùng tôi xem phim một chút không? Tôi có nhiều bộ phim bom tấn mới hay lắm.”
“Không muốn.” Trương Quý gần như đi vào giấc ngủ mà thì thào, đôi môi sau khi tắm rửa đỏ hồng hơi hơi động “Mấy ngày nay tôi mệt muốn chết rồi, buồn ngủ lắm.”
Nói xong câu này, thật sự bắt đầu ngoan ngoãn ngủ.
Trong phòng im lặng đến bất khả tư nghị.
Mộ Dung Duy biết là ảo giác, nhưng đoạn đối thoại đơn giản vừa rồi, thật sự rất giống như người yêu trò chuyện với nhau, vô cùng thân mật.
Có lẽ A Quý chính là như vậy.
A Quý khi là một người yêu bình thường, sẽ là bộ dáng này.
Đúng, có ai khi mà bị người khác áp chế, đánh mình, lại còn cả cường bạo mà lộ ra bộ dáng ôn nhu cho được?
Nếu đêm nay cứ nhất nhất thực hiện quyền lợi của mình, tuy rằng thân thể có thể đạt được khoái cảm, nhưng chắc chắn hắn sẽ không thấy một A Quý như vậy, còn cùng A Quý nhu hòa trò chuyện đôi câu.
Mộ Dung Duy không hề cho mình là bị lỗ vốn, A Dực thật sự là một tên ngốc.
Mùi sữa tắm thoang thoảng từ trên người A Quý len vào chóp mũi, khố hạ Mộ Dung Duy từng trận kêu gào đến phát đau.
Hắn bắt tay kéo khóa quần, từ từ xoa dịu chính mình, một hồi, hắn thực muốn dùng tay còn lại vói vào chăn, vuốt ve cái lưng nuột nà cùng hai gò mông cao cao của Trương Quý, kia nhất định sẽ mang đến càng nhiều khoái cảm.
Nhưng ngay khi tay sắp đụng vào được Trương Quý, hắn lại xóa bay quyết định này.
Phải để cho A Quý ngủ thật ngon.
Mộ Dung Duy thấy vậy thật tốt.
Đúng thế, hắn rất hiếm khi tự an ủi, nhưng một đêm đó thật dễ dàng đạt được cao trào. Thời điểm vuốt ve chính mình, trong đầu hắn luôn nghĩ Trương Quý, loại cảm giác sung sướng này, thẳng đến sau khi bắn ra vẫn còn lưu lại thật lâu.
Ngày hôm sau, quyền có được Trương Quý tạm thời đến phiên Mạc Dực.
Sau bữa cơm chiều, Trương Quý không nói tiếng nào đi lên thư phòng.
Tất cả mọi người đều nhận ra, thái độ của Trương Quý đối với Mạc Dực và Mộ Dung Duy là hoàn toàn khác nhau, tuy không thật rõ ràng, nhưng ít ra so với Mạc Dực, Mộ Dung Duy vẫn có ưu thế hơn một chút.
Mạc Dực không để ý, mặc Trương Quý lên lầu, bình thản ung dung ăn xong phần cơm của mình mới đi lên phòng.
Khi Mộ Dung Duy lên, vừa vặn đụng phải Mạc Dực cùng Trương Quý, tựa hồ Mạc Dực bắt Trương Quý ra khỏi thư phòng, muốn dẫn cậu đến phòng mình.
Cổ tay Trương Quý bị Mạc Dực nắm chặt, cậu thùy hạ lông mi thật dài, cũng không có phản kháng, bộ dáng lạnh lùng hờ hững.
Ở trong mắt Mộ Dung Duy, thật giống như một chú sơn dương bị đem đi giết hại.
Hơn nữa, phương thức giết hại còn vô cùng tàn nhẫn.
Mộ Dung Duy đấu tranh một hồi, nói với Mạc Dực “Sớm vậy sao?”
“Sớm? Đã mấy giờ rồi?” Mạc Dực cười lạnh “Sao thế? Đau lòng à?”
Mộ Dung Duy nhìn Trương Quý.
Cậu bị Mạc Dực cầm chặt tay, thậm chí ngay cả ánh mắt cầu cứu đều không cấp cho Mộ Dung Duy, lãnh đạm giống như một tượng điêu khắc không có sinh mệnh.
Mạc Dực ngang qua bên người Mộ Dung Duy, Trương Quý cũng đi theo Mạc Dực.
Hai người đi vào phòng Mạc Dực, cửa phòng được đóng lại.
Cách.
Tiếng khóa trái cửa thanh thúy vang lên.
Mộ Dung Duy quả thực không thể chịu đựng được, hắn tinh tường biết đêm nay hắn sẽ mất ngủ một đêm.
Không điên thì cũng loạn mất.
Ở trong phòng ngồi ngẩn ra một hồi, ánh mắt kìm lòng không đậu mà nhìn về phía Trương Quý ngủ tối qua.
Trương Quý cứ như vậy ung dung tự tại, giống như người yêu đã yêu nhau từ lâu, lặng lẽ thì thầm trước khi đi vào giấc ngủ, yên bình mà nằm bên người hắn, không tiếng động hô hấp.
“Ngày, của, tôi!” Mộ Dung Duy bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Hắn đá văng cửa phòng An Lăng, đem An Lăng sợ tới mức đang ở trên giường phải nhảy dựng lên.
“Họ Mộ Dung tay cậu cụt rồi à? Dùng chân đá cửa cái gì?!”
Mộ Dung Duy sốt ruột mà đặt mông ngồi lên ghế sô pha, hung tợn nhìn chằm chằm An Lăng.
An Lăng quả thực không biết mình đã đắc tội gì người này, mạc danh kì diệu mà trợn mắt nhìn lại.
“An Lăng.” Mộ Dung Duy trầm giọng nói “Có cách nào… có thể làm cho A Quý không bị A Dực ôm nữa không?”
An Lăng ngây người một chút, lộ ra một cái tươi cười, tấm tắc lắc đầu “Không thể tưởng tượng được, Mộ Dung công tử cậu so với tôi còn tham lam hơn, A Dực vất vả người ta mới tới tay được, chia cho cậu một nửa, vậy mà mới vài ngày đã muốn độc chiếm rồi hả?”
“Không phải độc chiếm. Cậu không nghĩ để A Quý cùng một chỗ với A Dực là vô cùng tàn nhẫn với cậu ấy sao?
“Cùng chỗ với cậu bộ không tàn nhẫn chắc?”
Mộ Dung Duy gắt gao mím môi, khuôn mặt cao ngạo căng thẳng hiện ra một tia không đành lòng.
An Lăng đi tới, thân thiết mà chụp bả vai của hắn, thở dài một hơi “Họ Mộ Dung, cậu đừng quá đáng quá. A Dực nói cũng có phần đúng, không có cậu ấy, cậu không có khả năng có được A Quý đâu. Nhân đây, tôi nhắc cậu một câu, A Dực mới là bạn của cậu. Chĩa súng vào A Dực, A Quý sẽ chuồn mất. Hắn chuồn, còn có thể quay đầu nhìn cậu một cái sao? Nằm mơ đi, trong lòng hắn cậu chỉ là một tên ngốc!”
Mộ Dung Duy biết, lời An Lăng đều là sự thật.
An Lăng luôn không đúng đắn, tuy nhiên có đôi khi lời nói lại như vàng ngọc.
Mạc Dực và bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên, tuy rằng cũng từng cãi nhau ẩu đả, trở mặt cũng không ít lần, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu được, đối với một đám công tử phú quý bọn hắn mà nói, theo năm tháng trôi qua, chân chính có thể nói là bạn bè, cũng chỉ có vài người lẫn nhau như vậy.
Mạc Dực không phải không để ý Trương Quý, hắn thậm chí còn rất quan tâm cậu, so với Mộ Dung Duy còn hơn rất nhiều.
Điểm này, trong lòng mọi người đều biết.
Mộ Dung Duy nhớ rõ một buổi tối kia, Mạc Dực tìm được Trương Quý trong phòng tắm, ôm Trương Quý vào trong lòng.
Là Mạc Dực nói hắn sờ trán Trương Quý.
Là Mạc Dực chủ động lui một bước, để cho hắn tiến vào.
Đến bây giờ, sau khi thương lượng, Mạc Dực để hắn là người có được Trương Quý trước tiên, hắn lại muốn tìm cách gạt bỏ Mạc Dực?
“Không cần sầu mi khổ kiểm.” An Lăng nhẹ nhàng đá giày của hắn một chút “Trông cậu cứ như lao đao vì tình ấy. Không thấy mất mặt à? Này, nói thật nha, tôi cảm thấy sự ghen tị của cậu thật sự quá mạnh đó.”
“Không phải tôi ghen tị. Tôi là cảm thấy rất tàn nhẫn…”
“Tàn nhẫn cái gì? Lần đầu tiên sẽ đau, về sau cứ từ từ là tốt rồi. Yên tâm đi, kỹ thuật của Mạc Dực tốt lắm, sẽ làm A Quý thích đến tận trời. Họ Mộ Dung, nếu trong lòng cậu cảm thấy bất an, vậy đối xử với A Quý tốt một chút. Mua vài thứ cậu ta thích, dẫn cậu ta ra ngoài chơi, nói chung là cậu ta muốn cái gì thì cậu tặng cái đó, cũng giống như dỗ đám con gái thôi.”
“An Lăng, cậu căn bản không hiểu.”
“Không hiểu cái gì? Tôi rất hiểu, cậu động tâm rồi!” An Lăng hừ một tiếng “Được, cậu không xem hắn là món đồ chơi, vậy xem hắn là vợ, vậy vừa ý chưa? Vị trí đủ cao chứ hả? Cậu cứ coi như hắn là vợ của mình và A Dực đi, rồi hảo hảo mà dỗ.”
Mộ Dung Duy thở dài “Nửa câu cũng không nghe được.” đứng lên nói “Tôi về phòng đây.”
An Lăng ở sau lưng hắn dặn dò “Này, họ Mộ Dung, mặc kệ như thế nào, cậu đừng có mà đâm dao sau lưng A Dực đó.”
“Biết rồi.”
Mộ Dung Duy rốt cuộc không đi quấy rầy buổi tối của Mạc Dực.
Hắn rõ ràng chính mình không có quyền làm như vậy.
Đây là thỏa hiệp song phương đã gật đầu, hai tư sáu, ba năm bảy, trừ phi chính hắn cắn răng tha cho A Quý, ngay cả bản thân cũng không có hai tư sáu, nếu không hắn lấy quyền đâu mà ngăn cản ba năm bảy của Mạc Dực?
Mộ Dung Duy về lại phòng, cuối cùng vẫn là một đêm không ngủ, đơn giản mở máy tính, ôn tập bài học.
Thẳng đến khi ngoài cửa sổ dần sáng lên, buổi sớm ngày thứ tư đã đến, hắn mới cảm thấy tâm trạng nặng nề thoải mái chút ít.
Trời ạ, nếu về sau cứ ba năm bảy đều như vậy, hắn sẽ làm sao đây?
———————————