Tử Chiêu nén lại cảm xúc hỗn độn trong lòng, nàng cũng giương cung bắn tới đám truy binh đang đuổi theo phía sau.
Tử Hàm cuối cùng cũng đột phá vòng vây, viện quân lập tức dạt sang hai bên, nhường một đường cho hắn. Nhưng là, hắn vừa đi qua, tất thảy bọn họ lại trở về vị trí cũ, chia thành hai nhóm. Một nhóm bắn tên, một nhóm tuốt kiếm bên hông, dáng vẻ liều mạng, dường như không có ý định rút lui. Im lìm đáng sợ, cần cổ dường như cứng ngắc chỉ nhìn về phía trước.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Tử Hàm mệt nhọc xoay người nhưng lại bị Tử Chiêu giữ lại: "Là bọn họ tự nguyện". Nắm tay nàng siết chặt, ánh mắt như cầu xin.
Vì một màn viện quân này, nàng phải chia quân ra làm hai. Năm mươi người đóng ở triền núi, từ trên cao xả hoả tiễn xuống lều trại của Thuần Vương, đủ gây ra chút oanh động. Còn lại năm mươi người này ở lại bọc hậu. Thuần Vương bằng mọi giá không thể để Tử Hàm sống sót trở về, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực mà đuổi giết. Tất thảy một trăm người đi cùng nàng chính là quỳ gối, tự mình thỉnh cầu nàng dùng mạng của bọn họ đổi lấy mạng của hắn. Khi đó, Tử Chiêu không dám mở miệng đáp lời, nàng chỉ sợ một khi mở miệng, nàng sẽ không kìm được mà nức nở. Là nàng mang theo bọn họ tới đây. Cũng là nàng đưa bọn họ xuống hoàng tuyền. Mà Mục Tử Hàm, nàng không thể không cứu.
Năm mươi tử sĩ, sắt đá một mực không quay đầu nhìn lại. Tử Chiêu vẫn còn ghi nhớ từng gương mặt, từng cảm xúc mà mấy ngày qua nàng chứng kiến. Nàng cắn chặt răng, ở phía sau lưng bọn họ âm thầm bái một lạy.
Không có thời gian để phí hoài, Tử Chiêu lên ngựa, quả quyết vung roi. Cùng Tử Hàm và những binh sĩ vừa thoát khỏi trận chiến kia một đường hướng Thanh Quan mà chạy.
Sử sách ghi lại, trận tập kích Thanh Sơn, Mục tướng dùng ba ngàn binh lực phá tan vòng vây của Thuần Vương. Thế nhân còn say sưa kể mãi cái đêm hung hiểm nhất đời người. Ba ngàn quân phá vây, về tới Thanh Quan lại chỉ còn chưa tới ba chục.
————————————-
Giữa lúc Mục Tử Hàm phá vây, Thuần Vương còn đang kẹt giữa biển lửa, mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài. Kẻ thì dập lửa, người ngựa phát độc chết vô kể, truy binh thì bị dính bẫy, không cách nào đuổi theo. Sau lại nghe được thuộc hạ bẩm báo tiểu tử kia đang men theo đường rừng tẩu thoát về Thanh Quan. Hắn giận tới mờ mắt, giữa trùng trùng quân thiện chiến lại để kẻ kia dắt theo ba ngàn quân phá vây ra ngoài. Không những vậy, hắn còn thiệt hại mất tới hai vạn quân. Thuần Vương tức giận, một cước đạp đổ trụ gỗ khiến cho lều trướng đang bốc cháy phía sau sụp đổ. Sắc mặt thâm trầm, quát lớn: "Chuẩn bị ngựa, lập tức theo ta truy sát".
Rất nhanh hắn vọt lên ngựa, vung roi quất mạnh, tiếng gầm như mãnh thú vang vọng: "Tận diệt Mục gia, trước khi trời sáng, tuyệt đối không thể để hắn sống sót trở về Thanh Quan".
Thân binh Thuần Vương lập tức theo sát. Hắn gấp rút chia quân theo đường khác bao vây Thanh Quan, còn lại dẫn theo một ngàn quân đuổi theo Mục Tử Hàm.
Vó ngựa đạp lên lá vàng, cảnh sắc cứ thế xẹt qua. Tử Chiêu còn không nghĩ nổi đây là đâu, một đường chỉ nhìn chằm chằm Tử Hàm. Lúc hắn mới thoát khỏi vòng vây, nàng đã phát hiện trên người hắn loang lổ chỉ toàn là máu, điểm sơ qua cũng tới hơn chục viết thương, tất cả đều không phải vết thương chí mạng nhưng hắn vì mất nhiều máu lại ngày đêm lao lực. Thần sắc lúc tỉnh lúc mê, có vài lần còn thiếu chút nữa là ngã ngựa. Trong lòng nàng âm thầm sợ hãi. Lại càng lúc thấy hắn có điểm bất thường, một đường đều là nàng ra sức gọi, chỉ thi thoảng mới thấy hắn đáp lại một câu.
Đột nhiên thấy thân thể hắn lảo đảo, Tử Chiêu lập tức vọt lên, điều chỉnh ngựa của hắn thả chậm tốc độ. Tử Hàm nhìn nàng có chút mơ hồ, sắc mặt hắn xám như tro, khó nhọc mở miệng: "Ta không sao".
Một lời này, Tử Chiêu cơ hồ cảm nhận hắn là dùng hết sức lực mà thốt lên.
Trống ngực đập liên hồi, nàng kinh hãi gọi Viêm Ngân. Nàng ta vừa đi tới liền trợn mắt, sau đó quay ra kêu Tử Chiêu thử gọi hắn. Nhưng nàng gọi hắn mấy lần đều không thấy hắn có chút phản ứng nào.
Trong lòng sợ hãi lại không thấy Viêm Ngân nói thêm lời nào. Tử Chiêu cắn chặt răng nhìn hắn vẫn duy trì một vẻ vững vàng trên lưng ngựa. Đột nhiên nàng nhớ tới Hồng Trung, cái xác không hồn vừa tới trước cửa Mục gia mới ngã ngựa.
Hô hấp kịch liệt co rút, nàng run rẩy nắm chặt lấy bàn tay cứng đờ của hắn, đặt tay hắn lên mặt mình, nước mắt lã chã rơi.
Ngón tay hắn hứng lấy từng giọt nước mắt của nàng, một chút ý thức mơ hồ cảm nhận được, không biết vì sao thân thể lạnh dần nhưng chỉ riêng bàn tay hắn lại ấm áp. Bên tai nghe tiếng rên rỉ như xa như gần: "Cầm cự thêm một chút. Huynh mở mắt ra xem, chúng ta gần tới Thanh Quan rồi, muội nhìn thấy tường thành rồi...Huynh mau mở mắt ra".
~Trở về Thanh Quan. Phải, ta còn phải bảo vệ Thanh Quan, bảo vệ Duẫn nhi,... ta còn chuyện chưa hoàn thành~
Hắn khắc khoải mong ước trở về.
Đột nhiên khoé miệng mỉm cười. Hắn lờ mờ mở mắt, loáng thoáng thấy bàn tay đỏ máu của mình trên mặt Tử Chiêu, hắn muốn lau vết máu trên mặt nàng nhưng bị nàng giữ chặt, bàn tay không còn chút sức lực.
Hắn mệt quá rồi. Từng cơn đau buốt bên hông truyền tới, giày vò hắn. Mí mắt càng lúc càng nặng, một chút sức lực dùng để hô hấp cũng dần cạn. Xung quanh trở nên tĩnh lặng đến khác thường, như thể có thứ gì đó từng chút, từng chút một biến mất. Hai mắt không chống đỡ nổi, dần dần khép lại, vạn vật cũng theo đó, chậm rãi chìm vào bóng tối...
Thật ra, có rất nhiều chuyện hắn còn luyến tiếc.
Rất không cam lòng...
"Tử... Tử Hàm. Huynh có nghe thấy ta nói gì không? Mau mở mắt ra, huynh có nghe thấy không? Mau mở mắt ra". Tử Chiêu nắm lấy bả vai đã rũ ra của Tử Hàm, ra sức lắc mạnh. Thanh âm nức nở oà lên. Nàng không có hơi sức mà đỡ lấy thân mình nặng nề của hắn. Ôm lấy hắn, cứ như vậy cùng hắn ngã nhào khỏi lưng ngựa.
Khôi giáp trên người đã sớm nhuộm đỏ máu, hoá thành màu đen ẩm ướt. Khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương, khoé mắt còn vương chút lệ. Cả khối thân thể mềm rũ của hắn nằm gọn trong vòng tay của nàng.
Tử Chiêu mặc kệ thân thể này có lạnh lẽo tới nhường nào, mặc kệ máu trên người hắn thấm ướt áo nàng. Nhất nhất ôm chặt lấy hắn. Khóc không thành tiếng.
Nàng mất hắn. Sau tất cả, nàng vẫn mất hắn.
Tiếng khóc ai oán vang lên giữa rừng, binh lính cũng nhịn không được đều oà lên. Chính hắn là người dắt bọn họ thoát khỏi chốn địa ngục trần gian, vậy mà lúc này lại an tĩnh nhắm nghiền. Niềm tin của họ, niềm tin của Thanh Quan, trong nháy mắt đã vỡ vụn.
Bi ai thấu tận trời.
Tử Chiêu đờ đẫn bất động. Cảm giác tất cả những chuyện này chỉ là một cơn mộng mị. Tròng mắt rơi trên gương mặt đẹp đẽ như tượng tạc nhưng lạnh lẽo của hắn.
Nàng chầm chậm nhớ lại, lần đầu tiên mở mắt, người thu hút nàng chính là hắn. Ngoài cười với nàng ra thì mỗi lúc mở miệng đều chọc nàng là "bánh bao nhỏ".
Lần đầu nằm trong vòng tay hắn, chính là ngắm nhìn tới nỗi quên cả khóc. Hương cam tùng trên người nhàn nhạt mà lại khó quên. Chỉ là, quanh chóp mũi nàng, giờ khắc này lại chỉ toàn mùi máu.
Tử Chiêu khó nhọc hít từng ngụm khí. Nàng không biết đây có phải là đau? Nàng chỉ muốn xé toạc lồng ngực, giải thoát cho trái tim như bị bóp nghẹn bên trong.
Tiếng rít khẽ vang, không khí xung quanh chợt dao động. Viêm Ngân giật mình hét lên một tiếng: "Cẩn thận!!!". Nàng ta phóng ám khí, lách mình ra phía sau lưng Tử Chiêu, thuận lợi làm chệch hướng mũi tên sắc bén đang phóng tới chỗ này.
Nhìn đường tên bay vừa rồi, đích thị là muốn nhắm vào Tử Hàm.
Tử Chiêu phẫn hận, nghiến răng nhìn về phía cuối đường.
Hàng trăm chiến mã, hai hàng tiễn thủ giương cung chờ lệnh. Giữa vô số binh lính, có một kẻ phục sức khác hẳn, tay nắm cung lớn. Nhìn tư thế của hắn, nàng khẳng định đây chính là kẻ vừa động thủ.
Một sớm ảm đạm giữa rừng. Bầu trời chập choạng nửa sáng nửa tối nhưng cũng không cản được tầm nhìn trước mắt Tử Chiêu và Thuần Vương. Hai người vừa thấy đối phương liền thoáng kinh ngạc.
Là hắn!
Thiếu niên nhỏ bé ngồi trên đất lạnh, ôm lấy Mục Tử Hàm. Vết máu loang lổ một bên má của kẻ đó đặc biệt chói mắt trên gương mặt trắng muốt như bạch ngọc. Ánh mắt khi trước mà hắn thấy là tự tin pha lẫn hiếu kỳ, nhưng ngay lúc này lại âm trầm, băng lãnh bắn thẳng về phía hắn.
Là sát ý!
Mới cách đây không lâu, hắn tình cờ gặp được một thiếu niên, còn hào sảng dạy người này bắt cá, còn tự tay nướng cá cho hắn ăn, còn cùng nhau nói chuyện, vui vẻ đàm luận thế sự. Lúc trở về, hắn còn nghĩ thiếu niên này thật giống hắn hồi trẻ. Tự tin có thừa, trí lực có thừa. Chỉ là hắn đi sai một bước, vạn kiếp bất phục. Gặp qua thiếu niên kia, tuy không quen không biết, nhưng kỳ lạ, lại khiến hắn nhẹ lòng hơn một chút.
Đối diện với địch ý kia, hắn thoáng do dự. Cánh cung trên tay vô thức hạ xuống. Binh lính phía sau thấy vậy cũng làm theo.
Thấy phía này không có động tĩnh, Tử Chiêu cùng Viêm Ngân nhanh chóng đỡ Tử Hàm lên ngựa. Xong xuôi, nàng lạnh lùng ra lệnh cho tất cả binh lính lên ngựa. Trước ngàn kẻ địch đang nhìn chòng chọc, bọn họ thản nhiên rời đi như chốn không người.
Binh lính phía sau hoảng hốt, lại không thấy Thuần Vương ra lệnh thì liền kêu lên: "Vương gia, cơ hội tốt như vậy sao có thể thả bọn chúng đi. Chỉ một cái xác của Mục Tử Hàm cũng vô cùng có giá trị với quân ta".
Thuần Vương trừng mắt khiến đám binh sĩ câm miệng. Nhưng là, lúc này hắn cũng thật sự khó hiểu chính mình. Yên lặng một hồi, hắn cứng nhắc ra lệnh: "Lệnh cho quân chủ lực bao vây Thanh Quan. Nội trong ba ngày ép chúng phải đầu hàng".
————————————-
Đoàn người Tử Chiêu từng bước rời đi, ước chừng một đoạn khá khá thì chính là ra roi quất ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thanh Quan.
Khoảnh khắc nàng thấy Thuần Vương do dự, nàng đánh cuộc đưa bọn họ an tĩnh rời đi. Đối diện với hàng ngàn kẻ địch, làm sao nàng lại không sợ, mà trong tay chỉ có vài chục người đang bị thương, muốn chạy cũng không được. Lưng áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, dẫu không hiểu vì lý gì hắn lại buông tha bọn họ, nhưng Tử Chiêu cũng không muốn nghĩ nhiều. Trong đầu nàng chỉ gào thét, tuyệt đối nàng không thể để Tử Hàm rơi vào tay kẻ địch. Tuyệt đối không thể để kẻ khác đem phơi thây hắn lên thị chúng, dập tắt niềm tin của bách tính.
Một đường vất vả mang thi thể Mục Tử Hàm chạy trên lưng ngựa, nàng nhất quyết không rời hắn dù chỉ một khắc. Đoàn người lầm lũi trở về, đều là tang thương.
Cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước là cổng thành. Toàn bộ binh sĩ như vỡ oà, bọn họ thực sự đã trở về.
Viêm Ngân nhìn những giọt nước mắt khi vui khi buồn kia, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị khó nói. Nàng ta quay đầu, muốn nói gì đó với Tử Chiêu nhưng lại phát hiện ra tình hình không ổn. Khoé miệng trào ra máu đen, ánh mắt vô thần, dựa vào chút ý thức còn sót lại mà gắng gượng nắm chặt dây cương. Tử Chiêu lại phát độc, lúc này đã nửa tỉnh nửa mê. Nếu không phải ý chí của nàng mạnh mẽ trong lúc dầu sôi lửa bỏng này thì chính là như mọi lần, trực tiếp ngã ra đất bất tỉnh.
Viêm Ngân ra lệnh đám binh sĩ đỡ lấy Tử Chiêu cùng Tử Hàm. Đoàn người nhanh chóng vào thành, bỏ qua quân doanh, một đường chạy thẳng tới phủ Tướng Quân.
————————————-
"Ngươi nói đồ đệ đó của ngươi nhất định là sẽ tới đây?" - Thanh âm khàn khàn lại được phát ra từ miệng của một nữ tử. Chỉ là, nữ nhân này có vẻ ngoài hết sức đáng sợ, quanh thân tản ra cỗ khí tức lạnh lẽo, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi rất nhẹ. Da dẻ trắng bệch như người bị bệnh, vành mắt đỏ thẫm. Ngang nhiên chiếm lấy chủ vị giữa đại sảnh, nhưng tuyệt nhiên gia nhân trong phủ không người nào dám lên tiếng.
Tiêu Thanh buồn bực đưa mắt nhìn tới người được hỏi. Nam tử vận huyền y, dáng điệu an tĩnh mà thư thái, giơ tay nhấc chân cũng là thập phần đẹp mắt. Đó là còn chưa kể đến mĩ mạo đẹp đến doạ người kia. Có điều, từ khi hắn cùng nữ tử kia đến đây, hai mắt lại dùng một băng vải đen che lại, nhìn qua cử chỉ thì người này nhất định không mù. Tiêu Thanh tuy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi. Chỉ nghe người này nói hắn là sư phụ của Lãnh đệ, hiện tại không tìm được người liền tới đây đợi. Còn nói, Lãnh Thiên Diệt đi một chuyến nhất định sẽ trở về đây.
Mấy ngày qua, thấy hắn cũng là người lễ độ, ngoài chờ đợi cũng không nói nhiều. Tiêu Thanh chỉ quan sát, không có ý đuổi khách.
Ngoài hai người quái gở kia ra, trong đại sảnh còn có thêm một người, khí độ hết sức bất phàm. Dung Hoa an tĩnh thưởng trà, an tĩnh tới nỗi bất kỳ kẻ nào cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ làm phiền tới vị tiên nhân này. Mấy ngày trước, Hồng Lang đi cùng Dung Hoa tới đây, còn nói là tình thế của Tử Hàm không ổn, mà Lãnh đệ lại có điểm không tin tưởng Từ công công, thấy ông ta xuất đầu lộ diện liền có dự cảm chẳng lành nên mới nhờ vả vị tiền bối này để mắt tới mẫu tử bọn họ.
Mỗi người lưu lại đây đều có mục đích. Nhưng chung quy đều có liên quan tới Lãnh Thiên Diệt.
Mấy ngày qua Tiêu Thanh đều không thể chợp mắt, tinh thần có chút mệt mỏi. Không biết vì lý do gì gần đây nàng đều nóng ruột, lại không nhận được chút tin tức nào, càng lúc càng thấy bất an.
Thanh âm ồn ào từ cửa lớn vọng vào, nữ tử mặc y phục Đường Môn, một cước đạp tung cửa lớn, theo sau là cả đám người bị thương. Gia nhân trong phủ hai bước cũng chập làm một, chạy tới đỡ lấy bọn họ. Nháy mắt, sân viện chật kín người. Cả bốn người ngồi trong đại sảnh đều giật mình, Tiêu Thanh là người chạy tới đầu tiên. Vừa nhìn thấy nàng, những quân sĩ bị thương đều trăm miệng như một, nước mắt cứ thế tuôn ra: "Phu nhân... phu nhân... Tướng quân ngài đã...".
Thấy biểu hiện của quân sĩ, Tiêu Thanh đờ đẫn, trống ngực đập liên hồi. Nàng loạng choạng chạy vào giữa đám người, đưa đôi tay nhỏ tách bọn họ ra. Cho tới khi nàng nhìn thấy Mục Tử Hàm, hắn nằm đó, không như mọi lần trở về đều là tới ôm nàng cùng Duẫn nhi vào lòng.
Tròng mắt ngập nước, nàng run rẩy quỳ gối bên xác hắn, khẽ chạm vào hắn. Không còn cảm nhận được hơi ấm thường ngày, Tiêu Thanh khóc không thành tiếng, ra sức ôm lấy hắn vào trong lòng. Khắp sân viện, người người đều cúi đầu tang thương.
Hắn là sát thần trên chiến trường, cũng là bồ tát sống trong lòng bách tính. Vậy mà giờ đây lại an tĩnh nằm trên đất lạnh, quanh thân vết thương chồng chất. Liệu có ai ngờ, hắn lại nhắm mắt xuôi tay như vậy hay không?
Diêu Phần vẫn đứng dưới mái hiên trong đại sảng nhìn ra ngoài, thấy một màn trước mắt cũng không có lấy một biểu tình gì. Thứ duy nhất khiến nàng ta hứng thú chỉ vỏn vẹn nằm gọn trong lòng Dữ Ngọc. Cất bước tiến lại gần, hương thơm thảo mộc của hắn pha lẫn mùi độc dược trên người Tử Chiêu càng mãnh liệt khiến cổ họng nàng ta bỏng rát. Chỉ muốn một ngụm có thể ăn sống Tử Chiêu.
"Đồ đệ của ngươi đây sao? Thật không ngoài kỳ vọng, mau đem cho ta".
"Ngươi còn nhớ giao dịch giữa chúng ta?"
"Nhớ, ta tuyệt đối không làm hại tới tính mạng của kẻ này".
Ánh mắt khát máu của nàng ta dán chặt lấy Tử Chiêu không rời, Dung Hoa không vừa ý liền tiến lên một bước che khuất tầm nhìn của Diêu Phần, cao ngạo nói: "Quản cặp mắt của ngươi cho tốt".
Hứng thú vừa bị người đánh gãy, nhưng Diêu Phần lại không vì thế mà giận. Dù sao cũng là Dữ Ngọc thỉnh nàng ta tới, còn không phải vì đồ đệ hắn thì còn vì ai.
Diêu Phần cười cợt bỏ ngoài tai lời của Dung Hoa, xoay người dạo qua đám quân sĩ, trên người bọn họ toàn là máu nhưng một chút cũng không khơi gợi lên cảm giác gì. Chỉ là trước khi rời đi nhìn thấy Tiêu Thanh vẫn ôm chặt lấy Tử Hàm, cánh môi nhợt nhạt khẽ cong lên nụ cười.
Bên tai đột nhiên có tiếng người khẽ hỏi: "Ngươi có muốn làm một cuộc giao dịch với ta không?"
Tiêu Thanh giật mình, toàn thân lạnh toát, nàng ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, lại chỉ thấy bóng lưng của Diêu Phần.
————————————-
Mùi khói lửa bốc lên, len lỏi tới mọi ngóc ngách. Hồng Lang cẩn thận bưng một thau nước ấm, vừa bước vào nội viện liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc thì không khỏi cau mày. Cước bộ tuy nhanh nhưng lại không phát ra tiếng động, nàng tiến vào phòng, đặt thau nước trên bàn, khe khẽ nói: "Sư phụ, người trở về chợp mắt một chút, Lang nhi lưu lại chăm sóc tỷ tỷ".
Dữ Ngọc quay đầu, hết sức tự nhiên lấy khăn vò qua nước ấm vừa được đem tới, bắt đầu tỉ mỉ lau mặt cho Tử Chiêu. Người trên giường lại vẫn nằm yên bất động.
Từ lúc hắn cùng nữ tử kia tới, trên mắt lúc nào cũng đeo một tấm vải đen, nói chuyện cũng là lười mở miệng. Thật sự không thể nắm bắt được chút tâm tư nào.
Đã qua hai ngày, Diêu Phần có lui tới bốn lần, mỗi lần đều cùng Dữ Ngọc ở trong phòng đóng chặt cửa. Lúc trở ra, trong tay ngoài ôm theo một cái hũ thì trên miệng chính là loang lổ toàn máu đen khiến người ta kinh hãi. Viêm Ngân ở một bên trấn an mọi người, nói là Diêu Phần giúp Tử Chiêu hút đi máu độc, số máu đó đối với nàng ta chính là linh dược. Ngoài việc hút máu ra thì cũng không có gì đáng lo ngại. Nhờ thế mà Dung Hoa cùng Hồng Lang mới an tâm được phần nào.
Từ lúc bắt đầu trị độc, Dữ Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh nàng, một bước cũng không rời. Khí sắc của Tử Chiêu đã tốt hơn trước rất nhiều, hắn nhấc tay, chậm rãi chải tóc cho nàng. Giống như những ngày hắn cùng nàng ở trong Vụ Ẩn Cốc, đều là hắn lau khô tóc cho nàng, giúp nàng chải.
Đầu mày khẽ nhúc nhích, Dữ Ngọc biết nàng sắp tỉnh lại. Hắn cẩn thận kéo lại chăn, rót một chén nước đầy đặt sẵn trên bàn. Bàn tay to lớn ấm áp ôm trọn bàn tay nhỏ của nàng. Ngắm nhìn nàng một hồi, cuối cùng buông tay rời đi.
Vừa ra tới cửa liền chạm mặt Hồng Lang.
"Sư phụ, người đi đâu vậy?". Hồng Lang thấy hắn thì có chút kinh ngạc. Chẳng phải mấy ngày qua đều ở trong phòng không chịu ra ngoài sao? Chẳng lẽ có chuyện gì.
Dữ Ngọc không đáp mà chỉ căn dặn Hồng Lang chú ý việc thuốc thang của Tử Chiêu sau đó liền rời đi. Người như lạc trong sương mù, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì nghe được chút thanh âm đứt quãng từ trong phòng truyền tới. Hồng Lang rất nhanh chạy vào, vừa lúc thấy người trên giường có chút thanh tỉnh, vì khát nước mà chân tay vung loạn, loạng choạng ngồi dậy. Nàng ta mừng rớt nước mắt, ôm lấy Tử Chiêu giúp nàng uống nước.
Vừa kịp lấy lại nhịp thở, Tử Chiêu mệt mỏi nâng mắt nhìn Hồng Lang, gấp giọng hỏi: "Tử Hàm đâu? Huynh ấy sao rồi".
Hồng Lang cứng đờ người, không biết nên nói thế nào. Giữa lúc hoang mang, Tiêu Thanh đẩy cửa bước vào. Hai người nhìn nhau, đều không dám mở miệng.
Nhìn Tiêu Thanh hai mắt trũng sâu, dáng dấp lộ vẻ tiều tuỵ nhưng cũng không thấy nàng mặc áo tang. Đáy mắt Tử Chiêu thật sự le lói một tia sáng khác thường: "Tẩu tử... Tử Hàm huynh ấy...".
Nhưng đáp lại nàng chỉ là cái lắc đầu.
————————————-
Đứng trên tường thành cảm nhận gió đêm thổi mạnh như muốn bạt đi hơi thở. Tử Chiêu siết lại vạt áo, ánh mắt vô hồn nhìn phía xa cách đó mấy dặm, quân Thuần vương đốt lửa đỏ rực một vạt trời.
Thanh Quan bị vây hãm.
Lần này tiến vào chủ trướng rất dễ dàng, không phải chờ đợi bẩm bảo, không cần phải giằng co nói lý. Tử Chiêu cứ như vậy tới trước mặt Cát Kỳ, đem chút quân tình ít ỏi nàng thu được đưa cho hắn.
Nhìn thiến niên khi trước còn giằng co với hắn một trận, nay lại im lìm ngồi một chỗ, đến cả liếc cũng không buồn liếc hắn lấy một lần. Sắc mặt nhợt nhạt tang thương.
"Có phải ngươi đang cảm thấy rất nực cười đúng không? Chính ta nhất quyết không chịu phát binh cứu viện. Hiện tại rơi vào tình cảnh này, lại không có Tử Hàm ở đây... là ta ngu muội". Trong trướng chỉ có hai người, thanh âm của Cát Kỳ không giấu nổi tự giễu. Hắn đột nhiên bật cười, khoé mắt lại ân ẩn chút lệ.
"Là ngươi nghĩ nhiều. Cầm quân có đôi khi hiểu rõ nặng nhẹ lại chính là lúc ngươi phải đưa ra quyết định tàn nhẫn nhất. Ta sao lại không hiểu".
"Ta truyền lệnh xuống, tuyệt đối không được phát tang. Không biết, ở dưới Hoàng Tuyền hắn có trách ta không?".
Tử Chiêu nhớ lại, nàng vừa tỉnh dậy, tiếp nhận vô số tin tức. Ngậm ngùi nuốt ngược nước mắt vào trong mà tới gặp Cát Kỳ. Lúc rời phủ, khắp trong ngoài cũng không thấy treo lấy một mảnh khăn tang.
"Lúc này tuyệt không thể để quân tâm dao động. Mất đi sĩ khí, Thanh Quan tất loạn. Ngươi cũng là bất đắc dĩ". Tử Chiêu chỉ biết thở dài. Có nhiều chuyện, nếu không nhịn được, làm sao vãn hồi thế cục.
Cát Kỳ cụp mắt cười khổ, chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mà còn hiểu được thời thế. Hắn tự nhận không bằng.
"Ngươi xem qua một chút". Hắn đứng dậy, đưa tới trước mặt nàng một phong thư.
Tử Chiêu nhận lấy, nghi hoặc hỏi lại: "Đây là quân văn?".
Cát Kỳ không nói, chỉ gật đầu. Để người cẩn trọng như hắn có thể đưa quân văn cho người ngoài xem, một là đã tin tưởng nàng. Còn hai, chỉ có thể là hắn đang bế tắc.
Nàng lập tức mở ra xem, là tuyên chiến thư. Trong thư chỉ viết vỏn vẹn vài chữ: cho Thanh Quan ba ngày, không đầu hàng. Giết.
"Ngươi tính sao?".
"Thanh Quan tuyệt đối không đầu hàng?"
Nàng khẽ cười: "Nếu chịu đầu hàng, có lẽ đã không còn là ngươi nữa rồi".
"Lần này Thuần Vương dốc toàn lực. Đôi bên quá chênh lệch. Tình thế hung hiểm vạn phần. Ngươi cho rằng có kế hay được sao?".
Tử Chiêu chậm rãi lắc đầu: "Trận chiến này chúng ta tránh không được". Còn có điều suy nghĩ, nàng hơi ngừng lại rồi tiếp: "Thủ thành quan trọng nhất là trên dưới đồng lòng. Từng đường đi nước bước phải tính toán cẩn thận. Lương thực phải đủ để giúp chúng ta cầm cự. Ngươi thấy, có khả năng không?".
"Ngươi rốt cuộc là có học qua binh pháp?". Nghe lời này phát ra từ miệng một kẻ hành tẩu giang hồ, Cát Kỳ có điểm hoài nghi.
Nàng cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Hướng mắt ra ngoài nhìn ánh lửa phía xa kia.
"Ngày mai là hạn chót. Phiền ngươi gửi đi một phong thư. Ta muốn nói chuyện với Thuần Vương".
"Ngươi... ngươi muốn chết?".