Màn đêm buông xuống làm những ánh đèn đầy màu sắc càng thêm rực rỡ, cả thành phố giờ đây đã chìm vào tĩnh lặng.
Trong khi đó, có một ngôi nhà vẫn sáng đèn, ánh đèn yếu ớt soi rọi trên con hẻm tối đen và chật hẹp.
Hạ Lam ngồi trên bàn học, thẫn thờ nhìn bộ hồ sơ được đặt trên bàn.
Tất cả các ô trống đã được lấp đầy chữ viết, nhưng chỉ có ô chọn ngành là còn khoảng trống.
Hạ Lam cảm thấy mình thật nực cười.
Thời gian qua cô lao đầu vào học như điên chỉ với ham muốn được trúng tuyển đại học, nhưng lại không biết mình phải chọn ngành gì.
Đơn giản là vì cô chưa bao giờ nghĩ tới nó.
Thậm chí cô còn không cho rằng sẽ có một ngày mình phải thi vào đại học.
Hạ Lam nghĩ nghĩ một hồi lâu, sau đó cầm bút bổ sung vào ô trống.
Sau đó, cô đem hồ sơ sắp xếp gọn gàng, cho vào cặp.
Khi cô đang mở một quyển sách giáo khoa, màn hình điện thoại tự dưng sáng lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, trong mắt Hạ Lam đong đầy ý cười.
Cô cầm điện thoại, nhanh chóng bắt máy.
"Anh còn chưa ngủ à?" Hạ Lam liếc nhìn đồng hồ, hỏi anh.
"Vẫn chưa, so với ngủ, anh có việc quan trọng hơn phải làm." Bên kia điện thoại lập tức truyền đến một thanh âm từ tính.
"Việc gì?"
"Em nhìn xuống dưới đi."
Trong lòng Hạ Lam dâng lên sự nghi hoặc, cô nghe theo lời anh, bước đến cửa sổ và kéo rèm sang một bên.
Trên con đường nhỏ bị bóng tối lấp đầy, có một thiếu niên sở hữu thân hình cao gầy đứng ở đó, tư thái của anh vô cùng sạch sẽ, dường như con đường dơ bẩn và khói bụi bay mịt mù cũng khó mà vấy bẩn anh.
Ánh đèn nhà cô chiếu rọi lên con ngươi hổ phách, con ngươi ấy nhìn cô đầy dịu dàng và thâm tình.
Hạ Lam giật mình, xoay người chạy xuống lầu.
Cô đi đến bên anh, giọng nói ẩn chứa sự nghi hoặc xen lẫn vui mừng.
"Sao anh lại đến đây vào lúc này?"
Thiên Vĩ chỉ cười cười, không đáp lời cô, đôi mắt xinh đẹp ngước xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Vài phút sau, anh đột nhiên nhìn cô, cất lên giọng nói ấm áp giữa không gian lạnh lẽo của màn đêm.
"Lam, chúc mừng sinh nhật."
Câu nói của anh làm cô ngây người, không hiểu chuyện gì.
Một lát sau, cô mới nhớ lại, hôm nay là sinh nhật cô.
Cổ họng cô hơi nghèn nghẹn, hốc mắt không hiểu sao lại nóng lên.
Thiên Vĩ lấy một hộp nhỏ từ vạt áo, đưa cho cô.
"Quà của em."
Hạ Lam không nhận quà, mà vùi vào lồng ngực anh, ôm lấy hông anh.
Không biết Thiên Vĩ đã đứng đây bao lâu, trên người anh mang theo khí lạnh nhàn nhạt.
Cô không khỏi trách móc.
"Sáng mai anh chúc mừng sinh nhật em cũng được, đâu cần phải nhất định là vào giờ này."
Thiên Vĩ một tay cầm hộp quà ôm lấy cô.
"Anh muốn mình là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em, hơn nữa anh từng nghe nói chúc vào lúc giờ mới tốt."
Hạ Lam cười tự giễu.
Anh lo sợ cái gì chứ? Dù anh có làm trễ đến mấy thì anh cũng là người đầu tiên chúc mừng cô, cũng là người duy nhất.
Cô lấy hộp quà, đưa anh vào nhà, rồi gấp gáp mở nắp hộp ra.
Bên trong là một cây bút chì màu đen nằm trên một tấm vải lót, với viền trắng được thiết kế vô cùng tinh xảo ngay nắp bút.
Thiên Vĩ cúi đầu, ngữ điệu chứa đựng sự áy náy.
"Anh xin lỗi, anh suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm được món quà nào thích hợp tặng em."
Ban đầu anh định tặng trang sức hoặc váy, nhưng anh muốn tặng cô cái gì đó mới lạ hơn nên chẳng mấy chốc liền gạt bỏ.
Cuối cùng lại chọn tặng cô bút chì, mua xong rồi lại hối hận không thôi, bởi vì món quà này đối với người không thích học như cô chắc là không phù hợp.
Thậm chí còn có chút...đơn điệu.
Hạ Lam cầm bút đặt lên bàn học, sau đó xoay người nhìn anh, nói:
"Từ nay về sau, em sẽ dùng nó."
Nhìn biểu tình cô không có chút ghét bỏ, anh liền cảm thấy yên tâm.
...!
Kì thi đại học diễn ra vào giờ sáng.
Nhưng chỉ mới sáng sớm, học sinh đã đến đông đủ, họ tách thành từng nhóm nhỏ nhằm tận dụng chút thời gian ít ỏi để thu nạp thêm kiến thức.
Vì kì thi này cực kỳ quan trọng nên phụ huynh cũng đến rất đông, có không ít phụ huynh đợi trước cổng trường đợi con của họ.
Hạ Lam tìm một góc nhỏ, ôn lại bài học.
Không lâu sau, cô cảm thấy có người ngồi lên chỗ trống bên cạnh, kèm theo một giọng nói quen thuộc:
"Đừng học nữa, bây giờ em có học cũng không vào đầu được."
Hạ Lam đóng sách lại, ôm cánh tay Thiên Vĩ, lầm bầm nói:
"Bà đây nhất định sẽ thi đậu, sau này kiếm được nhiều tiền rồi mang anh về nhà nuôi."
"Em sẽ làm được."
Một tay Thiên Vĩ đặt trên lưng cô.
"Vĩ, con ăn sáng đi."
Nghe thấy giọng nói của mẹ, Thiên Vĩ hơi giật mình, hai má trắng nõn chẳng mấy chốc đã ửng đỏ.
Đang ân ái với bạn gái lại bị mẹ bắt quả tang làm anh hết sức xấu hổ.
Bà Lăng thấy Hạ Lam, cả người hơi cứng đờ nhưng trên mặt vẫn tươi cười.
"Hai đứa ngồi xuống đi, phải ăn một chút mới có sức làm bài."
Mỗi lần gặp mặt bố mẹ Thiên Vĩ, cô luôn cảm thấy một cổ áp lực vô hình đè nặng, bộ dáng ngông cuồng mà cô tự tạo như hoàn toàn biến mất khi thấy họ.
"Em cùng ăn với anh." Anh kéo tay cô.
Thiên Vĩ không để ý đến xúc cảm ngầm giữa bố mẹ và Hạ Lam, chỉ chuyên tâm lấp đầy bụng cho bạn gái.
Hai người vừa ăn xong, tiếng chuông thông báo vào phòng thi liền vang lên.
Ông Lăng giữ một bộ dáng lãnh đạm, không để lộ chút biểu tình dư thừa, nói bằng ngữ điệu có chút nhè nhẹ.
"Hai đứa thi cho tốt."
Khi bóng lưng hai người đã khuất xa, ông bà cùng ngồi trên xe chờ Thiên Vĩ.
"Chúng ta phải tách chúng nó ra, con bé đó không phải người tốt lành gì."Bà Lăng không nhịn được nói.
"Không cần đâu."
Ông Lăng nhàn nhã tựa lưng vào ghế, vừa xem văn kiện vừa nói với vợ.
"Con bé tuy có dã tâm nhưng nó có đủ khả năng để bảo vệ cho Thiên Vĩ."
...!
Hạ Lam tìm đến nơi đã được đánh số thứ tự, ngồi xuống.
Môn thi đầu tiên là văn học, Hạ Lam cố gắng nhớ những nội dung trong tác phẩm văn học và ngữ pháp, từ từ trả lời từng câu hỏi và viết nên một bài văn hoàn chỉnh.
phút trôi qua, đề văn được thay thế bằng đề thi toán.
Hạ Lam tận dụng những gì Thiên Vĩ đã nhấn mạnh, cùng một đống kiến thức đã tích lũy được, cầm trong tay cây bút anh tặng cho cô, cẩn thận giải quyết từng câu một.
Những câu đầu tiên Hạ Lam vượt qua khá dễ dàng, cô chỉ mất vài phút là làm xong, nhưng khi đến những câu giữa, cô phải vắt óc suy nghĩ đến nỗi trên trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Hạ Lam hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc nôn nóng.
Cuối cùng là môn tiếng anh.
Môn này chỉ yêu cầu lượng từ vựng nhất định và nắm thật vững kiến thức ngữ pháp, không cần phải suy nghĩ nhiều như toán học, nên cũng coi như không tệ.
Vì không có thời gian nghỉ giữa các môn thi, nên học sinh phải dốc toàn lức làm liên tục từ đầu đến cuối.
Đến khi ra khỏi phòng thi, mắt và toàn thân Hạ Lam đã mỏi nhừ không còn chút sức sống.
Trong lòng Hạ Lam ẩn ẩn lo lắng, cô không dám tự tin mình đã làm tốt.
Khi Hạ Lam đến cổng trường, một thiếu niên đã đợi sẵn giữa dòng người tấp nập, con ngươi hổ phách lóe lên sự nhu tình khiến người ta cảm thấy mềm mại.
Hạ Lam mỉm cười, ôm lấy anh, hương thơm quen thuộc truyền đến làm tâm trạng đang rối bời như được xoa dịu..