Diệp Thư Vân nhẹ giương mắt, liếc nhìn Nhan Dĩ Hằng một cái.
Phố xá đông nghẹt người đến người đi, gió đêm phất tới, hương son phấn nhàn nhạt khuyến tán cùng ánh sáng chớp tắt đầu đường cuối ngõ, lặng yên mà xâm nhập vào hơi thở, lười nhác thổi qua mỗi một phân mỗi một tấc trên người nàng, khiến nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Nhan Dĩ Hằng cười bướng bỉnh, hắn lặp lại nói: "Bởi vì ta thích ngươi."
Hắn biết rõ lời này không ổn, nói ra nhất định sẽ làm Diệp Thư Vân hiểu lầm, nhưng đột nhiên hắn có chút muốn chọc ghẹo nàng, cũng tò mò không biết phản ứng của nàng sau khi nghe được lời này sẽ như thế nào, bất quá hắn nghĩ nàng nhất định sẽ trốn rất xa hắn.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, Diệp Thư Vân sợ tới mức vội vàng muốn bỏ chạy như trốn ôn thần. Nhưng nhìn thấy bộ dáng đơn thuần không đứng đắn của Nhan Dĩ Hằng, nàng nhìn ra được lời này của hắn không phải thật tình, cho nên không để ở trong lòng, chẳng qua nàng chướng mắt bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn.
Nhan Dĩ Hằng ai ô ô hai tiếng: "Biết ngươi đã gả cho người khác, nhưng ngươi cũng thật là quá cẩn thận nha, nói một câu vui đùa cũng phản ứng lớn đến như vậy sao? Còn nữa, nếu hắn không hiểu chuyện, chọc ngươi tức giận, ngươi còn đối xử thực lòng với hắn làm chi? Ngươi không cảm thấy mất công sao?"
Diệp Thư Vân liếc mắt ngó Nhan Dĩ Hằng một cái, khinh thường nói: "Ăn nói bậy ba. Chuyện nhà người khác cần gì ngươi quản? Ngươi càng dây dưa, ta càng tin ngươi thích ta thật."
Diệp Thư Vân xoay người về hướng ngược lại mà đi, Nhan Dĩ Hằng sốt ruột chạy hai bước đuổi theo Diệp Thư Vân, hắn giải thích nói: "Thật là, trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Ta chẳng lẽ là loại người không biết xấu hổ như vậy? Đừng nói ngươi hiện tại đã gả cho người, cho d ngươi chưa có gả chồng, chỉ cần ngươi không cho phép, ta tuyệt đối sẽ không đánh chút chủ ý gì lên ngươi. Ta tất nhiên không giống ngươi, cả ngày cân nhắc làm sao để hủy đi nhân duyên của người khác." Hắn dừng một chút, lại nói: "Đừng nghe người bên ngoài nói bừa về ta, những lời kia đều là giả, không thể tin. Ta là người làm việc có chừng mực. Ta nói thích ngươi, ý là thấy ngươi thuận mắt, muốn cùng ngươi kết làm bằng hữu."
"Nhưng thật không khéo, ta không có ý tưởng này, cáo từ."
Nhan Dĩ Hằng chả thèm quan tâm lời cự tuyệt của Diệp Thư Vân, mạnh mẽ đẩy nàng đi phía trước, hắn nói: "Hôm nay ta chỉ có một mình cũng nhàm chán, khó khăn lắm mớ gặp được một người sống, dù sao hôm nay ngươi cũng khó chịu, đi dạo một vòng, ta giúp ngươi làm bạn giải buồn."
Diệp Thư Vân tránh không thoát, liền không tình nguyện mà bị Nhan Dĩ Hằng đẩy đến sạp đoán đố đèn trước mặt, vốn tưởng rằng hắn sẽ ngừng ở nơi này, nào ngờ, tròng mắt hắn cũng không chuyển một chút đã đẩy nàng tiếp tục đi phía trước.
Diệp Thư Vân nói: "Đi chỗ nào đấy? Không đoán đố đèn sao?"
Nhan Dĩ Hằng lúc này mới bố thí cho những sạp đố đèn kia một cái ánh mắt, hắn nói: "Có cái gì vui đâu mà đoán, ta mang ngươi đi chơi chỗ khác vui hơn."
Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Đi rước đèn mà không đoán đố đèn thì còn dạo cái gì?"
"Ai nói đi rước đèn nhất định phải đoán đố đèn?"
Câu hỏi này của Diệp Thư Vân, quả thật không có người nói đi rước đèn nhất định phải đoán đố đèn.
Nhan Dĩ Hằng mang Diệp Thư Vân đến ở một sạp bán mặt tằm, kêu hai chén rồi kiếm chỗ gọi Diệp Thư Vân ngồi xuống.
Liếc mắt một cái, nồi hơi không ngừng bốc ra khí nóng, đèn lồng trước mắt đều bị này đó từng hơi nước một vòng lại một vòng mờ mịt vây quanh, cùng với âm thanh chưởng quầy liên tục thét to bên tai, phảng phất như một ảo cảnh dị thế.
Chỉ chốc lát sau, người phục vụ mang hai chén mặt tằm nóng hôi hổi đặt ở trước mặt hai người. Nước canh màu trắng ngà bao quanh mấy viên mặt tằm tròn vo, phía trên còn rắc vụn đậu phộng cùng hạt mè, nhìn vô cùng ngon miệng.
Nhan Dĩ Hằng đưa cái muỗng qua nói: "Đã là tết Thượng Nguyên, nếu không ăn mì tằm sẽ không tốt. Ta nói trước, mặc kệ ngươi vừa rồi đã ăn qua chưa, chén này ngươi cũng phải bồi ta ăn."
Mới vừa rồi nàng cùng Mạnh Vân Trạch giận dỗi, cơm cũng không ăn, chạy ra ngoài lang thang đi dạo lâu như vậy, bụng sớm đói đến mức thầm thì kêu liên tục.
Diệp Thư Vân không nói gì, nhận lấy cái muỗng liền múc một miếng mặt tằm đưa vào trong miệng, nước canh vừa ngọt thanh lại không ngấy, mặt tằm mềm mại, một ngụm cắn xuống, mùi hương của đậu phộng và hạt mè liền tản ra ở trong miệng, thực sự mỹ vị.
Xem nàng ăn đến say mê như vậy, Nhan Dĩ Hằng cũng cảm thấy cao hứng, hắn nói: "Ăn ngon không?"
Diệp Thư Vân không rên một tiếng.
Nhan Dĩ Hằng ăn một muỗng lớn liền vui rạo rực nói: "Ta nói cho ngươi biết, mặt tằm nhà này là tuyệt nhất, vừa thơm vừa ngọt dịu. Trên phố này không có nhà nào so bằng nhà hắn, tết Thượng Nguyên mỗi năm ta đều phải chạy đến nơi này ăn một chén."
Diệp Thư Vân kinh ngạc nói: "Cố ý chạy đến đây tới ăn? Nhà ngươi không làm cái này à?"
Nhan Dĩ Hằng đáp: "Trong nhà không làm ra hương vị như chỗ này."
"Miệng của ngươi thật là biết chọn."
Nhan Dĩ Hằng cười, hắn nói: "Ta xem như đây là ngươi khen ta."
Nhan Dĩ Hằng thích ăn mặt tằm nhà này, ăn liền hai chén mới dừng lại. Diệp Thư Vân tuy rằng cũng thích ăn, nhưng hôm nay không muốn ăn lắm, sớm ăn xong phần mình rồi ngồi một chỗ chờ Nhan Dĩ Hằng.
Nàng thấy Nhan Dĩ Hằng ăn liền hai chén, thuận miệng nói: "Xem ra ngươi thật sự thích mặt tằm nhà này. Nhưng thứ này ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, không dễ tiêu hóa đâu."
Nhan Dĩ Hằng hướng Diệp Thư Vân chớp chớp mắt trái nói: "Quan tâm ta sao? Không có việc gì, dạ dày của ta rất khoẻ. Nhưng ngươi cũng quá dễ bị thu mua, mới vừa rồi thái độ còn lạnh như băng đối với ta, hiện tại mới ăn một chén mì tằm đã biết quan tâm người khác rồi?"
Diệp Thư Vân không đáp hắn, cầm bạc đưa cho chủ quán liền quay đầu lại hướng Nhan Dĩ Hằng nói: "Đi thôi, còn muốn đi chỗ nào nữa?"
Nhan Dĩ Hằng mặt mày hớn hở, hắn nói: "Ai kêu ngươi trả tiền? Thật là làm ta mất mặt mà."
Diệp Thư Vân không tiếp hắn, chỉ nói: "Có đi hay không? Không đi thì ta đi."
Nhan Dĩ Hằng vội vàng đuổi theo Diệp Thư Vân, bất động thanh sắc chạy đến phía trước nàng, dẫn nàng đi.
Đèn cờ treo cao, một đường đi dài về phía trước đã có hết đợt này đến đợt khác pháo hoa dày đặc, chợ đêm phồn hoa, dần dần làm người không tự chủ được dung nhập vào trong, đến nỗi quên mất chính mình.
Nhan Dĩ Hằng dẫn Diệp Thư Vân tới một võ quán, cho nàng bắn tên để xả giận.
Diệp Thư Vân không nhịn được mà bật cười nói: "Ngươi nói mang ta giải buồn chính là tới chỗ này?"
Nhan Dĩ Hằng nói: "Ngươi nghẹn hỏa khí cả đêm dù sao cũng phải tìm một chỗ phát tiết ra đúng không? Cũng không thể kêu ta trơ mắt nhìn ngươi đem chính mình nghẹn đến hỏng được." Nhan Dĩ Hằng nhìn chằm chằm những tấm bia chỉnh tề nói: "Ta cảm thấy bắn tên rất là hả giận."
Lúc trước hắn phái người đi hỏi thăm về Diệp Thư Vân, người ta nói nữ nhi của Diệp Hữu Thành tuy rằng không thông võ, nhưng lại tinh thông bắn tên, khi đó hắn liền muốn tìm Diệp Thư Vân tỷ thí, muốn xem nàng lợi hại thế nào, đáng tiếc vẫn luôn không tìm được cơ hội. Hôm nay vừa vặn có cơ hội, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhan Dĩ Hằng đưa một cây cung tiễn qua nói: "Vừa lúc hai ta tỷ thí một phen."
"Ta thấy ngươi giúp ta hả giận là giả, còn tìm ta tỷ thí mới là thật." Diệp Thư Vân không nhận lấy đồ Nhan Dĩ Hằng đưa qua: "Hôm nay ta không muốn bắn tên. Đi dạo một đường dài như vậy, lại được ăn mặt tằm ngon, ta đã sắp hết giận rồi."
Dứt lời, Diệp Thư Vân tự mình bước ra khỏi võ quán.
Từ bên ngài võ quán rẽ phải sẽ đến một cái suối nước. Hôm nay là ngày hội thượng nguyên, bên cạnh suối nước kia có rất nhiều người vây quanh thả hoa đăng, có nam có nữ, có già có trẻ, rộn ràng nhốn nháo, vây quanh suối đến mức chật như nêm cối.
Nhan Dĩ Hằng từ võ quán ra tới, thấy Diệp Thư Vân nhìn hoa đăng phát ngốc liền hỏi nàng: "Muốn đi thả hoa đăng sao?"
Diệp Thư Vân lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Không thả."
Nhan Dĩ Hằng liền nói: "Ta cũng thấy việc thả hoa đăng này thật vô cùng không thú vị, không hiểu những người này lại cao hứng để làm cái gì."
Thả hoa đăng vừa nhàm chán lại lãng phí thời gian, cho nên hắn luôn luôn không hiểu chuyện này tại sao lại náo nhiệt như vậy, bất quá trước đây hắn cùng mấy cô nương khác đi hội, các nàng đều vô cùng thích thả, vì nụ cười của giai nhân, hắn không thể không phối hợp một chút, cho nên lúc này mới mở miệng hỏi nàng.
Diệp Thư Vân bất mãn nói: "Nghe những lời của ngươi, cho dù ta muốn thả hoa đăng cũng bị ngươi đánh trở về, không dám nói mình muốn thả."
Nhan Dĩ Hằng vội nói: "Đừng giận. Ngươi muốn thả thì thả, ta chỉ là thuận miệng nói mấy câu, ngươi cứ xem như gió thoảng bên tai, thổi qua liền quên đi."
Diệp Thư Vân nói: "Bỏ đi, ta không muốn thả hoa đăng. Thời gian không còn sớm, nên trở về thôi."
Hôm qua mẫu thân tặng cho nàng hai ngọn hoa đăng, vốn tính toán kỹ càng, nghĩ hôm nay cùng đi thả đèn với Mạnh Vân Trạch, nào ngờ hôm qua vẫn còn tốt, hôm nay đã đột nhiên biến thành bộ dạng rối loạn thế này.
Hai ngọn đèn kia sợ sẽ bị bỏ phí ở trong phủ.
Ai ngờ nàng xoay người một cái liền thấy Mạnh Vân Trạch lẳng lặng đứng ở góc đường, không chớp mắt mà nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, nàng không thể nói là cao hứng, nhưng cũng không khổ sở, chỉ cảm thấy đầy bụng ủy khuất như hồng thủy phun trào, che trời lấp đất mà đến, bao phủ từng góc trên người nàng, suýt nữa làm nàng thở không nổi.
Nhan Dĩ Hằng thấy Mạnh Vân Trạch liền yên lặng xoay người rời đi. Chuyện giữa phu thê bọn họ tự nhiên để tự bọn họ giải quyết, một người ngoài như hắn thật không thể xen miệng, cũng không quản được.
Mạnh Vân Trạch chậm rãi đi hai bước, sau đó bỗng nhiên bước nhanh hơn đi tới.
Bước chân của hắn có chút loạn, làm lòng nàng cũng rối loạn theo.
Mới đầu hắn vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, nàng còn cảm thấy ủy khuất, sau đó hắn lại bước đi vội vàng như vậy, nàng vừa vui vẻ lại vừa tức giận, vui vì hắn để ý nàng, rõ ràng khoảng cách giữa hai người chỉ chừng mấy trượng, hắn lại như là sợ nàng chạy mất, đi thật nhanh đến; còn giận là bởi vì hắn không thể hiểu được mà cô phụ một mảnh tâm ý của nàng.
Nàng dù là ở đời này hay đời trước, trừ bỏ cha mẹ, chưa từng như vậy bị ai đối xử như vậy, nghĩ đến đó, hỏa khí của Diệp Thư Vân lập tức bị câu ra, nhanh chóng quay người đi.
Mạnh Vân Trạch vội chạy hai bước đuổi theo Diệp Thư Vân nói: "Còn định đi đâu nữa?"
Hắn đối diện với ánh mắt Diệp Thư Vân, lại thấy nước mắt nàng ngưng lại trên lông mi, bộ dáng chực chừ sắp khóc. Thấy nàng như thế, hắn càng hối hận cử chỉ thô lỗ mới vừa rồi của mình.
Luc nãy Diệp Thư Vân giận dữ chạy ra khỏi Mạnh phủ, đầu bếp nữ mới tới nghe thấy nàng bị ủy khuất, liền vội vàng chạy đến sảnh ngoài chịu đòn nhận tội.
Chuyện Mạnh Vân Trạch ghét trứng gà đỏ, mọi người trong phủ đều biết, cho nên ngần ấy năm nay sinh nhật của Mạnh Vân Trạch chưa bao giờ thấy có người nào dám bưng lên trứng gà đỏ. Thậm chí những trứng gà bình thường, hắn cũng không thích, cho nên mấy năm nay, trứng gà trong phủ là vật hiếm thấy.
Hôm nay đầu bếp nữ trong phủ bị bệnh, xin nghỉ một bữa, Mạnh phủ chỉ còn lại một đầu bếp nữ mới tới không lâu. Bà không biết duyên cớ cho nên Mạnh Vân Trạch cũng không nặng tay phạt bà, chỉ khấu trừ nửa tháng tiền công, nhưng năm đầu bếp nữ còn lại trong phủ đã không có dễ dàng như vậy, Mạnh Vân Trạch hạ lệnh khấu trừ một tháng tiền công của những người này.
Theo lời đầu bếp nữ mới tới kia nói, một đĩa trứng gà đó đều là Diệp Thư Vân đích thân làm. Mạnh Vân Trạch nghe vậy, càng cảm thấy áy náy, không nói hai lời liền đuổi theo nàng.
Chỉ là ai có thể nghĩ được Diệp Thư Vân chạy nhanh như vậy, nháy mắt đã không biết nàng đi hướng nào.
Cả một đêm này, Mạnh Vân Trạch đi qua đi lại khắp phố để tìm nàng, nhưng vẫn tìm không thấy Diệp Thư Vân, trong lúc hắn đang lo lắng như lửa đốt, lại lờ mờ nhìn thấy Diệp Thư Vân.
Mạnh Vân Trạch thành tâm thành ý nói: "Thực xin lỗi, ta không nên tức giận với ngươi."
Nàng thích Mạnh Vân Trạch, thích mặt hắn, thích thanh âm của hắn, thích sở hữu hắn, nhưng lúc này một chút nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Diệp Thư Vân tức giận quay lưng, không muốn nhìn hắn.
Mạnh Vân Trạch bị tính trẻ con của nàng chọc cười, vòng một vòng đối mặt với Diệp Thư Vân, lại nói một lần: "Thực xin lỗi, ngươi muốn đánh hay mắng ta đều được."
Diệp Thư Vân vẫn còn rất tức giận, quẹo phải một vòng, Mạnh Vân Trạch liền theo nàng đi qua một vòng, nhưng nàng vẫn không nhìn hắn, giận dỗi quay đầu nhìn về nơi khác.
Mạnh Vân Trạch cười, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt Diệp Thư Vân: "Thực xin lỗi, ta không biết những thứ đó là đích thân ngươi chuẩn bị."
Nghĩ đến nàng cực khổ đích thân vì hắn chuẩn bị trứng gà đỏ lại bị hắn ném đi, nàng càng cảm thấy một mảnh tâm ý của chính mình ném cho cẩu ăn, vô cùng ủy khuất, nước mắt phút chốc liền đảo quanh ở hốc mắt. Nàng hơi bĩu môi, nước mắt liền như lũ lụt phun tới.
Mạnh Vân Trạch luống cuống, đây là lần đầu hắn thấy con gái khóc, cũng là lần đầu chọc con gái khóc, hắn không biết nên làm gì cho phải, muốn khuyên nàng cũng không biết nên khuyên thế nào, trong cơn nóng vội, không đầu không đuôi bỗng nói: "Hôm nay là sinh nhật ta, không được khóc."