Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thủy Tích

Xe chạy hơn một giờ, đối với Dạ Vân Sâm – một người lên xe liền ngủ, một giờ đồng hồ chỉ là cái nháy mắt, vừa mở mắt đã đến nơi.

Xe vừa mới dừng lại, lớp trưởng một bên đứng tiếp đón bọn họ xuống xe, một bên nhắc nhở họ nhớ cầm đủ vật dụng cá nhân. Dạ Vân Sâm vừa mới tỉnh ngủ, đầu có chút lơ mơ không rõ, chờ mọi người đi xuống gần hết mới nhấc lên ba lô chậm rãi theo sau.

Điểm đến của chuyến ngoại khóa này là một vùng nông thôn, nhằm để thể nghiệm cuộc sống dân giã, thời hạn hai ngày một đêm.

Đối với các thiếu gia, tiểu thư đã quen sống trong an nhàn, sung sướng mà nói, chuyến ngoại khóa này thực sự không tình nguyện lắm, ở nhà bọn họ chính là cơm áo gạo tiền không cần lo, tay chân cũng không cần động. Người phụ trách hoạt động lần này cũng không trông cậy vào nhóm phú nhị đại này tự làm mới có ăn, sớm đã liên hệ cùng các hộ dân trong vùng tiếp đón, đồng thời tìm một vài đầu bếp chuyên trách nấu cơm.

May đã lo chu toàn mọi việc, mà bọn phú nhị đại này còn tỏ vẻ mặt ghét bỏ, lúc thì ghét bỏ không có phòng tắm xa hoa, lúc lại không có này nọ, oán giận muốn bọn họ ở lại cái địa phương này hai ngày một đêm chính là đi tìm chết.

Người chịu trách nhiệm hoạt động lần này cũng một bụng khó chịu, nếu không nghĩ tới cuối học kỳ được thêm điểm, có thể có cơ hội tham gia đợt thực tập ở Cố thị, đối với sự phát triền sau này của gã có ích thì còn lâu gã mới đáp ứng phụ trách hoạt động ngoại khóa vô bổ này.

Hạng mục khai phá trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn đang được Cố thị mạnh mẽ triển khai, đã bắt đầu chính sách thực thi, chính là còn thiếu nguồn lực phản hồi tin tức về cao tầng, mà đại học Andsel có hợp tác cùng Cố thị xây một tòa giảng đường nên mới có hoạt động ngoại khóa lần này. Nhiệm vụ chủ yếu của sinh viên tham gia là viết xuống những phản hồi và cảm nhận của bản thân về những thể nghiệm ở đây.

Để có thể lớn mạnh ở B thị mà sinh viên đều có xuất thân phú nhị đại, thì bối cảnh đại học Andsel cũng không thể đơn giản được. Từ đó có thể thấy, đại học Andsel cũng không phải quả hồng mềm, mặc người muốn bóp thì bóp.

Không ai biết sau lưng đại học Andsel có bối cảnh như nào, nhưng bất kể là ai cũng không dám không cấp cho Andsel vài phần mặt mũi. Vì thế, về buổi ngoại khóa lần này dù cho đông đảo sinh viên oán giận thì oán giận, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mà tham gia.

Chính là vẫn không thể thiếu oán giận trong người!

Bộ dáng không tình nguyện, mày cau lại của các thiếu gia công tử thân kiều thịt quý càng làm nổi bật vẻ mặt lãnh đạm của Dạ Vân Sâm đang đi ở cuối hàng.

Dạ Vân Sâm không giống với đám người được nuông chiều từ bé này, từ nhỏ đến năm bảy tuổi, cậu đã cùng mẹ trải qua quãng thời gian sinh hoạt gian khổ, mộc mạc. Khi cậu còn bé, để nuôi sống cả hai mẹ con, mẹ cậu lúc ra ngoài làm việc thường gửi cậu ở nhà hàng xóm, nhà hàng xóm với một mảnh vườn trồng toàn cây ăn quả đã trở thành hồi ức khắc sâu nhất trong thời thơ ấu của cậu.

Bởi vậy đối với cuộc sống ở nông thôn, cậu không hề bài xích, ngược lại có chút hoài niệm. Từ khi bị mang về nuôi nấng ở Dạ gia, cậu không thể tìm thấy được cảm giác khoái hoạt của lúc nhỏ nữa.

Người phụ trách chuyến ngoại khóa lần này tên là Trần Nặc, là do Cố thị điều đến, chủ yếu là đến khảo sát một phen, dầu gì hạng mục lần này cũng nhằm vào nhóm người có tiền cho nên xem việc tiếp đãi bọn sinh viên này cũng có lợi cho hạng mục, gã đã sớm chuẩn bị tâm lý để có thể hảo hảo sống chung với đám phú nhị đại này.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho các phú nhị đại vẫn ấm ức khó chịu trong lòng xong, Trần Nặc liền bắt tay an bài một ít hoạt động cho buổi tối. Tối nay sẽ tổ chức lửa trại, hơn nữa để tận hứng còn mời một ít dân tộc thiểu số đến trợ giúp, phải khiến nó trở thành một hoạt động vô cùng đặc sắc mà những người tham gia khen không dứt miệng. Chung quy đám sinh viên nhị đại này tuy tính tình khó hầu hạ nhưng cũng chỉ là mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi ắt hẳn sẽ có chút thích những sự việc mới lạ, náo nhiệt.

An bài xong công việc cho buổi tối trời cũng chạng vạng, sắc trời mùa hè ngày dài hơn đêm nên rõ ràng mặt trời sắp lặn những vẫn còn đọng lại ánh sáng nhu hòa nơi chân trời. Trần Nặc vừa bước ra khỏi văn phòng, bước chân bỗng dưng đình chỉ, có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên đang ngồi đưa lưng về phía góc đại thụ trong sân, một bàn tay cầm lấy một nhánh cây khô vàng mà chơi đùa với một con mèo con.

Trần Nặc nhận ra thiếu niên ấy, buổi chiều đến cùng đám phú nhị đại kia, trong một đám người vẻ mặt cậu bình tĩnh nhất, hơn nữa sau khi trông thấy cuộc sống nơi nông thôn trong mắt liền toát ra chút hoài niệm, điều này khiến Trần Nặc theo bản năng mà nhớ kỹ thiếu niên này.

Nghe được phía sau có tiếng bước chân, Dạ Vân Sâm đình chỉ chơi đùa cùng chú mèo con, quay đầu nhìn người đang đi tới, ánh mắt bình tĩnh mà trong suốt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, phía sau lưng cậu là sắc trời diễm lệ.

Trần Nặc chợt phát hiện thiếu niên lớn lên thập phần tinh xảo xinh đẹp, một nam sinh mà lại dùng xinh đẹp để hình dung tựa hồ rất kỳ lạ nhưng khi nhìn thiếu niên trừ bỏ từ xinh đẹp Trần Nặc cũng không thể tìm ra từ ngữ nào có thể diễn tả nét đẹp đó của cậu.

Lúc Trần Nặc còn đang ngây người, Dạ Vân Sâm đã gật đầu chào hỏi, sau đó liền quay sang tiếp tục chơi đùa cùng mèo nhỏ đang lạnh run, rõ ràng là bộ dáng mặt không đổi sắc nhưng khó hiểu có thể khiến người khác cảm thấy đằng sau vẻ bình tĩnh đó là tâm tình cậu đang rất thư sướng.

"Con mèo nhỏ này phỏng chừng vừa mới sinh ra như thế nào lại chạy đến nơi đây chứ?" Trần Nặc nhìn xung quanh có chút buồn bực, mèo nhỏ sau khi sinh ra ắt hẳn phải có mèo mẹ canh chừng bên cạnh, chẳng lẽ là bị bỏ rơi rồi?

Dạ Vân Sâm lắc đầu, thản nhiên nói: "Lúc nãy đi ra đã thấy nó ngồi xổm ở đây rồi!" Con mèo nhỏ lạnh run so với bàn tay đều không lớn hơn bao nhiêu, đôi mắt ngập nước đối với thế giới mới lạ xung quanh tràn ngập lo sợ không yên, khiến người ta phải đồng tình với nó.

Trần Nặc đang định nói thêm gì đó, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào, nói nói cười cười từ xa đến gần. Quay đầu nhìn lại, liền thấy đám sinh viên phú nhị đại sau khi nghỉ ngơi lấy sức đang cười nói vui vẻ mà đi về hướng này, đại khái trải qua vài giờ nghỉ ngơi đã giúp cho tâm trạng bọn họ có sự chuyển biến tốt đẹp, bọn họ nhìn qua tâm tình đều không tồi, một đường nói nói cười đùa.

"Ô? Con mèo hoang này từ đâu tới vậy?" Có người phát hiện sự tồn tại của mèo nhỏ kinh ngạc kêu lên, lập tức đem lực chú ý của cả đám hấp dẫn qua vì thế một đám người liền xúm xít lại đây.

Truyện Chữ Hay