Thay đổi số phận
Giản Hành Chi nằm trong lòng Tần Uyển Uyển, miệng còn bốc khói.
Nàng biết trong một chốc chẳng thể nói rõ ràng, vội chuyển Giản Hành Chi vào phòng, gọi Nam Phong đi bưng nước lấy khăn tay, lại tìm 38 đổi một ít thuốc chuyên dùng để trị điện giật cho Giản Hành Chi uống.
Giản Hành Chi uống thuốc, rốt cuộc sắc mặt cũng tốt hơn, tóc trở lại mượt mà bóng bẩy, gương mặt cháy đen cũng trở nên trắng như tuyết.
Thấy Giản Hành Chi từ từ khôi phục diện mạo, nàng thở phào.
Tần Uyển Uyển chợt nhận ra Giản Hành Chi phải duy trì mỹ mạo mới có thể duy trì khỏe mạnh.
Đợi Giản Hành Chi ổn định hơi thở, Tạ Cô Đường và Thúy Lục cũng chạy trở về.
Hai người vào phòng đã nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Nam Phong ngồi bên trong.
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn họ, lập tức hỏi: “Giản Hành Chi dẫn hai người đi làm gì?”
Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn nhau.
Tạ Cô Đường cúi đầu, Thúy Lục ngoảnh mặt phe phẩy quạt.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, ngồi một bên, dường như rất buồn: “Mọi người đều giấu giếm ta, đều xem ta là người ngoài.
Được rồi, không nói thì thôi, dù gì các người cũng đều xem thường ta.”
“Ấy, không phải.” Thúy Lục và Tạ Cô Đường làm gì từng thấy dáng vẻ này, vội giải thích: “Chúng ta không có, tối qua y dẫn chúng ta đi đánh nhau.”
“Đánh ai?”
Tần Uyển Uyển lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thúy Lục á khẩu, nhìn Giản Hành Chi nhắm mắt nằm trên giường giả chết, khẽ ho một tiếng: “Thì… Thẩm Tri Minh.”
“Thẩm Tri Minh?!”
Tần Uyển Uyển hết hồn, nàng đứng phắt dậy: “Ông ta vốn kỳ Độ Kiếp, lại vừa ăn Quân Vô Duyên, ba người các người tìm ông ta…”
Tần Uyển Uyển ngừng lời, ba người đều ở đây, xem ra không bị thương gì, vì thế nàng đổi câu hỏi: “Vậy người đâu?”
“Chết rồi.” Rốt cuộc Tạ Cô Đường cũng tìm được lời mình có thể đáp.
Tần Uyển Uyển ngớ người, lắp bắp hỏi: “Chết… chết sao?”
Chết nhanh thế, sao đột ngột vậy?
“Hai người chắc không? Ông ta là kỳ Độ Kiếp đấy.”
Tần Uyển Uyển khó tin.
Giản Hành Chi nghe hết nổi, ngồi dậy sau lưng nàng: “Chỉ là kỳ Độ Kiếp, có gì phải sợ? Chớ nói ông ta vừa ăn Quân Vô Duyên, linh lực trên người hỗn tạp, lại mang theo thương tích, cho dù ông ta ở thời kỳ toàn thịnh, ta cũng không sợ!”
Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi nói chuyện, lạnh mặt xoay đầu qua: “Người tỉnh rồi?”
Giản Hành Chi thấy vẻ mặt của Tần Uyển Uyển, khẽ ho một tiếng, cúi đầu nói: “À ừ… Thời gian sắp tới rồi, nàng mau đến sân thi đấu đi.”
Tần Uyển Uyển nhìn sắc trời, biết Giản Hành Chi nói đúng.
Nàng hít sâu một hơi, quyết định lúc này không tính toán với Giản Hành Chi, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng Tần Uyển Uyển không tốt, không dám chọc nàng, tự giác đứng dậy, theo mọi người đi sau lưng Tần Uyển Uyển đến sân đấu.
Dọc đường đi, Tần Uyển Uyển không nói chuyện.
Giản Hành Chi hơi bất an, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Uyển Uyển, ngẫm nghĩ, bèn bắt chuyện với nàng: “Hôm nay, nàng nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Ờ.”
“Chờ nàng thắng, ta mời mọi người ăn cơm!”
“Tiền ở đâu ra?”
Tần Uyển Uyển lạnh nhạt nhìn y, Giản Hành Chi vô cùng phấn khởi: “Ta lấy trong mộ, bây giờ ta có tiền rồi.
Tìm cơ hội nào đó, chúng ta lại đào mộ… À không…” Giản Hành Chi đang nói thì sực nhớ: “Chúng ta mau chóng trở về, ta có nhiều linh thạch ở Tiên giới lắm.”
“Ờ.”
“Nàng đừng tức giận mà…” Giản Hành Chi thúc khuỷu tay vào nàng: “Lần sau ta nghe lời nàng, nàng không bảo ta giết thì ta không giết, được chưa?”
“Vì sao người đi mà không nói với ta?”
Tần Uyển Uyển không vui, trừng y: “Có phải người có gì giấu giếm ta không?”
“Không có!”
Giản Hành Chi lập tức phủ nhận: “Ta chỉ nghĩ tương lai chắc chắn ông ta sẽ tới gây hại cho nàng, ta sợ ông ta chạy nên tiêu diệt trước, cắt đứt hậu hoạn.”
Nói xong, Giản Hành Chi làm điệu bộ giơ tay chém xuống, vẻ mặt kiêu ngạo: “Hơn nữa, nàng yên tâm, ta không liều mạng.
Ta biết nàng lo lắng cho ta, nên ta gọi Thúy Lục và Tạ Cô Đường giúp ta khai trận, lại chuyển Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông tới, bố trí sẵn trận Thập phương tru thần(*), sẽ không ảnh hưởng thức hải.”
(*) Giết thần mười phương
“Ai lo lắng cho người!”
Tần Uyển Uyển thấy y không biết xấu hổ, khẽ mắng: “Không biết xấu hổ!”
“Nàng không lo lắng cho ta, vậy nàng có gì tức giận chứ?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Nàng thật khó dỗ mà.”
“Người…”
Tần Uyển Uyển còn định nói gì, chợt nghe đám đông hoan hô nhiệt liệt, nhờ đó mới phát hiện đã đến sân thi đấu.
“Uyển Uyển!!!”
Có người trong đám đông hét lên: “Tiên nữ cố lên!”
Tần Uyển Uyển thấy mình có nhiều người hâm mộ như vậy thì phơi phới trong lòng.
Nhưng nàng tự nhủ mình phải làm một tiên nữ chững chạc, bèn duy trì nụ cười, rất có khí chất gật đầu với đám đông, bước lên thảm đỏ đi vào trong.
Trận chung kết chỉ có bốn người, Yên Vô Song sẽ không tới, hiện giờ chỉ còn ba người.
Tần Uyển Uyển đi theo thảm đỏ tới khu chờ thi đấu, quay đầu tạm biệt nhóm Giản Hành Chi đưa nàng tới: “Được rồi, người tìm vị trí ngồi đi, ta đi trước chờ thi đấu.”
“Ừ.”
Thúy Lục gật đầu: “Chúng ta đều sẽ xem muội thắng! Muội tử(*) cố lên!”
(*) Em gái
Nói xong, Thúy Lục giơ tay lên gọi mọi người trở về.
Giản Hành Chi đi hai bước, lòng hơi sợ hãi, vội quay đầu gọi nàng: “Uyển Uyển.”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi bước lên, ngẩng đầu đánh một luồng ấn ký thần thức vào thức hải nàng, nói một cách nghiêm túc: “Có chuyện nhớ gọi ta.”
“Có thể có chuyện gì chứ?”
Tần Uyển Uyển thấy y lo lắng cho mình, giọng không khỏi mềm mỏng hơn: “Chẳng phải người ở bên dưới xem sao?”
“Ừ.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Phải, ta ở bên dưới xem…” Y nhìn khu chờ thi đầu: “Đi đi.”
Tần Uyển Uyển được ánh mắt Giản Hành Chi hộ tống vào khu chờ thi đấu ngồi.
Đợi sau khi ngồi xuống, nàng phát hiện khu chờ thi đấu trống rỗng, chẳng có lấy một người tới.
Một lát sau, rốt cuộc có một thanh niên áo đen đi vào.
Hắn ngồi xuống chỗ cách Tần Uyển Uyển xa nhất, khí chất âm u lạnh lẽo, không nói một lời.
Vừa nhìn đã biết là một lão đại.
Sau khi tuyển thủ chuẩn bị xong, MC bước nhanh lên sân khấu.
Vì là trận chung kết nên sân khấu khá màu mè, MC cũng mặc hết sức lòe loẹt.
Y bước lên chào hỏi mọi người, câu từ thống thiết: “Thời gian thắm thoát thoi đưa, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn Quân tử kiếm mười năm một lần cũng tới hồi kết.
Thông qua đánh giá thực lực giữa hơn nghìn vạn kiếm tu ưu tú, chúng ta chọn ra bốn vị mạnh nhất để tranh giành vị trí Quân tử kiếm năm nay.
Người đoạt giải cuộc thi Quân tử kiếm lần này sẽ được công tử Vô Ưu – người đứng ra tổ chức cuộc thi cung cấp ba lần hỏi đáp miễn phí, cùng với một phần quà trị giá một vạn linh thạch do tiệm vàng Vương thị, lò rèn Triệu thị, tơ lụa Tưởng thị, bánh nướng Trương gia cùng nhau tài trợ!”
Tiếng nói vừa dứt, đám đông vỗ tay rầm rộ.
Nam Phong hào hứng quay đầu, xúc động nói với Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, một vạn linh thạch, chủ nhân chúng ta phát tài rồi!”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Cũng còn được.”
Trước đây lúc không có tiền, y lại đi thi đấu, một vạn linh thạch cũng còn chấp nhận được.
Nhưng nghĩ lại đấy là tiền Tần Uyển Uyển kiếm, nàng thi đấu có thể lấy được một vạn linh thạch…
Đột nhiên Giản Hành Chi ngồi thẳng lưng, bắt đầu vỗ tay: “Hay lắm! Uyển Uyển thật lợi hại!”
“Vì để tuyển thủ của chúng ta có không gian phát huy tối đa, công tử Vô Ưu cố ý mở ra một Mật cảnh làm nơi chiến đấu, trong tiểu bí cảnh có pháp khí ghi hình đặc biệt, sẽ ghi lại toàn bộ cảnh tượng cuộc chiến dưới trạng thái an toàn.
Mặc dù chúng ta không vào được Mật cảnh nhưng cũng không ảnh hưởng theo dõi trận đấu!”
Nói xong, MC cúi đầu nhìn bản thảo trên tay: “Bây giờ, mời cặp tuyển thủ dự thi đầu tiên, Kim Lũ Tiên Tử đấu với Yên Vô Song.”
Không có tiếng động, Tần Uyển Uyển nhìn sang bên cạnh.
Yên Vô Song sẽ không tới, nhưng Kim Lũ Tiên Tử này???
MC gọi liên tục ba lần, lại quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có tuyển thủ, y khẽ ho một tiếng: “Hình như hai vị kia đều có chuyện, vậy chúng ta mời cặp kế tiếp.
Nếu như cặp kế tiếp quyết định thắng bại xong mà Kim Lũ Tiên Tử và Yên Vô Song vẫn không xuất hiện, vậy chỉ đành tuyên bố bỏ thi.
Cặp kế tiếp ——”
MC nhìn sang phía khu chờ thi đấu, kích động hô: “Tần Uyển Uyển đấu với Tiêu Sắt Hàn.”
Tần Uyển Uyển nghe gọi bèn đứng dậy, thanh niên áo đen bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Hai người cùng bước lên đài, kiếm tu bên dưới hoan hô ầm ĩ.
Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn thanh niên áo đen, thờ ơ nói: “Người này sao chẳng lộ mặt, chơi thần bí cái gì?”
“Có vài người thế đấy.”
Thúy Lục cầm hạt dưa trong tay Giản Hành Chi chia cho Tạ Cô Đường: “Thích thu hút người khác.”
Tần Uyển Uyển và Tiêu Sắt Hàn trên đài lấy lệnh bài thân phận phát dự thi ra, ký giấy sinh tử.
Sau đó, một con chim sơn ca lượn vòng bay tới, giang rộng đôi cánh giữa không trung.
Đột nhiên cánh chim biến lớn, chim nhỏ nháy mắt hóa thành thân hình một thiếu niên, hai cánh sau lưng chưa khép, lơ lửng giữa không trung.
“Tôn công tử Vô Ưu chi ý chí…” Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, hai tay vẽ một vòng tròn: “Mở!”
Cổng ánh sáng hình tròn càng ngày càng lớn, sau khi rơi xuống đất đã hóa thành một cổng ánh sáng hình bầu dục.
“Vào đi.” Thiếu niên lên tiếng, thanh niên áo đen bình tĩnh bước vào, Tần Uyển Uyển cũng vào theo.
Hai người bước vào cổng xong liền biến mất tại chỗ.
Qua một lát, khung cảnh hai người sau khi bước vào cổng ánh sáng xuất hiện trên sân thi đấu.
Bên trong cổng là một hang động, Tần Uyển Uyển đi ra khỏi hang động, phát hiện dường như mình đang ở trong một núi lửa.
Bên dưới nàng là dung nham sôi sục, xung quanh là tường đá trơ trọi, đối diện phía trước có một hang động nhỏ giống với nơi nàng đứng, bên ngoài có một sàn đấu lộ thiên, thanh niên áo đen đang đứng trên sàn đấu.
Nàng không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Đối phương đứng yên bất động, nàng không muốn ra tay trước nên bèn đứng quan sát đối phương.
***
Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn khung cảnh, cứ cảm thấy hơi bất thường.
Y bất an trong lòng, suy ngẫm, đột nhiên nhận ra một chuyện: “Sao nhiệm vụ còn chưa thất bại?”
“Hửm?”
666 nghe không hiểu: “Ngài đang hỏi gì vậy?”
“Ta nói là…” Giản Hành Chi cắn hạt dưa hết nổi, đột nhiên nhớ ra: “Quân Thù bị Thẩm Tri Minh mang đi, nhiệm vụ của ta liền thất bại.
Vậy ta giết Thẩm Tri Minh rồi, sao nhiệm vụ gặp nam chính còn chưa thất bại.
Thế là sao? Là nhiệm vụ này vẫn còn?”
666 không đáp, Giản Hành Chi ném hạt dưa, tất cả mọi người nhìn sang.
Giản Hành Chi mặc kệ bọn họ, chỉ quát 666: “Nói!”
“Là thế này…” 666 kiên trì giải thích quy tắc cho y: “Nếu như hệ thống đo đạc khả năng hoàn thành nhiệm vụ này là 0, vậy sẽ tuyên bố thất bại.
Nhưng nếu hệ thống đo đạc khả năng hoàn thành nhiệm vụ lớn hơn 0, vậy sẽ tiếp tục giữ lại.”
“Cho nên bây giờ Uyển Uyển vẫn có khả năng gặp nguy hiểm, được nam chính gì đấy cứu, vừa gặp đã yêu?”
Giản Hành Chi siết chặt nắm đấm, 666 khẽ ho khan, không nhịn được nhắc nhở: “Chuyện đó… Ký chủ, ngài phải điều chỉnh thái độ lại.
Hiện giờ, thân phận của ngài là công cụ hình người giúp nữ chính tìm kiếm cơ duyên.
Tu vi, pháp bảo, tài nguyên, đàn ông đều là cơ duyên của nữ chính, đợi tới cuối thì thay cô ấy chắn đao, trợ giúp cô ấy phi thăng, vậy coi như nhiệm vụ của ngài hoàn thành rồi.
Đến lúc đó, hai người về Tiên giới, ngài lại tuyên bố chính thức, chết nam chính là xong, chẳng ai ngăn được ngài, phải không? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi hết cốt truyện.
Nữ chính vốn nên có nhiều tuyến tình cảm, ngài xem bây giờ bên người cô ấy chẳng có một đóa hoa đào, vốn dĩ còn một Tạ Cô Đường, bây giờ cũng lệch hướng.
Ngài nên coi lại mình đi, ngài không đủ rộng lượng!”
“Câm miệng!”
Giản Hành Chi đứng phắt dậy, tất cả mọi người đồng loạt co rụt về sau.
Giản Hành Chi đẩy nhóm người ra, xông về phía võ đài, mắng 666: “Không có tuyến tình cảm thì làm chậm trễ phi thăng sao?!”
666 không dám nói.
Giản Hành Chi đã đến võ đài, y ngẩng đầu nhìn viên linh châu màu xanh mà thiếu niên chim sơn ca trông nom.
Linh lực chậm chạp chuyển động, rõ ràng là đang vận hành.
Giản Hành Chi suy đoán hẳn đây chính là Mật cảnh.
Y nhìn màn hình bên cạnh võ đài.
Trên màn hình, Tần Uyển Uyển đang đợi người đối diện.
Giản Hành Chi vội sử dụng ấn ký thần thức trong thức hải của nàng gọi: “Uyển Uyển, người này bất thường, nàng nghĩ cách ra ngoài!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngây người, lập tức nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Tối qua ta giết Thẩm Tri Minh, nhưng hệ thống vẫn nhắc nhở nàng sắp gặp nguy hiểm.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh, lấy bảo vật chôm được trong mộ địa Lận Ngôn Chi, vừa suy nghĩ biện pháp, vừa mở miệng: “Nàng nhận thua trước đi!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy trầm mặc.
Nàng suy nghĩ, giọng nói rất khẽ: “Không, ta không nhận thua.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên áo đen đối diện: “Ta muốn gặp công tử Vô Ưu, ta muốn thắng.”
Nàng muốn biết rốt cuộc cha mẹ nàng đã đi đâu.
Dứt lời, nàng không chần chờ nữa, ngẩng đầu nhìn thanh niên áo đen đối diện: “Tiêu đạo quân.” Nàng bình tĩnh lên tiếng: “Đắc tội rồi.”
Dứt lời, Uyên Ngưng giữa eo nàng quét ra một vòng cung lửa, nhảy lên, nhắm về phía đối diện.
Cũng ngay lúc này, thanh niên áo đen chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt máu me dữ tợn.
Mặt của hắn đã không thể nhận ra gương mặt vốn có, nhưng có thể lờ mờ thấy được đó vốn không phải mặt một người.
Hai gương mặt ra sức hợp lại, một nửa là Quân Thù, một nửa là Thẩm Tri Minh.
Hắn mở miệng, ngoẹo đầu, mập mờ gọi tên Tần Vãn: “Vãn… Vãn…”
Con ngươi Tần Uyển Uyển co lại, quang kiếm chưa đến, đối phương đã linh hoạt như quỷ, đột ngột bay đến trước mặt, chụp lấy nàng!
Cũng ngay lúc đó, màn hình trên võ đài đột nhiên biến mất.
Sắc mặt thiếu niên chim sơn ca đứng trên cao bình thản, giống như mọi chuyện đều trong dự liệu của hắn.
MC bước lên cười trấn an: “Xảy ra một vài vấn đề, trục trặc kỹ thuật! Mọi người đừng lo lắng, chúng ta đang cố gắng khắc phục!”
Nói là sự cố nhỏ, nhưng người sáng suốt đều biết rõ đây không phải sự cố nhỏ.
“Tên Tiêu Sắt Hàn đó…” Thúy Lục nhíu mày: “Là thứ gì?”
“Thúy Lục, Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi truyền âm đến.
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn sang, nghe thấy Giản Hành Chi bình tĩnh nói: “Cản người giúp ta, ta muốn cướp Mật cảnh.”
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Giản Hành Chi đột ngột rút kiếm chém vào kết giới trên võ đài, nhảy thẳng lên cao, chộp lấy trân châu màu xanh, quay đầu nhắm về phương xa!
Ngay lúc đó trong hang động, thanh niên áo đen chụp lấy Tần Uyển Uyển, lúc sắp chạm đến mặt nàng, hang động đột nhiên nghiêng sang trái.
Tần Uyển Uyển bám lấy một tảng đá, thanh niên bị hất bay đi, lướt qua người nàng, đập mạnh bào vách.
Tần Uyển Uyển lập tức đuổi sát chém một nhát, ngay khoảnh khắc sắp đâm tới, hang động lại tròng trành sang trái, khiến nàng đập trở về hang động.
Sau khi đập vào hang động, thanh niên áo đen đuổi theo nàng.
Tần Uyển Uyển không hề do dự quay đầu, chạy như điên vào sâu trong hang động.
Mà bên ngoài Mật cảnh, Giản Hành Chi tóm lấy trân châu xanh nhét vào ngực, đánh xuống một phù chú sương mù, hóa thành luồng sáng chạy trốn ra ngoài.
“Chạy đi đâu!”
Thiếu niên chim sơn ca đuổi sát theo, nhưng Giản Hành Chi vốn không định tha cho hắn.
Người chạy đằng trước vốn là ảo ảnh, giây phút thiếu niên truy đuổi lộ ra sơ hở, Giản Hành Chi xuất hiện ngay lúc hắn duỗi tay, ấn vào huyệt Đại Chùy.
Thiếu niên lập tức biến về dáng vẻ sơn ca, bị Giản Hành Chi tóm lấy, bỏ chạy.
Truy binh tuôn ra sau lưng, Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn nhau, đột nhiên Thúy Lục hô to: “Tên háo sắc, chạy đi đâu!”
Mặt Tạ Cô Đường cứng đờ, nhưng vãn phối hợp với Thúy Lục chạy về phía truy binh.
Thúy Lục giơ tay lên vung mạnh quạt, tức khắc quạt bay người đuổi theo Giản Hành Chi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, quạt nhầm chỗ!”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường vừa phá rối, Giản Hành Chi đã bắt chim sơn ca chạy xa.
Y chui vào một hang động, bố trí kết giới, móc trân châu xanh ra, ấn chim sơn ca dưới đất, kề kiếm lên cổ hắn, uy hiếp: “Mau mở Mật cảnh!”
Nói xong, Giản Hành Chi bỗng cảm thấy kiếm này hơi lớn so với cổ chim, y ngẫm nghĩ, lại rút một con dao gọt trái cây, đặt lên cổ chim, giận dữ quát: “Nếu không ta giết ngươi!”
Chim sơn ca không nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Giản Hành Chi thấy chim này không phối hợp, bèn trói hắn lại, quyết định tự mình nghiên cứu.
Y vừa trói vừa xác nhận tình hình của Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển.” Y cố gắng khiến mình không để lộ vẻ lo lắng, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chỗ nàng thế nào?”
“Không có gì.”
Tần Uyển Uyển gắng gượng tránh thoát một lượt tấn công của thanh niên.
Nàng rẽ vào một con đường dài, ngẩng đầu nhìn bên trên, trực tiếp nhảy lên cao, bám vào chỗ lõm tường đá: “Hắn đang đuổi theo ta.
Mật cảnh này có cơ quan, hình như cách một lúc sẽ đổi một lần.”
“Vậy nàng cẩn thận.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta sẽ cố gắng cứu nàng ra ngoài!”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, chỉ nói: “Ta sẽ đánh lén hắn, người đừng nói chuyện, làm phân tâm ta.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi tự nhận là một người đàn ông hiểu chuyện.
Xác nhận an nguy của Tần Uyển Uyển xong, y lại quay đầu nhìn về phía trân châu màu xanh dưới đất.
Y cầm trân châu lên, nghiêm túc quan sát.
Lúc này, Tần Uyển Uyển ở trên cao đang ngừng hô hấp, lắng nghe tiếng bước chân truyền từ xa tới.
“Vãn Nhi…”
Thanh niên kia mở miệng, là giọng của Quân Thù, dường như hắn rất u oán, tựa một cô hồn: “Nàng ra đây đi, nàng là của ta, ta dẫn nàng đi.”
Tần Uyển Uyển không nói.
Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Sắt Hàn này là thứ gì.
Tiêu Sắt Hàn chậm rãi đi tới, đến gần vị trí Tần Uyển Uyển, hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đấm một cú vào hang động, không ngờ lại là giọng của Thẩm Tri Minh quát lớn: “Tần Vãn! Cô giao Long đan ra đây! Giao Ngọc Linh Lung ra dây! Tần Vãn, cô trả lại thứ thuộc về ta cho ta!”
“Vãn Nhi…”
“Tần Vãn…”
Giọng Quân Thù và Thẩm Tri Minh đan xen truyền đến, càng ngày hắn càng đến gần, cuối cùng, dừng ở vị trí Tần Uyển Uyển trốn.
Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.
“Tìm được nàng rồi.”
Hắn ngẩng gương mặt máu thịt nhầy nhụa, bất ngờ cào một trảo!
Cũng chính lúc này, Tần Uyển Uyển đồng thời xuất kiếm, đâm xuống một kiếm.
Giản Hành Chi bên ngoài dán mắt vào trân châu xanh, ngẫm nghĩ, đột nhiên y dốc sức lắc!
Hai người trong Mật cảnh cảm giác dường như toàn bộ không gian đều bị chao đảo dữ dội.
Thanh niên áo đen lập tức bị lắc bay, Tần Uyển Uyển tóm lấy tường đá.
Thấy Tần Uyển Uyển, thanh niên áo đen thét lên, nhào tới!
Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!
Bên trong Mật cảnh lại chấn động lên xuống mãnh liệt.
Tần Uyển Uyển và thanh niên áo đen vừa giữ thăng bằng giữa không gian chao đảo, vừa giao chiến với nhau.
Giản Hành Chi đập trân châu vài chục lần.
Tần Uyển Uyển cảm giác dường như mình đang ở trong một lon nước đóng kín, có người đang điên cuồng đập lon.
Nàng kiềm chế cơn buồn nôn, chém giết kịch liệt với đối phương.
Thanh niên áo đen vô cùng hung hãn, linh lực ồ ạt không ngừng.
Nàng vừa phải chống lại sự đuổi giết của đối phương, vừa phải chống lại Mật cảnh lắc lư.
Mà sau khi Mật cảnh trải qua đợt chao đảo dữ dội, nó lại bắt đầu tăng nhiệt độ.
Nàng cảm giác nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, nóng đến nỗi nàng không thể đáp xuống đất.
Nàng sử dụng linh lực để cố gắng không chạm vào không gian trong Mật cảnh, lần lượt tránh khỏi móng vuốt của thanh niên.
Môi trường chiến đấu khắc nghiệt, đối thủ hung hãn, dần đần khiến nàng có dự cảm mờ mịt.
Nàng cắn răng, không nhịn được mở miệng: “Giản Hành Chi.”
“Chuyện gì?”
Giản Hành Chi đang dùng Tam muội chân hỏa đốt trân châu xanh, nghe thấy giọng nói suy yếu của Tần Uyển Uyển, lòng chợt hoảng: “Sao thế?”
“Có lẽ ta… ta không xong rồi.”
Tần Uyển Uyển khàn giọng nói: “Mật cảnh này toàn là cơ quan, hình như ta sắp thua rồi.”
“Không đâu!”
Giản Hành Chi vừa nghe vậy, lập tức tăng độ lửa: “Ta đang cố gắng, nhất định ta sẽ mở được Mật cảnh!”
Xung quanh càng nóng hơn.
Tần Uyển Uyển và thanh niên đối diện đều thở hồng hộc, động tác thanh niên cũng chậm lại.
Đây là Tam muội chân hỏa.
Đối với tà vật như hắn mà nói, cái này giống như sấm sét, đều là thiên địch.
Hắn vừa truy đuổi Tần Uyển Uyển, vừa hơi hơi tỉnh táo.
Tỉnh táo và ác niệm đan xen.
Hắn bắt đầu hoang mang.
Hắn là ai? Hắn đang làm gì?
Tần Uyển Uyển nhìn động tác người đối diện chậm lại, cảm giác có lẽ hai người bọn họ sắp chết trong Mật cảnh.
Nàng không khỏi đau buồn, bắt đầu bàn giao hậu sự với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, nếu như ta chết tại đây, người có thể giúp ta một chuyện không?”
“Nàng sẽ không chết!”
Giản Hành Chi vừa nghe đã cuống lên.
Xem ra Tam muội không hữu dụng, y ném trân châu xanh, giơ tay lên sử dụng kiếm chứa sấm sét, bắt đầu vung chém trân châu lia lịa.
Vẻ mặt chim sơn ca bị trói bên cạnh nhìn y giống như nhìn tên ngốc.
Y vẫn không hề phát giác.
Tần Uyển Uyển cảm thấy trời đất quay cuồng, đồng thời vô số sấm sét giáng xuống ngoài hang động.
Nàng cảm thấy mình cách cái chết gần hơn nữa.
“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”
“Ta rất vui vì được gặp người, thời gian ở cùng người rất vui vẻ.”
“Giản Hành Chi, thật ra ta cảm thấy người rất tốt.”
Nàng càng nói, cảm giác Mật cảnh càng chao đảo dữ dội, thanh niên áo đen bị một tia sét đánh trúng, sau đó Tam muội chân hỏa thiêu đốt, kế tiếp lại là băng tuyết lạnh giá…
Tần Uyển Uyển nhìn sấm chớp đì đùng xung quanh, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng bị một tia sét đánh trúng, trực tiếp nằm lăn ra đất.
“Giản Hành Chi…”
Nàng cảm giác được xung quanh chấn động giống như bị chim mổ dữ dội, nàng cam chịu nằm yên: “Tạm biệt, ta chưa từng nghĩ cuối cùng mình lại chết một cách phức tạp như vậy.
Mật cảnh này thật có trí tưởng tượng, lúc thì Tam muội chân hỏa, lúc thì Cực âm hàn băng, lúc thì giáng tia sét, lúc thì trời đất quay cuồng, bây giờ hình như còn có chim đang mổ…”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi đang túm chim sơn ca, dùng mỏ nó mổ lia lịa vào hạt châu đột nhiên nhận ra chuyện gì.
Y dừng động tác lại, Tần Uyển Uyển mệt mỏi mở mắt: “Nó dừng rồi.”
Giọng nói của nàng mang theo hi vọng: “Giản Hành Chi, người tìm được cách rồi sao?”
Giản Hành Chi không dám lên tiếng.
Y cúi đầu nhìn chim sơn ca miệng mồm đầy máu.
Chim sơn ca phun thổ huyết, cười khẩy: “Mật cảnh này không có kết giới.”
“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, chợt nở một nụ cười yên tâm.
Lúc này, một chiếc xe ngựa u linh chậm rãi chạy vào địa phận Hoang Thành.
“Công tử…” Một cậu bé lên tiếng: “Hai vị trong Mật cảnh đánh nhau thế nào?”
“Bán chết bán sống.” Một giọng nói hoa lệ của thanh niên vang lên, hàm tiếu nói: “Đợi thêm chốc nữa, nếu như không chết, vậy anh hùng cứu mỹ nhân…” Thanh niên quay đầu nhìn về phía mây trắng chân trời: “Còn gì hợp hơn.”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Phỏng vấn: “Bạn nghĩ vai diễn của Giản Hành Chi trong truyện là gì?”
Giản Hành Chi: “Nam Chính.”
Hệ thống: “Nam phụ, công cụ hình người.”
Tần Uyển Uyển: “Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện!!! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!”
------oOo------