Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

chương 132: 132: cuộc thi đối nhân xử thế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới, chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới, Minh chủ cần có năng lực đoàn thể mạnh, vì vậy lần tuyển chọn này lấy thi đấu đoàn thể làm phương thức tuyển chọn.

Đội ngũ giành thắng lời, đội trưởng sẽ là Minh chủ.”

Một đám người cùng báo danh xong.

Giản Hành Chi cầm tờ “báo danh cần biết” lấy từ chỗ báo danh về, đọc cho tất cả người bên cạnh cùng nghe.

Nam Phong đứng trên vai y, thò đầu xem tờ giấy, tiếp tục đọc nội dung bên trên: “Tuyển chọn chia tổng cộng ba cửa ải, đều là quy tắc loại trừ.

Điểm tích lũy của đội dưới sáu mươi loại bỏ, đội từ sáu mươi trở lên giữ lại, cuối cùng đội nhiều điểm hơn sẽ thắng.”

“Địa điểm tổ chức trận chung kết ở Huyền Sơn…” Thúy Lục chê Nam Phong đọc chậm, giật tờ giấy, nhíu mày: “Huyền Sơn là nơi tràn ngập tà khí, rủi ro rất lớn, một khi nhập ma, trưởng lão chấp kiếm sẽ lập tức diệt trừ, có nguy cơ tử vong, xin chư vị tham dự tuyển chọn cân nhắc cẩn thận.”

“Hết rồi?”

Thấy Thúy Lục đọc xong còn không đọc tiếp, Tần Uyển Uyển tò mò hỏi.

Thúy Lục giao tờ giấy cho Tần Uyển Uyển, nhún vai: “Hết rồi.”

“Không nói nội dung tuyển chọn cụ thể là gì sao?”

Tần Uyển Uyển lấy làm lạ, đọc kỹ tờ giấy.

Thấy nội dung trên giấy đúng là chỉ có vậy, không khỏi nhíu mày: “Chắc không thi toán học đâu nhỉ?”

“Không phải chứ?” Giản Hành Chi nghe vậy hơi sợ, vừa đút hạt dưa cho Nam Phong vừa căng thẳng nói: “Minh chủ còn phải làm phép tính sao?”

“Chắc là không.” Thúy Lục suy nghĩ: “Đâu phải ai cũng khó đỡ như Hoa Dung.”

Tần Uyển Uyển không yên tâm, nàng chẳng có chút cảm giác tín nhiệm nào với thế giới này.

Vì thế báo danh trở về, nàng chủ động đề xuất bổ túc toán học cho mọi người.

Nghe thấy lời đề nghị này, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thúy Lục bỗng nhiên ôm bụng: “Không hay rồi, ta bị tào tháo rượt, đi trước đây.”

Nói xong, Thúy Lục lập tức biến mất trước mặt mọi người.

“Ta đi xem cô ấy.”

Thúy Lục vừa đi, Tạ Cô Đường cũng lên tiếng rời đi.

Để lại ba người chấn kinh, Nam Phong không nhịn được lẩm bẩm: “Tạ đạo quân đúng là biết co biết duỗi…”

Nghe Nam Phong nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhìn về phía nó.

Nam Phong giật mình, lập tức nói: “Ta đi xem Tạ đạo quân.

Chủ nhân, người hãy dạy Giản đạo quân thật tốt nhé!”

Dứt lời, Nam Phong cũng biến mất khỏi cửa.

Ánh mắt Tần Uyển Uyển dừng trên người Giản Hành Chi, hơi tủi thân: “Người cũng muốn đi xem Thúy Lục tỷ tỷ sao?”

“Ta…” Giản Hành Chi nhìn ánh mắt Tần Uyển Uyển, cảm thấy với tư cách là một người đàn ông, dù cho phải học toán thì giờ phút này cũng không thể lui.

Y cắn răng đáp: “Đương nhiên phải ở lại nghe nàng dạy rồi!”

“Ta biết người là tốt nhất.” Tần Uyển Uyển khẽ mỉm cười, chủ động kéo y qua.

Giản Hành Chi hơi lâng lâng, được nàng kéo ngồi xuống, Tần Uyển Uyển dịu dàng nói: “Chúng ta bắt đầu từ Gà thỏ chung lồng(*).”

(*) Một bài toán cổ được ghi trong “Sách toán Tôn Tử“, nội dung là một số gà và thỏ được nhốt chung trong một lồng, đếm số đầu thì được 35, nếu đếm chân thì có 94.

Hỏi trong lồng nhốt bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ?

Giản Hành Chi: “…”

Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển bắt khổ học mười ngày.

Đến sáng sớm ngày thứ mười, Giản Hành Chi hớn hở phấn khởi cả người, thấy ai cũng đều xúc động nói: “Đại hội tuyển chọn Minh chủ bắt đầu rồi!

“Hôm nay Đại hội tuyển chọn Minh chủ bắt đầu!”

“Ta phải đi tham gia đại hội tuyển chọn Minh chủ!”

Không cần bổ túc toán học nữa!

Tất cả mọi người đều nhận ra hàm ý của y, hết sức thương cảm.

Tạ Cô Đường vỗ vai Giản Hành Chi: “Tiền bối yên tâm, sau này không cần học nữa.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển đi ra, nhìn mọi người, cười híp mắt hỏi: “Mọi người đều dậy rồi? Chúng ta đi nhé?”

“Đi!”

Giản Hành Chi ôm Nam Phong, hào hứng, ra hiệu tay “tiến về trước” với Tần Uyển Uyển: “Đội trưởng lên trước.”

Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cười với Tạ Cô Đường và Thúy Lục.

Thúy Lục khoát tay: “Đi.”

Tần Uyển Uyển dẫn nhóm người đi về phía địa điểm tập hợp ở lối vào Huyền Sơn.

Lối vào Huyền Sơn là thảo nguyên rộng lớn, lúc nàng đến thì đã có rất nhiều người vây quanh sườn núi.

Tất cả người ứng tuyển có một con đường đặc biệt, trước tiên bọn họ đến báo trình diện, sau đó cầm một tấm bảng đứng một bên đợi.

Tần Uyển Uyển thấy trên núi có rất nhiều tu sĩ đang đứng, trên trời cũng có rất nhiều người, không khỏi tò mò: “Sao lại nhiều người như vậy?”

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy giọng của Lạc Bất Phàm vang lên từ chỗ ban giám khảo được đặt ở đằng xa: “Chư vị, chư vị yên lặng một chút.

Bây giờ đại hội tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới sắp bắt đầu, trước tiên hãy để lão hủ nói vài câu.”

Lạc Bất Phàm lên tiếng, giọng nói mọi người nhỏ dần.

Lạc Bất Phàm chờ đợi giây lát, nhìn thấy âm thanh xung quanh biến mất mới tiếp tục: “Gần đây, mọi người cũng đã biết Tà Thần hiện thế, ma chủng tái xuất.

Để chống lại Tà Thần, ba Tông bốn Thành chúng ta thương nghị, xây dựng lại Liên minh Tiên giới.

Lần này không chỉ là chuyện của ba Tông bốn Thành, mà chuyện còn liên quan đến toàn bộ Tu chân giới, chúng ta kêu gọi tiên môn bách tông tích cực gia nhập lâu dài.

Vì thể hiện thành ý, Minh chủ Liên minh Tiên giới lần này không do ba Tông bốn Thành chúng ta đơn độc đề cử, mà sẽ chiêu mộ rộng rãi anh hào khắp thiên hạ, lấy phương thức công bằng nhất, hợp lý nhất để chọn lựa ra Minh chủ Liên minh Tiên giới trong suy nghĩ của chúng ta.

Với tư cách là hoạt động tuyển chọn liên quan đến nhiều Tông môn nhất, người dự thi đông nhất, quy chuẩn cao nhất từ trước tới giờ của Tu chân giới, chúng ta nghiêm túc lựa chọn ra ban giám khảo uy tín, công bằng và có tư cách nhất, dùng phương thức Thủy kính công khai toàn bộ quá trình thi đấu cho mọi người.

Bây giờ, chúng ta bắt đầu chào mừng tuyển thủ dự thi.”

Nói xong, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng nhạc.

Tần Uyển Uyển hết hồn, quay đầu phát hiện là một đám nhạc tu đang tấu nhạc.

Tần Uyển Uyển tới gần Giản Hành Chi, thấp giọng nói: “Lần này làm lớn thật.”

“Minh chủ Liên minh Tiên giới…” Giản Hành Chi khoanh tay nhìn xung quanh: “Nàng tưởng chuyện giỡn chơi à?”

Y mỉm cười nhìn nàng: “Sợ sao?”

“Không có.” Tần Uyển Uyển hồi hộp lên tiếng: “Ta có gì phải sợ?”

Theo âm nhạc vang lên, có người dẫn đội ngũ dự thi đi về phía bãi cỏ trung tâm, trước chỗ bọn họ đứng.

“Đội đang tiến về phía chúng ta là đội Hừng hực chính khí Thiên Kiếm Tông …” Lạc Bất Phàm đọc tên đội ngũ, trên bãi cỏ xuất hiện vài người thanh niên mặc Tông phục Thiên Kiếm Tông, dẫn đầu là Lạc Hành Chu đang chào hỏi mọi người.

Lạc Bất Phàm giới thiệu: “Đây là đội ngũ chính trực, quả cảm, dũng mãnh.

Thiên Kiếm Tông, lão phu cổ vũ cho các bạn!”

“Đội kế tiếp xuất hiện trước mặt là đội Mãi mãi không thua của Hoang Thành…”

Lạc Bất Phàm vừa giới thiệu, Tần Uyển Uyển bỗng có cảm giác tham gia Đại hội thể dục thể thao trường học.

Nàng lướt mắt nhìn thấy rất nhiều người quen trên bãi cỏ, nào là Ninh Bất Ngôn, Liễu Phi Nhứ, Lạc Hành Chu,… đều ở đây.

Nhóm Tần Uyển Uyển báo danh trễ, đứng ở cuối khu chờ thi đấu.

Đợi đọc đến tên bọn họ, tu sĩ trên núi đều đã cảm thấy nhàm chán, bắt đầu ngáp, thế nhưng khi đoàn người bọn họ đi ra, tất cả mọi người vẫn bị thu hút ngay lập tức.

“Đội đang tiến ra là đội ngũ thí sinh được chú ý trong cuộc tuyển chọn lần này của chúng ta, đội Từ chối bánh bao dưa muối! Trong đội ngũ này, chúng ta có người mạnh nhất thế hệ thanh niên Thiên Kiếm Tông – Tạ Cô Đường!

Vừa dứt lời, một đợt hoan hô vang lên trên núi, Tạ Cô Đường đã quen, bình tĩnh giơ tay lên chào hỏi mọi người.

“Người mạnh nhất Quỷ Thành – Thành chủ Thúy Lục đại diện Quỷ Thành!”

Lại một loạt tiếng la hét, Thúy Lục ngẩng đầu, giơ tay lên chào hỏi.

“Tán tu Giản Hành Chi, tướng mạo kinh thiên động địa, thực lực sâu không thể lường!”

Lời vừa dứt, tiếng hoan hô của nữ tu toàn bộ đỉnh núi đồng loạt dậy sóng.

Giản Hành Chi tùy tiện gật đầu một cái, xem như lịch sự đáp lại tiếng hoan hô.

“Cùng với người có thể dựa vào mặt nhưng cứ phải dựa vào thực lực, được vinh danh là người đứng đầu Đại hội đấu kiếm Thiên Kiếm Tông năm nay, Quân tử kiếm Hoang Thành, đội trưởng tiểu đội lần này, Tông chủ Thượng Thiện Tông tiền đồ vô lượng – Tần Uyển Uyển ——”

Tất cả mọi người đồng loạt sôi sục hét lên.

“Cùng với linh thú của cô ấy —— Nam Phong!”

Tiếng hét lên đến đỉnh cao.

Năm người đứng yên, cùng vẫy tay với đỉnh núi.

Nam Phong xúc động đứng trên vai Tần Uyển Uyển, cặp râu ra sức lắc qua lắc lại.

Đợi sau khi năm người đứng xong, bọn họ cho rằng Đại hội Liên minh Tiên giới sẽ bắt đầu, ai ngờ nhân viên công tác không hề đóng lối đi cho đội ngũ dự thi lại, mà Lạc Bất Phàm cũng khẽ ho một tiếng: “Bây giờ chúng ta nghênh đón đội ngũ có sức nặng nhất cuộc thi tuyển chọn lần này.

Đội trưởng của đội là nhân vật truyền kỳ của Vô Tương Tông một nghìn năm trước, Vô Tương Tông lão tổ hiện nay ——”

Lời còn chưa dứt, tiếng hét đã vang lên, nhóm người Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.

Phấn vàng xoay vần giữa không trung, ngưng tụ thành hình người trong tiếng giới thiệu của Lạc Bất Phàm.

“Tôn giả Diệu Ngôn!”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn và bốn người hầu của hắn xuất hiện giữa bầu trời, một tay cầm quyển sách chắp sau lưng, một tay chắp ngón trỏ và ngón giữa, những ngón còn lại kết ấn, nhẹ nhàng đặt ở mép môi.

“Lời ta thiên mệnh, ra lệnh chư hầu.”

Thiếu niên mỉm cười, thấp giọng mở miệng, khắp nơi sôi sục reo vang.

Tôn giả Diệu Ngôn mang theo người hầu nhẹ nhàng dáp xuống, dừng trước mặt tất cả đội ngũ dự thi.

Tần Uyển Uyển nhìn Tôn giả Diệu Ngôn từ xa, không khỏi giơ tay lên che miệng, nhỏ giọng nói: “Hình như ta biết đặc điểm chung của Tà Thần rồi.”

“Là gì?”

Giản Hành Chi tò mò, Tần Uyển Uyển kết luận: “Rất giỏi bày vẻ.”

Từ Bách Tuế Ưu – Thiên Kiếm Tông, Tống Thời – Quỷ Thành, Thư sinh bói toán – Hoang Thành, đến Mai Tuế Hàn , Tôn giả Diệu Ngôn sau này.

Tất cả đều không ngoại lệ, hầu hết đều ngoài mặt mỉm cười, bên trong giấu dao, xuất hiện lòe loẹt, bay từ trên trời xuống.

Dáng vẻ vừa phong lưu, vừa anh tuấn, tài giỏi.

“Không sai.” Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, hết sức tán đồng: “Còn âm dương quái khí nữa.”

Lời vừa dứt, nụ cười của Tôn giả Diệu Ngôn phía trước cứng đờ.

“Bây giờ, tất cả tuyển thủ dự thi đã tập hợp trên sân thi đấu, Đại hội tuyển chọn Liên minh Tiên giới chính thức bắt đầu.

Cửa ải đầu tiên, thử thách bí cảnh.

Mỗi đội lựa chọn một người đơn độc bước vào Mật cảnh tham dự thử thách.

Đội dưới sáu mươi điểm loại trực tiếp, từ sáu mươi trở lên dựa vào điểm số tính điểm.

Tất cả đội ngũ có một khắc đồng hồ thảo luận, sau một khắc, mời trình lên bảng tên người bước vào bí cảnh.”

Lạc Bất Phàm vừa dứt lời, sân thi đấu lập tức xôn xao thảo luận.

Tần Uyển Uyển không ngờ sẽ có chuyện này, nhất thời không đưa ra được quyết định.

Thúy Lục nói: “Làm sao đây? Chỉ một người được vào, ai vào?”

“Người này, chúng ta phải chọn người tổng hợp thực lực mạnh nhất.” Tạ Cô Đường nghĩ thầm: “Thử thách bí cảnh ít nhiều liên quan đến đánh nhau.”

“Ta không được.” Tần Uyển Uyển rất hiểu rõ bản thân: “Nếu như phải xông vào bí cảnh đánh nhau, nói về trận pháp Tông pháp các môn thì Giản Hành Chi thích hợp nhất.”

“Vậy nếu là thi từ thì sao?” Thúy Lục hơi lo lắng.

Giản Hành Chi suy nghĩ: “Ta thuộc làu bảy nghìn quyển sách, nếu như thi từ ca phú thì chẳng thành vấn đề.”

“Nếu là toán học thì sao?” Nam Phong lo lắng.

Giản Hành Chi nhìn mọi người: “Ta được Tần Uyển Uyển huấn luyện đặc biệt, hẳn là giỏi hơn đa số tu sĩ.”

“Thi thường thức thì sao?” Tạ Cô Đường cau mày.

“Chỉ cần liên quan đến tu luyện, ta đều biết hết.”

Vậy tính ra người tổng hợp thực lực mạnh nhất đúng là Giản Hành Chi.

“Cứ vậy đi.”

Nhìn thấy xung quanh đều thảo luận xong, bắt đầu trình bảng tên, Tần Uyển Uyển quyết định: “Vậy để Giản Hành Chi, đưa bảng tên cho ta.”

Giản Hành Chi giao bảng tên cho Tần Uyển Uyển, nàng cầm bảng tên dến trước mặt Lạc Bất Phàm.

Lạc Bất Phàm không lấy làm lạ vì bọn họ đề cử Giản Hành Chi, cất bảng tên, không hỏi nhiều.

Tôn giả Diệu Ngôn bước tới sau lưng Tần Uyển Uyển, giao bảng tên, nhìn thấy tên Giản Hành Chi, hắn không khỏi cười.

“Để Giản Hành Chi làm chuyện quan trọng như vậy, nàng yên tâm sao?”

“Ta tin y.”

Vẻ mặt Tần Uyển Uyển điềm tĩnh: “Trong lòng ta, không có chuyện nào mà y không làm được.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển hành lễ với Lạc Bất Phàm, xoay người rời đi.

Trở lại bên người Giản Hành Chi, y liếc nhìn Tôn giả Diệu Ngôn, không vui vẻ mấy: “Nàng nói gì với hắn vậy?”

“Hắn nói người chắc chắn sẽ thua.” Tần Uyển Uyển cười híp mắt, khích y.

Giản Hành Chi nghe vậy lập tức quét mắt lạnh về phía Tôn giả Diệu Ngôn.

“Muốn ta thua, e là hắn chưa có bản lĩnh đó.”

Trong lúc nói chuyện, mọi người lục tục đến báo tên người dự thi.

Liễu Nguyệt Hoa kiểm tra tên họ, sau đó dựa theo căn dặn của Lạc Bất Phàm mà mở vòng xoáy cổng ánh sáng giữa không trung ra.

Sau khi kiểm tra tên họ tuyển thủ dự thi, từng người bước vào cổng ánh sáng.

“Ta đi đây.” Giản Hành Chi tạm biệt mọi người nhanh gọn rồi bước vào cổng ánh sáng.

Sau khi mọi người bước vào, cổng ánh sáng lập tức biến mất, thay vào đó là một Thủy kính được ghép từ hình ảnh tất cả tuyển thủ dự thi.

Bên trên Thủy kính chằng chịt tuyển thủ dự thi bước vào Mật cảnh, dường như bọn họ bước vào Mật cảnh khác nhau, nhưng cơ bản đều vào một thị trấn.

“Thân là Minh chủ Liên minh Tiên giới, gánh trọng trách nặng nề, mười mấy vị giám khảo chúng ta trải qua quá trình trao đổi căng thẳng, thống nhất cho rằng phẩm chất quan trọng nhất của một Minh chủ đó là sắp xếp năng lực đoàn thể.

Vì vậy, cửa ải đầu tiên chúng ta thi chính là ——”

Thủy kính hiện lên bốn chữ ——

Đối nhân xử thế.

Lúc bốn chữ này hiện ra trước mắt, hô hấp của Tần Uyển Uyển lập tức ngừng lại.

Xong rồi.

Bốn chữ này, nàng sợ rằng Giản Hành Chi xem cũng không hiểu.

“Rồi xong.” Thúy Lục nhìn Thủy kính, suy sụp: “Sao số y xui thế, biết trước thi đối nhân xử thể thì để Uyển Uyển đi rồi!”

“Bây giờ cũng không còn kịp.” Tạ Cô Đường nhíu mày: “Xem tiền bối tùy cơ ứng biến vậy.”

Tất cả hình ảnh cắt ghép trên màn hình dần dần hòa làm một, mọi người nhìn thấy tất cả tuyển thủ đều xuất hiện tại lối vào thị trấn.

Lúc họ xuất hiện, thị trấn vẫn là khung cảnh tĩnh.

Giản Hành Chi quan sát bốn phía một lượt, nhìn thấy người nói chuyện cử động xung quanh đều là tuyển thủ dự thi.

Tôn giả Diệu Ngôn đứng bên cạnh y, đóng mở quạt quan sát xung quanh.

Hai người nhìn nhau rồi quay đầu đi, sau đó nghe thấy giọng Lạc Bất Phàm xuất hiện trên trời với một hàng chữ vàng.

“Trong Mật cảnh có tổng cộng ba đề bài, sau khi hoàn thành thì có thể lấy được số điểm tương tứng.

Đề thứ nhất, điểm tuyệt đối ba mươi điểm.

Đề thứ hai, điểm tuyệt đối ba mươi điểm.

Đề thứ ba, điểm tuyệt đối bốn mươi điểm.

Chúc các vị giành được thành tích tốt nhất.”

Dứt lời, người trong trấn nhỏ bắt đầu cử động.

***

Mọi người cùng bước vào thị trấn.

Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương bước tới cạnh Giản Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Giản đạo quân, Tần cô nương bảo ngài tới à?”

Ừ.”

Giản Hành Chi ôm kiếm, nhíu mày, hơi hối hận.

Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương nhìn nhau, sau đó an ủi Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, ngài không cần lo lắng, ta và Phi Sương sẽ giúp ngài.”

“Không cần.” Giản Hành Chi nhìn lên trời, dời mắt, lạnh nhạt nói: “Cạnh tranh công bằng, chúng ta đều là người chính đạo, tuyệt đối không gian lận.”

Nghe nói thế, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương theo bản năng nhìn sang phương hướng Giản Hành Chi vừa nhìn, lập tức nhận ra nơi này có người đang quan sát, Lạc Hành Chu tức khắc đổi lại vẻ mặt chính nghĩa: “Ta biết Giản đạo quân không đồng ý với yêu cầu này, chỉ đùa chút thôi.

Dù ngài đồng ý, ta cũng tuyệt đối không giúp.”

“Đúng vậy.” Liễu Phi Sương gật đầu: “Chúng ta không thể bất công với người khác.”

Nhóm người nói vài lời kịch rồi bước tới đoạn cuối con đường.

Nơi này là một ngã tư, tại trung tâm giao lộ có một người đang bán hoa, trong mắt nữ tu thì đó là một người đàn ông, còn trong mắt nam tu thì đó là một người phụ nữ, mà trong mắt khán giả ngoài Thủy kinh thì đó là một bộ xương khô.

“Đề thứ nhất…” Giọng Lạc Bất Phàm vang lên trên trời: “Người bán hoa đứng ở giao lộ phía trước là tình nhân của các người, lúc nãy nhìn thấy các người đứng lại ở lối vào thanh lâu.

Người này sẽ đối thoại với các vị một đoạn, hãy phân biệt hàm ý thật sự trong lời nói của người này, khiến người này vui vẻ.”

Dứt lời, Giản Hành Chi nhìn thấy tất cả tuyển thủ dự thi xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại thiếu nữ bán hoa đứng đấy.

Giản Hành Chi ôm kiếm nhìn thiếu nữ bán hoa, suy nghĩ rồi bước tới.

Từ góc nhìn của Tần Uyển Uyển, Thủy kính tách tất cả tuyển thủ dự thi ra, trước mặt mỗi người đều là bộ xương khô cầm giỏ hoa, mọi người đều đi tới đó.

Động tác của người bán hoa thống nhất, nhìn thấy tuyển thủ dự thi thì hừ một tiếng, xoay đầu đi: “Ngươi còn về làm gì? Thanh lâu nhiều mỹ nhân như vậy, không tốt sao?”

Nghe nói thể, tuyển thủ dự thi bắt đầu trổ hết tài năng, vừa dỗ vừa khuyên.

Lạc Hành Chu vây quanh cô gái bán hoa xin lỗi.

Liễu Phi Sương biến ra pháp thuật cho thiếu niên bán hoa.

Tôn giả Diệu Ngôn rút một đóa hoa trong giỏ cài lên đầu thiếu nữ, dịu dàng nói: “Mỹ nhân đẹp nhất trên đời không phải đang ở trước mặt ta sao?”

Mỗi tuyển thủ dự thi đều đã hành động, chỉ có Giản Hành Chi ôm kiếm đứng yên.

Tần Uyển Uyển căng thẳng siết chặt nắm tay: “Tiêu rồi, tiêu rồi, y mà mở miệng là âm điểm.”

Mà lúc này Giản Hành Chi rất đắn đo.

Mặc dù đây là ảo ảnh nhưng cũng là nữ giới, quan trọng nhất là Tần Uyển Uyển còn đang đứng bên ngoài xem.

Ba mươi điểm có quan trọng không?

Quan trọng, nhưng Tần Uyển Uyển đang nhìn ở bên ngoài.

“Ngại quá.” Giản Hành Chi suy nghĩ, rốt cuộc đưa ra quyết định: “Vị hôn thê của ta chỉ có thể là một người.

Đề này, ta bỏ cuộc!”

Nghe nói thế, thiếu nữ bán hoa cứng đờ tại chỗ.

Giản Hành Chi quay đầu bỏ đi, cùng lúc y đi ra khỏi tiểu không gian, cô gái bán hoa phía sau y tan thành tro bụi.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi ôm kiếm rời đi trong Thủy kính, cảm thấy tim đập nhanh.

Nam Phong xoay đầu qua nhìn Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Chủ nhân, Giản đạo quân thật thông minh.”

“Hả?”

Tần Uyển Uyển hơi thất thần, Thúy Lục cũng gật đầu theo: “Y mất ba mươi điểm, nhưng thắng được muội.”

“Đối nhân xử thế…” Tạ Cô Đường lĩnh ngộ gật đầu: “Thật đúng là khôn khéo.”

“Mọi người đừng đứng đây xem diễn nữa!” Tần Uyển Uyển nghe bọn họ chọc mình, hơi chán nản: “Mau nghĩ cách làm sao đi, y sai một câu nữa là loại thẳng luôn đấy!”

“Có thể làm gì được?”

Thúy Lục bất lực, quay đầu nhìn Thủy kính: “Phó thác cho trời đi.”

Trong Thủy kính, Giản Hành Chi tiếp tục rời khỏi không gian cô gái bán hoa, nhìn thấy mọi người lục tục đi ra.

Đề này không khó, coi như tặng điểm, gương mặt mỗi người đều vui cười hớn hở.

“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương vui vẻ đi tới: “Ngài sao rồi?”

“Bỏ cuộc.”

Giản Hành Chi bình tĩnh đáp.

Lời này nói ra, mọi người đều nhìn sang.

“Bỏ cuộc?” Lạc Hành Chu hoang mang: “Sao ngài lại bỏ cuộc?”

“Ta không thể dỗ dành người khác trước mặt Uyển Uyển.”

Giản Hành Chi đáp hết sức chí lý, Lạc Hành Chu bật cười: “Haiz, có phải chuyện to tát đâu, đó đều là ảo ảnh, dỗ dành cũng không…”

“Chàng dỗ dành thế nào?”

Liễu Phi Sương quay phắt đầu lại.

Nhận ra điều gì, sắc mặt Lạc Hành Chu cứng đờ tại chỗ.

Tu sĩ có đạo lữ tại đó đồng loạt rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Giản Hành Chi mang theo sự sùng bái.

Chỉ có Tôn giả Diệu Ngôn độc thân không hề áp lực, ung dung nói: “Ba mươi điểm mất rồi.

Giản đạo quân, sai một đề nữa, tiểu đội các người sẽ không còn cơ hội.”

“Vậy thì sao?”

Giản Hành Chi liếc mắt nhìn hắn, cứng miệng nói: “Sáu mươi điểm là đạt, nhiều thêm cũng lãng phí.

Chỉ có ba mươi điểm, bổn tọa nhường ngươi thì đã sao?”

Nói xong, Giản Hành Chi dời mắt, vung tay lên, thúc giục Lạc Bất Phàm: “Đề tiếp theo!”

Mọi người nghe thấy “Đề tiếp theo” , tâm trạng vội vàng dời khỏi người Giản Hành Chi, nghe giọng Lạc Bất Phàm truyền từ trên trời xuống: “Đề thứ hai, độ khó tăng lên, cần lấy được thiện cảm của nhân vật mấu chốt.

Mời mọi người đến tiệm tơ lụa Vương gia ở phố Tây, trên đường đi sẽ gặp một nhân vật mấu chốt, mọi người cần phải tìm được người này, lấy được thiện cảm của người đó, cũng lấy được đề bài tiếp theo.

Thiện cảm của nhân vật mấu chốt cao bao nhiêu, điểm số của mọi người cao bấy nhiêu.

Điểm tuyệt đối của đề bài là ba mươi điểm, các vị lên đi!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xông về phía phố Tây đằng trước.

Giản Hành Chi chậm chạp đi đằng sau bọn họ, nhìn thấy mọi người chạy tới phố Tây, sử dụng thần thức tìm kiếm người cần giúp đỡ trên con phố tấp nập.

Phố Tây ồn ào đông đúc, người qua kẻ lại, Giản Hành Chi cứ đi mãi, chợt nhìn thấy một ông lão quét rác.

Ông ta mặc y phục chắp vá, tóc hoa râm, cầm một cây chổi khó nhọc quét rác, trông có vẻ là người thảm nhất trên con đường này!

Giản Hành Chi liếc nhìn qua rồi dời mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Tần Uyển Uyển nhìn thấy cảnh tượng này, người sắp phát nổ đến nơi, chỉ tức không thể xông vào nhắc nhở Giản Hành Chi: “Là ông ta! Chắc chắn là ông ta! Ông ta thảm như vậy, vừa nhìn là biết cần giúp đỡ, chắc chắn là ông ta!”

Tần Uyển Uyển nghĩ như thế, tu sĩ thông minh cũng đã nghĩ như thế.

Tôn giả Diệu Ngôn bước đến trước, kính cẩn lển tiếng: “Lão bá, ta thấy thân thể ông không khỏe, chi bằng để ta quét giúp ông.”

Ông lão nghe nói thế thì ngẩng đầu lên, cầm cây chổi, cảm kích nói: “Đa tạ, hôm nay ta đau thắt lưng, có thể phiền cậu giúp ta quét con đường này không?”

Nghe ông lão đề xuất yêu cầu, tất cả mọi người đều xoay đầu qua.

Tôn giả Diệu Ngôn gật đầu, chìa hai tay ra, kính cẩn đợi ông lão đưa cây chổi cho mình, mỉm cười nói: “Đương nhiền là được.”

Tới rồi!

Tình tiết phỏng vấn kinh điển giúp Chủ tịch quét rác tới rồi!

Chỉ cần từng đọc qua tiểu thuyết, không ai không biết câu chuyện này!

Ông lão nhìn thấy Tôn giả Diệu Ngôn cung kính như thế thì vui mừng: “Thanh niên lịch sự hiểu chuyện như cậu thật hiếm thấy, vậy lão hủ…”

Lời còn chưa dứt, Lạc Hành Chu đã tóm lấy cây chổi: “Gia gia, thanh niên hiểu chuyện lịch sự vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như ta đây.

Ông đưa chổi cho ta, ta quét cho!”

“Không!”

Một tu sĩ trong đám người lao ra, nắm lấy đầu kia cây chổi, ánh mắt nhìn ông lão sáng quắc: “Gia gia, để ta!”

“Biết thứ tự trước sau không hả?” Ánh mắt Tôn giả Diệu Ngôn hơi lạnh lẽo, vươn tay bắt lấy cây chổi: “Các người tránh ra hết cho ta.”

Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.

Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”

“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”

Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.

Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”

Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”

“Được lắm, đừng trách ta ăn hiếp tiểu bối!”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.

Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh.

Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương.

Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!

Cây chổi vô chủ, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhào tới, trong tích tắc cả khu phố Tây đánh nhau thành một đoàn.

Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.

Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?

Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?

Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố.

Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.

Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước.

Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.

Giản Hành Chi giơ chân đá, cây chổi lập tức bay về hướng ngược lại, tu sĩ lập tức đuổi theo cây chổi.

Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy hiếp ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”

“Buông ta ra! Buông ta ra!

Ông lão sợ hãi cầu cứu, bắt đầu ra sức vùng vẫy.

Đám tu sĩ đè ông lão lại giống như một toán giặc cướp, trói ông ta đi về hướng ngõ nhỏ, còn an ủi nói: “Ông đừng sợ, chúng ta không phải người xấu.

Chúng ta là người tới bảo vệ ông!

“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”

Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”

“Cứu ta!”

Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”

Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.

Tu sĩ trong mật cảnh phản ứng nhanh, vội giải thích với ông lão: “Không phải, ông lão, chúng ta thật sự tới giúp ông mà.”

Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.

Cạm bẫy! Chắc chắn đều là cạm bẫy!

“Thiếu hiệp!”

Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”

“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”

“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”

Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.

Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”

Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.

Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta.

Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng.

Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng trên mái nhà.

“Sao họ lại đuổi giết ông?!”

Giản Hành Chi không hiểu, ông lão cũng không hiểu, chỉ khóc lóc thảm thiết trên lưng Giản Hành Chi: “Ta không biết, bọn họ đột nhiên chạy ra, nói muốn lấy cây chổi của ta, muốn giúp ta quét rác.

Ta nói không cần, bọn họ lại không chịu… còn muốn tắm cho ta, mua y phục, đấm lưng cho ta… Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ ta lại.

Ta lớn tuổi rồi, chạy không nổi!”

“Yên tâm.” Giản Hành Chi nhìn người đuổi giết phía sau, lạnh giọng nói: “Ta sẽ không bỏ lại ông lão như ông.”

“Thiếu hiệp!!!”

Ông lão cảm động đến rơi nước mắt.

Cũng chính lúc đó, dường như ông lão đột ngột bừng tỉnh, giao nhiệm vụ cho Giản Hành Chi giống như NPC: “Thiếu hiệp, ta cho cậu biết một bí mật.

Buổi tối hôm qua có một thần tiên, ông ta nói cho ta biết hôm nay tiệm tơ lụa Vương gia sẽ có tranh chấp.

Triệu tú tài và thê tử của ông ta cãi vã, ông ta đến tiệm tơ lụa Vương gia mua một xấp vải về lấy lòng thê tử, giá cả không rẻ.

Ông chủ Vương cam kết với ông ta rằng phụ nữ thấy cái này đều sẽ vui, kết quả chẳng những thê tử thấy cuộn vải không vui, còn trách ông ta xài tiền lung tung, hai người vì thế tranh cãi.

Triệu tú tài trở lại tiệm tơ lụa Vương gia, yêu cầu trả toàn bộ tiền, nhưng cuộn vải vô tình dính chút bùn trên đường đi, ông chủ Vương kiên quyết không nhận lại hàng.”

Giản Hành Chi nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn ông lão.

Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, cậu có thể lấy được phần thưởng lớn! Hôm nay, cậu cứu lão hủ, lão hủ không có gì báo đáp, chỉ có thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”

“Thì ra…” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”

“Hả?”

Ông lão nghe không hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, quay đầu hô to với tu sĩ đuổi theo sau lưng: “Được rồi, ta biết đề bài rồi!”

Nghe nói thế, mọi người đều đứng lại, nghe Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau đi đi!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Một lát sau, đám người không hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.

Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì sao cậu lại nói chuyện tốt này cho bọn họ biết?”

“Không nói cho bọn họ biết, bọn họ chịu đi sao?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được rồi, ta đi đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ đi, quét cái gì mà quét?”

Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người rời đi, cũng ngay lúc đó chỉ số khác nhau hiện lên trên đầu mỗi người

Chỉ có trên đầu Giản Hành Chi hiện lên con số: Ba mươi.

------oOo------

Truyện Chữ Hay