Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông báo thức vang vang một điệu nhạc xưa cũ, Hoàn Nhan Viên Hạo mơ hồ mở mắt, chợt nhận ra bản thân đang nằm trên giường, bên cạnh hắn, Triệu Tử Đoạn cũng thức dậy từ lâu. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng thắc mắc, rõ ràng người ngủ trước là y, cũng là ôm lấy hắn mà ngủ ở ban công, hiện tại vì sao cả hai lại an ổn trong chăn ấm nệm êm thế này.
Triệu Tử Đoạn nhận ra Hoàn Nhan Viên Hạo đã tỉnh, liền vui vẻ cười, xoay người đối diện:
- Anh nói lại đi!
- Nói?
Hoàn Nhan Viên Hạo có chút ngỡ ngàng, đầu óc ngừng trệ mất mấy phút:
- Nói gì?
Triệu Tử Đoạn lười nhác cười, bộ dáng tuy hời hợt nhưng thực sự lại đầy trông mong cùng kiên nhẫn:
- Đêm qua lời anh nói, tôi...đã nghe được rồi...
Hoàn Nhan Viên Hạo tức khắc đỏ mặt, hắn vội vội vàng vàng muốn ngồi dậy:
- Tôi đi mua bữa sáng!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, quyết tâm không để người kia có cơ hội nào kháng cự, nắm lấy cánh tay Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Không cần!
Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng chốc lâm vào tình thế quẫn bách, rõ ràng khi đó Triệu Tử Đoạn đã uống không ít bia, hà cớ gì đến sáng lại nhớ toàn bộ như vậy, Hoàn Nhan Viên Hạo vỗ vỗ trán, suy nghĩ trong đầu như muốn bay lên, còn có thể nghĩ đến bia hôm qua mua là bia giả. Hắn cứ thế bần thần một lúc lâu, muốn trốn cũng không thể thoát khỏi ánh huyền mâu đối diện. Hoàn Nhan Viên Hạo lấy hết can đảm yên vị nằm xuống giường, mặt đối mặt với Triệu Tử Đoạn, nghiêm túc hỏi:
- Có thật muốn nghe?
Triệu Tử Đoạn gật đầu, chăm chú chờ đợi.
Hoàn Nhan Viên Hạo xoáy sâu phượng mâu vào đối phương, mặc kệ nhạc chuông báo thức vẫn còn văng vẳng, hắn lần tìm bên dưới lớp chăn bàn tay tinh tế xương gầy của y, ra sức nắm chặt:
- Anh yêu em!
Trái tim hai mươi tám năm qua luôn luôn an bình của hắn trong tích tắc mãnh liệt phản ứng, rung lắc liên tục, như sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Hoàn Nhan Viên Hạo trong đầu tính đến một triệu khả năng, hoặc là Triệu Tử Đoạn sung sướng hét lên, hoặc y cũng có thể giận dỗi đuổi hắn ra khỏi phòng,...
Tuy vậy, tất cả đều sai!
Triệu Tử Đoạn không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh lùng xoay lưng lại. Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần hồi lâu, lại còn có thể nghĩ đến câu nói mà y muốn nghe vốn không phải là câu bày tỏ tình cảm này. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn bờ lưng trước mắt, vô thức đưa tay lên di di vào hình xăm viên kim cương đỏ rực nằm giữa hai vai.
Triệu Tử Đoạn không chút lưu tình kéo luôn chăn che kín đầu.
Hoàn Nhan Viên Hạo:
- "..."
Hắn thật sự không hiểu bản thân đã sai chỗ nào, cũng chẳng biết phải làm chuyện gì để y bớt giận. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể do hắn tỏ tình chưa đủ chân thành. Hoàn Nhan Viên Hạo ôm luôn cả chăn bông bọc người tình vào trong lòng, quyết tâm lần nữa:
- Anh yêu em!
Triệu Tử Đoạn càng rúc sâu vào chăn. Hoàn Nhan Viên Hạo không thể hiểu nổi biểu hiện của y, cũng liền chui hẳn vào tấm chăn rộng, hắn ôm bờ hông y, cứ thế phát hiện cả người Triệu Tử Đoạn đã nóng rẫy.
"Là xúc động sao?"
Hoàn Nhan Viên Hạo âm thầm vuốt ve đôi tay Triệu Tử Đoạn, nhè nhẹ môi hôn lên phần gáy trắng nõn, cố tình nói đến chuyện khác:
- Em xăm hình này khi nào?
Triệu Tử Đoạn vùi vùi mặt vào gối, giọng nói yếu nhược đến khó có thể nghe rõ:
- Cách đây tám năm...nếu không có hình xăm liền không thể gia nhập được...
- Rất đẹp!
Triệu Tử Đoạn lời nói cũng thoải mái hơn:
- Loại hình xăm này chỉ hiện lên khi cơ thể bị kích thích!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu:
- Anh biết, uống rượu, hút thuốc, tức giận,...hay thậm chí làm tình...đều có thể!
Triệu Tử Đoạn lâm vào im lặng, Hoàn Nhan Viên Hạo cận kề người yêu, càng khó kiềm chế, tay vuốt ve loạn khắp thân thể trơn mướt trong lòng. Triệu Tử Đoạn cũng không phản đối, thả lỏng tâm tình hưởng thụ. Hoàn Nhan Viên Hạo bên dưới bắt đầu xoa nắn phân thân, phía trên lại cắn nhẹ vào vành tai đối phương:
- Em có thường xuyên đeo khuyên không?
Triệu Tử Đoạn mơ hồ huyền mâu, giữa hai chân đã truyền lên từng đợt khoái cảm:
- Không...em...ưm...
Hoàn Nhan Viên Hạo niết môi lên phần cổ Triệu Tử Đoạn, một tay giữ chặt hông y, tay còn lại tìm đến hậu huyệt:
- Em có muốn?
Triệu Tử Đoạn đã quen thuộc cận kề tiếp xúc với người bên cạnh, cơ thể rất nhanh liền hòa nhập, xuân thủy ướt át có phần mời gọi. Triệu Tử Đoạn hiện tại toàn bộ ý chí tinh thần đều tập trung vào nửa thân dưới, Hoàn Nhan Viên Hạo có nói gì cũng không hiểu:
- Muốn? Muốn gì...
Y còn chưa hết coi, đã thấy hai ngón tay của đối phương bắt đầu khuếch trương, cả người dâng lên chút trướng đau:
- Này! Anh! Chậm! Chậm lại!
Nhưng đó là ý muốn của Triệu Tử Đoạn, không phải của Hoàn Nhan Viên Hạo, bởi thế nên khi ngón tay thứ ba của hắn vào được bên trong, Triệu Tử Đoạn đã hổn hển thở, âm thanh dâm mỹ từ cổ họng cũng không còn kìm nén được, vang vọng khắp căn phòng.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Triệu Tử Đoạn đã thật sự sắp đến, hắn liền lập tức ngừng động tác lại, cơ bản hắn đã cùng y nhiều đến mức vô tình cũng có thể chạm vào điểm nhạy cảm nhất của y. Lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ muốn Triệu Tử Đoạn khao khát hắn, là khao khát tột cùng.
Hoàn Nhan Viên Hạo ôm đối phương đặt lên người mình, bản thân tựa vào tường, ở góc độ này, hắn có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt mỹ diễm kia, cũng như mọi chuyển động thân mình một.
- Anh muốn làm tình với em cả đời!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi cười, ý thức đã mơ hồ:
- Em không nhiều tiền như vậy...
Y làm gì có khả năng để bao nuôi một nam thần, khi chuyên án kết thúc, y chỉ là một một nhân viên công vụ bình thường. Hiện tại, cứ coi như y đang lợi dụng vị trí mà thỏa mãn riêng bản thân.
Hoàn Nhan Viên Hạo siết lấy phần hông Triệu Tử Đoạn, từng chút một đưa phân thân sớm đã cứng như thiết bản vào người y. Hắn cần năm vạn này của y sao, hắn chỉ cần y, thậm chí trả lại cho y gấp đôi mỗi tháng cũng không thành vấn đề.
Triệu Tử Đoạn cắn môi đón nhận, dù sớm đã được Hoàn Nhan Viên Hạo chuẩn bị, nhưng mỗi khi hắn đi vào, y vẫn luôn cảm thấy khó mà lập tức thích ứng. Cư nhiên, y biết Hoàn Nhan Viên Hạo cũng có cảm giác tương tự, bị kẹp đến phát đau.
- Anh...cử động...đi...
Hoàn Nhan Viên Hạo hít một hơi sâu, nhẹ nhàng di chuyển hạ thân, hắn không muốn y phải chịu bất kỳ loại tổn thương nào, dù là nhỏ nhất. Y cũng là nam nhân, ngoại trừ nét đẹp có phần mê hoặc, y nhìn thế nào cũng đủ lạnh lùng đủ mạnh mẽ. Một người như vậy chấp nhận để hắn phát tiết, chấp nhận dưới thân hắn rên rỉ, nếu hắn không dùng cả đời để trân trọng y, thì chính là cực đại uổng phí kiếp này.
Cự vật dần tiến sâu hơn, cũng dần mãnh liệt hơn, Triệu Tử Đoạn gục đầu lên vai đối phương, cắn mạnh môi. Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột hôn sâu vào khuôn miệng y, hờ hững liếm qua vệt máu ửng đỏ môi mỏng tựa cánh hồng:
- Đừng tự làm đau mình, cắn anh đi! Ngoan!
Triệu Tử Đoạn hơi mỉm cười, chần chừ một giây, vốn không có ý định nghe theo, thì bất thần Hoàn Nhan Viên Hạo dùng hết lực từng cơn bạo liệt. Mỗi lần trừu động đều chạm đến nơi sâu thẳm mang theo khoái cảm cao nhất của y. Triệu Tử Đoạn thân thể vô khả kháng cự, cứ thế để mặc Hoàn Nhan Viên Hạo tự nhiên phát tiết.
Hoàn Nhan Viên Hạo nửa phần linh hồn đã trầm luân giữa nhục dục, hơn thế còn cảm nhận được nhói đau trên vai, Triệu Tử Đoạn cuối cùng cũng đã nghe lời hắn, không còn tự cắn môi nữa. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn máu dây trên khóe miệng y, thật sự không thể nhịn được:
- Đến cùng anh?
Đối phương, thường ngày luôn luôn tạc mao, hiện tại lại vô cùng ngoan ngoãn:
- Ưm!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm mắt, đây chính là muốn giết người, hắn ôm lấy Triệu Tử Đoạn, toàn bộ bạch dịch cũng xuất vào trong, trên người cứ thế cũng nhơ nhớp phần của y. Hoàn Nhan Viên Hạo không để ý đến cả hai đã khiến ga nệm chăn gối thành bộ dạng gì, cuốn luôn Triệu Tử Đoạn vào lòng, ôm đến không buông.
- Mệt không? Anh lấy nước cho em!
Triệu Tử Đoạn hơi gật đầu, cũng không mở miệng, Hoàn Nhan Viên Hạo vừa lấy nước vừa gọi pizza, vốn dĩ thức ăn nhanh cái gì cũng không tốt nhưng càng không thể để y phải đói. Hoàn Nhan Viên Hạo đem được nước vào trong thì đã thấy Triệu Tử Đoạn nghe điện thoại, hắn cũng không làm phiền, chỉ ra hiệu. Triệu Tử Đoạn qua loa mấy câu cũng cúp máy:
- Chiều em còn có việc!
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu cau hẹp:
- Em đi được chứ?
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, điệu cười bỡn cợt cũng không đổi, thong thả uống nước:
- Anh hộ tống thì được!
Hoàn Nhan Viên Hạo vô cùng hào hứng gật đầu, chỉ thiếu việc lao đến ôm hôn đối phương, cái gì cao lãnh kiêu ngạo, ở bên cạnh y tất cả đều biến mất. Triệu Tử Đoạn nhìn lại phòng ngủ bừa bộn, đậm mùi dục tình, vừa uể oải vừa chán nản dọn dẹp:
- Em nghĩ lần sau chúng ta nên đi khách sạn!
Pizza mất hơn ba mươi phút mới đến nơi, Triệu Tử Đoạn lúc này vừa ra khỏi phòng tắm, cũng đã đổi quần áo, y cẩn thận gài từng khuy áo sơ mi Hoàn Nhan Viên Hạo.
- Anh cao bao nhiêu?
- !
"Một mét tám sáu sao?" - Triệu Tử Đoạn thầm nghĩ, y chỉ có m, trong lòng thi thoảng vẫn ai oán vì không đủ m, hiện tại đối phương cao hơn y cm, thật muốn khiêu khích y mà.
Tiếng chuông cửa reo vang, Triệu Tử Đoạn đoán chừng pizza đã đến liền buông tay ra ngoài. Vốn dĩ công việc nguy hiểm, y luôn có thói quen nhìn qua mắt thần một vòng trước, chỉ thấy người giao hàng đồng phục cam vàng nổi bật, y mới mở cửa.
Triệu Tử Đoạn cũng không nhìn mệnh giá tiền:
- Tip cho cậu!
Nhân viên giao hàng nhẹ giọng cảm ơn một tiếng rồi quay đi. Triệu Tử Đoạn đặt pizza lên bàn trà, tâm trí ngừng trệ đột ngột thông suốt, y vội vàng đuổi theo. Đầu hành lang, nhân viên giao hàng còn đang đợi thang máy, Triệu Tử Đoạn mím môi lao đến giữ lấy cánh tay:
- Hàn Hoa! Là anh sao?
Nhân viên giao hàng vội vàng kéo vành mũ lưỡi trai che kín mái tóc nhạt màu, hắng giọng:
- Cậu nhầm người rồi!
Thang máy mở, người kia gấp gáp bước vào, Triệu Tử Đoạn thở dài một tiếng, hai tay siết chặt vào nhau, lãnh đạm quay về. Y luôn cúi đầu nên không thể biết được, phía trước căn hộ, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng chỉ vừa bước chân vào trong.
____________________
Ảnh nam thần nhiều quá nên chẳng biết hình nào đã đăng hay chưa nữa
Vừa đổi hình Chương và chương , các nàng cho cái cmt lên hình mới đi