Chương . Cô không thể bại dưới tay người đàn ông xấu xa này.
“Là mẹ em yêu cầu phải không…?”
Nghĩ đến việc đây có thể sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa cô và anh, cổ họng hơi nghẹn lại.
Từ tháng năm trước cho đến tận tháng năm nay, ngoại trừ trong năm anh xin nghỉ một tháng thì gần như tuần nào cô cũng có thể gặp anh.
Cô cũng có thói quen mỗi tuần đều phải gặp anh một lần.
Có thể than phiền với anh giáo viên môn kia biến thái như nào lại chiếm dụng cả thời gian nghỉ ngơi của bọn họ; cũng có thể nói cho anh biết trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì thú vị ở trường.
Mặc dù anh luôn bắt nạt cô, nói tới nói lui không được một câu đứng đắn, nhưng ít nhất vào giờ học gia sư cô luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mạch suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, đủ mọi ý nghĩ lộn xộn xuất hiện, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Cô hy vọng sau này còn có thể nhìn thấy Phó Ý.
Nhưng cô không thể cứ như vậy nói thẳng với anh rằng em không muốn anh đi, anh có thể tiếp tục ở lại dạy em không? Em có thể học gia sư mỗi ngày cũng được.
Có phần quá mất mặt rồi, nói không chừng chẳng qua cô chỉ là một trong nhiều học sinh mà Phó Ý dạy kèm, dạy xong liền quên đi, chưa tính là người đặc biệt gì.
Nghĩ vậy, không đợi Phó Ý lên tiếng, cô đã rầu rĩ không vui nói thêm một câu: “Quên đi, buổi học cuối cùng thì cuối cùng, cũng chẳng có gì to lớn cả.”
Chẳng qua là trong giây lát, Phó Ý đã thấy hết biểu cảm thay đổi trêи khuôn mặt cô, phì cười: “Thế nào? Không nỡ rời xa tôi sao?”
Không ngờ rằng dường như thần kinh nhạy cảm Khương Như Vũ lại đột nhiên ngừng hoạt động, trừng mắt nhìn anh: “Ai không nỡ rời xa anh?”
Ngoài cửa sổ hạt mưa tí tách rơi, nhưng trong phòng vẫn còn không khí oi bức, Khương Như Vũ luôn sợ nóng, cây quạt điện mang tới từ buổi học trước chuyển động thổi làn gió nóng về hướng hai người họ đang ngồi.
Cô nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mặt đột nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Sao chỉ có mình cô là người thương cảm?
Sao anh không thể hiện thái độ gì đó?
Thì ra chỉ có mình cô ngồi đây buồn phiền thở dài nhớ về tình đồng chí của hai người suốt một năm qua.
Không được, không có khả năng.
Cô tuyệt đối không thể bại dưới tay người đàn ông xấu xa này.
Khương Như Vũ hắng giọng, ép sự nghẹn ngào trong cổ họng xuống, bày ra bộ dạng thờ ơ nói tiếp: “Em ghét môn Toán như vậy chỉ mong sao kết thúc đợt học gia sư này sớm một chút.”
“Thật hay giả vậy?” Phó Ý nhớ tới ngày tuyên thệ trăm ngày trước đó, lúc biết anh sẽ trở lại dạy, cô là người hết sức vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, có chút bất mãn “Chậc” một tiếng: “Mấy cô gái tuổi các em đều thích nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng mỗi lần tôi đến dạy em đều rất vui vẻ…”
Anh còn chưa nói hết câu, cô đã không kiềm chế được cắt ngang lời anh: “Em giả bộ cười rất chuyên nghiệp đấy, nếu không anh đến em mà khóc thì mẹ em sẽ không đánh em một trận mới lạ.”
Vừa nói còn vừa trịnh trọng gật đầu, chỉ sợ anh sẽ không tin.
Không muốn tiếp tục đề tài này, Khương Như Vũ vội vàng lấy tài liệu ôn tập và bài thi trong khoảng thời gian này bày ra trêи mặt bàn: “Đừng nói nhiều như vậy nữa, chúng ta lập tức ôn tập thôi.”
Dựa theo ngày tháng kiểm tra và dạng sắp xếp tài liệu ôn tập, trêи bìa sách còn có bút tích ghi chép lộn xộn của cô.
Phó Ý sờ sờ cằm, dường như suy nghĩ điều gì đó nhìn chằm chằm cô gái đang miệt mài giải đề.
Bình thường không thấy người này hăng hái học Toán như vậy, sao hôm nay thái độ đột nhiên khác thường như thế?
Hay là kỳ thi đại học sắp đến nên trong lòng sốt ruột lo lắng?
Ánh mắt Phó Ý không hề cố kỵ trực tiếp dừng hẳn trêи người cô, dù cách nhau một cái bàn Khương Như Vũ vẫn cảm nhận được.
Không bao lâu sau, cô bắt đầu phân tâm.
Người này tại sao nhìn chằm chằm cô thế?
Không thể nghịch điện thoại sao?
Xem đề hay bài thi cũng không được sao?
Sao vẫn còn chưa dừng lại???
Cô không nhịn được, hít sâu một hơi hỏi anh: “Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm như vậy được không?”
Khương Như Vũ không ngẩng đầu, đầu tiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, tiếp theo có thể cảm nhận ánh mắt nhìn mình đã biến mất.
Phó Ý không nhìn cô nữa, còn cô vì bước nhạc đệm này mà không cách nào bình tâm lại.
Một lát sau không biết có phải nhìn ra cô không tập trung hay không Phó ý dừng động tác quay bút, thong thả hỏi cô: “Em dự định thi trường đại học nào?”
Khương Như Vũ gần như bật thốt ra khỏi miệng cái tên “Đại học Lâm Giang”
Cũng may là cô kịp dừng lại, nắm chặt bút trong tay viết viết lên giấy nháp, thuận miệng nói ra một trường: “Ừm… Đại học Tấn Tây.”
Cô đột nhiên không muốn nói cho Phó Ý biết bản thân quyết định thi đại học Lâm Giang.
Luôn cảm thấy sẽ khiến anh nghĩ rằng bản thân cô rất sùng bái anh, không chỉ không muốn anh đi mà còn muốn cùng anh học chung một trường.
Chắc là chuyện nói dối này cũng không sao, đằng nào thì sau này anh sẽ biết thôi, bây giờ lừa gạt anh một chút có làm sao?
Ai bảo anh không thương lượng với cô, tự ý nhất trí với Lâm Xảo Nghiên hôm nay là buổi học cuối cùng?
… Cô cũng không thể chuẩn bị gì đó.
“Đại học Tấn Tây?” Phó Ý rõ ràng giật mình trong chốc lát: “Phía Bắc?”
“Cũng không phải rất xa.” Cô hiểu anh kinh ngạc vì điều gì, cố tình nghiêng đầu không nhìn anh, âm thanh không lớn, cố gắng lộ ra trạng thái vui vẻ: “Ngồi máy bay là được, tiếng đồng hồ là tới. Sao vậy ạ?”
Thật sự chỉ trong nháy mắt, Phó Ý rất nhanh trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày, rũ mắt mỉm cười: “Tôi cho rằng với tính cách như em sẽ không chạy đến nơi quá xa.”
Suy nghĩ một chút anh lại thêm một câu: “Ngược lại em thật sự khiến tôi giật mình đấy.”
“Trường học xa một chút, bố mẹ em sẽ không có thời gian quản em nữa.” Khương Như Vũ đáp: “Như vậy thì em muốn nhảy như thế nào liền nhảy như thế, đi ra ngoài quay video cũng không cần trăm phương nghìn kế kiếm cớ, khiến bản thân như kẻ trộm.”
“Như kẻ trộm” từ này thành công lấy lòng Phó Ý, anh chống đầu suy nghĩ, mỉm cười một lúc lâu rồi mới thật lòng khen ngợi cô: “Vậy thì em thật thông minh.”
Khương Như Vũ liếc nhìn anh, vùi đầu tiếp tục làm bài.
Thực ra cô muốn Phó Ý nhận ra cô đang giận dỗi.
Mặc dù cô biết sẽ không thay đổi được gì.
Nhưng cảm xúc vừa lên đến bên miệng dường như nghẹn lại, không cách nào phát ra tiếng được, ngược lại trong lòng càng thêm vui sướиɠ.
Bởi vì cô chẳng qua chỉ là học sinh dạy kèm của Phó Ý.
Dạy được năm, cộng thêm tính toán chi tiết không đến tiết học.
Thời gian ở chung không quá giờ.
Có lẽ qua hơn năm cũng sẽ quên mất cô, trở thành người qua đường trong truyền thuyết.
Cô không có tư cách giận dỗi, càng không có tư cách khiến anh vô duyên vô cớ chịu đựng cô nổi giận vì những nguyên nhân kỳ lạ.
Vẫn là đừng quá thật lòng thì hơn, cô nghĩ.
Cuối cùng bầu không khí lớp học không còn tốt như trước.
Khương Như Vũ miệt mài làm đề, làm xong Phó Ý sẽ căn cứ theo kiến thức căn bản trong sách giáo khoa tổng kết và giảng giải cho cô.
Bầu không khí bỗng trở nên nghiêm túc, ngay cả một câu nói đùa cũng không có.
Chẳng mấy chốc tiếng đã qua.
Phó Y giảng xong đề cuối cùng, lấy từ trong cặp sách mấy tờ giấy đưa cho cô: “Kiến thức cơ bản trọng tâm đều tổng hợp lại hết cho em ở đây, nếu có quên thì có thể tìm ở đây.”
Khương Như Vũ nhận lấy, trêи giấy A chi chít các công thức và kỹ thuật giải đề.
Những lỗi cô thường hay mắc phải được đánh dấu bằng bút dạ quang khác màu.
“Cảm ơn thầy Phó.” Cô cắn môi suy nghĩ hồi lâu, nhìn anh dùng khăn lau mắt kính một lượt, do dự mở miệng: “Vậy… nếu em có vấn đề gì có thể gửi tin nhắn Wechat cho anh không?”
“Được.” Phó Ý đeo kính lên, tròng kính nặng che khuất đôi mắt dễ dàng dụ người suy nghĩ viển vông, coi như là cũng có vài phần nhã nhặn.
Thấy anh thu dọn cặp sách, Khương Như Vũ biết rằng anh chuẩn bị rời đi.
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng không biết nên nói gì, dứt khoát cúi đầu chơi di động, tinh thần hoảng hốt ấn lung tung.
Lát sau nghe thấy động tĩnh của người đàn ông đối diện.
“Em gái nhỏ.” Anh nhấn mạnh từng từ, âm cuối hơi kéo dài, nghe thấy rõ ràng ý tứ trêu chọc.
Khương Như Vũ chợt căng thẳng trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Ý chớp chớp mắt, đưa tay về phía cô đòi tiền: Mẹ em nói tiền lương gia sư của tôi trích từ tiền ăn uống của em.
Như Vũ: Anh nói nghe xem anh có xấu xa không?