Lúc ngài Hách về đến nhà, Hách Tuấn Tú với Hách Tuấn Lãng đang ngồi chơi bài.
Hách Tuấn Tú nhìn ngài Hách còn đang đổi giày, hỏi: “Anh, sao hôm nay về muộn thế?”
“Nay anh qua bệnh viện một chuyến.” Ngài Hách vừa cởi áo khoác vừa trả lời.
Hai mắt Hách Tuấn Tú đầy dấu chấm hỏi: “Hả? Anh bệnh à?”
Cùng lúc ấy, Hách Tuấn Lãng thừa dịp ba mình còn đang nói chuyện, lén lút bỏ vài lá vào đống bài của mình. Hai người họ đang chơi “Đoàn tàu”, ai nhiều bài hơn người đó chiến thắng.
(Hồi mình lớp ba có chơi cái này nè, nhưng giờ không nhớ cách chơi nữa:((( Cũng không biết tìm trên mạng kiểu gì luôn, nhưng mà vui lắm)
Ngài Hách không muốn trả lời vấn đề này, qua loa đáp: “Không sao, cũng không phải bị bệnh, đi khám chút thôi.”
Hách Tuấn Tú nghiêng đầu, phát hiện bài bị thiếu, cậu làm bộ rất tức giận, túm chặt một bên lỗ tai của Hách Tuấn Lãng nói: “Hay lắm! Tên trộm này, mau nộp bài ra đây!”
Lỗ tai của Hách Tuấn Lãng bị véo đến đỏ ửng lên, nó mạnh miệng gào: “Con không lấy, bài con vốn nhiều như thế!”
Hách Tuấn Tú nhào tới, cù ký tên tiểu nhân trước mặt, lại nín cười giả vờ nghiêm túc đe: “Còn biết nói láo đúng không?! Mau, chống cự sẽ bị nghiêm trị, thẳng thắn cũng nghiêm trị luôn!”
Hách Tuấn Lãng cười khanh khách, bài trên tay nó rơi ào ào xuống đất.
Hách Tuấn Tú buông nó ra, cười ha hả: “Chơi lại đi, lần này con chia.”
Hách Tuấn Lãng muốn tráo bài, nghe thấy vậy còn vui, nhanh chóng thu dọn đống bài trên đất lại. Ngặt nỗi tay nó quá nhỏ, nhiều bài như vậy nên cầm không xuể, bài vừa gom lại lại rơi tại chỗ.
Hách Tuấn Lãng lại đi nhặt lại, Hách Tuấn Tú vò vò đầu nó.
“Tự mình gom lại đi!”
Hách Tuấn Tú đứng dậy, ngồi vào ghế salon.
Ngài Hách mở tivi, tivi đang chiếu chương trình giải trí, rất nhiều nghệ sĩ đang chơi trò chơi nói cười rôm rả, nhưng ngài Hách lại cảm thấy những tiếng cười kia thật khiến lòng người phiền muộn.
Hách Tuấn Tú cũng chẳng thích chương trình kiểu này, nhưng thấy ngài Hách vẫn chưa đổi kênh, cậu cũng kiên nhẫn xem tiếp.
Đột nhiên, Hách Tuấn Tú nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc trên tivi.
Hách Tuấn Tú hưng phấn lay ngài Hách, hô: “Anh, mau nhìn kìa! Đây chẳng phải là anh Lương Chính à!”
Ngài Hách bị lay mấy cái mới hoàn hồn, bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra.
“Ừ, là cậu ta thật.”
Chàng trai trên màn ảnh rộng sáng bừng dưới ánh đèn sân khấu, bộ lọc của chương trình càng làm đường nét khuôn mặt của hắn thêm mềm mại rõ nét.
Hắn đang cùng một nghệ sĩ khác chơi dẫm bóng bay. Giữa hiện trường ồn ào, hắn đột nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của cô nàng người mới, hai người ôm nhau nhảy, hắn dựa vào lợi thế chân dài nhanh chóng dẫm bóng, fan dưới đài điên cuồng gào thét, tiếng hét như muốn vỡ bóng sập nhà.
Tổ tiết mục còn rất chuyên nghiệp, cố ý chèn hiệu ứng đặc biệt vào đoạn này, cảnh của hắn và cô nàng người mới kia được tua chậm, không chỉ bỏ thêm một bộ lọc hường phấn mà còn chèn thêm bgm, càng làm nổi bật bầu không khí mờ ám.
Ngài Hách nhanh chóng cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh lên, không chút chần chừ tắt tivi.
“Bớt xem mấy cái linh tinh này đi, thiếu muối.” Ngài Hách tức giận nói.
“Ặc…” Hách Tuấn Tú liếc hắn, hỏi: “Anh, có phải gần đây anh có chuyện trong lòng không?”
Hách Tuấn Anh nháy mắt mấy lần, lời khỏi miệng cũng che giấu: “Hả? Đâu có?”
Hách Tuấn Tú nghi ngờ: “Em thấy dạo gần đây anh lạ lắm.”
“Không phải đâu, em nghĩ nhiều rồi.”
Hách Tuấn Tú nhìn chằm chằm hai mắt ngài Hách, ép hỏi: “Anh, anh nói thật đi, có phải anh thích ai rồi không, còn không nói cho em.”
Ngài Hách đột nhiên quay đầu qua, hai mắt trừng lớn biện hộ: “Nói vớ vẩn gì thế. Em cũng đâu phải không biết, chuyện anh của em có đối tượng còn khó hơn lên trời. Em nghĩ là khả thi sao?”
Con ngươi của Hách Tuấn Tú đảo quanh, tiếp tục: “Có người nói với em anh ra ngoài hẹn hò với người ta.”
Hách Tuấn Lãng đang chơi bài đột nhiên dừng động tác, sau đó nhanh như thỏ con, cong đuôi chạy đi chỗ khác.
Mặt ngài Hách đen lại: “Em đừng nghe trẻ con nói linh tinh, không phải hẹn hò.”
Trực giác của Hách Tuấn Tú nói cho cậu biết, ông anh nhà mình chắc chắn đang rơi vào hoàn cảnh thầm mến đau khổ.
Hầy da, quả là “người cùng cảnh ngộ” mà.