Nói là muốn mang bánh hoa sen giòn xốp, Dung Đường suy nghĩ cẩn thận, lại mang thêm vài phần bánh ngọt.
Túc Hoài Cảnh đa nghi, hành động quá cố ý ngược lại mất nhiều hơn được.
Lý phủ tọa lạc ở ngõ Tùng Kinh giá đất rất là đắt đỏ, hàng xóm láng giềng cơ bản đều là quan viên triều đình, bởi vậy có thể thấy rõ được dã tâm của Lý Trường Phủ đối với con đường làm quan.
Song Phúc tiến đến gõ cửa, người gác cổng phải rất lâu mới trả lời, vừa đi ra đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa, gã sửng sốt, lập tức cúi đầu khom lưng: "Không biết là vị đại nhân nào đây ạ?"
Song Phúc: "Ninh Tuyên Vương thế tử."
Người gác cổng vội vàng cười làm lành nói: "Thế tử gia tới không khéo rồi, hôm nay lão gia nhà ta tới phủ Vũ Khang Bá dự tiệc, tạm thời không về được, không bằng thế tử gia hồi phủ trước, đợi lão gia trở về ta sẽ bẩm báo, ngày sau lại đến cửa bái phỏng."
Lý Trường Phủ đi vắng, Dung Đường chẳng hề muốn tiếp xúc với ông ta, nghe vậy xuống xe ngựa, Song Phúc hiểu ý, nghiêm mặt: "Thiếu gia nhà ta chính là thế tử Ninh Tuyên Vương do Hoàng thượng thân phong, một người gác cổng nho nhỏ như ngươi há có thể bảo trở về là trở về sao?"
Người gác cổng hoảng hốt: "Cái này......"
Một tay Dung Đường nắm đấm đặt lên môi ho khan vài tiếng, ấm áp nói: "Cơ thể ta không khỏe, muốn mượn quý phủ nghỉ chân xin chén nước uống, nghĩ nếu Lý đại nhân ở trong phủ cũng sẽ không từ chối."
Đâu chỉ không từ chối, nếu biết Ninh Tuyên Vương thế tử đích thân tới cửa, sợ là Lý Trường Phủ cũng phải quét sạch nhà nghênh đón.
Người gác cổng do dự một lát rồi nghiêng người nhường đường: "Thế tử gia mời đi theo ta."
"Đa tạ. "Dung Đường cúi đầu nói.
Sau khi đi qua bức tường bình phong, người gác cổng vốn định dẫn y đến phòng khách, Dung Đường lại dừng lại trên con đường nhỏ bằng đá cuội, giơ tay chỉ về phía tiểu viện phía tây, hỏi: "Không biết nơi đó là nơi ở của vị chủ tử nào trong phủ?"
Người gác cổng biến sắc, nói: "Là chỗ ở của biểu thiếu gia trong nhà."
Dung Đường gật đầu: "Đã như vậy thì làm phiền tiểu ca dẫn ta qua đấy đi." Y nói xong nghiêng đầu nhìn Song Phúc một cái, Song Phúc móc ra mấy miếng bạc vụn đưa cho người gác cổng.
Người gác cổng lập tức vui vẻ ra mặt: "Thế tử gia mời đi theo ta."
Gian viện này gần cửa sau, lần trước y đưa Túc Hoài Cảnh trở về chính là dừng xe ngựa ở cửa sau này, lần này đi vào trong viện lại không thấy người.
Dung Đường vốn là muốn đợi hắn, nhưng vừa đi vào trong phòng đã lập tức sửng sốt.
Chức quan của Lý Trường Phủ ở trong mắt những nhà quyền quý ở kinh thành hay Vương Tú Ngọc thì đúng là không cao, nhưng cho dù không cao thì ông ta cũng là một quan lớn tứ phẩm.
Bản thân Nhân Thọ đế mưu phản đắc vị, lão rõ hơn ai hết, đối với thủ hạ phải ân uy tịnh thi*, phòng ngừa bọn họ có dị tâm.
( Ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm/ uy phong = vừa đấm vừa xoa, cre: Cá Diêu Hồng - WordPress)
Bởi vậy, bổng lộc của quan viên Đại Ngu không chỉ không thấp, ngược lại còn tương đối khả quan, càng miễn bàn quan địa phương hàng năm đều hiếu kính "Băng Kính" và "Than Kính", tuy Lý Trường Phủ vừa mới vào kinh, nhưng cũng không keo kiệt đến mức ngay cả chỗ ở của cháu ngoại nhà mình cũng không bố trí nổi.
(Băng kính và Than Kính là kiểu hối lộ thời xưa, mùa đông mượn danh tặng than, mùa hè mượn danh tặng băng)
Nhưng đập vào mắt Dung Đường lại là một căn phòng ngủ còn kém hơn cả của Song Phúc. Một tấm bình phong cũ kỹ chia cắt nội ngoại thất, phòng trong có một chiếc giường hẹp, thích hợp cho một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi nằm, người lớn khi nằm lên phải cuộn tròn lại.Chỗ gần cửa sổ phòng ngoài bày một cái sập, dài hơn giường một chút, nhìn vị trí đặt đệm chăn, Dung Đường có lý do hoài nghi mấy ngày nay Túc Hoài Cảnh đều ngủ trên sập.
Cửa sổ giấy cũ nát đã thủng vài chỗ, mặc dù bây giờ là tháng hai nhưng kinh thành vẫn đang ở cái rét tháng ba, ban đêm trời vẫn se lạnh, nếu ngủ như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh
Một ngọn lửa không tên bốc lên trong lòng Dung Đường, bước chân của y nhanh hơn rất nhiều, đi tới bên sập nhấc chăn lên lại càng tức giận thêm.
Vừa ẩm vừa mỏng!
Nguyên tác miêu tả nhân vật phản diện rất ít, cho nên có một lần nhắc tới tình tiết Túc Hoài Cảnh lập kế khiến Lý Trường Phủ bị cách chức quan điều tra, một đám người ở khu bình luận đều tràn đầy căm phẫn, nhao nhao mắng nhân vật phản diện không có lương tâm, dù dượng mình có không đúng thì cũng nuôi nấng hắn gần mười năm ăn no uống đủ, nếu là không có Lý Trường Phủ, hắn lấy đâu ra cơ hội giấu tài?
Lý Trường Phủ là một tiểu nhân, cũng là một pháo hôi nhỏ, độc giả hy vọng ông ta chết cũng hy vọng ông ta bị nam chính g iết chết, nhưng khi biết được bị nhân vật phản diện cướp mất ánh đèn sân khấu, bọn họ lại cảm thấy phẫn nộ, Dung Đường rất khó hiểu.
Lúc ấy y không hiểu tại sao đại nhân vật phản diện lại hạ thấp địa vị của mình đối phó một pháo hôi nhỏ, nhưng từ sau khi từ Phong Nguyệt lâu trở về, Dung Đường chỉ cảm thấy người này chết muôn lần cũng không thể rửa hết tội trạng.
So với thuốc, đối xử hà khắc dường như cũng không tính là gì.
- Nếu Dung Đường không biết khi Túc Hoài Cảnh còn bé từng chủ động đem một viên Dạ Minh Châu trị giá vạn kim cho Lý Trường Phủ, coi như thù lao cho gia đình ông ta vì đã dưỡng dục che chở hắn.
Y đột nhiên không dám nghĩ tới những nơi không viết trong nguyên văn, vì để cho nhân vật phản diện trưởng thành trở nên tà ác sụp đổ mà Túc Hoài Cảnh đến tột cùng đã phải chịu khổ sở tới mức nào đây?
Trong cơn giận dữ, trái tim Dung Đường mơ hồ co rút đau đớn, đi vài vòng trong sân, cất bước đi ra ngoài hỏi hạ nhân: "Biểu thiếu gia đâu?"
Đừng nói hạ nhân Lý phủ, Song Phúc Song Thọ đều giật mình nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Bọn họ chưa từng thấy thiếu gia nhà mình tức giận tới vậy, giống như là thú bị chạm vào vảy ngược hoặc giống như sói bị trộm mất con, nhìn làm cho người ta sợ hãi.
Dung Đường ho khan vài cái, mi tâm khẽ nhíu lại, phiền não nhè nhẹ tràn ra ngoài.
Y bảo hạ nhân dẫn đường, kéo theo Song Phúc đi tìm Túc Hoài Cảnh, lại phân phó Song Thọ đi làm việc thay y.
Mà hệ thống bấy lâu nay không lên tiếng lại cảm giác giống như bản thân gặp được ký chủ lúc ban đầu. Đường hoàng, tùy ý, tràn đầy tinh lực, cho dù bị nhốt trong một chiếc vỏ có thể chết bất cứ lúc nào, cũng không ngăn được ánh sáng chói mắt.
Mấy ngày nay vật chủ vẫn không nói gì ra ngoài miệng, nhưng thực sự... quá cay đắng, linh hồn bị khóa lại trong một cái xác không hồn, tuổi già sức yếu.
Ngay cả nó cũng không nhìn nổi.
-
Lý phủ Thượng Văn Các, thầy giáo mới được mời tới đang giảng bài, hai hàng sáu chiếc bàn thấp được bày ra, con cháu Lý gia đang nghe tiên sinh giảng bài, Lý Phán Yên cũng ngồi ngay ngắn trong đó.
Đến nay cô vẫn còn cảm thấy chuyện đưa Túc Hoài Cảnh lên giường thế tử Vũ Khang Bá là một chuyện tốt cho hắn, huống chi mấy ngày nay thái độ của phụ thân đối với Túc Hoài Cảnh rất tốt, hiển nhiên cô cho rằng kế hoạch thành công, cho nên thái độ khi ở chung với Túc Hoài Cảnh đã trở lại hoà hợp như bình thường.
- - giống như thứ ngày đó cô đưa qua không phải bánh ngọt tẩm thuốc, mà là cá chép nhảy qua long môn.
Hôm nay tiên sinh giảng về <>, cô nghe rất là nhàm chán, ngồi ở chỗ ngồi dùng bút lông vẽ tranh, để Túc Hoài Cảnh quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh mài mực cho cô.
Loại hình thức ở chung này đã giằng co được nhiều năm, ban đầu Lý Phán Yên dùng lý do "Như này thì biểu ca cũng có thể theo học cùng với chúng ta, về sau cũng có thể đi thi khoa cử" thoái thác lừa gạt hắn, về sau càng ngày càng đương nhiên vênh mặt hất hàm sai khiến, chẳng thèm viện lấy một cái cớ.
Bích Tâm ở ngoài phòng nhìn vào trong mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi vào dùng một cây châm độc đâm chết Lý Phán Yên còn tốt hơn là nhìn chủ tử bị cô ta khi nhục như vậy.
Khóe mắt Bích Tâm giận đến đỏ hoe, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng, cho đến khi ngoài viện vang lên tiếng bước chân ồn ào, nàng mới bình tĩnh quay đầu lại nhìn.
Ngoài cửa trăng, thiếu niên mặt đẹp như ngọc đang được mọi người vây quanh, khí như trăng sáng, mặc áo khoác màu đỏ thẫm, cổ áo lông thỏ quấn quanh, là cách ăn mặc không tương xứng với thời tiết nhưng lại khiến hoa cỏ đã sớm nở xung quanh mất đi màu sắc.
Bích Tâm trơ mắt nhìn y vội vàng đi qua hành lang, trong nháy mắt khi nhìn qua cửa sổ, nàng cảm thấy người này còn tức giận hơn cả mình.
Dung Đường rất tức giận, cực kỳ tức giận, vô cùng tức giận.
Y mặc kệ chuyện vẫn đang ở nhà người khác, y là một khách nhân không mời mà tới, đi thẳng tới cửa, đẩy cửa phòng ra cắt đứt bài giảng của tiên sinh.
"Thế mà bổn thế tử không biết trong phủ Lý đại nhân túng quẫn như vậy, ngay cả chuyện mài mực chủ tử cũng phải làm."
Y tức muốn chết, âm thanh nói chuyện cũng lớn hơn một chút, nhiệt độ cơ thể đang thấp cũng bị kéo lên cao, sắc mặt rốt cục cũng có chút màu máu.
Dung Đường đi tới bên cạnh bàn Lý Phán Yên, túm Túc Hoài Cảnh lên bảo vệ hắn ở phía sau, động tác có hơi lớn, mực nước bắn lên mặt Lý Phán Yên, cô nhẹ giọng kinh hô một tiếng: "A!"
Dung Đường lạnh lùng nhìn cô một cái, đá đổ bàn của cô, không đợi tiên sinh trách cứ đã đánh đòn phủ đầu nói: "Hành trình của quân tử, tĩnh dĩ tu thân, kiệm dĩ dưỡng đức. Tiên sinh giảng dạy không dạy học sinh cầu học thận trọng, ngược lại mặc cho phong cách an nhàn hưởng lạc tràn ngập trong học đường là như thế nào đây?"
(“Phu quân tử chi hành, tĩnh dĩ tu thân, kiệm dĩ dưỡng đức, phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn”
Ý nói cái hành của người quân tử là lấy tĩnh lặng để tu thân, lấy cần kiệm để dưỡng đức, không đạm bạc thì chí không sáng, không tĩnh thì không thể nhìn xa được.)
Lão tiên sinh hơn năm mươi tuổi bị y hỏi đến sửng sốt, thổi râu trừng mắt, run rẩy ngón tay chỉ vào y, "Ngươi, ngươi, ngươi" nửa ngày không tiếp ra câu sau.
Dung Đường vẫn còn tức giận, trầm giọng nói: "Đại Ngu ta kế thừa truyền thống trăm năm, mà nay là thời đại dân tộc hưng thịnh, người có lý tưởng cao đẹp đều mong được học văn tập võ đền đáp quốc gia nuôi dưỡng bách tính. Tiên sinh học thức uyên bác càng nên hiểu rõ thiếu niên mạnh thì nước mới mạnh, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước bất công, để cho học sinh bắt nạt bạn mình, thứ cho học sinh nông cạn, tư tưởng của khoá học này cũng cũng chỉ có thế không hơn!"
Nói xong y quay đầu lại, Lý Phán Yên đã sớm đứng lên ở bên cạnh trợn mắt trừng y, cả người bị mực đen kịt bao phủ,khuôn mặt xinh đẹp ở trong mắt Dung Đường lại xấu xí vô cùng, thậm chí y còn khinh thường nói chuyện với cô, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu Lý tiểu thư không muốn dùng tay thì ta không ngại chặt chúng đi giùm cô."
Mặt Lý Phán Yên lập tức trắng bệch.
Dung Đường nhìn học trò Lý gia xung quanh đang rục rịch trong thư đường, cao giọng nói: "Người đâu."
Lập tức có bốn hộ vệ bên ngoài phòng xông vào, Dung Đường cầm tay Túc Hoài Cảnh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Đập cho ta."
Bích Tâm quan sát toàn bộ sự việc bên ngoài, đôi mắt đỏ hoe hơn trước, nếu không phải lo lắng kế hoạch của chủ tử, nàng hận không thể vọt tới trước mặt Dung Đường dập đầu với y vài cái.
Liếc mắt nhìn Túc Hoài Cảnh thật sâu, Bích Tâm lau mặt làm ra bộ dáng lo lắng kích động vào nhà đỡ Lý Phán Yên, trong lòng ngóng trông cô lập tức chết bất đắc kỳ tử!
Dung Đường cầm lấy tay Túc Hoài Cảnh, đi dọc theo hoa viên Lý phủ, y vừa tức giận vừa đau lòng, hồi lâu không nói gì.
Túc Hoài Cảnh đi theo phía sau y cả một đường, sợi tóc thỉnh thoảng bay tới trước mắt, dây tóc màu lam nhạt điểm xuyết trong đó.
Hắn nheo mắt lại, đây là lần thứ hai hắn gặp vị thế tử gia này, lần đầu tiên không hề báo trước lo lắng xông vào phòng hoa khôi Phong Nguyệt Lâu, nhìn thấy hắn bình yên vô sự dường như còn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự dưng tức giận, chủ động tìm đại phu giải dược hiệu cho hắn, sau đó nửa thật nửa giả nói một đống lời gạt hắn đính hôn.
Ngay từ đầu Túc Hoài Cảnh chỉ cho rằng y là biến số, cho nên để Hành Phong giám sát.
Biến số đúng là ma bệnh, về từ Phong Nguyệt lâu là hôn mê liên tiếp ba ngày, khiến cho Túc Hoài Cảnh không khỏi nghi ngờ ý định của y là gì?
Mấy ngày nay vẫn là nghe được tin tức của y từ Hành Phong: Thế tử gia nói chuyện muốn cưới vợ với Vương phi, thế tử gia dọn dẹp một gian sương phòng có ánh sáng tốt nhất trong sân nhà mình, Thế tử gia muốn trát tường thành tiêu phòng* lại bị ngăn lại, Thế tử gia phân phó thợ thủ công chế tạo đồ dùng xa hoa nhất, Thế tử gia gần như mua hết sách ở tất cả các hiệu sách lớn ở kinh thành…
(Tiêu phòng: vách có trát bột hồ tiêu để cho thơm và ấm áp; sau được dùng để chỉ phòng ngủ của vợ vua chúa thời phong kiến)
Rõ ràng y đã yếu đến nỗi ngay cả cửa cũng không ra được, nhưng lại như đang chuẩn bị chu đáo cho việc"vào cửa"của mình.
Túc Hoài Cảnh không hiểu y nhưng hắn cũng không để ý lắm, dù sao xét kế hoạch của hắn, Ninh Tuyên Vương phủ tốt hơn phủ Vũ Khang Bá rất nhiều, nếu có người đích thân đưa bàn đạp đến, hắn không có lý do gì không đi theo.
Thuận nước đẩy thuyền thôi.
Mà hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, ma ốm vất vả lắm mới ra cửa được nhưng vẫn phong trần mệt mỏi tới tìm hắn, nổi giận đùng đùng nổi lên một ngọn lửa lớn vô cùng, những điều nhỏ nhặt đã quen từ lâu trong mắt hắn rơi vào trong mắt y, tính tình trẻ con nhất định phải đập nát cả gian phòng mới hả giận.
Lý Trường Phủ chỉ có công danh lợi lộc, đương nhiên thầy giáo được mời tới chẳng tốt là bao, học vấn trung đẳng, nhân phẩm tầm thương, hơn nửa tháng qua không ít lần ở trong lớp học tùy gió chiều nào xoay chiều ấy sai khiến hắn.
Túc Hoài Cảnh cũng không để trong lòng, đối với mỗi người khi nhục mình hắn đều có thủ đoạn trả thù chuyên môn, Lý Trường Phủ qua hai ngày nữa sẽ nhận được tin tức vợ con già trẻ trên đường vào kinh gặp phải sơn phỉ, tài vật bị cướp sạch không còn, Lý Phán Yên cũng sẽ bị lão cha thấy lợi tối mắt của cô đưa lên giường thế tử Vũ Khang Bá.
Tần Bằng Huyên bị sắc dục mê hoặc, hay đứng núi này trông núi nọ, có lẽ sẽ sủng hạnh bảo vệ Lý Phán Yên một thời gian, nhưng chờ dược hiệu của Đào Hoa Diện vừa hết, một thiếp thất không danh không phận không con nối dõi sống ở trong Bá phủ thì cũng chỉ biết thê lương sống qua ngày, giày vò cả đời.
Hắn có kế hoạch đối với mọi người, tỉnh táo dự liệu được kết cục của tất cả mọi người, cho nên cho dù bị nhằm vào bị bắt nạt cũng có thể mặt vô cảm, không cảm thấy đáng giận.
Nhưng có người cứ vô cớ xông vào hết lần đến lần khác, đứng trước mặt hắn không chút do dự, bảo vệ hắn ở phía sau giống như gà mái bảo vệ con, nói chuyện giống như pháo nổ, còn phẫn nộ hơn cả hắn, hắn đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Bàn tay đang nắm lấy tay hắn vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo, mặc dù ăn mặc rất dày nhưng vẫn lạnh, nắm chặt cũng chẳng thấy ấm lên chút nào.
Túc Hoài Cảnh thậm chí còn nghiền ngẫm, hôm nay trở về tiểu vương gia mỹ nhân toả sáng một hơi này sẽ không hôn mê ba ngày ba đêm đấy chứ?
Thôi, coi như là động lòng vì y đã tức giận tới vậy.
Túc Hoài Cảnh khẽ cười, trở tay chế trụ cổ tay Dung Đường, hai ngón đáp lên mạch đập của y, ấm giọng hỏi: "Sao lại tức giận như vậy, chẳng phải ngươi muốn cưới ta vào phủ sao, cần gì quan tâm bọn họ làm gì?"
Một cây hoa lê nở rộ trong đình viện đổ nát của Lý phủ, Túc Hoài Cảnh đứng ở dưới tàng cây, giọng điệu thanh đạm dịu dàng, nhìn y cười: "Hả? Phu quân?"
••••••••
Lời tác giả:
Đường Đường, chồng ngươi bắt sóng rồi!!! Cẩn thận đấy!