“Thầy Chu, chúng tôi đi đây. Tuấn Lãng, chào thầy đi.”
Nhóc Hách bĩu môi, lẩm bẩm nói hẹn gặp lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ xe bên mình lại.
Thầy Chu nhìn nhóc Hách giận dỗi, bỗng nở nụ cười.
“Ngài Hách đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Vừa dứt lời, con Audi đen trước mặt “vèo” một cái lao ra ngoài.
Một luồng khí thải phả thẳng vào mặt thầy Chu…
Thầy Chu bất đắc dĩ cười cười, đoạn xoay người đi về phía trạm xe buýt.
…
Gió lạnh thổi qua gương mặt điển trai của thầy Chu, thổi luôn cả tâm can anh.
Tám giờ hai mươi.
Nhớ! Sai! Giờ! Tuyến! Xe! Cuối! Rồi!
Thầy Chu cười thảm trong lòng một tiếng, sao trước đây anh không để ý cơ chứ, mấy tuyến xe của con đường này toàn tuyến sớm thôi!
Thầy Chu lại nhớ tới vừa nãy ngài Hách vô cùng nhiệt tình muốn chở anh về nhà, sau đó bị anh uyển chuyển từ chối.
Hầy.
Thầy Chu lôi điện thoại ra, định bụng bắt xe về nhà. Còn chưa kịp ấn xong mật khẩu điện thoại thì một con Audi đen “vèo” một cái phi tới, vô cùng chuẩn xác dừng trước mặt thầy Chu.
Thầy Chu: “…”
Nhìn ngài Hách biểu diễn trình độ lái lụa đỉnh cao kìa.
Ngài Hách hạ cửa sổ xe xuống nói: “Thầy Chu, không bắt được chuyến cuối à?”
Thầy Chu có chút lúng túng: “À, phải, trước đây không chú ý, giờ mới biết mấy tuyến xe của khu này hết sớm như vậy.”
Ngài Hách cười nói: “Trước đây tôi có đi xe buýt của đường này, giờ mới nhớ ra. Thầy Chu, thầy lên xe của tôi đi, bây giờ không còn xe buýt đâu.”
Thầy Chu lắc lắc điện thoại trong tay, cười trả lời: “Không cần làm phiền ngài Hách thế đâu, tôi gọi xe về là được.”
“Ấy, thời buổi này đón xe online nguy hiểm lắm, có nhiều người gặp chuyện lúc đón xe lắm, đặc biệt là thầy Chu đẹp như thế, chẳng phải là…”
“Ồ, vậy sao, thế tôi đón taxi vậy.”
“Xe taxi cũng không được, bây giờ giá taxi cũng đắt lắm. Trước kia là tính tiền theo lộ trình, bây giờ lại tính tiền theo phút đi, mà với tình hình giao thông hiện nay, tiền phí đi nửa giờ như bát nước đổ đi..”
Thầy Chu bất đắc dĩ nói: “Vậy ngồi xe của ngài Hách là an toàn nhất ư?”
Ngài Hách cười đến tít cả mắt, không nói không rằng mở chốt cửa ra.
Thầy Chu đi tới, đang định ngồi ở ghế sau, còn chưa kịp động vào tay nắm cửa đã thấy nhóc Hách đang ngồi cạnh bác, ba chân bốn cẳng chiếm dụng ghế sau, hai mắt còn căm tức nhìn thầy Chu, tư thế toát lên vẻ “Có ngon thầy ngồi cạnh em đi, em cắn đó”.
Thôi được rồi.
Cuối cùng thầy Chu vẫn mở cửa trên, ngồi vào ghế phó lái.
Dù rằng lúc tiến vào thầy Chu còn mang theo một luồng gió lạnh.
Nhưng sự hưng phấn trong lòng vẫn thiêu đốt hắn bay thẳng tới trời xanh.
Lại còn phi thẳng lên theo chiều xoắn ốc.