Cửa sổ vừa mở, ánh sáng từ bên ngoài lập tức chiếu vào khiến cho cả gian phòng sáng bừng lên. Yến Kỳ bị ánh nắng làm cho chói mắt mới giật mình “A…” lên một tiếng.
Hắn cúi đầu đưa tay che lấy hai mắt nhưng lát sau lại cảm nhận được có một bóng người đứng chắn trước mặt mình. Bàn tay khẽ mở, ngước mắt lên là thấy khuôn mặt tươi cươi như nắng ban mai của Tử Chiêu.
Nàng cúi người khẽ nói: “Tiểu Kỳ ngươi thử cảm nhận xem, căn phòng này có điểm gì khác trước a”.
“Chẳng phải ngươi mở hết cửa ra rồi sao. Rất chói mắt”. Yến Kỳ vẫn đang nheo mắt, ai oán đáp lại Tử Chiêu.
“Chưa đủ. Ngươi bình tâm cảm nhận cho thật kỹ, hít thở thật sâu rồi nói cho ta nghe những gì ngươi thấy”.
Yến Kỳ hơi ngập ngừng nhưng hẳn thật sự để tâm tới những điều Tử Chiêu vừa nói.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể thấy rõ, đáy mắt Yến Kỳ đột nhiên ánh lên một tia dao động khác thường.
Tử Chiêu nhìn hắn, yên lặng chờ đợi.
“Tiểu Khả,… Ta… ta thấy được. Ta… có thể ngửi thấy mùi hương của cây cỏ. Còn có gió, gió từ ngoài cửa thổi vào lướt trên da mặt, mát lạnh. Ta còn thấy, tẩm cung… thật vắng vẻ”. Yến Kỳ vừa nói, bất giác quay đầu lại nhìn Liên phi, chỉ thấy ánh mắt nàng tràn ngập yêu thương.
“Thế nào, có phải cảm thấy rất thoải mái không? Tiểu Kỳ, ngươi nên nhớ, đây mới chính là cuộc sống chứ không phải cứ giấu mình trong một nơi tăm tối mà nghĩ rằng bản thân đang được bảo vệ chu toàn đâu”.
Lời vừa dứt, Liên phi không nhịn được, bàn tay hơi run rẩy bám chặt vào một góc áo. Trong lòng tự mình cắn rứt không yên.
Giọng nói lanh lảnh của Tử Chiêu bất chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí có phần ngột ngạt: “Nào, lại đây, chúng ta dùng bữa. Sau này hàng ngày ta sẽ tới dẫn ngươi đi chơi”.
“Thật sao? Ngày nào ngươi cũng có thể đến chứ?”.
“Có thể là như vậy”.
Nói rồi, bọn họ cùng ngồi vào bàn. Tử Chiêu vừa ăn vừa trò chuyện ầm ĩ, khiến cho không khí trong Liên Trì cung vốn luôn ảm đạm, nay lại như vừa được thổi vào một làn gió xuân tươi mới.
Thấy tiểu hài tử ngoan ngoãn ngồi ăn hết những thứ Liên phi gắp vào bát cho hắn, Tử Chiêu hắng giọng, ghé sát vào tai Yến Kỳ nói nhỏ: “Tiểu Kỳ, ngươi nói xem tay ngươi để làm cái gì? Sao có thể lúc nào cũng là nương nương gắp thức ăn cho ngươi. Mau đổi lại, nàng nhất định sẽ rất cảm động a”.
Yến Kỳ nghe vậy, chớp mắt một cái, rất cho là phải, liền nhanh tay gắp một miếng thịt đặt vào bát Liên phi, khóe miệng cong lên, nhu thuận nói: “Mẫu phi, Kỳ Nhi cũng gắp thức ăn cho người”.
“Kỳ Nhi thật hiểu chuyện. Mẫu phi rất vui”. Liên phi đưa mắt nhìn Tử Chiêu, trong lòng tràn ngập cảm kích với nàng.
Tử Chiêu thấy Liên phi đang nhìn liền nhẹ giọng nói: “Nương nương, dùng bữa xong Khả Nhi muốn dẫn Tiểu Kỳ ra ngoài”.
“Ngươi định dẫn nó đi đâu?”.
Tử Chiêu nghe vậy, nhếch miệng cười, khoác vai Yến Kỳ hỏi: “Tiểu Kỳ, ngươi biết cưỡi ngựa không?”.
“Không biết, trước nay ta chưa từng cưỡi ngựa”.
“Được, vậy hôm nay ta sẽ dạy ngươi, nhân tiện tới làm quen với Ô Vân của ta. Nhất định nó sẽ thích ngươi”.
“Sao không phải là ta thích nó mà lại phải để nó thích ta mới được?”. Yến Kỳ lấy làm khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.
“Ngươi thì tất nhiên sẽ thích nó. Nhưng Ô Vân nhà ta chưa chắc đã thích ngươi”.
“Sao lại có thể như vậy? Ta không tin, Ô Vân ngươi nói chẳng phải là ngựa sao? Làm gì có chuyện nó thích hay không được”.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, ta không quản. Lát nữa gặp nó ngươi sẽ biết, nó chính là con ngựa hơn nữa còn là một con ngựa mắt cao hơn đầu a”.
“Mắt cao như vậy liệu có nhìn thấy đường không?”.
Tử Chiêu im lặng, mặt không chút biểu cảm, cố gắng nuốt trôi miếng cơm vừa bỏ vào miệng.
Trước khi hai người bọn họ rời khỏi Liên Trì cung, Liên phi không ngừng căn dặn Tử Chiêu một hồi. Nàng lập tức đáp ứng rồi cũng nhanh chóng cùng Yến Kỳ rời đi.
Hai người cùng ngồi trong kiệu nhỏ, tiến thẳng tới bãi tập ngựa.
Mã phu vừa thấy Tử Chiêu thì lập tức cho người dắt Ô Vân mang tới trước mặt nàng, sau đó đứng sang một bên vui vẻ cười nói: “Khả Khả tiểu đệ, hôm nay lại tới luyện cưỡi ngựa sao? Lần gần đây nhất ta thấy kỵ nghệ của ngươi cũng không tồi mà”.
“Mã đại ca sao còn gọi Khả Nhi là tiểu đệ vậy? Bây giờ người ta đã thành tiểu muội rồi nha”. Tử Chiêu toét miệng cười.
Ô Vân hí dài một tiếng, chạy quanh Tử Chiêu mấy vòng xong lại đưa mũi hít hít ngửi ngửi gì đó rồi bất chợt quay mông, đủng đỉnh bỏ đi. Khóe miệng Tử Chiêu co giật, liếc mắt nhìn tiểu hài tử đang tận lực im lặng núp sau lưng mình rồi lại nhìn con ngựa kia, chỉ đành buông ra một câu: “Ngươi đúng là đồ khó ở”.
Con ngựa hình như nghe hiểu là Tử Chiêu là đang mắng mình thì lập tức dậm chân, mũi thở phì phì vài tiếng. Ai nhìn vào cũng có liên tưởng nó là một đứa trẻ đang giận dỗi.
Tử Chiêu chép miệng, không thèm đếm xỉa đến nó, nàng nắm lấy cổ tay Yến Kỳ kéo hắn ra phía trước sau đó vui vẻ nói: “Mã đại ca, hôm nay ta mang tiểu hoàng tử tới cưỡi ngựa. Phiền đại ca kiếm giúp ta một con ngựa nhỏ, càng dễ bảo càng tốt”.
“A thì ra là tiểu hoàng tử, nô tài không kịp hành lễ. Mong tiểu hoàng tử thứ tội”. Mã phu thấy người đến còn có thêm một vị hoàng tử thì liền thất kinh, quỳ rạp xuống đấy.
Yến Kỳ vẫn một mực im lặng, mã phu tưởng hắn vì chuyện này mà giận nên có phần lo sợ, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Tử Chiêu thấy như vậy không ổn, nàng xua tay, hoà hoãn nói: “Mã đại ca không có việc gì, Tiểu Kỳ thấy lạ lẫm nên mới như vậy, hắn không phải là đang trách huynh. Mau giúp chúng ta tìm thêm một con ngựa. Hôm nay Khả Nhi sẽ dạy hắn”.
Mã phu hé mắt, thấy Yến Kỳ quả thật cũng không nhìn mình mới đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Lát sau, hắn quay lại, dắt theo một con ngựa nhỏ hết sức xinh đẹp, lông ngựa xen lẫn hai màu nâu trắng, yên ngựa nhìn qua cũng biết là cực phẩm.
Ánh mắt Yến Kỳ sáng lên, Tử Chiêu có thể nhìn ra hắn là thập phần thích thú.
“Ngươi xem, mã đại ca vì ngươi mà tìm một con ngựa đẹp mắt như vậy, còn chuẩn bị cho ngươi loại yên ngựa tốt nhất. Có phải là ngươi nên nói gì đó không? Không thể phụ lòng người khác a”.
Mã phu nghe Tử Chiêu nói vậy thì giật mình, vội vàng xua tay: “Khả Khả, sao ngươi lại nói vậy? Đây chính là trách nhiệm của chúng ta. Nếu không làm cho chu toàn có thể còn bị trách phạt xuống. Không nên, không nên”.
Trong lúc mọi người còn đang hốt hoảng thì đột nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ của Yến Kỳ: “Đa… đa tạ Mã đại ca”.
Ai nấy nghe xong cũng đều im bặt, trên trán mã phu còn rịn ra một tầng mồ hôi, nuốt khan vài tiếng: “Tiểu nhân không dám, không dám”.
Tử Chiêu nhìn một màn trước mắt không khỏi phì cười, nàng huých tay vào người mã phu một cái “Xem các người kìa. Tiểu Kỳ rất đáng yêu, các huynh đều có thể coi đệ ấy như tiểu đệ của mình mà đối đãi”.
Mã phu lảo đảo, cắn chặt môi, ra sức lắc đầu. Ánh mắt trợn trừng lên như muốn nói: “Vậy ngươi giết ta luôn đi”.
Từ hôm đó, gần như ngày nào Tử Chiêu cũng tới tìm Yến Kỳ, kéo hắn đi khăp nơi. Nàng còn đưa hắn đến Trường Sinh doanh, khi thì học cưỡi ngựa, khi thì luyện bắn cung, vẽ tranh,… Có lần còn ở lại trong doanh tới mấy ngày.
Kỳ thực tình trạng của Yến Kỳ không đến nỗi nghiêm trọng như lời Liên phi nói. Nàng ta chỉ quá lo lắng mà phóng đại mọi chuyện lên mà thôi.
Suốt mấy tháng cứ như vậy, Tử Chiêu để hắn tự mình tiếp xúc với rất nhiều người. Lâu dần Yến Kỳ cũng đã cởi mở hơn, đứng trước đám đông cùng lắm cũng chỉ có thể coi là kiệm lời chứ không còn run rẩy sợ hãi như trước.
Sở dĩ nàng đưa hắn tới Trường Sinh doanh vì ở đây đều là những người mà Tử Chiêu có thể tin tưởng, bầu không khí lại rất náo nhiệt, con người chất phác đơn thuần, làm người ta cảm thấy thoải mái, chứ không bí bách giống trong cung chút nào.
Yến Kỳ lại là đứa trẻ thông minh, khiến cho mọi người trong doanh ai cũng đều yêu quý hắn. Mỗi lần ăn cơm, Tử Chiêu liếc mắt nhìn một bàn đồ ăn của hắn lúc nào cũng nhiều, cũng ngon hơn của mình. Không biết là do được mấy vị đại nương ở phòng bếp yêu thích hay là do thân phận của hắn mà có được. Dù gì thì đồ ăn của hắn cũng đều rơi vào bụng nàng hết. Không cần lo nghĩ.
Có lần Yến Bạch còn lén lút dẫn nàng cùng Yến Kỳ tới sòng bạc. Sau lại bị Hoàng thượng phát hiện, hại bọn họ bị phạt quỳ mất mấy canh giờ, hai đầu gối tê cứng không còn cảm giác.
Tử Chiêu vừa quỳ vừa gào khóc, cuối cùng mệt lả người, thiếp đi lúc nào không biết. Yến Bạch thấy vậy liền tranh thủ trưng ra bộ mặt vô cùng áy náy, đang quỳ dở thì lồm cồm bò dậy, nhanh chóng cõng nàng trở về rồi cũng chuồn đi mất dạng.
Còn nữa, số bạc nàng thắng được đều bị tịch thu cho vào quốc khố. Lần này thì tới Yến Bạch kêu khóc thảm thiết.
Không lâu sau, Yến Bạch báo tin đã tìm được một vị danh sư để giúp nàng rèn kiếm. Bất quá không được đưa người vào trong cung, Tử Chiêu đành phải tới xin Hoàng thượng cho xuất cung.
Nàng vốn dĩ tới đây là vì chuyện này nên Hoàng thượng cũng nhanh chóng chấp thuận.
Vị danh sư mà Yến Bạch mời tới tên là Cao Lỗ, một trong những đại sư rèn kiếm có tiếng nhất Đại Minh. Dù có chút lớn tuổi nhưng tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết nên Tử Chiêu cũng bạo dạn gọi hắn một tiếng lão Cao.
Không biết Yến Bạch dùng biện pháp gì lại có thể mời về được một vị danh sư có tiếng như vậy.
Lần đầu gặp Tử Chiêu, thấy nàng chỉ là một nữ hài mồm miệng có chút nhanh nhẹn, ông ta còn không thèm để vào tai. Chỉ coi nàng như thiên kim tiểu thư nhà giàu nào đó vì hiếu kỳ mà bày trò tiêu khiển. Chờ một thời gian, đợi nàng chán rồi ông ta cũng có thể cầm được tiền công mà rời đi, có thể tha hồ uống rượu.
Bất quá, khi vừa nghe Tử Chiêu giải thích về thủ pháp mà nàng muốn sử dụng để rèn kiếm. Lão Cao dường như câm nín, ông phải dùng cái nhìn khác để đánh giá lại Tử Chiêu từ đầu tới cuối.
Ánh mắt nàng tản ra tia sáng long lanh, kiên định lạ thường. Khí chất ôn nhã cộng với hình hài nhỏ bé khiến cho Lão Cao cảm thấy có chút nghi hoặc. Nhưng sau rồi ông cũng vứt mớ suy nghĩ đó sang một bên, không ngại tán thưởng nàng. Lâu dần cũng sinh ra không ít hảo cảm.
Thật ra những phương pháp nàng ghi lại đều dựa trên cách rèn kiếm của người Nhật ở hiện đại. Ghi chép vẫn có nhiều chỗ sai sót nên còn phải chỉnh lý rất nhiều. Hơn nữa khối thiên thạch mà nàng có được cũng là chất liệu đặc biệt chưa từng có nên cũng phải tính toán cẩn thận.
Cứ như vậy lại trôi qua được thêm nửa năm. Mùa đông giá rét nơi Kinh thành qua đi, trời sang xuân ấm áp hơn một chút. Cây đào trong viện trổ hoa đẹp rực rỡ. Tử Chiêu còn cho người dựng bàn trà ngay sát thân cây. Cứ tới trưa là nàng sẽ ra đó thưởng trà, có khi còn ngủ quên mất. Tiểu Nhan nhìn thấy cảnh này thì thở dài một tiếng, lắc đầu bỏ đi.
Cùng lúc đó, nàng cũng nhận được một bức thư từ Tử Hàm. Trong thư hắn kể, trên đường trở về đã đi ngang qua rất nhiều châu quận bị thiệt hại nặng nề, nạn dân nhiều vô số. Thái tử điện hạ quyết định lưu lại giúp đỡ bọn họ ổn định, cũng là để hợp lòng dân.
Tử Chiêu không lấy làm ngạc nhiên, nếu Yến Lân muốn vững vàng mà ngồi lên cái ghế rồng kia thì cũng phải tự mình bỏ ra không ít công sức.
Suốt thời gian này, ngày nào Tử Chiêu cũng phải xuất cung đi tới xưởng rèn. Như vậy thật sự có chút phiền phức nên nàng nhờ Yến Bạch thuê giúp một gian phòng ở khách điếm để tiện đi lại.
Nào ngờ ngày xuất cung hắn mang nàng tới thẳng một phủ đệ rất lớn. Còn nói đây là một trong số trang viên của hắn ở Kinh thành, để không cũng phí phạm nên mới sắp xếp cho nàng mượn tạm một thời gian.
Vừa mới bước vào sân viện, cảnh tượng khiến Tử Chiêu phải há miệng, cảm thán không thôi. Hòn non bộ trải rộng, hồ nước xanh ngắt phía xa, tường cột trạm trổ cầu kỳ, thềm đá trắng dẫn tới hoa viên trồng đầy kỳ hoa dị thảo, rực rỡ vô cùng.
Nàng quét mắt nhìn lại Yến Bạch một lượt, nam nhân này thật sự nhiều tiền nha.
Nơi này quả thật có thể nói như là một hoàng cung thu nhỏ vậy. Bất quá cả phủ đệ rộng lớn cũng chỉ có mình nàng cùng với một đám thị vệ nên cũng không có hơi sức đâu mà ngắm cảnh.
Do đó mà gần như lúc nào cũng có thể thấy Tử Chiêu ở xưởng rèn. Thiếu chút nữa là có thể ăn ngủ luôn ở đó.
Từ lúc tới Kinh thành, Tử Chiêu vẫn đều đặn gửi thư về Mục gia để phụ mẫu khỏi lo lắng. Dù sao vẫn là lần đầu tiên nàng rời xa họ lâu như vậy. Trong lòng không khỏi nhớ nhà, nhưng mỗi khi nhận được thư của phu nhân, Tử Chiêu lại có thể vui vẻ tới mấy ngày liền.
Đêm nay trăng rất sáng, ngoài sân ngay trước cửa phòng của Tử Chiêu có một cái vườn nhỏ, một góc vườn là phiến đá vừa cao vừa lớn.
Nàng xem chừng Tiểu Nhan đã đi ngủ, liền tranh thủ xách theo một giỏ cam, leo lên phiến đá ngồi ngắm trăng.
Gió xuân vẫn có chút se lạnh, Tử Chiêu lại chỉ khoác một chiếc áo mỏng, nửa nằm nửa ngồi khiến tà áo theo gió bay nhảy trong đêm, để lại dư quang mờ nhạt.
Nàng thầm nghĩ nếu lớn thêm chút nữa còn có thể vác một bầu rượu theo mà thưởng thức, giống như Lão Cao vừa rèn kiếm vừa uống rượu. Cũng có chút đặc sắc.
Vừa mới bóc một miếng cam bỏ vào miệng thì bất chợt có một cơn gió mạnh tạt qua làm vạt áo của Tử Chiêu hất ngược lên, trùm lên cả mặt nàng.
Không khỏi mất hứng, nàng kéo mạnh vạt áo xuống, tay dò dẫm vớ lấy giỏ cam định rời đi.
Nhưng mới vừa nhấc lên thấy cái giỏ nhẹ bẫng, nhìn lại thì chỉ còn vẻn vẹn hai quả cam nhỏ. Tử Chiêu lấy làm khó hiểu: “Kỳ lạ, khi nãy ta mang đầy một giỏ, sao giờ lại chỉ còn có hai quả? Chẳng lẽ gió thổi bay được cam xuống đất?”.
Nàng nghiêng người ngó xuống dưới cũng không thấy gì. Chẳng lẽ có ma . Tử Chiêu không phải kẻ nhát gan nhưng cũng khẽ rùng mình. Quét ánh mắt dò xét xung quanh.
Khắp viện ám vệ ẩn nấp cũng không ít, không thể nào có người chạy qua cướp cam của nàng mà không thấy được. Nghĩ thế nào thì cũng thật khó hiểu. Không phải là ám vệ lén lút lấy của nàng chứ.
Tử Chiêu chép miệng, mặt dày hỏi: “Ám vệ đại ca, các huynh có thấy cam của ta mất đi đâu rồi không?”.
Trong bóng tối vài người nghe xong thì đờ đẫn, “ám vệ đại ca” là cái danh xưng gì? Từ bao giờ bọn họ lại được gọi với cái tên kỳ quái như vậy? Mà chẳng phải giỏ cam của tiểu thư vẫn ở đó sao, cớ gì lại đi hỏi bọn họ?
Tử Chiêu ngồi một lúc mới nghe thấy một thanh âm trầm thấp vang lên: “Bẩm tiểu thư, chúng tiểu nhân bất tài, không biết… cam của tiểu thư là đi nơi nào. Xin tiểu thư trách phạt”.
“Thôi khỏi đi, ta chỉ là thấy kỳ quái, không có ý làm khó gì đâu”.
Nàng ra vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào hai quả cam còn lại, bất giác hai mắt chợt lóe, cảm thấy như thể đó chính là báu vật liền vơ lấy ôm vào trong lòng. Để xem đêm nay kẻ nào dám cướp hết cam của nàng.
Tử Chiêu lật đật bò từ trên phiến đá xuống, nhìn trước ngó sau một hồi rồi đi thẳng một mạch vào trong phòng.
Trước khi đóng cửa lại, Tử Chiêu quay người nhìn lại, ánh mắt sáng quắc, gằn lên từng tiếng: “Đêm nay các đại ca đều trở về ngủ đi. Nơi vắng vẻ này chả có gì mà canh chừng đâu. Hôm nay cho các huynh nghỉ phép”.
Toàn bộ ám vệ lại đờ đẫn thêm một lần nữa: “Các ngươi nghe cái gì nghỉ phép cơ?”.
Thấy ngữ điệu của nàng thập phần nghiêm túc còn xem lẫn chút giận dữ, bọn họ cũng không cần trái lệnh, toan tính chỉ để hai người ở lại nhưng bất ngờ lại nghe thấy giọng nói nồng nặc mùi cảnh báo của Tử Chiêu: “Ta nói là toàn bộ các huynh đó nha”.
Nói rồi, nàng đóng rầm của lại, ôm luôn hai quả cam lên giường, chùm chăn đi ngủ.
Nam tử áo đen nằm vắt vẻo trên xà nhà, miệng còn đang nhai chóp chép, thấy Tử Chiêu vùng vằng, vừa vào phòng đã leo lên giường thì nhếch miệng cười, tròng mắt vui vẻ híp lại.
Đến giữa đêm, cảm nhận được hơi thở đều đều của Tử Chiêu, hắn tung mình nhảy xuống. Tư thái khoan thai, không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, bình thản bước tới cạnh giường.
Tử Chiêu vẫn chúm chăn, không thèm nhúc nhích, Dữ Ngọc nhệch mép cười thầm: “Tiểu bánh bao tự mình cho là thông minh sao?”.
Hắn xoay người rời đi, trước lúc bước qua ngưỡng cửa liền vung tay ném một nắm vỏ cam lên giường.
Người trên giường như thể chưa từng ngủ qua, ngay lập tức bật dậy, tay vẫn cầm theo hai quả cam, tung mình đuổi theo.
Trong đêm chỉ có ánh trăng soi tỏ, tàn ảnh của nam tử áo đen phía trước phảng phất như có như không.
Dữ Ngọc rẽ hết bên trái rồi lại quẹo bên phải khiến Tử Chiêu chạy đuổi phía sau thở không ra hơi.
Nàng tức giận, nâng tay ném hai quả cam về phía hắn nhưng không trúng. Mới qua một khúc quanh lại chẳng thấy người đâu nữa. Tử Chiêu thở hổn hển, càng ra sức chạy về phía trước.
Trời tối không nhìn rõ đường, mà Tử Chiêu lại chạy rất nhanh nên khi vừa rẽ thêm một khúc quanh nữa thì nàng đâm sầm vào một người, mạnh đến nỗi ngã bật ra đằng sau.
Đau điếng người, không nhịn được, Tử Chiêu hét lên: “Ai ôi cái mũi của ta”. Nàng gập người nằm lăn ra đất ôm chặt lấy mũi của mình.
Nam tử cao lớn mỉm cười, cúi người ôm lấy nàng rồi nhấc bổng lên, bàn tay thon dài khẽ xoa đầu: “Đêm hôm chạy ra ngoài làm cái gì? Nền đất rất lạnh”.
Đột nhiên bị người ta ôm, Tử Chiêu giật mình, quên cả đau, nhíu mày nhìn lên. Tròng mắt ngay lập tức phản chiếu gương mặt nam tử lạnh lùng băng sương nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.
Nàng kinh ngạc, miệng có chút lắp bắp: “Yến… Lân ca ca. Sao lại là huynh?”.
“Không là ta thì còn có thể là ai”.