Cổ họng Dung Đường nghẹn lại, bản năng sinh vật trỗi dậy, rõ ràng Túc Hoài Cảnh đang cười nhưng y lại cảm thấy cổ họng mình giống như bị người này ngậm ở dưới răng, chỉ cần cắn một cái là có thể cắn đứt, máu tươi phun tung toé đầm đìa.
Dung Đường nuốt một ngụm nước miếng, quyết đoán xin tha: "Ta sai rồi.”
Túc Hoài Cảnh không buông tha y, vẫn thong thả hỏi: "Sai chỗ nào?”
Dung Đường: "...?”
Hệ thống không nhìn nổi nữa, đề nghị nói: [Ký chủ, không thì cậu dứt khoát giả ngất đi.]
“ Ta cũng muốn lắm... "Dung Đường nói," Nhưng bây giờ ta căn bản không ngất được.”
Y trầm tư một hồi, thử hỏi: "Ta lừa Dung Tranh đồ ngươi không thích? Cảm thấy hành vi của ta không đứng đắn ư?”
Túc Hoài Cảnh nghe vậy nở nụ cười, giọng điệu rất là cưng chiều: "Đường Đường làm cái gì cũng được, giết người phóng hỏa, chôn xác lột da, ta cũng sẽ giúp ngươi, ngươi đừng sợ.”
Nhưng Dung Đường nghe xong càng sợ hãi hơn, y suy nghĩ nửa ngày, thật sự không biết đoạn đối thoại vừa rồi giữa mình và Dung Tranh đã chọt vào cái ống phổi nào của Túc Hoài Cảnh. Ma xui quỷ khiến, Dung Đường rất muốn hỏi một câu "Không phải là bởi vì ta nói với Dung Tranh ngươi là tẩu tẩu của hắn nên ngươi không vui chứ", nhưng ý niệm này vừa xuất hiện y đã liều mạng đ è xuống.
Không thể hỏi!
Bản năng mách bảo y không nên hỏi câu hỏi này! Hỏi ra nói không chừng dây buộc áo khoác sẽ siết luôn vào trong cổ.
Dung Đường nhăn mặt, có hơi sợ hãi, lại có chút uất ức, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, Túc Hoài Cảnh vẫn cụp mắt nhìn y, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cổ áo, giống như giây tiếp theo sẽ bóp thẳng đến cổ y.
Giằng co một hồi lâu, Dung Đường đành phải mềm giọng nói: "Hoài Cảnh.”
“Hả? "Túc Hoài Cảnh đáp.
“Ta đói bụng.”
Túc Hoài Cảnh cứng đờ, Dung Đường nhìn hắn, rất là vô tội oan uổng, y ngước mắt lên rụt rè nhìn, nhẹ nhàng nhắc lại: "Ta đói quá, vừa rồi còn chưa ăn cơm…”
Ngoài sân trăng đã treo lên đầu cành, tiếng côn trùng kêu yếu ớt, Túc Hoài Cảnh nhìn khuôn mặt tủi thân dưới ánh nến này, trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc vẫn buông lỏng tay.
Dung Đường cảm thấy vui mừng, Túc Hoài Cảnh xoay người mang theo toàn bộ đồ đạc đã chuẩn bị xong đi nhanh ra ngoài viện.
Dung Đường vội vàng theo sau, cố gắng duy trì cùng một tốc độ với hắn.
Còn chưa đi ra cửa trăng, bước chân Túc Hoài Cảnh bỗng chậm lại, duy trì một tần suất Dung Đường không cần đi nhanh vẫn có thể đuổi kịp.
Hắn không nhìn Dung Đường, chỉ nhẹ giọng gọi một câu: "Đường Đường.”
“Đây nà! "Dung Đường cười cao giọng đáp lại hắn.
Vì thế Túc Hoài Cảnh lại nghẹn, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được, quay đầu hung tợn trừng Dung Đường một cái.
Dung Đường lập tức sợ hãi, cổ co rụt lại, giọng nói giảm xuống tám độ: "Có, có.”
Túc Hoài Cảnh lạnh lùng nói: “Tối nay không được ăn lẩu cay.”
Dung Đường lập tức bùng nổ: "Tại sao!”
Túc Hoài Cảnh: “ Chờ ngươi biết sai ở đâu thì quay lại yêu cầu ta.”
“Nhưng lẩu không cay thì tính là lẩu gì! "Dung Đường phản bác.
Túc Hoài Cảnh "Ừ" một tiếng: "Ngươi nói có lý.”
Dung Đường vui mừng khôn xiết, nhưng còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe Túc Hoài Cảnh nói: "Cho nên ta ăn cay.”
Dung Đường: "...?”
“Còn ta thì sao? "Y yếu ớt hỏi.
Túc Hoài Cảnh: "Thục Đạo Các mới làm một loại lẩu mới tên là Lẩu Uyên Ương, ngươi ăn canh suông bên kia đi.”
Dung Đường: "??" Có cần phải phủ đầu như vậy không!
Y tức gần chết, bước chân ngừng lại, không vui nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, nhân vật phản diện lần này cũng không chiều y, dừng bước, lười nhác cụp mắt nhìn y. Ánh trăng như nước, Túc Hoài Cảnh rất lạnh lùng: "Không muốn ăn à?”
Dung Đường gật đầu.
Kết quả Túc Hoài Cảnh nhấc chân đi về phía Đường Hoa Viện: "Vậy trở về đi, ta tới phòng bếp xem có nguyên liệu nấu ăn hay không, nấu cho ngươi bát mì.”
Dung Đường ngơ ngác, đột nhiên giơ tay kéo ống tay áo Túc Hoài Cảnh, thiếu chút nữa thốt ra "Ngươi đã thay đổi rồi".
Nếu nói Túc Hoài Cảnh không chiều theo y, ít nhất phương án dự bị đầu tiên của hắn là tự mình xuống bếp kiếm gì đó lấp đầy bụng cho Dung Đường. Nhưng nếu nói Túc Hoài Cảnh chiều y, thứ cho Dung Đường nói thẳng, đối lập quá mãnh liệt, chênh lệch tâm lý của y siêu lớn!
Lớn hơn cả lẩu uyên ương!
Dung Đường có hơi uất ức nói: "Rõ ràng là ngươi nói muốn dẫn ta đi ăn lẩu.”
Hắn chủ động nói! Hắn quyến rũ y! Dung Đường tức giận.
Chỉ một chút thôi cũng được mà!
Túc Hoài Cảnh nói: "Nhưng cũng là Đường Đường chính miệng nói muốn theo giúp ta cả đời.”
Dung Đường hơi giật mình, phần lớn cảm xúc đều biến mất, y không hiểu vì sao chủ đề lại nhảy đến chỗ này. Nhưng y nghi ngờ đại nhân vật phản diện trộm tráo đổi khái niệm, y có chứng cứ!
Dung Đường nhíu mày, nghiêm cẩn sửa lại: "Ta nói ta sẽ che chở cho ngươi đến khi ta chết.”
Hơi thở quanh người Túc Hoài Cảnh trầm xuống, nhưng bởi vì ở vào trong bóng đêm nên Dung Đường không có phát hiện, chỉ nghe hắn hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
Dung Đường bối rối: "Sau đó ngươi có thể tự bảo vệ mình rồi.”
Sau đó hắn đã là hoàng đế, cần ai tới bảo vệ hắn nữa? Dung Đường rất là nghi hoặc.
Túc Hoài Cảnh tới gần một bước, cúi đầu, thấp giọng nói: "Đường Đường, trước đó ngươi đã nói sẽ không lừa gạt ta đúng không?”
Bản năng nguy hiểm lại trỗi dậy, Dung Đường vô thức rụt tay lại nhưng đã bị Túc Hoài Cảnh trở tay chế trụ.
Y chần chừ một lát, gật đầu: "Đúng vậy.”
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đêm đó ở y quán, ngươi dùng lý do gì cầu hôn ta?”
Dung Đường phát hiện mình không theo kịp suy nghĩ của hắn, y cố gắng nghĩ xem lúc ấy đã thuận miệng nói bậy cái gì.
Vừa nghĩ ra thì nghe Túc Hoài Cảnh mở miệng: "Cứu ta ra khỏi lồng giam, tận hiếu với mẫu thân ngươi, giáo huấn đệ đệ giúp ngươi.”
Dung Đường hơi khựng lại, nhạy bén ý thức được mình đã đánh rơi những lời mình nói lúc trước.
Thật là trùng hợp, tầm quan trọng của mọi việc lại được sắp xếp theo cách này.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay vuốt v e mu bàn tay Dung Đường, không chút để ý hỏi y: "Đường Đường, ngươi thật sự cần ta giúp ngươi dạy dỗ đệ đệ ư?”
“!”
Dung Đường lập tức hiểu ra.
Lý do đầu tiên y dùng để lừa Túc Hoài Cảnh thành thân với mình chính là vì bị đệ đệ bắt nạt, muốn Túc Hoài Cảnh giáo huấn giúp mình.
Nhưng hôm nay sau bữa tiệc gia đình, Dung Tranh đừng nói là bắt nạt y, còn bị y ức hiếp tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phải tặng lễ vật đến Đường Hoa Viện, thấy thế nào cũng hoàn toàn khác với lý do mà Dung Đường nói trước đó.
Thực ra y cũng có thể nói là Dung Viễn và Dung Chá bắt nạt mình, nhưng bình tĩnh mà xem xét, cho dù bọn họ thật sự nhằm vào Dung Đường thì y không phản đòn sao? Từ trước tới nay y chưa từng là một quả bóng nhỏ mặc người ta ức hiếp.
Túc Hoài Cảnh vừa hỏi, y nhất định phải có đáp án, Dung Đường cũng không muốn lừa dối hắn nữa.
Phải sống cùng với nhau hơn ba năm nữa, y không thể giả bộ lừa gạt Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường có hơi chột dạ cúi đầu, lựa chọn im lặng.
Đầu ngón tay Túc Hoài Cảnh gõ nhẹ tay y, tựa như thở dài, chủ động nhượng bộ, hỏi: "Đường Đường, trước những lý do này ngươi còn nói một câu, đó là gì?"
Dung Đường sững sờ, ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh.
Đôi mắt của đại nhân vật phản diện xinh đẹp muốn chết, mắt phượng lúc tươi cười chính là sự dịu dàng đa tình, lúc ánh mắt trầm lặng không nói lại là một loại lạnh lùng trong veo như ánh trăng, Dung Đường suy nghĩ một hồi rồi do dự nói: "Ta vừa gặp đã yêu ngươi?”
“Ừ. "Túc Hoài Cảnh nói, nắm tay y đi ra ngoài viện, giọng điệu nhẹ nhàng:" Vậy coi như ngươi đã yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Dung Đường: "...?”
Y hơi mơ hồ, nhưng cũng không khó chấp nhận, dù sao đại nhân vật phản diện đúng là có năng lực khiến người khác phải yêu hắn ngay từ lần gặp đầu tiên, chẳng qua tình thương của Dung Đường đối với hắn là tình thương của cha.Y im lặng một hồi, âm thầm liếc trộm biểu cảm của Túc Hoài Cảnh, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không giận nữa à?”
Túc Hoài Cảnh quay đầu liếc y một cái, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: "Ngươi muốn ta tức giận như thế nào?”
Khi tức giận thì làm nũng, khi tính toán thì giả vờ vô tội. Nhận sai thì nhận nhanh hơn ai hết, uất a uất ức mà nhìn người ta thì làm sao nỡ giận cho nổi.
Dung Đường nghe hiểu ý hắn, hơi chột dạ cụp mắt. Y luôn cảm thấy đây tựa hồ không phải là đáp án hoàn chỉnh, còn có một việc quan trọng hơn mà y dường như đã bỏ qua, cơn giận bất thình lình đêm nay của đại nhân vật phản diện tuyệt đối không phải bởi vì phát hiện thật ra y có thể đơn phương đối phó Dung Tranh như vậy.
Nhưng Túc Hoài Cảnh đã nắm tay y đi về phía trước, dáng vẻ không muốn so đo nữa: "Tới Thục Đạo Các thôi, sức khoẻ ngươi không tốt, không thể ăn quá cay, chỉ cho ăn một chút, ta sẽ lấy nước sạch nhúng qua giúp ngươi một lần.”
Ánh mắt Dung Đường sáng lên, vừa định nói chuyện, Túc Hoài Cảnh lạnh lùng liếc qua: "Còn làm nũng nữa sẽ không dẫn ngươi đi ăn.”
Dung Đường bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Ta đâu có nói là không đồng ý đâu, ngươi hung dữ quá à.”
Rõ ràng y chỉ muốn nói cám ơn thôi mà!
Về cơ bản thì chợ đêm Hoàng Thành đều tập trung ở con phố Phong Nguyệt Lâu. Sông Kim Phấn chảy quanh thành kết nối sự thịnh vượng của toàn bộ Ngu Kinh phồn hoa, mười dặm phố Thủy Lăng vừa đến ban đêm là đèn đuốc sáng trưng, nhã nhạc lầu cao, sòng bạc tửu lâu, hành lang khói mờ. Thuyền hoa dừng lại ở mặt sông, xe ngựa mạ vàng đánh qua đường từng chiếc từng chiếc một, nơi phú quý nhất ở nhân gian chẳng đâu ngoài nơi đây.
Thục Đạo Các bọn họ tới là một nhà hàng Tứ Xuyên vừa mới tu sửa và mở cửa lại vào hai ngày trước, hoạt động kinh doanh chính là lẩu, nghe nói ông chủ là người Thục, hai ngày nay buôn bán tương rộn rã, hương ớt bay khắp phố Thủy Lăng.
Dung Đường vừa xuống xe liền khụt khịt mũi, không khỏi hắt hơi.
Túc Hoài Cảnh khẽ cau mày, dừng lại, gần như thoáng qua đã muốn quay về vương phủ, Dung Đường vội vàng ngăn hắn lại: “Vừa rồi ta đột nhiên bị k1ch thích, hiện tại tốt rồi, thật sự tốt rồi.”
Y thèm một ngụm lẩu rồi quá rồi, vất vả lắm đại nhân vật phản diện mới đồng ý dẫn y tới ăn, coi như chỉ cho y húp nước trong nồi lẩu cay y cũng không muốn trở về.
Túc Hoài Cảnh nhìn y một hồi, cuối cùng hết cách, chỉ có thể dẫn Dung Đường đi vào trong.
Thục Đạo Các tổng cộng có ba tầng lầu, lầu một chia làm hai nửa, một nửa là bàn vuông dùng cho khách dùng bữa, một nửa khác thì đặt một ít bánh kẹp nhỏ và đ ĩa điểm tâm trái cây, bàn nhỏ hình quạt bán nguyệt bao quanh một cái trụ hình vuông nhỏ.
Có nhạc công đất Thục ôm đàn trúc tỳ bà và các nhạc cụ khác ngồi trên bục đàn hát, xung quanh có rất nhiều người ngồi, một người hoặc vài người vây quanh một cái bàn nhỏ nghe tiểu khúc, trên mỗi cái bàn đều đặt một cái bảng số bằng gỗ, thỉnh thoảng sẽ có tiểu nhị tới tìm khách nhân tương ứng với bảng số, dẫn bọn họ vào nội đường hoặc là trên lầu.
Dung Đường nhìn sửng sốt một lúc lâu, hơi có chút mơ hồ, vô thức hỏi hệ thống: "Đây là... gọi số à?”
Hệ thống cũng rất mơ hồ, nó đã học được kiến thức của thời đại của ký chủ, biết rất rõ thủ đoạn tiếp thị tra tấn này là do một số cửa hàng nổi tiếng tạo ra. Câu khách tới mức ngứa ngáy trong lòng, cách cửa sổ hoặc là một cánh cửa, nhìn khách nhân bên trong ăn ngấu ăn nghiến tới mức đỏ bừng cả mặt, bản thân cầm bảng số không nỡ đi, chỉ chờ gọi đến mình có thể có một cái bàn ăn cơm.
[Thật lợi hại.] Nó tự tán thưởng từ tận đáy lòng.
Dung Đường gật đầu, không kìm được quay đầu nói với Túc Hoài Cảnh: "Ông chủ tiệm này thật thông minh.”
Y vừa mới tùy ý nhìn lướt qua, không nói người đã ngồi trong phòng khách, những người chờ gọi bên ngoài sảnh có không ít thiếu gia tiểu thư là quan viên đương triều hoặc là đệ tử thế gia, ông chủ Thục Đạo Các không chỉ thông minh còn có thủ đoạn, lại có thể khiến cho những người này ngồi yên không ỷ thế hiếp người, quả thực là hạc giữa bầy gà.
“Vậy sao? "Túc Hoài Cảnh cười một cái, muốn dẫn y đi lên lầu.
Dung Đường ngẩn ra, chỉ vào gã sai vặt ngồi sau bàn ở cửa: "Chúng ta không lấy số sao?”
Túc Hoài Cảnh nhướng mày nhìn y, trong lòng Dung Đường lộp bộp, có loại dự cảm không tốt lắm.
Một giây sau mọi người đã thấy ông chủ Thục Đạo Các đi ra từ đại sảnh, cúi đầu, nói: "Là Ninh Tuyên Vương thế tử và thế tử phi đúng không? Trên lầu có phòng riêng, kính xin nhị vị dời bước lên lầu.”
Dung Đường nghe được thanh âm này liền biết dự cảm của mình đã thành sự thật, y bất giác quay đầu nhìn, vừa vặn trông thấy một khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị.
Đen cho y, người đó là Hành Phong, một tâm phúc khác của Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Hai đời trước Thục Đạo Các cũng là một tửu lâu, nhưng giống như Lưu Kim Lâu, toàn bán đồ ăn cao cấp, tuy làm ăn khá tốt, nhưng không thịnh vượng như bây giờ, chỉ chuyên kinh doanh một món.
[Ký chủ, cậu đang nghĩ gì thế? 】 Hệ thống hiển nhiên đã phát hiện ra manh mối.
Dung Đường phiền muộn quét mắt nhìn quanh một đám người đang dùng cơm và đang chờ bàn trong quán, ánh trăng trong veo toả sáng bên ngoài lầu, còn chưa tới giờ giới nghiêm, trên đường dài vẫn còn có xe ngựa tấp nập không ngừng đi về hướng này.
Dung Đường: "... Ta muốn nhập cổ phần.”
Hệ thống: [?]
“Lợi nhuận lớn như vậy.”Dung Đường không kìm được oán thầm, "Thằng cu này lấy tiền của ta đi mở cửa hàng, sao không cho ta nhập cổ phần chứ?”
Có Thục Đạo Các, y lại mở thêm một chuỗi ở Đại Ngu, lợi nhuận chắc chắn sẽ rất đáng kể!
Dung Đường rất, rất, rất muốn nhập cổ phần! Y thừa nhận, là y thấy tiền sáng mắt!
Dung Đường ai oán liếc Túc Hoài Cảnh một cái, Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, vô thức cụp mắt nhìn Hành Phong.
Hắn bắt đầu suy nghĩ xem có phải lúc trước khi Hành Phong giám thị Dung Đường đã bị y phát hiện hay không, cho nên Dung Đường đã liên kết cửa hàng này với hắn, nhưng chưa kịp ngẫm lại, Dung Đường đã quay đi, làm như không có việc gì nhấc bước muốn đi theo sau Hành Phong lên lầu.
Vừa đi được hai bước, phía sau vang lên một giọng cười, nghe có vẻ khá cợt nhả, viết ra ba chữ công tử bột vô cùng chân thật: “Ông chủ Phong, hôm qua ta đến ngươi còn nói là không cho phép gã sai vặt trong nhà đến sớm lấy số, sao hôm nay thế tử gia vừa lộ diện ngươi đã mời lên lầu rồi?"
Dung Đường hơi khựng lại, quay đầu đã thấy một công tử áo hồng đứng dậy từ trước bàn nhỏ, ném một nắm vỏ hạt dưa, sau đó để nhân hạt dưa vào một chiếc đ ĩa khác, đưa cho đồng bọn ở cùng một bàn.
Hắn cười vỗ vỗ tay, khom lưng chắp tay hành lễ với Dung Đường: "Tại hạ Kha Hồng Tuyết, bái kiến thế tử gia.”
Hành Phong nhíu mày, vừa muốn giải thích đã nghe Kha Hồng Tuyết nói: "Đừng lo, ta không phải đại hiệp sĩ gặp chuyện bất bình, nhất định phải cứu giúp cho nó thẳng lại.”
Kha Hồng Tuyết nhìn Dung Đường, cười đến rất là thoải mái: "Chỉ là ta đã đợi hai ngày nhưng vẫn chưa có bàn, hôm nay vất vả lắm mới mời được học huynh tới đây, không ăn được thì chỉ sợ ngày sau y không chịu ra ngoài với ta nữa, xin thế tử gia thương xót, cho chúng ta ngồi cùng bàn với được không?”
Tầm mắt Dung Đường lướt qua hắn, nhìn về phía thanh niên ở phía sau.
Thanh niên mặc đồ trắng, thuần khiết lịch sự tao nhã, khuôn mặt mỹ lệ thanh tú, vẻ đẹp mỹ nhân nhưng không cười, giống như một Diêm Vương mặt lạnh.
Quen biết ba đời, hình như Dung Đường chưa từng thấy y cười thật lòng một lần.
Đó là Trạng Nguyên Lang Mộc Cảnh Tự, Thiếu Khanh Đại Lý Tự cùng năm với Kha Hồng Tuyết.
Đồng thời, y cũng là thầy trên danh nghĩa của nam chính Thịnh Thừa Lệ. Trước kia Dung Đường cảm thấy bọn họ hẳn là tri kỷ, nhưng dường như dưới khuôn mặt trầm tĩnh của Mộc Cảnh Tự là một vũng nước đọng không nổi sóng, ngoại trừ Kha Hồng Tuyết, không ai có thể tới gần y.
Y làm tất cả chuyện chỉ có một mục đích: đẩy Thịnh Thừa Lệ lên ngôi vị hoàng đế.
Mà chuyện này có mang đến cho y bất kỳ niềm vui nào không? Dung Đường cũng không biết.
Y không thành công, y chết sớm hơn mình.
……
Dung Đường hơi suy tư, quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh. Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường muốn ngồi cùng bàn với bọn họ ư?”
Dung Đường gật đầu, Túc Hoài Cảnh cười nói: "Vậy thì cùng nhau đi.”
Kha Hồng Tuyết lại chắp tay nói cám ơn, xoay người muốn kéo Mộc Cảnh Tự, tay vừa đụng vào tay áo đã bị người ta hất xuống, thanh niên áo trắng lạnh như băng nhìn hắn một cái, Kha Hồng Tuyết cười dỗ: "Đi thôi, ngày mai sẽ tới hội Chiết Hoa, coi như đi giúp ta đi nhé?”
Mộc Cảnh Tự lạnh giọng hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải đi cùng ngươi?”
Kha Hồng Tuyết khoa trương mà ôm tim, bi thương nói: "Oa, huynh đúng là không có lương tâm, ta vì cái tên đồ đệ kia của huynh mà suýt chút nữa bị hổ cắn chết, muốn ăn với huynh bữa lẩu cũng không được à?”
Nói xong không đợi Mộc Cảnh Tự cãi lại khiến hắn nghẹn họng, Kha Hồng Tuyết lại cười: "Học huynh, ta thèm lắm luôn á, huynh cũng không phải không biết lão tam rất biết ngâm gió ngợi trăng, chua văn giả dấm, yến tiệc toàn là đồ thanh đạm với đồ ngọt, hội Chiết Hoa làm một phát là làm tận bảy ngày, ta sẽ thèm chết luôn mất.”
“Không ai mời ngươi đi."Mộc Cảnh Tự nói.
Kha Hồng Tuyết cười: "Huynh cũng đi rồi, ta có thể không đi sao?”
Dung Đường nghe bọn họ công khai thảo luận công việc ở hội Chiết Hoa trước công chúng, lông mày không khỏi cau lại.
Y nhìn Kha Hồng Tuyết giống như nhìn dũng sĩ, trước kia y chỉ biết tác phong làm việc của Thám Hoa Lang này vô cùng không biết điều, nói chuyện với người khác cũng cợt nhả, ngay cả Dung Đường cũng lĩnh hội qua khá nhiều lần.
Nhưng Dung Đường không biết nhiều về chuyện hắn lén trao đổi với Mộc Cảnh Tự, trăm triệu lần không ngờ thế mà có thể làm càn tới vậy.
Sao Mộc Cảnh Tự có thể kìm được không gi ết chết hắn cơ chứ? Dung Đường rất tò mò.
Cứ như y ở đây xem người ta diễn nhưng không cần mua vé, xung quanh đã không ít người chú ý tới bên này, sắc mặt Túc Hoài Cảnh tối sầm liếc nhìn Hành Phong.
Hành Phong hiểu ý, tiến lên một bước nói: "Kha đại nhân Mộc đại nhân, xin hai người mau quyết định có nên cùng đi hay không, quán bận rộn, chặn ở giữa đường sẽ làm chậm trễ hiệu suất mang thức ăn lên của tiểu nhị, kính xin thứ lỗi.”
Kha Hồng Tuyết nghe vậy liền luôn miệng nói với Hành Phong: "Muốn Muốn!" Sau đó cúi người giữ chặt cổ tay Mộc Cảnh Tự, kéo y đi về phía trước: "Học huynh tốt nhất, lần này huynh theo ta đi, lần sau ta sẽ theo huynh, chúng ta có qua có lại!"
Dung Đường đi ở phía trước, nghe thấy những lời này không khỏi quay đầu lại.
Kha Thám Hoa ơi Kha Thiếu Phó à, ngươi xác định Thiếu Khanh Đại Lý Tự của chúng ta muốn có qua có lại với ngươi chứ?
Sắc mặt Dung Đường phấn khích trước nay chưa từng có, có cảm giác ngứa ngáy nhưng cố hết sức kìm nén, Túc Hoài Cảnh nhìn thấy, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: "Đường Đường, đừng nhìn người ta nữa.”
Dung Đường sững sờ, vô thức quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh lại cười, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, giống như đang nói đùa, dùng giọng điệu thoải mái nhất không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả: "Bằng không thì lần sau ta không muốn dẫn ngươi đi ra ngoài nữa đâu.”
Hệ thống đúng lúc login: [Ký chủ, hắn nói thật.]
Dung Đường: "... Ta thật sự cảm ơn mi nha.”
Cũng may có một khúc nhạc đệm như vậy, trong lúc từ đại sảnh đến lầu ba, Dung Đường vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng, tầm mắt vừa ngoan vừa an ổn đặt ở xuống sàn nhà dưới chân. Tâm tình Túc Hoài Cảnh cuối cùng cũng ổn định lại một chút, mặc cho Hành Phong dẫn bọn họ vào nhã gian.
Đó là một vị trí dựa vào sông, từ cửa sổ nhìn xuống có thể nhìn thấy hoa đăng lấp lánh trôi trên sông Kim Phấn. Khi đám đông không quá ồn ào, thậm chí có thể nghe thấy tiếng người ta hát tiểu khúc như ẩn như hiện như có như không ở Hồng quán trong Phong Nguyệt lâu, rất là dễ nghe, chỉ là trong không khí thiếu đi mùi son phấn tản không hết kia, nhiều hơn tất cả đều là hương liễu rủ cỏ xanh bên bờ sông dưới lầu cùng với vị cay bay ra từ Thục Đạo Các.
Dung Đường rất hài lòng với gian phòng này, còn Túc Hoài Cảnh hình như không vui lắm, hắn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vô cảm nhìn Hành Phong một cái, trong mắt hàm chứa vài phần trách cứ.
Hành Phong im lặng cúi đầu liếc nhìn Dung Đường, rõ ràng đang rất vui vẻ.
“……”
Rõ ràng là chủ tử nói chuẩn bị một gian theo sở thích của thế tử gia nên ngày nào cũng để trống, y thấy Dung Đường rõ ràng rất thích mà.
Hành Phong kiên trì không nhìn Túc Hoài Cảnh, đưa thực đơn lên rồi lặng lẽ bước ra ngoài, đổi tiểu nhị lại đây hầu hạ.
Đương nhiên Dung Đường là người đầu tiên gọi món ăn, đã lâu rồi y không ăn lẩu, thứ nhất là do sức khỏe không tốt, Vương Tú Ngọc không cho y ăn đồ cay. Thứ hai, tuy rằng Đại Ngu giàu có và đông đúc nhưng vật chất sung túc thì vẫn kém hiện đại, trên bàn ăn ăn uống thường thường đều là đồ ăn theo mùa, gần như không thể ăn đồ trái mùa chứ đừng nói tới một ít nguyên liệu nấu ăn cần ướp lạnh giữ tươi, giá thành làm đá cổ đại quá cao, ngoại trừ cung đình rất ít người có thể dùng được đá.
Vì thế Dung Đường không khỏi mở to mắt khi nhìn thấy từ " dạ dày lông ướp lạnh" trên thực đơn, lập tức quay đầu lại hỏi Túc Hoài Cảnh: "Uớp lạnh?”
Bây giờ mới là cuối tháng 3, cho dù có đá đi nữa, lấy ra ướp lạnh dạ dày lông có phải hơi lãng phí không?
Dung Đường đột nhiên cảm thấy không nhập cổ phần cũng là chuyện tốt, giá thành của quán lẩu này hình như hơi cao, có khi không đẻ ra được lãi.
Ai ngờ Túc Hoài Cảnh còn chưa lên tiếng trả lời, Kha Hồng Tuyết đã nói: “ Thì ra thế tử gia không biết. Sở dĩ Thục Đạo Các đắt khách, một tòa thiên kim cũng khó cầu được như vậy là bởi vì họ sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất. Bò dê mới giết mổ, dưa hấu Tây Nam, lúa mạch Bắc Cương...... chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra là ông chủ Phong có thể tìm trở về. Bọn họ thậm chí còn mua một tòa thôn trang ở ngoại ô, đào rỗng lòng đất chuyên dùng để trữ đá. Ông chủ Phong nói, đợi đến khi thời tiết nóng hơn một chút thì ba tầng lầu từ trên xuống dưới Thục Đạo Các sẽ để đầy đá để hạ nhiệt độ.”
Dung Đường bối rối, khiếp sợ với mức độ xa xỉ của Túc Hoài Cảnh: "!?”
Kha Hồng Tuyết lấy ra một cái quạt xếp bích ngọc từ bên hông, chậm rãi lắc lắc: "Nhưng tiền nào của nấy, giá cả này người bình thường không mua nổi.”
Dung Đường do dự lát, hỏi cái tên Thám Hoa Lang rõ ràng chưa ăn bữa nào mà lại rất hiểu biết rất rõ này: “Vậy bữa ăn của chúng ta giá bao nhiêu?”
Kha Hồng Tuyết vươn một ngón tay lắc lắc.
Dung Đường: "Một trăm lượng?”
Kha Hồng Tuyết lắc đầu.
Dung Đường kinh ngạc: "Một ngàn lượng?”
Kha Hồng Tuyết cười như hồ ly: "Nhã gian lầu ba giá khởi điểm là một trăm kim. Chưa kể phong cảnh ở Lâm Tiên Cư này rất độc đáo, Thục Đạo Các mới khai trương ngày nào trống ngày nấy, thẳng đến đêm nay thế tử gia thế tử phi giá lâm, hạ quan mới có cơ hội đi lên cảm thụ một phen.”
Ban đầu Dung Đường khiếp sợ trước giá cả hắn thốt ra, sửng sốt một lát, còn chưa tiêu hóa xong đầu óc kinh doanh kinh người của con trai nhà mình, thoáng chốc đã nhận ra được hàm nghĩa khác trong lời nói của Kha Hồng Tuyết.
Y nhíu nhíu mày, rót cho mình chén trà, thuận tay đặt ấm trà trước mặt Túc Hoài Cảnh, ngăn cản ánh mắt dò xét liên tiếp của Thám Hoa Lang, trầm giọng nói: "Đã là hiếm thấy, Kha thiếu phó nên cùng vị học huynh này hưởng thụ một phen.”
Kha Hồng Tuyết là một người thông minh, cho dù Dung Đường sống ba đời cũng không thể phủ nhận, trông Kha thiếu phó tương đối không đáng tin cậy, không biết điều, ngày ngày chơi chim ngắm hoa, trêu mèo chọc chó này là một người tương đối thông minh, rất có bản lĩnh trị quốc.
Lời của hắn tuy không nói rõ ràng nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
Dung Đường liền biết, đề nghị ghép bàn ở dưới lầu lúc nãy của hắn không phải là ý nghĩ bất chợt.
Rõ ràng hắn đang nghi ngờ thân phận bối cảnh của Túc Hoài Cảnh.
Đuôi lông mày Kha Hồng Tuyết khẽ nhúc nhích, một đôi hoa mắt đào không giấu được nụ cười, hắn mở chiếc quạt xếp ngọc bích ra, giơ lên cao che nửa khuôn mặt, ra vẻ thân mật cọ cọ về phía Mộc Cảnh Tự, nhìn như thì thầm nhưng thật ra không rớt chữ nào xuống đất nói: "Học huynh xem, thành thân uống rượu hợp cẩn, là phu thê rồi khác hẳn ra, ta còn chưa nói gì, thế tử gia đã che chở thế tử phi, sợ ta ăn hắn.”
Mộc Cảnh Tự mặt lạnh tim lạnh, vươn một ngón trỏ đẩy Kha Hồng Tuyết cả người lẫn quạt ra mấy tấc: "Thèm thì đi cưới một người đi.”
Kha Hồng Tuyết "ba" một cái khép quạt lại, lấy thực đơn Dung Đường đã gọi ra, thuận miệng đọc tên mấy món ăn báo cho tiểu nhị nghe, đảo mắt cười nói với Mộc Cảnh Tự: "Vậy được thôi, đoan ngọ năm nay lúc ta đi lễ thầy sẽ cầu xin thầy hứa gả học huynh cho ta.”
Túc Hoài Cảnh vốn vẫn bất động, nhưng khi nghe được những lời này, hắn vô thức ngước mắt nhìn về phía hai người ngồi đối diện.
Dung Đường không kìm được tức giận nói: "Đừng nghe hắn nói bậy, cô nương của nửa tòa Phong Nguyệt lâu đều là tri kỷ hường phấn của hắn, hắn có thể thành thân mới là lạ ấy.”
Túc Hoài Cảnh nhướng mày, còn chưa kịp nói chuyện, Kha Hồng Tuyết đã cười hỏi: "Thế tử gia đã hỏi thăm hạ quan sao?”
Dung Đường âm thầm lườm hắn một cái, trong lòng nói ta còn phải hỏi thăm ấy hả? Ta lần đầu tiên tới Phong Nguyệt lâu chẳng phải do ngài đây lôi kéo ta sao?
Gọi sáu cô nương ngồi ở bên cạnh hát khúc khiêu vũ đánh mã điếu, tiếng cười nói vui vẻ rất náo nhiệt, bắt được tay ai cũng phải hỏi một câu có người trong lòng chưa, có muốn theo hắn về Kha phủ hay không.
Nếu không phải Kha thái phó đức cao vọng trọng gia giáo nghiêm khắc, có trời mới biết Hoàng thành bây giờ sẽ có bao cháu chắt của Kha gia.
Ngoài miệng y lại nói: "Kha thiếu phó phong lưu khắp hoàng đô, danh môn quý nữ nửa tòa thành đều ngóng trông có thể vào cửa Kha gia, cho dù không hỏi thăm cũng có nghe thấy.”
Kha Hồng Tuyết cười đến thoải mái, tầm mắt đảo qua người Dung Đường và Túc Hoài Cảnh, sau đó quay đầu lại thuận tay bóc hạt dưa cho Mộc Cảnh Tự.
Dung Đường nhìn dáng vẻ bọn họ như vậy, bỗng có chút hoảng hốt. Y nhớ rõ hai đời trước Mộc Cảnh Tự chết rất sớm, sức khoẻ của người này hình như còn kém hơn cả y, công vụ của Đại Lý Tự bận rộn, ngày ngày ăn khuya, chưa kể y còn làm phụ tá cho một Thịnh Thừa Lệ vô cùng cẩn trọng. Cả hai lần Mộc Cảnh Tự đều chết vào mùa đông, mà sau khi y chết, Kha Hồng Tuyết cũng mất tăm mất tích.
Nhưng bây giờ nhìn lại, y cảm thấy tuy Mộc Cảnh Tự trắng trẻo lạnh lùng, nhưng tình trạng sức khoẻ không tới mức phải chết.
Dung Đường không hiểu, trong đầu lại hiện lên một câu vừa mới nghe ở dưới lầu.
"Ta vì tiểu đồ đệ của ngươi mà thiếu chút nữa bị hổ cắn chết."
Cho nên nói, Mộc Cảnh Tự đã gia nhập vào trận doanh của nam chính hay sao?
Dung Đường đang suy nghĩ nên làm sao để không bị nghi ngờ thì có người nhấc tay y ra khỏi bàn.
Túc Hoài Cảnh lấy khăn nhúng nước nóng, cúi đầu chậm rãi lau từng ngón tay cho y, cảm giác ấm áp lướt qua các đốt ngón tay, Dung Đường chớp chớp mắt, đang định nói cảm ơn.
Túc Hoài Cảnh lại cười cười, dường như lơ đãng nhẹ giọng nói: "Dường như ba tháng này Đường Đường nghe nhìn được rất nhiều chuyện mới mẻ.”
Dung Đường sửng sốt một lát, sau đó cảm thấy ớn lạnh, trong lòng kinh hãi, trên cổ tay bất giác nổi da gà, chẳng mấy chốc đã bị Túc Hoài Cảnh dùng khăn ấm ấn xuống.
Y im lặng một hồi rồi nói: "Có thể là bởi vì ta thật ra là một tiểu thiên tài chăng?”
Bởi vì quá thông minh, cho dù có ngốc chín năm, sau khi bình phục vẫn có thể xuất khẩu thành thơ, còn có thể biết được mạng lưới quan hệ của các gia tộc trong kinh, cũng có điểm ra tạp chí hồng nhan tri kỷ khắp kinh thành của Kha Hồng Tuyết sau khi nhìn thấy hắn.
Biết nhiều quá thì phức tạp, ngay cả người hoàn toàn bình thường cũng khó làm được, huống chi Dung Đường ngốc nhiều năm như vậy, cho dù tin tức truyền vào trong lỗ tai y thì cũng rất khó phân loại mà tiêu hóa.
Càng miễn bàn tới chuyện hiện giờ Túc Hoài Cảnh đang ở cạnh y, rất rõ ràng con đường tin tức của Đường Hoa viện về ngoại giới thực chất chính là hai cái miệng Song Phúc Song Thọ, Dung Đường gần như không thể biết bọn họ chưa nói cái gì.
Dung Đường không cảm thấy kinh ngạc chuyện Túc Hoài Cảnh sẽ nghi ngờ, chỉ là lần đầu tiên khổ não vì trình độ nhạy bén của con trai.
Một đêm nghi ngờ y ba lần... Dung Đường muốn chết đi cho xong.
Sớm biết vậy lúc dậy nên xem hoàng lịch, căn bản hôm nay không nên ra khỏi cửa Đường Hoa viện!
Dung Đường cau mày, vẻ mặt nghẹn khuất nhìn Túc Hoài Cảnh, trong mắt y không có bao nhiêu hoảng hốt, ngược lại một chút oán giận không dễ phát hiện bị Túc Hoài Cảnh bắt được.
Hắn cười cười, buông tay Dung Đường ra, cũng không biết tin hay không, giọng điệu tương đối nhẹ nhàng, vô cùng tự nhiên trấn an: "Ừ, đương nhiên Đường Đường ca ca là thiên tài.”
Dung Đường: "..." Hình như hắn vẫn không tin!
Lúc nồi lẩu được mang lên, Dung Đường dứt khoát không nói câu nào. Mà Túc Hoài Cảnh thật sự đã làm như lúc đầu nói, món nào cũng nhúng qua nước trong một lần mới cho Dung Đường ăn, Kha Hồng Tuyết thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng thậm chí cười ngã xuống ghế, hỏi: "Học huynh, ta có thể làm giống vậy được không?”
Mộc Cảnh Tự quăng qua một ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn, Kha Hồng Tuyết phẫn nộ ngậm miệng, rốt cuộc không làm được trình độ như Túc Hoài Cảnh, có thể là do sợ bị Thiếu Khanh Đại Lý Tự gi ết chết.
Dung Đường tuân thủ nguyên tắc "ít nói ít sai", từ đầu tới cuối chỉ an tĩnh ăn lẩu, Mộc Cảnh Tự cũng không nói gì, đến cuối cùng người làm quen với nhau lại là Kha Hồng Tuyết và Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường liếc mắt nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, nhìn thấy sự hứng thú trong mắt hắn, biết bữa tối ghép bàn này cũng hoàn toàn không phải là do ý muốn của y.
Túc Hoài Cảnh cũng có hứng thú.
Dung Đường đoán có lẽ Túc Hoài Cảnh có cũng đang thắc mắc cùng một điều với y.
Chuyện hiệp sĩ hiến hổ ở núi Nguyên Mông Sơn đã trở thành chủ đề gây xôn xao của Đại Ngu, dân gian thậm chí còn cải biên không ít bản thoại, cũng có danh gia vẽ tranh, thiên hạ đều biết trong hoàng cung hiện nay đang nuôi một con bạch hổ.
Mà Kha Hồng Tuyết nói, vì cứu Thịnh Thừa Lệ mà hắn suýt nữa bị hổ cắn chết.
Cả đời này Dung Đường vốn chỉ muốn làm người ngoài cuộc, nhưng xem ra y không thể hoàn toàn là người ngoài cuộc được. Y ăn được nửa no, uống sữa dê tươi từng ngụm nhỏ, nghe Túc Hoài Cảnh và Kha Hồng Tuyết hai người ngươi một lời ta một câu thăm dò lẫn nhau, cảm thấy hơi thiếu hiệu suất, dứt khoát nhìn Kha Hồng Tuyết qua làn khói, hỏi: "Con hổ trắng kia lớn lắm hả?”
Kha Hồng Tuyết dừng lại, ánh mắt từ trên người Túc Hoài Cảnh chuyển sang mặt Dung Đường, nở nụ cười, giống như hù dọa y: "Lớn lắm nha, thân cao bảy thước sáu tấc, dài chín thước, mập mạp cường tráng, với cái dáng người này của thế tử gia mà đi tới trước mặt nó là bị nó ăn sạch trong một lần luôn đấy.”
Dung Đường biết tính của hắn, cũng không cảm thấy lời này mạo phạm, thần sắc Túc Hoài Cảnh lại đột nhiên lạnh xuống, trầm giọng nói: "Xem ra Kha thiếu phó nhất định có chỗ hơn người, mới có thể thoát khỏi miệng cọp.”
Kha Hồng Tuyết cười, nửa thật nửa giả nói: "Cũng không phải hơn người.”
Dung Đường chờ hắn nói câu tiếp theo rất lâu nhưng không đợi được, hết cách đành phải chủ động hỏi: "Nghe nói Kha thiếu phó bỏ võ theo văn?"
Vẻ mặt Kha Hồng Tuyết hơi lộ vẻ kinh ngạc, lại càng có hứng thú, hất cằm nhìn Dung Đường: "Chẳng lẽ thế tử gia có hứng thú với tại hạ đấy à?"
Ánh mắt hắn mập mờ dạo qua Túc Hoài Cảnh và Dung Đường một vòng, lưu loát nói với Dung Đường: "Lời nói không bằng hành động, ta có bao phòng ở Phong Nguyệt lâu, nếu Thế tử gia không ngại tồi tàn, ăn khuya xong theo ta vào trong lầu nghe nhạc chứ?”
Mặt Túc Hoài Cảnh đen đến mức có thể xuyên thủng cả đáy nồi, Dung Đường trừng Kha Hồng Tuyết một cái, quả thực muốn khâu lại cái miệng toàn nói mấy lời tầm bậy tầm bạ của hắn lại.
Sau một lúc chậm lại, y ngoài cười nhưng trong không cười, chuyển hướng sang Mộc Cảnh Tự: "Mộc đại nhân, luật lệnh của Đại Ngu, mệnh quan triều đình công khai chơi gái phải chịu tội gì?"
Đại Ngu quản lý rất lỏng lẻo đối với chuyện quan viên chơi gái, có thể bởi vì lên tới thiên tử, xuống tới bình dân bách tính, người lưu luyến Hoa Lâu thật sự nhiều không đếm xuể, nếu là không có ý tố cáo, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài cũng sẽ không chủ động đi quản quan viên chơi gái.
Nhưng luật pháp rốt cuộc ở đó, Mộc Cảnh Tự lành lạnh nói: "Gậy ba mươi, phạt bổng lộc nửa năm.”
Hình phạt này nói nhẹ không nhẹ, nói nặng nhưng cũng không nặng, Dung Đường gật gật đầu, nói với Kha Hồng Tuyết: "Đã như thế, không bằng Kha đại nhân tới Đại Lý tự lĩnh phạt trước rồi hẹn ta đi Phong Nguyệt lâu sau được không? Bản thế tử không làm chuyện vô liêm sỉ xúi giục mệnh quan triều đình.”
Hiện tại Kha Hồng Tuyết nào có tâm tình trả lời y, vội vàng xin tha trước mặt Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, học huynh tốt, ta nói đùa thôi, ta tới Phong Nguyệt lâu thật sự chỉ để nghe khúc, tới nay ta vẫn là trai tơ, thật đấy, không tin huynh kiểm tra xem!”
Mộc Cảnh Tự lườm hắn một cái, Dung Đường vui vẻ, hì hì vươn đũa gắp một miếng thịt bò vào trong nồi lẩu cay, vừa định đưa vào trong bát của mình, thì nhạy bén nhận ra một ánh mắt, cổ tay run lên, đổi hướng ngoan ngoãn đưa vào trong bát Túc Hoài Cảnh: "Gắp cho ngươi, ngươi ăn ngươi ăn.”
Túc Hoài Cảnh lạnh giọng hỏi: "Đường Đường muốn tới Hoa Lâu sao?”
Dung Đường sửng sốt, giọng nói càng ngoan hơn: "Không đâu, ta đùa hắn thôi.”
Túc Hoài Cảnh nặng nề nhìn y một cái, đưa tay lấy đi đôi đũa dính đầy dầu cay trong tay Dung Đường, đưa cho y một đôi mới, sau đó cúi đầu ăn miếng thịt bò Dung Đường gắp cho hắn.
Vẻ mặt Dung Đường đau khổ, nhìn đôi đũa mới trong tay mà rầu rĩ, Kha Hồng Tuyết vui muốn chết, mở miệng nói: "Xem ra thế tử gia cũng bị vợ quản nghiêm.”
Dung Đường trừng hắn: "Ăn của ngươi đi.”
Kha Hồng Tuyết hơi kinh ngạc với thái độ của y, nhướng mày, từ xa nâng ly rượu cho Dung Đường, Dung Đường lại ôm sữa dê uống.
Trong lúc uống y nhận ra mình chưa hỏi ra được câu nào, cũng không phải là hiệu suất của Túc Hoài Cảnh thấp, mà là vị Thám Hoa Lang trông thì vô tri, trên thực tế thì không có phòng tuyến nào có thể xuyên thủng, vất vả lắm mới chạm tới biên giới, lại sẽ bị hắn nói chêm chọc cười dẫn tới nơi khác, khiến cho người ta không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trước kia bọn họ ở cùng một trận doanh, Dung Đường chỉ cảm thấy người này khó chơi, nhưng y lại có lòng tin, hắn có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, hiện tại hai người đối mặt nhau, y lại có chút lo lắng.
Hệ thống hỏi: 【 Ký chủ, cậu đang nghĩ gì đó? 】
Dung Đường: "Ta đang tự hỏi tính khả thi của việc kéo hai người bọn họ đến bên Túc Hoài Cảnh là bao nhiêu.”
Hệ thống trầm mặc một hồi, Dung Đường nhớ tới lập trường của nó, vội vàng bổ sung: "Ta nghĩ vớ vẩn thôi, mi đừng cho là thật.”
Hiển nhiên hệ thống cho là thật, nó tìm tòi một phen, đưa ra kết luận: [Tính khả thi không lớn.]
Dung Đường vốn mừng rỡ vì được cưng, sau đó mới sâu kín nói: "Mi cũng biết.”
Bất kể nguyên văn hay là trải qua mấy đời cùng y, Dung Đường vẫn luôn không biết tại sao Mộc Cảnh Tự lại chọn phụ tá nam chính trong số nhiều hoàng tử như vậy, nếu thật sự muốn tìm ra lý do, y nghiêng về chỉ dẫn của thiên đạo và sắp xếp của tuyến thế giới hơn.
Phải có người đứng sau Thịnh Thừa Lệ, phải có mưu sĩ túc trí đa mưu nguyện ý sống chết vì gã, một Dung Đường không đủ, cho nên Mộc Cảnh Tự tới, nhân tiện còn kéo theo Kha Hồng Tuyết.
Nếu như còn có nguyên nhân khác không ai biết, Dung Đường thật sự nghĩ không ra.
Nhưng cứ như vậy thì y không thể kéo Mộc Cảnh Tự về phe Túc Hoài Cảnh. Mộc Cảnh Tự không tới, đương nhiên Kha Hồng Tuyết cũng sẽ không tới, như vậy Kha Thái Phó chính là một trong những chỗ dựa lớn nhất của Thịnh Thừa Lệ tiền kỳ.
Kha thái phó là nguyên lão ba triều, còn là thầy của hai đời đế vương, ở trong triều địa vị không thể nói là không nặng, có hắn hộ tống Thịnh Thừa Lệ, nam chính tự nhiên sẽ có ưu thế hơn những hoàng tử khác.
Dung Đường nghĩ tới đây không nhịn được, lại một lần nữa quay đầu tinh tế đánh giá Túc Hoài Cảnh.
Thịnh Thừa Lệ là đứa con của thiên đạo, trên đời này hết thảy ưu ái không ngờ đều được ban cho gã, gã sinh ra thậm chí còn khiến cho thiên tượng dị biến. Cho nên tại sao Thịnh Thừa Lệ nắm được quân át chủ bài lại chật vật bại bởi Túc Hoài Cảnh như vậy?
Y nhìn đến xuất thần, Túc Hoài Cảnh mặc y nhìn chằm chằm một hồi, nụ cười trên môi càng đậm, trong mắt là cảm xúc ôn hòa, một lúc lâu mới quay lại nhẹ giọng hỏi: "Ăn no chưa?”
Dung Đường gật đầu: "No rồi.”
Túc Hoài Cảnh đứng dậy, lấy áo khoác và bếp sưởi tay cho Dung Đường, ý bảo y đứng lên, cài áo khoác rồi nhét lò sưởi vào lòng y: "Chúng ta đi thôi.”
Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự còn ở trong nhã gian, thấy thế chỉ đứng dậy chào tạm biệt, cũng không đi theo.
Vốn là bèo nước gặp nhau, bốn người ngồi đây cộng lại phải có cả ngàn nội tâm ẩn giấu, chẳng ai phải làm ra cái dáng vẻ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Xe ngựa vương phủ dừng ở góc đường, Túc Hoài Cảnh không dẫn Dung Đường đi lên ngay mà tản bộ cùng y, Song Phúc bèn đánh xe ngựa chậm rãi đi theo phía sau bọn họ.
Trăng lên giữa trời, mười dặm đường Thủy Lăng dần dần yên tĩnh, sự phồn hoa cũng giảm dần, khắp nơi là thiếu niên công tử say rượu đi xe ngựa trở về nhà.
Dung Đường thong thả đi dọc theo phố dài, gió ven bờ lay động cành liễu, lại lay động tóc y.
Tiết trời mùa xuân vừa phải, thân thể gầy gò của Dung Đường về đêm cũng không cảm thấy quá lạnh, huống chi chiếc bếp sưởi vẫn đang tỏa hơi ấm trong lòng y.
Trong lòng y cảm thấy rất thoải mái, sau khi đi được một đoạn, Túc Hoài Cảnh thờ ơ hỏi: "Đường Đường muốn kết giao bằng hữu với bọn họ sao?”
"Bọn họ" đương nhiên là Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự, Dung Đường dừng một lát, quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt Túc Hoài Cảnh, cũng không nhìn ra có bao nhiêu bất mãn hay tức giận.
Vì thế y suy nghĩ rồi gật đầu: "Ừ.”
Ý cười Túc Hoài Cảnh trong trẻo: "Vì sao?”
Dung Đường do dự, thật ra có rất nhiều lý do, làm đồng nghiệp hai đời, y cảm thấy hai người kia rất thú vị, không muốn họ có kết cục như trước. Không thích Thịnh Thừa Lệ, cho nên cũng không muốn bên cạnh gã có trợ lực lợi hại như vậy. Hai người bọn họ quá thông minh, nếu như đứng đối lập với Túc Hoài Cảnh, con đường báo thù của hắn sẽ có rất nhiều ngăn trở…
Nhưng nói cho cùng, Dung Đường lại nghĩ đến một chuyện khác.
Bước chân y ngừng lại, yên lặng nhìn Túc Hoài Cảnh, trầm mặc rất lâu.
Túc Hoài Cảnh cũng không vội, đứng ở bên bờ sông hóng gió, chờ y mở miệng.
Rất lâu sau Dung Đường mới nói: "Vì ngươi.”
“Ta? "Túc Hoài Cảnh kinh ngạc.
Dung Đường gật đầu, Túc Hoài Cảnh cười nói: "Ta có thể hỏi nguyên nhân không?”
Nguyên nhân đại khái chính là Dung Đường đột nhiên nhớ tới, đời trước Mộc Cảnh Tự chết vào một đêm đông, Kha Hồng Tuyết xử lý xong hậu sự cho y thì một mình tới Ngự Sử đài.
Ngày hôm sau Kha Hồng Tuyết mất tích, đêm ngày thứ ba, Túc Hoài Cảnh gõ cửa nhà Dung Đường, cười hỏi y: "Thế tử gia, uống rượu không?"
Rõ ràng hắn đang cười nhưng Dung Đường chỉ cảm thấy hắn rất buồn bã......
Đêm đó Túc Hoài Cảnh không say, nhưng Dung Đường say, trong hoảng hốt nghe thấy hắn hỏi mình một vấn đề, sau đó bất kể thế nào cũng không nghĩ ra được.
Mà nay Túc Hoài Cảnh đứng ở bờ sông Kim Phấn mỉm cười với Dung Đường, trong mắt lại là ý cười chân thật, cùng lắm là có vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Dung Đường lắc đầu: "Không thể." Bởi vì ta cũng không biết.
Túc Hoài Cảnh hiển nhiên càng kinh ngạc hơn, thoáng ngẩn ra sau lại nói: "Ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Ừ.”
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Chứng bệnh ngốc nghếch của ngươi bình phục lại khi nào?”
Dung Đường nghe vậy ngẩn ra, phản ứng đầu tiên trong lòng là: Quả nhiên hắn không tin!
Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy như vậy cũng tốt, có ngờ vực vô căn cứ sẽ lập tức hỏi ra miệng, mặc kệ đáp án là thật hay giả, có phải hắn muốn hay không, dù sao vẫn tốt hơn là giấu ở trong lòng nhiều lần ngờ vực.
Vì thế Dung Đường suy nghĩ một hồi, đáp: "Nói với bên ngoài là ba tháng trước.”
Ý cười Túc Hoài Cảnh càng sâu hơn, hắn bước tới gần một bước, nương theo ánh trăng và đèn sông nhìn về phía Dung Đường, giọng điệu chậm rãi: " Đối với bên trong thì sao?”
Dung Đường ngước mắt, do dự một lát, nhếch khóe môi, thản nhiên cười nói: "Bên trong thì chưa từng ngốc.”
Ánh trăng lành lạnh, Dung Đường chú ý tới trong mắt Túc Hoài Cảnh đột nhiên sáng lên, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Đường hồi lâu, sau đó nở nụ cười: "Được, ta cho bọn họ kết giao bằng hữu với ngươi.”
……
Đường Đường ngươi xem, chẳng phải ngươi rất giỏi dỗ ta sao?
Ngươi phải sống lâu trăm tuổi, những thứ khác cứ việc đưa ra yêu cầu với ta là được rồi.
Bồ Tát nhỏ của ta.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng ngừa mọi người đọc không hiểu, nhỏ giọng giải thích một chút vì sao Đường Đường nói xong y không ngốc, Hoài Cảnh liền cảm thấy mình được dỗ tốt. Bởi vì thứ hiện tại Hoài Cảnhlo lắng nhất chính là cơ thể Đường Đường, Đường Đường thuộc về loại suy nhược bẩm sinh+các loại bệnh sau này+ bệnh não các loại nặng nề debuff tập thể, nếu như y chưa từng bị bệnh não, Hoài Cảnh sẽ không cần phải lo lắng sau này y bị tái phát, hoặc là thần kinh não bị áp bức ảnh hưởng tới cơ thể, đồng nghĩa với việc khó khăn trong việc điều trị sẽ giảm đi đáng kể. Nhưng độc giả của tôi rất thông minh, chắc chắn sẽ hiểu! Đọc khum hiểu đều là do Cầu Cầu không viết rõ ràng! Pằng pằng pằng pằng!