Chương . “Anh trai vẫn luôn ở đây.”
Mãi đến khi Khương Như Vũ phải đến trường, Lâm Xảo Nghiên vẫn chưa về nhà.
Cô đơn giản thu dọn một chút hành lý bản thân muốn mang theo rồi rời khỏi căn nhà vắng tanh.
giờ phút trưa, trạm xe buýt không một bóng người.
Khương Như Vũ thản nhiên nhìn từng chiếc xe taxi chạy qua trước mặt, cuối cùng cô lên xe buýt đi về hướng Lâm Giang Nhất Trung.
Sau khi đưa tiền lẻ, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tựa đầu lên cửa sổ xe, rõ ràng mở to mắt nhưng trong con ngươi không hề có tiêu cự.
Bởi vì nguyên nhân công việc, thời gian Khương Vân Trí ở nhà rất ít, bình thường đều chỉ có cô và Lâm Xảo Nghiên ở nhà đợi, mỗi người tự làm việc riêng của mình.
Cô rất hiếm làm Lâm Xảo Nghiên tức giận, trận phát giận lớn như hôm nay càng là chuyện trước nay chưa từng có.
Phẫn nộ nhất thời qua đi, Khương Như Vũ rơi vào cảm giác cực kỳ rối rắm.
Cô bắt đầu nhớ lại có phải bản thân đã nói những lời thật sự quá tổn thương người khác hay không, cũng có thể nói rằng có phải chuyện này vốn không cần dùng cách kịch liệt như vậy để thảo luận.
Nhưng cô cũng không cúi đầu chủ động gọi điện thoại cho Lâm Xảo Nghiên, dù sao cô cũng không làm gì sai.
Xe buýt chạy chậm, khung cảnh đường phố quen thuộc từ từ lướt qua mắt Khương Như Vũ.
Cảnh tượng khi Lâm Xảo Nghiên cùng cô cãi nhau hôm nay, vào lúc này, đột nhiên xuất hiện, giống như hình ảnh trong các bộ phim vậy, từng khung hình hiện lên trong tâm trí cô.
Ngay cả từng lời cô đã nói, sự tức giận, bình tĩnh, thất vọng, từng chút phát lại bên tai cô.
Giống như có một người lo sợ cô quên mất hôm nay đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì nên không ngừng châm biếm nhắc nhở cô, khiến cô muốn quên cũng không quên được.
Khương Như Vũ tâm loạn như ma, mở nhạc to thêm mấy nấc cũng không có cách nào át đi những lời trách mắng nặng nề của Lâm Xảo Nghiên nói với cô.
Còn có câu cuối cùng của bà, dùng giọng điệu Khương Như Vũ chưa từng nghe qua và thái độ bình tĩnh nhất, nói với cô ____
Khương Như Vũ, con thật sự khiến mẹ quá thất vọng.
---
Khi Phó Ý từ nhà cũ trở lại đại học Lâm Giang, ngoài vết thương cũ ở đầu gối và trêи mặt thì trêи người có thêm mấy chỗ máu bầm mới.
Trong ký túc xá chỉ có mình Kiều Sâm đang dựa người trêи ban công hút thuốc, thấy anh khập khiễng quay về thì lộ vẻ áy náy: “Ông nội cậu ra tay?”
Nghe vậy Phó Ý lười nhác nở nụ cười: “Nếu không cậu cho rằng người cha vô dụng kia của tôi có thể làm gì tôi?”
Lão gia tử nhà họ Phó đã qua đại thọ tuổi, dưới gối chỉ có một đứa con trai độc nhất Phó Thịnh Bình, ngoại trừ việc ra ngoài tìm phụ nữ sinh con thì những chuyện khác một chút cũng không biết, toàn bộ sản nghiệp gia đình dựa vào sự hỗ trợ của con trai lớn Phó Tỉ mới không đến mức phá sản quá nhanh.
Lão gia tử vốn tưởng rằng Phó Tỉ là người đáng tin cậy, dự định lấy lại quyền lực trong tay Phó Thịnh Bình giao cho Phó Tỉ, ai ngờ người có tính cách chững chạc như Phó Tỉ lại có một ngày sẽ như ngựa thoát khỏi dây cương, không yên phận làm người thừa kế tập đoàn lại chạy đi mở quán cafe ở trung tâm thương mại, ai khuyên cũng không nghe.
Phó Tỉ mở quán cafe được năm, Kiều Sâm là anh em nhiều năm tận mắt chứng kiến Phó Ý từ một phú nhị đại ăn chơi trác táng ‘khi tâm trạng không tốt thì đừng quản hắn có chống lưng hay không cứ đánh một trận đã dù sao thì trong nhà cũng không ai quản tôi’ biến thành thiếu niên giả vờ tốt đẹp ‘chỉ cần gây chuyện thì về nhà chịu gia pháp’ như bây giờ.
Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ. (Nguồn: Google)
Từ người hàng ngày tính khí thất thường ai cũng xem thường biến thành bộ dạng sói đuôi lớn có vẻ ngoài lương thiện.
Chỉ những người giảo hoạt, không đáng tin.
“Chuyện tối qua phải trách tôi.” Kiều Sâm vừa nghĩ đến tình hình vô cùng thê thảm tối qua, trong lòng cảm thấy buồn rầu: “Nếu không phải tại tôi cậu cũng không đến mức bị lão
gia tử bắt được.”
“Lão gia tử là trách tôi không thể giải quyết triệt để người ta.” Phó Ý tự giễu: “Còn cho người ta có cơ hội đến tận cửa tố cáo.”
“Tôi cũng không ngờ bọn chúng biết rõ cậu ở đó mà còn dám mang người đến chặn tôi.” Ánh mắt Kiều Sâm hiện lên vẻ lạnh lùng tàn ác: “Nếu đã nhất quyết phải làm đến bước này, vậy thì để xem xem ai có thể làm đến tận cùng hơn.”
Phó Ý nhận lấy hộp thuốc lá anh ta đưa tới, từ bên trong rút ra một điếu thuốc, châm lửa, ngậm điếu thuốc: “Đừng nóng nảy, để bọn chúng hoành hành thêm một thời gian.”
Điếu thuốc còn chưa cháy hết, chẳng biết từ đâu vang lên tiếng chuông liên tục không ngừng, còn là nhạc chuông điện thoại từ thế kỷ trước, trong ký túc xá không ai nói chuyện khiến tiếng chuông đặc biệt nổi bật.
Kiều Sâm: “Cậu không nghe điện thoại?”
Phó Ý liếc mắt nhìn chiếc điện thoại mình ném trêи giường, màn hình không sáng, cũng không một tiếng động: “Không phải của cậu?”
“Cái của tôi tối hôm qua không phải đã bị đập nát rồi sao?” Kiều Sâm khó chịu cào tóc.
Âm thanh này… Phó Ý sửng sốt hai giây, đột nhiên rủa thầm một tiếng, đứng dậy liền bắt đầu lục tung mọi thứ, một lúc lâu sau mới tìm thấy chiếc túi cũ nát trước kia đến dạy ở nhà Khương Như Vũ.
Kéo khóa, quả nhiên là chiếc điện thoại cục gạch này đang kêu inh ỏi.
Ấn nút nghe, giọng Khương Như Vũ nhỏ như muỗi kêu: “Thầy Phó, em đang ở cổng đại học Lâm Giang…”
Phó Ý nhìn thời gian, cau mày: “Lúc này không phải em nên đến trường tự học sao?”
Đầu bên kia điện thoại không lên tiếng.
“Em tới một mình?”
Lúc này Khương Như Vũ mới thấp giọng trả lời.
“Em đứng yên đấy đừng nhúc nhích.” Phó Ý dùng bả vai kẹp lấy điện thoại thay quần áo: “Bây giờ tôi sẽ đến đó tìm em.”
“Học sinh của cậu?”
Chờ anh cúp điện thoại, Kiều Sâm cả kinh hỏi: “Phát triển nhanh như vậy?”
“Câm miệng lại, con mẹ nó thối lắm.” Phó Ý lấy bừa một cái áo T-shirt loại bán sỉ, cầm lấy chiếc điện thoại cục gạch, bước chân như bay.
“Chú ý an toàn đấy.” Kiều Sâm xấu xa cười nói: “Tối nay tôi không để cửa cho cậu đâu.”
Phó Ý dừng bước, không thể nhịn nổi nữa: “Sao tôi lại không phát hiện ra cậu là một kẻ súc sinh nhỉ?”
Phó Ý tìm được Khương Như Vũ ở trạm xe buýt bên cổng trường học.
Thân hình bé nhỏ thận trọng đảo quanh tại chỗ, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc trêи người đồng phục học sinh trắng sạch sẽ gọn gàng, trêи balo màu vàng nhạt in hình chú vịt vàng ngây thơ đáng yêu.
Đi tới trước mặt mới phát hiện mắt cô sưng lên cùng với vành mắt bị cô dùng tay lau đến đỏ bừng.
Phó Ý dắt Khương Như Vũ đến nơi ít người.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Anh ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng hỏi.
Phó Ý ngồi xổm nên thấp hơn Khương Như Vũ rất nhiều, cô nhìn xuống mặt anh, muốn nói chuyện, lại cảm thấy không quá dễ chịu.
Nghĩ một lát, cô cũng ngồi xổm xuống, kết quả vừa mới mở miệng chóp mũi lại chua xót, cảm giác tủi thân một lần nữa ùa về mạnh mẽ như thủy triều dâng, ngay cả trong ngực cũng chua xót đến nghẹn lại, vất vả lắm mới dừng khóc nước mắt lại lộp bộp rơi xuống.
“Em, em cãi nhau với mẹ…”
Cô gái nhỏ vừa khóc nức nở vừa kể lại toàn bộ quá trình cuộc cãi nhau hồi sáng, trong đó mang theo vô số cảm xúc cá nhân cùng nỗi buồn không thể lý giải được.
“Bây giờ em dự định chuyển sang lớp nghệ thuật?” Sau khi yên lặng nghe cô nói hết, Phó Ý xác nhận lại vấn đề của cô.
“Vâng.” Giọng Khương Như Vũ hơi khàn: “Em đã hỏi đàn chị Thi Ý rồi, chị ấy cũng từng chuyển lớp ở thời điểm này.”
Suy nghĩ một lúc lâu, Phó Ý mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu Vũ, tôi cảm thấy mẹ của em nói đúng.”
Khương Như Vũ ngỡ ngàng nhìn anh, hốc mắt chịu không nổi lại phiếm hồng: “Ngay cả anh cũng không ủng hộ em sao?”
Đang nói chuyện nước mắt lại có xu hướng rơi xuống.
“Không phải tôi không ủng hộ em.” Phó Ý khẽ thở dài, trêи mặt là vẻ nghiêm tức hiếm thấy: “Là quyết định của em thật sự quá thiếu suy xét.”
“Em nói với tôi đàn chị của em cũng vào lúc này chuyển sang lớp nghệ thuật đúng không? Bây giờ đã là tháng rồi, cách kỳ thi đại học không đến một năm, vậy em có biết kỳ thi chọn vào các trường nghệ thuật còn bao lâu không? Có một số trường đại học tháng đã bắt đầu thi rồi, nói cách khác, chỉ còn lại khoảng tháng, em thật sự có thể chứ?”
“Tôi đoán rằng đàn chị của em từ nhỏ đã có nền tảng rồi, cho dù không luyện tập liên tục, đoạn thời gian đứt đoạn đó cũng không quá lâu. Tiểu Vũ, em nên hiểu rõ tình huống của bản thân, em không được học tập vũ đạo một cách bài bản, cũng không có nền tảng, khi phỏng vấn giám khảo liếc mắt là có thể nhìn ra được. Cho dù năng khiếu bẩm sinh của em có tốt thì cuối cùng suy xét đến khả năng của em cũng gần như bằng không.”
“Vũ đạo không thể so với những môn nghệ thuật khác, không phải chỉ dùng tháng là có thể đạt đến trình độ tương đương những bạn thi khác, em hiểu không?”
Lời anh nói không nhiều, thậm chí nội dung cũng gần tương tự những lời Lâm Xảo Nghiên đã nói, nhưng không biết tại sao Khương Như Vũ nghe hiểu được.
“Em nên đến trường học thì tốt hơn.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đợi lên đại học rồi thì có thể tùy ý đi nhảy, chẳng lẽ đến khi đó mẹ em còn quản em sao?”
Qua hồi lâu, cái đầu nhỏ buông xuống gật gật, chứng tỏ bản thân đã biết.
Phó Ý đứng dậy, vỗ vỗ đầu cô: “Đứng lên nào, đợi thêm lát nữa chân muốn tê rần rồi.”
Nghê vậy Khương Như Vũ chậm rãi đứng lên, giọt nước mắt còn đọng trêи lông mi theo động tác của cô rung rung mấy cái rồi biến mất.
Đôi môi mím lại thành đường thẳng, đôi tay siết chặt lấy quai cặp, mũi sắp dán vào lồng ngực đến nơi.
“Còn rất khó chịu sao?” Phó Ý thấy vậy buồn cười giơ tay véo nhẹ mũi cô.
“... Vâng.” Khương Như Vũ nhẹ giọng trả lời.
Cô ảo tưởng bao nhiêu năm như vậy, không ngại vì nó mà trở mặt với Lâm Xảo Nghiên, giờ hoàn toàn vỡ nát như vậy, sao có thể dễ dàng chấp nhận hiện thực?
Cảm giác này, hệt như bạn tưởng là đã trúng vé số giải đặc biệt nhưng nó lại quá hạn, khi bạn cảm thấy chán nản không vui thì đột nhiên có người nói cho bạn biết, ơ kìa thật ra thời điểm này vẫn còn kịp; nhưng khi bạn vất vả khổ cực chạy cả ngày cuối cùng đến nơi đổi vé số thì phát hiện người ta đã đóng cửa rất lâu rồi, mà hôm nay chính là ngày cuối cùng.
Kiểu kinh hỉ mất rồi lại được cùng không cam lòng để nó mất đi lần nữa, sau khi hòa vào nhau rồi lên men cuối cùng thành sự khó chịu không thể diễn tả được.
Giây tiếp theo Khương Như Vũ rơi vào một cái ôm ấm áp, bàn tay to lớn vỗ về lưng cô trấn an.
“Vậy em khóc đi, khóc xong thì trở về chăm chỉ học tập.”
Giọng Phó Ý giống như thần chú ma pháp, dịu dàng trầm thấp, vô cùng mê hoặc.
Nó khiến cô vốn chua xót trong lòng bỗng chốc như bị vật gì đánh xuống, không nặng không nhẹ.
Đánh trúng cô, trong ngực có chút tê dại.
Khương Như Vũ không còn xấu hổ tiếp tục khóc, cô vùi đầu vào trong ngực anh, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng mới thận trọng thoát khỏi vòng tay anh.
“Em không khóc nữa.” Cô thật sự rất dễ thẹn thùng, chỉ một cái ôm vừa rồi cũng khiến mặt nhỏ hiện lên chút phấn hồng nhàn nhạt.
“Thầy Phó, cảm ơn anh hôm nay đã an ủi em.” Sau khi khóc xong cô ngước đôi mắt nai con ẩm ướt nhìn anh: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, về trường trước đây.”
“Đợi một chút.” Phó Ý bất chợt gọi cô lại.
Khương Như Vũ chưa kịp làm gì, dừng lại động tác nghi hoặc nhìn anh.
Phó Ý giơ tay lên, động tác dịu dàng giúp cô lấy mấy sợi tóc còn dính bên miệng ra, vén ra sau tai, ngón tay trong lúc vô tình chạm vào bên tai, cảm xúc ấm áp nhanh chóng lan ra.
“Sau khi trở về trường học thì đừng nghĩ nhiều.” Anh cong môi, giọng nói khôi phục lại sự thờ ơ: “Lúc tâm trạng không tốt thì gọi cho tôi, đừng một mình nghĩ ngợi lung tung.”
“Anh trai vẫn luôn ở đây.”